Tam Phu Ký

Chương 4: Cởi sắp hết rồi



Nghe được âm thanh của nàng, hắn giật bắn người. Lúc này đây, hắn không cảm nhận được âm thanh nàng có bao nhiêu câu nhân, trong lòng chỉ bị bao trùm bởi sự lo lắng và sợ hãi.

Nếu… nếu như nàng đột nhiên tỉnh lại, nàng sẽ thấy ta ghê tởm sao, nàng sẽ không quan tâm ta nữa, nàng sẽ bỏ mặc ta sao… cả người hắn run run.

Nàng y hệt như con mèo nhỏ ăn vụng thích ý cười, “Đệ đệ thân yêu… hắc hắc”.

“ha ha… thì ra là chưa tỉnh vẫn đang nói mớ đâu”, hắn cười khổ.

Đặt nàng ngồi hẳn lên đùi, hắn ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ… Nếu cứ thế này mãi thì tốt biết mấy.

“Ưm”, nàng lim dim mắt. Nhìn nhìn xung quanh, tới khách điếm rồi sao.

Nhìn bên cạnh, “a” nàng bây giờ y như con bạch tuộc quấn lấy đệ đệ, đệ ấy quy quy củ củ mà nằm còn cái tướng ngủ của nàng không thể nào xấu hơn.

Tay nàng còn xấu xa luồn vào ngực áo đệ ấy nữa. Cái tay xấu xa này kiếm gì trong đó không biết. Mặt nàng đỏ hết lên. Ô ô nàng ra tay với chính đệ đệ của mình.

Sờ sờ mặt mình thấy nóng cả lên, nàng nhếch nhếch miệng “Ha ha… Sắp tới mùa đông rồi sao nóng vậy a”.

Nghe âm thanh của nàng, hắn mở mắt, “sao mặt tỷ đỏ vậy… sốt à”

Nàng liếc liếc hắn, “Hừ, ta yếu ớt như vậy à”.

Hắn nhìn thẳng mặt nàng nói, “ừm, tỷ yếu như ốc sên vậy”.

Nàng tức đến phồng má, tóm vạt áo hắn, “hứ, ngươi là ai mau trả đệ đệ thân yêu lại đây cho ta”.

Sau khi thu thập chỉnh tề, rửa mặt súc miệng. nàng cùng hắn xuống lầu dưới dùng điểm tâm. Gắp được vài miếng hắn bỗng sực nhớ, “a, ta quên nói với tỷ, 2 hôm trước Ngự sử phu nhân Tạ Thị có gửi thiếp mời mồng 3 tháng này tới dự tiệc sanh thần nàng ta, mai là đến ngày rồi tỷ xem xem”

Nàng ngậm ngậm đôi đũa trong miệng, “Gấp vậy à, ở Bắc Châu cũng có chi nhánh y phục của chúng ta phải không, lát nữa chúng ta đến đó một chút…”, “ô, đệ ăn cái này nhiều vào tốt cho sức khỏe”.

“ ừm”, Hắn ăn ăn mà khóe miệng như cũ cười cười.

Lôi Thiên Tử_ tiệm phục trang trang sức tỉnh Bắc Châu

Sau khi qua lại, xem xét vài vòng, nàng chỉ chỉ vào bộ trang sức Kim Châu, “Đệ xem xem, chúng ta đem tặng món quà này thì có thất lễ hay không?”

“Kim Hoàng Hoàn Châu, đẹp đẽ lại quý giá, rất phù hợp với phu nhân ngự sử”, hắn hờ hững đáp.

Nàng liếc liếc hắn, “Này, đệ không nghiêm túc…”. “Hừ, đệ chờ ta một lát nga”, nàng nhìn thấy vài bộ phù hợp đi dự yến liền hăng hái đi thử.

Hắn nhìn nhìn, không do dự trả lời, “rất xấu”.

“Vậy đệ đi kiếm cô nương xinh đẹp làm tỷ tỷ đi”, nàng giận dỗi quay mặt chỗ khác. Đến lúc quay mặt qua người đã không thấy đâu. Lại thấy Đỗ thẩm đương chưởng quầy ra hiệu hắn đang ở bên trong thay y phục.

Nàng bỗng cười lộ 2 cái răng nanh, ha ha xem ta trừng trị đệ. Nàng lấy đồ trang điểm vẽ loạn lên mặt, định hù cái đệ đệ xấu xa này. Ai mà ngờ đâu, lại bị mê đến choáng váng. Bắt gặp cảnh mỹ nam thay đồ.

A, đây so với đệ đệ không thua kém chút nào đâu, nửa mặt đã trông rất soái rồi, dáng người chuẩn nha, da trắng hơn nàng nhiều dáng sao vai rộng, còn phía dưới. “Ây ây, cởi thêm xíu nữa, xoay qua đây một chút”, nàng nhỏ giọng nói.

“tỷ đang làm gì vậy”, hắn thò đầu lại, nhỏ giọng hỏi.

“ài, đang ngắm mỹ nam cởi đồ, cởi sắp hết rồi đâu”, nàng nói nói, mắt vẫn cứ dán vào phía bên trong.

Theo hướng nhìn của nàng, hắn đen mặt lại. Tay chụp mắt nàng, ôm nàng đem ra ngoài.

“A a, ta còn chưa xem xong đâu”, nàng luyến tiếc nói.

“Tỷ tỷ thân yêu… tối nay cho tỷ xem?”, hắn cười như không cười.

Nàng đến khi hoàn hồn lại đã thấy hắn đặt mình xuống ghế, “hửm”, a thật mất mặt bị đệ ấy bắt gặp mình rình coi người khác, “nha nha, đệ mặt bộ này thật soái, thật uy phong tuấn tú bất phàm nha”.

Lâm Mộc trong phòng thay y phục mặt đã đỏ đến bốc khói, nói thầm nữ tử Bắc Châu đều nhiệt tình đến vậy sao.

Sau khi về khách điếm, lại vô tình nghe được chuyện nạn châu chấu ở tỉnh lân cận.

“chẳng phải tháng trước chúng ta đã quyên góp 1 vạn lượng và 1 nghìn cân lương thực, bên phía Lý lão bản và các thương nhân khác cũng góp không ít, tại sao lại…”, nàng nghĩ nghĩ một xíu, “hừ, chắc chắn là bọn tham quan kia ăn chặn rồi”

“Đúng là mấy tên khôn khiếp, chẳng lẽ 10 phần bọn chúng ăn hết 8 phần sao… không sợ mắc nghẹn mà chết”… “lát nữa đệ gửi thư bảo mọi người chuẩn bị thêm 500 cân lương thực, đưa gấp đến đây”

Sáng hôm sau _ Phủ ngự sử Tạ Tuấn

Thiết yến sôi nổi, dân lễ vật xong. Nàng một thân áo váy áo cách tân, trang sức giản đơn mới mẻ lại hài hòa, vốn là gây sự chú ý với nhiều khách nhân công tử quan lại. Nhưng mà đến khi nàng nói thì thực là không dám khen tặng, nói bóng nói gió đụng chạm khá nhiều người.

Tạ ngự sử phu nhân biết tính tình nàng ta trước giờ thẳng thắn cũng ngượng cười cho qua.

Truyện do Mi Rae sáng tác và chỉ đăng trên app mê đọc truyện, nếu mọi người đọc được ở trang web khác thì app mê đọc truyện đọc để ủng hộ tác giả nhé. Cám ơn mọi người (>.<)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.