Tam Phu Ký
Lấy một tấm chăn bông đắp lên người nàng, trời trở lạnh rồi mà nàng còn mặt y phục ít như vậy.
Lát sau hắn cũng dựa vào cạnh xe ngủ thiếp đi.
Lôi Lôi mở mắt nhìn chằm chằm hắn. Nàng thực sự bất ngờ khi hắn chịu đến chỗ nàng. Hắn thích nàng đến vậy sao.
Nàng vuốt vuốt mặt hắn, “ta có nhiều tính xấu lắm đó nha, ngươi không biết đâu?”
Đột nhiên hắn mở mắt ra, cười cười, “ta đương nhiên biết … mà còn biết rất rõ”.
Nàng trợn tròn mắt, “ngươi ngươi”.
Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nàng đỏ mặt, “ngươi … không có mơ thấy lúc ta tắm chứ?”.
Giang Tuấn thành thật trả lời, “có”.
Bùm, cái mặt già của nàng tiêu rồi. Nàng thường xuyên hát hò, làm mấy chuyện khùng điên trong phòng tắm. Bị hắn thấy hết rồi … hết rồi!!!
Nàng ôm ôm đầu.
Thấy biểu hiện của nàng, hắn có hơi buồn cười. “không phải con cũng đã sinh rồi, nàng còn ngại ngùng”.
Ngại ngùng, thật tức cười. Trong từ điển của nàng làm gì có hai từ đó, chỉ có nàng chọc ghẹo người khác mà thôi.
“Hừ, ngươi trả ta chiếc nhẫn”, nàng chìa chìa tay.
“Chiếc nhẫn nào?”, hắn giả ngu.
“Ngươi không trả?”, hắn còn muốn nhìn lén nàng?
Biến thái! Ngươi không trả, ta tự tìm.
Nói rồi nàng nhào tới, leo lên trên người hắn. Ô, còn cái mặt gợi đòn này gì? Khiêu khích nàng sao?
Hừ, hãy xem sự lợi hại của ta đây.
Nàng khóa ngồi trên bụng hắn, tay thò vào trong vạt áo ra sức lục lọi.
Thấy hắn cử động, nàng quát, “ngoan ngoãn nằm im, nếu không đừng trách ta dùng sức mạnh”.
“A, đừng làm vậy”, hắn khẽ quát.
Tên xa phu (đánh xe ngựa) lúc này nghe được động tĩnh, tò mò mà vểnh tay lắng nghe. “oa, phu nhân thật uy vũ nha”, hắn cảm thán.
Hắn thực tâm đến mức ngừng lại ở một trạm dùng, chú tâm nghe lén chuyện tốt của chủ tử. Hắn rất có tinh thần trách nhiệm nha.
Thực ra hắn định hỏi chủ tử có muốn dừng ở trạm phía trước để ăn uống, nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp không, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.
“Nè, ngươi đang làm gì mà trông lén lén lút lút như ăn trộm vậy?”, tên xa phu của Nhân Cẩm thắc mắc hỏi.
“Suỵt”, hắn ra hiệu ngươi ghé tai vào đây.
Ồ ồ, có chuyện gì thú vị sao. Ta cũng muốn nghe.
“A, đừng. Ngươi không được chọc chỗ đó”, nàng la lên.
“Oa, chủ tử chiếm lại thế thượng phong rồi”, hắn nói thầm.
“Các ngươi làm gì?”, bỗng một giọng nói sau lưng vang lên. Nhân Cẩm nhíu mày, mấy tên này lá gan cũng lớn quá rồi dám quấy phá chuyện tốt của chủ tử.
“A”, bọn hắn giật mình la lên thành tiếng.
Lôi Lôi ở bên trong cũng cười rộ lên, “Ha ha … đừng chọc lét ta nữa, ta không đòi chiếc nhẫn lại nữa … ha ha … ta cho ngươi luôn đó … ha ha”.
Bọn hắn ở bên ngoài thất vọng cực kỳ, còn nghĩ bên trong đang đại chiến 300 hiệp nga.
Nàng ôm bụng cười không ngừng chạy ra khỏi xe ngựa, “a cứu ta, cười chết ta rồi”.
“Liên tỷ cứu muội, muội sắp cười bể bụng rồi, hắn chơi xấu quá”, nàng vừa thấy Hương Liên liền chạy tới gần nàng ta.
Lôi Lôi y phục xộc xệch, đầu tóc rối bù, hớt ha hớt hải chạy ra. Đúng chuẩn bà điên.
Giang Tuấn cũng đồng thời bước ra, nhưng trang phục chỉnh tề, phong thái chuẩn mực.
Lôi Lôi: “ ………… ”. Sao nàng lúc nào cũng phải đóng vai khùng khùng điên điên trong khi hắn vẫn một bộ dáng phong lưu anh tuấn?
Sau khi nghỉ ngơi một lát, “hành trình rước dâu” của Lôi Lôi tiếp tục di chuyển.
Vì do lần này chuyến đi tổng cộng đến 5 người nên 3 ngày sau mới đến Đỗ gia.
Trên đường đi, cặp “vợ_chồng” Giang Tuấn_ Lôi Lôi đã bớt ồn ào và xộn lộn.
Đối lập với họ thì xe ngựa của bộ ba Hương Liên, Nhân Cẩm và Nguyên Nhân lại khá yên tĩnh.
Trên xe của họ ……
Hương Liên vẫn còn hơi khó chịu trong người nên vừa lên xe thì đã dựa vào thành xe mà ngủ.
Nhân Cẩm và Nguyên Nhân thì trò chuyện luyên thuyên suốt chặng đường đi.
Nhân Cẩm giống như không ưa nàng, cố tình nhắc đến hai từ kỹ nữ. Bao nhiêu lời khó nghe đều nói ra hết.
Thấy nàng vẫn thản nhiên, mặt không chút biến sắc, hắn cũng chán mà buông tha.
Vừa đến trạm dừng chân thứ hai thì nàng bật dậy bước xuống xe ngay.
“Ngươi cái tên đáng chết này, sao lại nói những lời như vậy”, Nguyên Nhân mắng thẳng mặt hắn sau đó đuổi theo Hương Liên.
Hắn đâu có cố tình nói xấu nàng xấu nàng đâu, chỉ là cái tính nói nhiều của hắn bộc phát không kiềm chế được thôi.
Nguyên Nhân đuổi theo nàng, “Hương Liên cô nương, cô nương đừng bận tâm lời nói của hắn. Hắn chỉ là ngứa miệng nói bậy bạ mà thôi”.
Nàng cười khổ, “lời hắn nói là sự thực, có sai lời nào đâu … những kỹ nữ như ta chỉ là món đồ chơi thõa nãm nam nhân thôi”.
Hắn tức giận, nhào tới liền lắp miệng nàng.
Hương Liên trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lôi Lôi và Giang Tuấn đang núp trong bụi cây xem trộm.
“A a, hôn rồi kìa. Tên đại phu này cũng nhiệt tình quá rồi”, nàng hưng phấn la lên.
Giang Tuấn: “ …………. ”, hắn thực sự choáng váng rồi mới bị nàng kéo vào đây, làm trò rình mò người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.