Tam Phục

Chương 108



“Ăn tối xong tao sang kiếm mày nha.” Đại Pháo vừa lái xe vừa nói.

“Gì cơ?” Giang Khoát đang mắt nhắm mắt mở, vừa rồi dọc đường hai người vừa xuống khỏi cao tốc, vào thành phố ăn trưa, lúc này đột nhiên nói tới ăn tối, cậu không hiểu ngay được Đại Pháo đang nói gì.

“Từ đầu bọn nó rủ đi ăn tối, nhưng tao từ chối rồi, bảo bọn mình mới về mệt lắm, tối ăn cơm nhà thôi.” Đại Pháo lại nói tiếp.

“Ồ,” Giang Khoát đã định thần lại, đang nói chuyện vừa về nhà đã có tụ đang đợi đây mà, “Những ai vậy?”

“Lần nào cũng hỏi, trừ những người mày biết ra thì toàn là người mày không biết thôi,” Đại Pháo nói một loạt những cái tên con gái, “Biết ai vào với ai không hả? Mấy người này thực ra mày đã gặp tới mấy lần rồi đấy.”

“… Vậy hả?” Giang Khoát cảm thấy mình đúng là hỏi thừa.

“Thế nên cứ đi là được rồi, lần nào cũng hỏi, nói ra mày cũng có biết đâu, hỏi rồi mày cũng có nhớ đâu,” Đại Pháo thở dài, “Mà có nhớ được tên thì cũng khớp không đúng mặt.”

Giang Khoát cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.

*

Đại Pháo đưa Giang Khoát về thẳng nhà, ra đón tiếp nhanh nhất vẫn là Bôn Bôn.

Trời ấm rồi, Bôn Bôn không mặc quần áo nữa, nhưng vẫn quấn một cái khăn nhỏ màu đỏ rất xinh, lúc chạy tới, đuôi nó vẫy tít mù như cánh quạt.

“Bôn của bố đấy à!” Đại Pháo dang tay ra.

Chỉ cần Đoàn Phi Phàm không có mặt ở đó thì Đại Pháo sẽ là chân ái của Bôn Bôn. Hết cọ lại liếm Đại Pháo suốt một hồi lâu, Bôn Bôn mới tới cọ bên chân Giang Khoát.

“Có phải mẹ tao giảm cân cho Bôn Bôn không đó?” Giang Khoát nắn nắn Bôn Bôn mấy cái, rồi lại sờ sờ bụng nó, “Tao thấy nó gầy đi.”

“Đúng là gầy đó.” Đại Pháo nói, “Hồi trước tao về có sang đây một chuyến, đợt đó nó mập ú luôn, mẹ mày lo gần chết, bảo như vậy không tốt cho sức khỏe, chắc là kiềm bớt lại rồi.”

“Vào đi chứ!” Mẹ Giang Khoát đứng trong cổng hét lên.

“Cháu không vào đâu,” Đại Pháo hét lên đáp, “Ăn tối xong cháu lại sang, cháu về nhà đã.”

“Vậy cháu mau đi đi, về muộn cả nhà lại đợi cơm!” Mẹ Giang Khoát nói.

“Dạ, cháu đi đây ạ,” Đại Pháo nói với Giang Khoát, “Tối tao sang đây luôn nhá.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Lúc cùng Bôn Bôn đi vào trong nhà, Giang Khoát nhắn tin cho Đoàn Phi Phàm, báo cho cậu ấy biết mình đã về tới nhà, và gửi kèm mấy bức hình của Bôn Bôn.

[Chỉ thị như sau] Nhanh đấy chứ

[Chỉ thị như sau] Hình như Bôn lại cao hơn rồi

[JK921] Gầy đi một ít nên chân trông dài hơn đấy

“Giang Khoát, dì hành lý của cháu mang luôn lên phòng nha?” Dì Lưu hỏi.

“Dạ, cảm ơn dì,” Giang Khoát nói, “Đồ cần giặt lát cháu sẽ quẳng ở cửa.”

Hôm nay trong nhà rất đông người, hai vợ chồng sếp Giang đều ở nhà, Giang Liễu Liễu cũng đang nằm cuộn tròn ở sofa phòng khách.

“Ăn cơm trước đã,” Sếp Giang đứng dậy tới trước mặt Giang Khoát, vỗ vỗ vai cậu, “Gầy đi hả?”

“Gầy ấy ạ?” Giang Khoát không hề nhận ra mình gầy.

