Hắn cười rộ lên xoa xoa đầu nàng, “không cần tức giận, ta đi mua xí muội cho nàng ăn”.
Vừa nghe đến hai chữ xí muội, hai mắt nàng đều sáng lên, miệng chóp chép.
Thấy nàng một bộ dạng tham ăn, ai cũng nhịn không được bật cười.
Nàng gải gải đầu, xí muội ngon lắm mà không phải sao?
….
“Mẫu thân, cái tên hoàng đế đáng ghét đó kêu Giang Tuấn về kinh làm gì vậy?”, nàng thắc mắc hỏi.
“Ai nha, ta cũng đang tức chết vì chuyện đó đây”, bà đem Tiểu Nam đưa cho Lâm Mộc.
“A a, người kể đầu đuôi mọi chuyện cho con nghe với”, bản tính nhiều chuyện của nữ nhân lại trổi dậy.
Thế là mẹ chồng nàng dâu tám chuyện từ sáng đến chiều. Nhưng mà kể về chuyện của Giang Tuấn thì ít mà tâm sự chuyện nữ nhân thì nhiều.
Nàng rất bất ngờ khi mẫu thân Giang Tuấn lại có suy nghĩ hiện đại như vậy. Nói nàng làm rất đúng không hề tham lam, nói nàng là chuẩn mực của nữ nhân.
Ặc, nàng không có ghê gớm vậy đâu. Nàng chỉ cảm thấy bản thân rất may mắn khi bọn hắn đã yêu nàng mà thôi.
“À, mẫu thân người có muốn ở lại Đỗ gia ăn năm mới không”.
“Con chịu chứa bà già này là được”, bà cười ha ha nói.
“Ai, mẫu thân vẫn còn rất trẻ mà già gì chứ”, nàng vừa nói vừa lắc lắc tay bà.
Mười ngày sau, Giang Tuấn cuối cùng cũng trở về.
Lôi Lôi cứ lải nhải bên tai hắn không phải “sau này ngươi phải ở bên cạnh ta” thì là “tên hoàng đế chết tiệt”.
Cả nhà cùng chuẩn bị các thứ để đón tết. Người hò reo phấn khích, quyết tâm hừng hực nhất chính là Lôi Lôi, nhưng mà …
“Lôi Lôi, tỉnh tỉnh”, Mộc Mộc nhẹ nhàng gọi nàng.
“Kẻ đáng ghét nào dám phá giấc ngủ của ta, hừ”, mắt nàng vẫn nhắm chặt, tay chân đạp đá lung tung.
Hắn cười khẽ, “không phải Lôi Lôi nói muốn trang trí đón tết sao?”.
Nàng nhíu mày, trùm chăn che đầu lại, “tết là ai, ta không biết”.
Giang Tuấn cười ha ha, “ngươi đừng gọi con heo ham ngủ đó nữa, nàng sẽ không dậy đâu”.
Một lát sau, một tiếng la từ trong phòng vọng ra, “a …. Sao không ai gọi ta dậy”.
Chết tiệt thật, mặt trời đã lên cao xem ra là cũng gần tới trưa rồi. Nàng nhanh chóng mặc y phục rồi ra sảnh chính.
Há hốc miệng nhìn mọi thứ đã đâu vào đấy, mỗi ngõ gách trong nhà đều được quét tước sạch sẽ. Trước cửa đều để 2 chậu cúc vàng, phía trong để một chậu lớn hoa mai treo đầy bao lì xì đỏ. Vì thời tiết cũng khá lạnh nên gần phân nửa số nụ đã nở thành hoa, ánh vàng rực rỡ.
Mọi người đang tụ tập trong phòng bếp để chuẩn bị bữa trưa và sơ chế nguyên liệu để làm bánh mứt.
Nàng đứng ở góc cửa nhìn mọi người bận rộn, cảm thấy nàng quá ư là lười biếng đi.
Ngay lập tức nàng xông vào định giúp đỡ mọi người nhưng mà chỉ một lát sau đã bị đuổi ra ngoài.
“Ô ô”, nàng cảm thấy thật tuổi thân đâu, nàng chỉ là vụng về xíu thôi mà. Ít nhất … ít nhất thì nàng vẫn làm được điểm tâm ngọt … bánh su và bánh kem, tận hai món luôn cơ.
Nhìn bọn hắn lay hoay trong bếp, thuần thục và nhịp nhàng vô cùng. Nàng chống cằm cảm thán, “nam nhân cổ đại đều đảm đang vậy sao?”.
Nhanh như một cơn gió, tối đến cũng là khoảnh khắc giao thừa. Mọi người trong gia đình quây quần bên nhau cùng đếm ngược thời gian chuyển sang năm mới.
Nàng đứng lên hát cái gì mà “háp bi niêu dia”, bọn hắn ngớ ra không biết hát thế nào, ngoại trừ Giang Tuấn. Hắn đã từng nghe nàng hát khi ở hiện đại, vả lại hắn cũng học rất nhanh nên khi nghe giai điệu đã biết hát theo nàng.
Sáng hôm sau, mọi người tụ tập đông đủ ở sảnh chính. Ai nấy đều mặc những bộ y phục tươi sáng, rực rỡ thể hiện sự vui vẻ ngày tết.