Tam Phục

Chương 117



“Nói lại lần nữa đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, trên mặt cậu ấy không có vẻ giận, cũng không có biểu cảm gì khác, nghiên cứu một hồi cũng không nghiên cứu ra được gì.

“Nói lại lần nữa đi.” Giang Khoát nói.

“… Thôi khỏi đi.” Đoàn Phi Phàm nói, thấy không đoán được Giang Khoát đang suy tính gì, chỉ cảm thấy mình lại tiêu thêm một lần nữa, bắt đầu nguy cấp rồi.  

“Nhanh.” Giang Khoát đưa mắt nhìn về phía mấy người đằng kia.

“Chỉ đơn giản là không vui thôi.” Đoàn Phi Phàm đánh liều nói đại, “Chỉ đơn giản là không vui thôi, đơn giản là không vui, không vui.”

Giang Khoát nhìn cậu.

Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát.

“Đúng rồi, chính là phong cách này đây,” Giang Khoát bật cười, búng tay đánh chóc, “Đoàn Cực kỳ Bình thường, hay còn gọi là Phàm đại ca.”

“Vậy vừa rồi là cậu định chỉ lối thoát cho mấy tiệm café của lão Phạm hả?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.

“Không biết nữa, tôi chỉ định trước hết tìm hiểu mấy cái tiệm đó của anh ta một chút,” Giang Khoát hạ giọng khẽ nói, “Anh ta đúng là phá gia, nguồn thu đảm bảo duy nhất chỉ có tiền cho thuê nhà, còn các quán café đều đang lỗ vốn, tiền thuê nhà thu được lại đổ vào quán café, ăn uống vui chơi cờ bạc… Bao nhiêu nhà phất lên nhờ tiền đền bù, chỉ vài năm sau là quay lại nghèo rớt đấy thôi. Hồi sếp Giang mua đất, kiểu công tử nhà giàu xổi nhờ đền bù thế này, tôi đã thấy quá nhiều rồi. Việc duy nhất mà anh ta làm đúng chính là mua mấy mặt bằng này với căn hộ cho thuê.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Đương nhiên, tôi cũng chẳng có tư cách gì nói anh ta, tôi cũng chẳng kiếm được tiền, chỉ tiêu tiền là giỏi…” Giang Khoát nói, “Tôi chỉ cảm thấy con người anh ta khá được, kết bạn thu nạp vào vũ trụ xã giao của cậu cũng không phải là không được.”

“Tôi nghe cậu,” Đoàn Phi Phàm cười mãi mới thôi, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói thêm, “Ai bảo là cậu không kiếm được tiền? Giờ đang kiếm tiền đấy thôi.”

“Ngày mai bắt đầu mở cửa rồi,” Giang Khoát xoa xoay tay, “Chú thím bên này tôi lại không lo, thịt bò toàn loại rất ngon, vốn cũng không lo không bán được, nhưng chỗ bên kia của tụi mình…”

“Đừng nghĩ nhiều vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này tôi có kinh nghiệm, cậu có thấy tôi lo không, tôi chẳng lo một tí nào luôn.”

“Có khi cậu thầm lo trong lòng mà không cho tôi biết chăng?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Giờ tôi đang lo cậu kỳ vọng quá cao, không biết có bị hụt hẫng không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dựa theo kinh nghiệm của tôi hơn mười năm lăn lê bò toài trong lĩnh vực thịt bò…”

Giang Khoát bắt đầu cười.

“… thì ít nhất tôi cũng nắm được tình hình thị trường, mong ngay từ đầu đã thành công rực rỡ thì hơi khó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng cũng không đến nỗi phải lo không bán được.”

“Được, tôi tin cậu.” Giang Khoát gật.

Giang Khoát đúng là có chút không tự tin, tuy hồi đầu, cậu tràn đầy tự tin, làm hết những gì có thể, đã làm là làm rất cẩn thận, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu làm ăn, lại là trong cái ngành cách xa mình tới mười vạn tám ngàn dặm, cậu thật sự không chắc kết quả sẽ thế nào.