“Gầy cũng là bình thường,” Mẹ cậu bảo, “Đợt này thằng bé bận bịu với cái cửa hàng kia mà, hành cho Liễu Liễu cũng gầy luôn, nó không gầy coi sao được.”

“… Con hành gì nó đâu?” Giang Khoát thở dài.

“Làm không công, tiền không đưa,” Giang Liễu Liễu đi ngang qua cậu, cười bảo, “Lần này chắc chắn sẽ hành con tiếp cho mà xem, nếu không thì làm gì có chuyện anh ấy về nhà.”

Giang Khoát không có cảm giác gì với việc mình có gầy hay không, nhưng rõ ràng là sếp Giang trông không có tinh thần cho lắm.

“Bố bị ốm ạ?” Giang Khoát ngồi xuống bên bàn, hỏi bố.

“Thấy chưa hả!” Sếp Giang đập bàn.

Giang Khoát vừa ngồi xuống, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

“Tôi đã bảo là con trai tôi về một cái là sẽ nhận ra tôi uể oải trong người đấy thôi.” Sếp Giang nói.

“Ốm ạ?” Giang Khoát hỏi.

Sếp Giang cười nhưng không nói, mặt mũi đầy vẻ hưởng thụ.

Giang Khoát quay đi, chẳng buồn nói tiếp nữa.

“Ốm là còn đỡ đó,” Mẹ cậu lên tiếng nói thêm giúp bố cậu, “Con mà về cách đây nửa tháng thì còn được thấy bộ dạng sắp chết trên giường của ông ấy cơ.”

Giang Khoát quay lại nhìn sếp Giang: “Nghiêm trọng vậy cơ ạ?”

“Bệnh thì chẳng có gì nghiêm trọng,” Sếp Giang xua tay, “Giận quá thôi.”

Nhìn cái kiểu này, Giang Khoát đoán là vì chuyện ở công ty, nhưng mấy năm nay công ty đụng phải không ít việc, đủ thứ sóng to gió lớn rồi mà cũng chẳng thấy gì đáng để bố cậu giận phát bệnh được cả.

“Sao vậy,” Giang Khoát hỏi bố, “Sếp phó của bố đảo chính à?”

Sếp Giang sững người một thoáng rồi cười suýt phát ho, phải vội đặt xuống đôi đũa vừa cầm lên, cười đã đời rồi mới cầm bát lên húp canh: “Không hổ là con trai tôi, vậy mà cũng đoán ra.”

“… Không có lẽ?” Giang Khoát cũng sửng sốt, “Thật hay giả đó?”

“Chưa chắc chắn, vẫn đang bí mật điều tra thôi,” Sếp Giang tặc lưỡi, “Nếu không định bán cái làng dân tộc thì bố đã chẳng phát hiện ra… Con không cần bận tâm.”

Giang Khoát không hỏi thêm nữa.

Nghe sếp Giang nói thế này thì hẳn là vấn đề bên mảng tài vụ, có vẻ khá là nghiêm trọng, không đơn giản chỉ là chuyện rút ruột ít tiền, nếu thực sự có thể dùng đến cách gây chính biến thì những người liên quan cũng đều là mấy người ở cấp cao nhất…

Vụ này khá là lớn đây.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Giang Liễu Liễu, cậu đột nhiên cảm thấy Giang Liễu Liễu chưa chắc đã về nhà chỉ vì không thích dịp lễ đông người du lịch, mà có khi chính vì chuyện này cũng nên.

Nhưng cậu lại không biết.

Chẳng có ai nói với cậu.

Giang Khoát thở dài, cảm thấy hơi đau lòng cho sếp Giang, vào giờ phút quan trọng thì chẳng dựa được vào con trai, mà cũng chưa từng nghĩ tới chuyện dựa vào con trai.

“Cái tiệm kia của con sao rồi?” Sếp Giang hỏi cậu.

“Đợi con về trường là sẽ cho lên mạng luôn,” Giang Khoát nói, “Rồi phải có một đợt quảng bá, con bàn bạc trước với Giang Liễu Liễu một chút.”

“Nó cũng góp vốn hả?” Sếp Giang hỏi.

“… Nó làm không công thôi.” Giang Khoát nói.

Sếp Giang cười bò: “Vậy mà còn bảo không hành em.”

“Cái tiệm cũ vẫn chưa phá dỡ hả?” Giang Liễu Liễu hỏi.

“Chưa, tháng này coi như là chuyển đi hết rồi, qua tháng Bảy mới phá dỡ.” Giang Khoát nói, “Sao hả?”

“Em tìm mấy người qua làm mấy clip kiểu kiếm quán ngon review,” Giang Liễu Liễu nói, “Có thể tìm ở mấy chương trình ở đài truyền hình địa phương, bảo họ đi quay tư liệu một đoạn ngắn cũng được, tiệm lâu đời thì mùi vị sẽ ngon hơn, quay cái kiểu xưa xưa ấy. Cái clip này sẽ phát ở trong tiệm mới, sau này cũng có thể dùng tới.”

“Cần tiền không?” Giang Khoát hỏi.

“Lạ ghê ta!” Giang Liễu Liễu nói, “Anh không trả tiền em cũng được, chứ người em thuê, anh cũng định trả tiền hả?”

“Tiền vốn có hạn,” Giang Khoát thật lòng nói, “Anh cũng không thể kệ Đoàn Phi Phàm mà tự mình tiêu tiền được, em tiết kiệm giúp anh chút.”

“Bên đài truyền hình thì em không giúp được anh đâu, còn mấy vụ clip thì em có thể giúp anh thương lượng giá rẻ,” Giang Liễu Liễu nói, “Đài truyền hình địa phương thực ra chắc cũng không khó, cứ tìm thử người đã, cũng không cần phải là chương trình gì hot cho lắm.”

“Ừ, anh hiểu,” Giang Khoát nhíu mày, “Chỉ cần là một show truyền hình là cũng có thể cho thấy, ít nhất đây là một sản phẩm khá có tiếng tăm ở địa phương.”

“Làm cho tốt vào,” Sếp Giang nói, “Làm được ra trò là con có thể thôi học ở cái trường nát đó rồi.”

“Không.” Giang Khoát trả lời rất dứt khoát.

“Con học ngành Cảnh quan, rồi đi làm bò nấu tương,” Sếp Giang chép miệng, “Chuyên ngành của con cũng chỉ để lỡ sau này một ngày nào đó làm ăn lớn rồi, có nhà báo phỏng vấn con với Đoàn Phi Phàm, hai đứa liền nói, hồi đầu bọn tôi học ngành Cảnh quan, ai ngờ sau này lại làm thịt bò, thêm được chút kịch tính cho câu chuyện đấy.”

Giang Liễu Liễu cười bò: “Từ Cảnh quan tới ông trùm thịt bò, con đường khởi nghiệp của hai chàng trẻ tuổi.”

“Giao cho em rồi đấy nhá,” Giang Khoát vội chọc vào tay Giang Liễu Liễu, “Giờ là có thể bắt đầu viết rồi đó.”

*

Ăn cơm tối xong, sếp Giang liền cuốc bộ ra ngoài. Nghe nói là có hẹn với người ta cho xe đợi ông ấy ở một chỗ nào đó, tiếp theo sẽ cùng những người tâm phúc ở công ty đi tới một địa điểm bí mật, mở một cuộc họp bí mật.

“Nghiêm trọng không ạ?” Giang Khoát hỏi mẹ.

“Xử lý không tốt thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.” Mẹ cậu xoa đầu Bôn Bôn đang gác lên chân bà, từ tốn nói, “Có điều bố con sẽ có cách, ông ấy lúc nào chẳng biết dùng đầu óc, chơi đẹp hay chơi xấu, chiêu nào ông ấy cũng đủ cả.”

Giang Khoát rất ít khi nghe thấy mẹ khen sếp Giang, cho thấy rắc rối mà sếp Giang đối mặt lần này quả thực không hề nhỏ.

“Hiện tại chủ yếu là phải xác định trước xem ai có thể tin cậy được,” Mẹ cậu ghé lại gần nói nhỏ, “Bên phòng pháp lý giờ vẫn chưa nắm được là có tham gia vụ chính biến này không, không khéo còn phải tìm viện binh từ bên ngoài.”

“Nói chi tiết với con thế này liệu có được không đó?” Giang Khoát hỏi, “Sếp Giang lại bảo là đây là chuyện bí mật không cần con quan tâm cơ mà.”

“Ôi chao, mệt con ghê,” Mẹ cậu nhìn cậu, “Con hỏi nên mẹ mới nói đấy chứ.”

Giang Khoát cười, không nói gì.