Chỉ là cậu có thể nhận ra rằng, Đoàn Phi Phàm vẫn rất thả lỏng, một kiểu thả lỏng mang chút phấn chấn, có chút khác biệt so với trạng thái che giấu cảm xúc mang tính thói quen thường ngày của cậu ấy.

Vậy nên Phàm đại ca đã nói không lo, thì chắc chắn là không lo.

*

Heo lớn Heo nhỏ bình thường review cửa hàng sẽ không dành quá nhiều thời gian, dùng hình thức Vlog, làm vào mỗi lần du lịch, mỗi lần dạo chơi.

Lần này làm với Ngưu Tam Đao, công sức đổ vào rất nhiều, ngoài lý do quan hệ thân thiết với Giang Liễu Liễu thì còn là vì họ chưa từng quay phim về kiểu cửa tiệm thế này, phải kết hợp một Heo nhỏ thanh lịch với những món ăn dân dã của Ngưu Tam Đao thế nào cho không bị gượng – chuyện này cũng phải đầu tư tâm sức một chút.

Phạm Gia Bảo vô cùng tích cực làm quân sư quạt mo tham gia vào khâu hoạch định kịch bản, đưa ra 7749 kiểu ý tưởng. Sau khi tất cả đều bị phủ quyết, anh ta ngồi trên cái ghế dựa trong tiệm mà thở dài: “Nhân gian thật không đáng.”*

“Cũng có chút giá trị tham khảo mà,” Heo nhỏ an ủi anh ta, “Ví dụ như anh bảo nên bỏ cách quay phim theo kiểu Vlog thế này, kỳ thực em thấy ý tưởng này truyền cảm hứng đó.”

“Thật sao?” Phạm Gia Bảo vội hỏi.

“Thật mà,” Heo lớn nói, “Cứ quay luôn thành phim ngắn theo kiểu ký sự thăng trầm của Ngưu Tam Đao cũng khá hay.”

Tuy không phải là Heo nhỏ đã đưa ra được câu trả lời, Heo lớn cũng chẳng nói cụ thể sẽ làm thế nào, nhưng Phạm Gia Bảo vẫn rất hài lòng, bắt đầu nhắm mắt thư giãn, nghe nói là đang bắt đầu diễn tập trong đầu.

Loay hoay mãi tới giờ cơm tối, mọi người mới có được hướng đi ban đầu.

“Ngày mai quay xong khai trương, buổi chiều sau khi đóng cửa là có thể thêm các cảnh khác rồi,” Heo lớn nói, “Hiện tại đã có khá nhiều tư liệu hữu ích, cắt ra chỉnh sửa khá là phù hợp, Heo nhỏ trước đây chưa từng làm kiểu này bao giờ nhưng cảm giác hiệu quả sẽ không tồi.”

“Để tối nói tiếp,” Giang Khoát nhìn thời gian, “Đi ăn cơm trước đã.”

“Chỗ ăn cơm tôi rành lắm,” Phạm Gia Bảo nói, “Muốn ăn kiểu gì nào?”

“Chỗ nào náo nhiệt một chút.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, cái kiểu đi ăn chỗ náo nhiệt một chút này không phải phong cách của Giang Khoát, có lẽ là vì Giang Liễu Liễu rồi. Giang Liễu Liễu không có vẻ gì khác thường, hẳn cũng là người giỏi che giấu cảm xúc, có điều nhân lúc hôm nay Giang Liễu Liễu đã tụ tập với cả đống người, đây chắc là lý do Giang Khoát muốn đi ăn ở chỗ nào náo nhiệt một chút.

Giang Khoát là người chu đáo, tuy rằng người khác không dễ nhận ra điều này.

Phạm Gia Bảo đề nghị đi chợ đêm ở khu phố cổ, ăn uống vui chơi có đầy đủ cả, quậy từ giờ tới nửa đêm cũng không cần phải đổi địa điểm.