*

Đúng 9 giờ, Đại Pháo qua tới nơi: “Đi xe nào?”

“Mày muốn đi cái nào?” Giang Khoát nói.

“Lúc từ gara đi ra, tao thấy con Continental ở nhà hả?” Đại Pháo nói, “Lái con đó đi.”

“Mày vào hỏi mẹ tao ấy.” Giang Khoát nói.

“Chắc chắn là mẹ mày đồng ý,” Đại Pháo bình thản đi vào trong nhà, “Cái xe này mẹ mày toàn đậu bên khách sạn phải không? Hôm nay sao lại lái về vậy?”

“Đi thôi.” Giang Khoát thở dài.

Hôm nay hai người tới một quán bar mới mở chỉ dành cho hội viên, chủ quán là bạn của bạn của bạn hai người, Giang Khoát cảm thấy mình chưa nghe thấy nhắc tới người này bao giờ, nhưng Đại Pháo lại bảo đã gặp rất nhiều lần rồi, rất là thân quen.

“Ai mà chẳng có vẻ rất quen thân với tao.” Giang Khoát nhìn đèn đỏ trước mặt.

“Đấy là tại mày chẳng biết ai vào với ai cả,” Đại Pháo nói, “Không có tao, mày sẽ phải tự mình biết thôi. Bao giờ Ngưu Tam Đao gì đó của bọn mày thành tập đoàn rồi, tao sẽ làm thư ký cho mày.”

“Thư ký Pháo.” Giang Khoát nghĩ rồi cười, “Nghe không hay.”

“Ông mày họ Hồ nhá.” Đại Pháo nói, “Tao nghi nhiều khi mày tưởng tao tên là Pháo Chấn Vũ quá.”

“Nói thật, vậy còn hợp lý hơn Hồ Chấn Vũ nhiều.” Giang Khoát nói.

“Đệt.” Đại Pháo cười.

*

Hôm nay, người tham gia tụ tập quả nhiên cũng giống như trước, vừa bước vào phòng bao đã thấy quá nửa chào hỏi vẻ rất quen thuộc với Giang Khoát, nhưng ngoài hai ba người có thể gọi được tên, thêm hai ba người trông có vẻ quen quen ra, Giang Khoát hoàn toàn không biết những người còn lại.

“Đừng bận tâm đến tôi.” Giang Khoát vẫn ứng phó một cách thành thạo bằng câu này.

“Khoát à, lâu lắm không gặp.” Một người bước tới chào cậu, đây là người mà cậu nhớ được tên.

Người này tên là Gì đó – Gì đó – Dũng.

Gì đó – Gì đó – Dũng là sao chứ, đúng là nhớ không ra mà.

Dù sao thì mọi người ở đây cũng gọi người này là Đại Dũng.

Giang Khoát cầm ly nước trái cây, ngồi xuống góc sofa.

“Sau khi cậu vào đại học là thật sự không thấy bóng dáng đâu luôn.” Đại Dũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Vào kỳ nghỉ là sẽ thấy thôi.” Giang Khoát nói.

“Đi học thì chỉ có vài kỳ nghỉ thôi,” Đại Dũng nói, “Mấy hôm nay cậu về, tranh thủ tụ tập nhiều nhiều đi…”

Đại Dũng lại kể ra vài cái tên, bảo ngày mai mấy người quen này sẽ làm buổi tụ tập nho nhỏ, Giang Khoát nghe mà thấy nửa quen nửa lạ, và cũng không nói gì.

Đại Dũng đi rồi, cậu lấy điện thoại ra.

Trong nhóm chat của đám Hình mẫu, kỳ nghỉ nào cũng thấy Đinh Triết lên tố cáo chuyện mình bị nhóm ông bà già cuồng xê dịch của bố mẹ lôi đi làm cu li. Giang Khoát vừa xem vừa cười.

Đoàn Phi Phàm nhắn lại câu được câu chăng.

Chắc là đang bận rồi.

Giang Khoát tiện tay mở trang cá nhân của Đoàn Phi Phàm.

Ồ!

Uống cà phê này!

Chơi bài này!

Vui vẻ thoải mái quá này!

Giang Khoát cau mày, bấm mở to tất cả ảnh mà Đoàn Phi Phàm đăng, xem thật kỹ.

Đoàn Phi Phàm sẽ không một mình đi uống cà phê, trong số bạn học của cậu ấy cũng chẳng có ai gặp cậu ấy ở quán café cả, chuyện này có dùng đầu gối mà nghĩ thì cũng có thể nghĩ ngay ra Phạm Gia Bảo.

Đánh bài cũng là với Phạm Gia Bảo!

Tuy rằng trên hình chỉ thấy mặt của Ba Râu, người này Giang Khoát biết, Đoàn Phi Phàm từng nói Phạm Gia Bảo là do Ba Râu tìm ra để nhờ làm côn đồ, nhưng đôi giày chạy bộ màu xanh lam chói mắt của Phạm Gia Bảo thì có thể thấy ngay ở góc dưới bên phải bức hình – cái đôi giày vừa tây vừa quê, vừa điềm đạm vừa phóng túng này thật khiến người ta khó mà quên được.

Đoàn Phi Phàm!

Cậu thích nghi nhanh thật đấy!

“Cậu đúng là vạn năm không đổi mà, giữa đám tiệc tùng mà vẫn ở thế giới khác được.” Giọng một cô gái vang lên bên tai Giang Khoát. Không xác định được là ai đang nói với ai nên Giang Khoát vẫn nhìn điện thoại, không nói gì.

“Giang Khoát.” Cô gái gọi tên cậu.

“Ừ.” Giang Khoát ngẩng lên nhìn.

Là một người mà cậu thấy quen quen, trông điệu bộ thì có vẻ là người nằm trong vòng bạn bè của cậu với Đại Pháo, nếu như là người do ai đó dẫn tới, thường sẽ không nhìn cậu với ánh mắt như vậy.

“Nói chuyện với cậu được không?” Cô gái nghiêng đầu nhìn cậu.

“Cậu nói đi.” Giang Khoát nói.

“Tôi nói xong rồi đó.” Cô gái bật cười.

Giang Khoát cũng không biết lúc này phải nói chuyện tiếp thế nào, vậy nên nâng ly lên với cô gái rồi uống một ngụm. Cô gái cũng không để ý đến cậu nữa, mà ngồi dựa vào sofa, gần như vai kề vai với cậu.

Lý do lần nào Giang Khoát cũng chọn ngồi trong góc chính là để tránh ngồi quá gần người khác, khó chịu. Cậu cố chịu đựng một lúc, sau đó ngả người qua trái, dựa lên tay ghế sofa. Cô gái hình như cũng nhận ra, liền quay sang nhìn cậu, chép miệng một cái rồi ngả người qua bên phải, dựa lên tay ghế bên đó: “Được chưa hả?”

Giang Khoát chỉ có thể tiếp tục im lặng.

*

“Đi ăn thịt nướng thôi.” Phạm Gia Bảo giơ tay ra hiệu.

“Tôi không đi đâu.” Đoàn Phi Phàm nói, “Mai tôi còn có việc phải dậy sớm.”

“Không biết nể mặt.” Phạm Gia Bảo chỉ cậu, “Mời cơm không ăn, thịt nướng không đi, cậu có ý gì hả?”

“Đi đi, Phi Phàm,” Ba Râu ghé lại gần, “Cậu ta thua mất tiền nên đang bực mình đó.”

“Anh bảo là anh ta giàu nên thua cũng không thành vấn đề cơ mà?” Đoàn Phi Phàm cười, khẽ nói.

Tai Phạm Gia Bảo rất thính, anh ta lập tức trợn mắt: “Tiền không thành vấn đề, thua mới là vấn đề!”

“Ầy, thì đi.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy.

Con người Phạm Gia Bảo tuy hơi tự nhiên như ruồi, nhưng nhìn chung mà nói thì tính cách khá tốt, lại thêm một loạt những việc như thuê cửa hàng, thuê căn hộ, dọn kho rồi dẫn quân tới giúp đánh nhau… quả đúng là đã giúp Đoàn Phi Phàm rất nhiều việc. Đoàn Phi Phàm tuy hơi sa sút tinh thần vì Giang Khoát về nhà, nhưng cậu vẫn quyết định đi với anh ta tới cùng.

Sau khi Giang Khoát về nhà, tình hình vậy mà rất ổn, buổi tối, lúc Đinh Triết đang oán giận nhóm ông bà già đi chơi xa mà đồ ăn thức uống không ra sao, vui chơi giải trí cũng rất nghèo nàn thì Giang Khoát còn gửi một đống ảnh đồ ăn thức uống vào trong nhóm chat.