Đoàn Phi Phàm đi vào bếp, buổi chiều chú sang, lúc này đang cùng với thím đứng trong bếp, nhìn ngó xung quanh. 

“Mấy đứa bảo đi ăn cơ mà?” Chú hỏi, “Sao còn chưa đi?”

“Tiện đường đưa chú thím về trước, ở đây cũng xong xuôi rồi, chỉ cần đợi đến mai thôi mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đã không đi ăn với bọn cháu, lại còn không định về nhà sao?”

“Cháu cứ kệ chú thím đi,” Thím xua tay, “Đi đi, chú cháu đi xe điện sang đây, lát nữa chạy về là được.”

“Chú đang nhìn gì thế?” Đoàn Phi Phàm khẽ đụng vào chú, cười hỏi.

“Thấy hơi không quen,” Chú cười bảo, “Sạch sẽ sáng choang thế này, nhìn cứ như tiệm của người khác ấy.”

“Gì vậy trời.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tốt lắm,” Chú sờ sờ cái quầy, “Rất tốt, cái bàn này cũng tốt, trước đây đứng làm một chút là còng cả lưng, cái này đứng dễ chịu lắm.”

“Sau này, mấy món bò nấu tương cũng không cần chú thím phải làm nữa, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ phải thuê người, chú thím cứ ở bên cạnh trông coi là được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Giang Khoát với em gái thằng bé cũng thật cừ quá đi, mỗi tội thím cũng chẳng hiểu tụi nó định làm cái gì, cao cấp quá,” Thím nói, “Nhưng mời người ta tới rồi chắc cũng phải tốn kha khá tiền ấy nhỉ?”

“Không tốn tiền,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là bạn của em cậu ấy đấy, đến giúp thôi.”

“Cháu tiếp đãi người ta cho tốt,” Chú nói rồi lấy điện thoại ra, “Chú chuyển cho cháu ít tiền, đi ăn đi uống gì đó, rồi dẫn người ta đi chơi cho đã đời vào.”

“Không cần,” Đoàn Phi Phàm vội giữ tay chú lại, “Bọn cháu có công quỹ mà.”

“Nói nhảm, công quỹ để dùng vào việc này sao?” Chú nói.

“Định tham ô công quỹ hả?” Thím nói.

Đoàn Phi Phàm cười bò: “Cái này cũng tương đương với việc trả phí quảng cáo cho mọi người, phải dùng công quỹ chứ, với lại chơi một đêm thì so với phí quảng cáo vẫn rẻ hơn đấy ạ.”

*

Lúc ra xe, Phạm Gia Bảo đưa chìa khóa xe cho Đoàn Phi Phàm: “Hai người đi xe tôi đi.”

“Còn anh thì sao?” Giang Khoát hỏi.

“… Cậu bị ngốc hả?” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi đi xe của bọn họ thôi.”

“Có triển vọng hay sao mà anh cứ sáp tới thế này?” Giang Khoát đưa mắt nhìn cái xe phía trước, “Bị người ta đuổi xuống thì hơi bị ngượng mặt đó.”

“Tôi mà sáp tới em gái cậu thì chắc sẽ bị đuổi xuống rồi,” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi với Heo nhỏ nói chuyện hơi bị hợp đấy!”

Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm cùng không nói gì, im lặng nhìn anh ta.

Xét trình độ tự nhiên như ruồi của Phạm Gia Bảo, lại thêm ý đồ của anh ta với Heo nhỏ, thì kể cả Heo nhỏ có không nói lời nào, anh ta vẫn có thể tạo một bầu không khí trò chuyện tâm đầu ý hợp.

“Tôi cũng không phải không biết ngượng đâu, dù sao thì tôi cũng vẫn còn muốn giữ thể diện chứ,” Phạm Gia Bảo nói xong, vừa đi về phía cái xe đằng trước vừa ngoái lại chỉ hai người, “Còn có một lý do nữa mà hai cậu bức tôi phải nói ra, cả ngày hôm nay, hai cậu đầu mày cuối mắt nhìn nhau không rời, tôi phải cho hai cậu chút không gian, chứ không tôi sợ hai cậu nhịn quá chết mất.”