Hình bữa cơm thì có thể nhận ra là bàn ăn nhà Giang Khoát, còn lại thì đều không phải là ở nhà cậu ấy.

Một phòng bao ở quán bar nào đó, trông có vẻ vô cùng cao cấp và thoạt nhìn đã thấy rất có tính riêng tư, phòng đầy những người, bàn đầy những rượu với đồ ăn.

[Đổng phóng khoáng] Đây chính là cuộc sống của người giàu phải không

[Tôn tráng sĩ] Tao nhìn vội cũng thấy được ít nhất bốn người đẹp

[Đinh uy vũ] Tráng sĩ à, mày kiềm chế chút đi, mày không có tư cách nhìn người đẹp

Đoàn Phi Phàm bấm mở hình mà Giang Khoát gửi, phóng to ra xem, nói “bốn người đẹp” là còn nhẹ, con gái trong hình đều rất xinh đẹp, thuộc kiểu bình thường không dễ gì thấy được, con trai nhìn thoáng qua cũng thấy nhiều người rất ổn.

Vị trí chụp ảnh của Giang Khoát có thể thấy là từ trong góc của phòng bao, Đoàn Phi Phàm còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu ấy một mình trốn trong một góc không người quấy rầy, ngồi nghịch điện thoại như vậy.

Nhưng khi tưởng tượng này được chuyển lên bức ảnh, cảm giác lại không gống như vậy.

Khó chịu hơn so với trong tưởng tượng.

Tuy cậu cũng không nói rõ được là khó chịu ở chỗ nào, về lý thuyết, đó cũng chẳng phải vấn đề có ghen hay không, dù sao thì góc ngồi này của Giang Khoát đúng là giống như một không gian tách rời khỏi những gì trên bức hình, không hề có sự giao lưu với đám đông gái trai ở đằng kia.

Nhưng ghen tuông lại không phải là một khuôn mẫu cố định, không phải cứ trong phạm vi hợp lý thì sẽ không xuất hiện, ghen tuông thường hết sức vô lý.

Giang Khoát vừa về nhà hôm đầu tiên đã đi chơi vui vẻ thoải mái thế này, lại còn có cả tâm trạng chọc tức Đinh Triết nữa.

Aaaa…

Đoàn Phi Phàm cất điện thoại vào túi. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng được ghen tuông thực sự là như thế nào, thậm chí còn thấy hơi mất vui.

Cảm giác khó chịu không vui này khiến cậu thấy hơi bất ngờ, mang một chút bất an kiểu “Mình hóa ra lại vậy”.

*

Tiệc tàn hơi nhanh, có người vẫn muốn tiếp tục, Giang Khoát không đi tiếp mà cùng Đại Pháo định rời đi.

“Khoát à,” Có người gọi cậu, “Xe cậu chở một người được không?”

“Tôi về đây.” Giang Khoát chẳng buồn quay lại, cứ thế đi tới chỗ xe của mình.

“Biết là cậu về, Lilian cũng về,” Người kia nói, “Cậu tiện đường cho quá giang chút nha?”

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đại Pháo.

Đại Pháo không nói gì, mở luôn cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

“Hồ Chấn Vũ, đệt ông chú mày!” Người kia chửi.

Giang Khoát vẫn không quay lại, cậu lên xe khởi động, đạp ga vang rền, phóng đi vất lại một đám người.

“Mẹ nó chứ,” Đại Pháo rất cáu, “Đúng thằng ngu, chửi cũng không biết chửi cho đúng người, sao nó lại chửi tao làm cái con mợ gì chứ, sao không chửi mày?”

“Tao không có chú.” Giang Khoát nói.

“Tao thì có hả?” Đại Pháo hét lên.

“Hình như có đó.” Giang Khoát nói.

“Đậu,” Đại Pháo tức quá phì cười, “Mày cứ nói luôn, không có tao là không được đúng không!”

“Không có mày thì tao đã không tới rồi,” Giang Khoát nói, “Tao buồn ngủ muốn chết đi được.”

“Dừng xe phía trước kia chút đi,” Đại Pháo nói, “Tao lái, hôm nay tao không uống rượu, còn hơn một tiếng nữa, tao sợ mày lái nửa đường thì ngủ mất.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Buồn ngủ không phải là chuyện chính yếu, cái chính là bức bối.