Nói xong, anh ta chen lên cái xe địa hình kia của nhóm Giang Liễu Liễu.

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm kêu lên cảm thán, sau đó mở cửa lên xe.

“Cậu nhìn tôi à?” Giang Khoát ngồi ở ghế phó lái, lên tiếng hỏi.

“Có nhìn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ai tôi cũng nhìn không chỉ một lần, soi tới soi lui, lúc soi tới cậu thì lâu nhất thôi… Cậu nhìn tôi hả?”

“Cái chính là tôi cũng chẳng có việc gì để làm,” Giang Khoát nói, “Nhìn cậu giải sầu thôi.”

Đoàn Phi Phàm cười xong tặc lưỡi, khởi động xe.

“Mệt không?” Giang Khoát hỏi.

“Vẫn ổn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn họ mới là mệt ấy, tôi chỉ chuyển ít đồ với giúp nâng kệ hàng các thứ thôi.”

“Tôi thì chẳng làm gì mà vẫn thấy hơi mệt.” Giang Khoát nói.

“Kiểu cậu là mệt theo thói quen, gặp gỡ những người không thuộc phạm vi 10 người quen của mình thì cũng đã là lao lực lắm rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bảo cậu mở miệng nói chuyện nữa thì có khi mệt xỉu tại chỗ luôn.”

“Tệ quá nhỉ.” Giang Khoát phì cười.

“Thực ra, tính cách của Giang Liễu Liễu cũng khá giống cậu phải không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không mặn mà chuyện giao tiếp với người khác, lại thích đi chơi xa một mình.”

“Ừ,” Giang Khoát gật gù, “Nhưng con bé nhiều bạn bè hơn tôi, hòa đồng với người khác hơn tôi.”

“Em cậu…” Đoàn Phi Phàm không chắc vấn đề này có nên hỏi hay không, nhưng sau vụ “giao dịch” lần này với sếp Giang, cậu vô thức muốn hiểu rõ hơn những người xung quanh Giang Khoát.

“Ừ?” Giang Khoát quay sang nhìn cậu.

“Có phải em cậu có chút vấn đề về tâm lý không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đúng vậy,” Giang Khoát không hề tránh né câu hỏi này, mà trả lời rất tự nhiên, “Trầm cảm, hồi học cấp 2 chắc là đã khá nghiêm trọng rồi, nhưng tính con bé lúc nào cũng độc lập, có chuyện gì cũng không thích nói, vậy nên nhà tôi không ai phát hiện ra. Đến lúc bệnh bộc phát thì nhà tôi mới biết, sếp Giang thiếu điều muốn treo cổ tự tử luôn. Mấy năm nay, bệnh cứ tái đi tái lại suốt.”

“À…” Đoàn Phi Phàm nhìn chiếc xe đằng trước, khe khẽ thở dài, “Ra là vậy.”

“Nói tới chuyện sếp Giang treo cổ… Ông ấy chuyển tiền cho cậu chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Sếp Giang đâu có treo cổ,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, nhân lúc dừng đèn đỏ thì xem thử, “Cả ngày hôm nay, tôi chẳng còn thời gian đâu mà nhìn điện thoại…”

Màn hình khóa và màn hình nền điện thoại của Đoàn Phi Phàm vẫn là những bức ảnh quen thuộc, Giang Khoát nhìn thấy, bỗng nhiên lại nhớ tới cảnh tượng tra hỏi bức cung Đoàn Phi Phàm trong khách sạn.

Cảm giác thật khó nói thành lời, tựa như chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, không biết vì lẽ gì mà mang chút cảm giác thật lạ lẫm.

Nhưng bây giờ nhớ lại cảm giác phấn khích và hạnh phúc lúc đó, cậu lại mơ hồ có cảm giác bất an không rõ lý do. Giang Khoát không biết liệu đây có phải là cảm giác mà khi đó đã bị bỏ qua, hay là đi tới ngày hôm nay rồi, quay đầu nhìn lại mới biết lo cho bản thân mình ngày ấy.