Không biết vì lẽ gì, trước đây Đoàn Phi Phàm ra ngoài ăn uống với người khác cũng là chuyện thường ngày ở huyện, Giang Khoát chưa bao giờ có cảm giác gì, vậy mà hôm nay lại thấy cực kỳ bức bối. Cả buổi tối, tâm trí cậu chỉ toàn là Đoàn Phi Phàm cùng người khác đánh bài, uống bia ăn thịt nướng vui vẻ tung trời.

Cũng không thể nói là vì Phạm Gia Bảo, Phạm Gia Bảo chỉ là một tên đần.

Giang Khoát cảm thấy là vì cậu với Đoàn Phi Phàm lùi một bước này không chỉ là ra khỏi tình trạng gia tăng áp lực khiến cả hai bối rối luống cuống, mà đồng thời cũng là lùi ra khỏi vùng cảm giác an toàn.

Xe dừng lại bên đường, Giang Khoát xuống xe, Đại Pháo đi ra một góc nghe điện thoại.

Nghe nói chuyện thì có vẻ là với cô gái mới quen tối nay.

Giang Khoát lên ghế phụ lái ngồi đợi, điện thoại chợt kêu một tiếng.

Cậu cầm điện thoại lên, đưa mắt nhìn giờ, đã qua 1 giờ đêm, Đoàn Phi Phàm vẫn chưa ngủ.

[Chỉ thị như sau] Về nhà rồi hả

[JK921] Đang trên đường

[Chỉ thị như sau]?

Giang Khoát sững người nhìn cái dấu chấm hỏi này.

Là sao hả?

Muốn thể hiện gì đây?

Tôi về nhà muộn quá sao?

Chẳng phải ngài cũng ăn thịt nướng đánh bài chén chú chén anh vui vẻ thoải mái lắm đấy thôi, về nhà sớm hơn tôi được bao nhiêu chứ.

[JK921]?

[Chỉ thị như sau]?

Giang Khoát cầm luôn điện thoại lên bấm gọi.

Đoàn Phi Phàm nghe máy ngay, chắc là đang cầm trên tay bấm chữ.

“Gì vậy hả?” Giang Khoát hỏi.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy âm thanh nền ồn ào phía bên kia, có người đang chơi oẳn tù tì uống rượu.

“Cậu vẫn đang ăn khuya phải không?” Giang Khoát nói.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Sắp giải tán rồi.”

“Tôi tưởng cậu về sớm cơ,” Giang Khoát nói, “Giờ cậu còn chưa về mà còn dấu chấm hỏi cái gì.”

“Chỉ là hơi sốc thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nghe thấy có vẻ Đoàn Phi Phàm đã uống rượu rồi, cái đồ một ly là gục này bình thường không mấy khi uống, lúc ở cùng nhóm Hình mẫu, cậu ấy mới uống một chút. Xem ra hôm nay đúng là rất vui vẻ hào hứng đây mà.

“Tôi cũng sốc đó.” Giang Khoát nói.

“Cậu sốc cái gì chứ.” Đoàn Phi Phàm cười nói.

“Cậu đang đi với ai đó, uống cũng không ít phải không?” Giang Khoát nói.

“Bọn Lão Phạm, mọi người đang vui nên uống một chút.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Uống không ít rồi phải không?” Giang Khoát nói, “Thậm chí còn uống hơi nhiều nữa.”

“Vẫn ổn, uống không nhiều, hôm nay đông người, uống tới mức này cũng là bình thường.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ồ.” Giang Khoát không biết có phải do hôm nay cả buổi tối bản thân đã bức bối hay không mà lúc này, cảm giác khó chịu càng lúc càng mãnh liệt.

“Cậu đừng có suốt ngày kêu tiệc tùng của bọn cậu là chán nữa đi, chán gì mà chơi tới tận hơn 1 giờ đêm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỗ tôi vừa chơi vừa gọi thêm người tới bây giờ cũng…”

“Cậu có ý gì hả?” Giang Khoát cắt lời Đoàn Phi Phàm.

“Chẳng có ý gì cả.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát vốn dĩ nãy giờ vẫn chưa chắc Đoàn Phi Phàm có phải là do quá chén hay không, dù sao thì ranh giới giữa chưa quá chén với đã quá chén của cậu ấy chỉ tính bằng giây. Nhưng lúc Đoàn Phi Phàm nói câu tiếp theo thì cậu có thể chắc chắn con người này đúng là đã quá chén rồi.

“Chỉ đơn giản là khó chịu thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

[HẾT CHƯƠNG 108]

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.