“Thế này có phải là hơi…” Đoàn Phi Phàm đưa điện thoại ra trước mặt cậu, “Quá hào phóng không?”

Giang Khoát nhìn màn hình, sếp Giang đã chuyển cho Đoàn Phi Phàm thù lao 50 ngàn tệ.

“Cũng bình thường,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Để sai Đại Pháo sang bên này giám sát tôi cho kỹ, ông ấy còn cho nó luôn cái xe hơn trăm ngàn cơ mà.”

“Đại Pháo là làm việc lâu dài,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đây chỉ làm có một đêm.”

“Cậu tưởng bở quá, chỉ có một đêm sao,” Giang Khoát nói, “Sau này chắc chắn ông ấy có việc khác sẽ lại nhờ cậu, chỉ cần nghĩ ra việc gì nhờ cậu làm được là sẽ lại kiếm cậu, cho cậu chỗ tiền này là để đến lúc ấy, cậu từ chối không nổi đó.”

“Đến mức…” Đoàn Phi Phàm trong phút chốc không biết phải nói gì.

“Đúng vậy, cáo già gian xảo đến mức vậy đó,” Giang Khoát nói, “Cho cậu nếm mùi lợi lộc rồi há miệng mắc quai, lại còn cảm động, a, sếp Giang đúng là người tốt, hào phóng, chu đáo, sau này cần giúp gì, chú cứ nói ạ!”

Đoàn Phi Phàm nghe Giang Khoát nói mà phì cười: “Cậu bắt chước giống ghê.”

“Nói thừa, tôi biết ông ấy bao nhiêu năm rồi, từ nhỏ tới lớn đã thấy ông ấy,” Giang Khoát nói, “Lão cáo già.”

Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì thêm. Giang Khoát hiểu sếp Giang, mấy lời này của cậu ấy chắc là không sai, đây chắc hẳn là phong cách làm việc của sếp Giang, nhưng từ góc độ của Đoàn Phi Phàm mà nói, thì vẫn còn một tầng nghĩa nữa mà có lẽ chỉ có ông ấy mới rõ.

Sếp Giang chưa chắc sẽ thật sự kiếm cậu khi có việc, khoản tiền này, theo một nghĩa nào đó, là cho cái cửa tiệm này của cậu với Giang Khoát.

Về mặt tiền bạc, khoản đầu tư của cậu với Giang Khoát tất nhiên là không thể ngang bằng, nhưng con người thuộc diện “hơi quá tốt” như cậu, có thể sẽ vì điểm này mà chọn nhượng bộ, thỏa hiệp với Giang Khoát trong những vấn đề then chốt. Đây là điều mà sếp Giang lo lắng.

Aaa…

Sếp Giang, chú thấy phân tích của cháu có đúng không?

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.

“Đèn xanh rồi.” Giang Khoát nhắc cậu.

Đoàn Phi Phàm cười, nhấn ga đuổi theo xe trước.

*

Chợ đêm phố cổ cực kỳ náo nhiệt, từ chập tối đã bắt đầu mang không khí sôi động và vui tươi.

Nhà hàng lẩu mà Phạm Gia Bảo dẫn mọi người tới đắt khách tới mức trong tiệm không còn chỗ mà ngồi, khu rạp mái che bên ngoài cũng đã kín khách, do Phạm Gia Bảo là khách quen nên chủ nhà hàng cố đuổi khéo khách mấy bàn còn đang ăn uống vui vẻ, nhét thêm một cái bàn vào giữa. Giữa bao tiếng phàn nàn than phiền, cả nhóm vui vẻ ngồi xuống chen chúc quanh cái bàn.

“Mợ nó chứ thật chẳng khác gì đi chạy nạn đụng trúng nơi phát chẩn,” Phạm Gia Bảo nói, “Nhưng mọi người chịu khó một chút, lẩu ở đây thực sự rất ngon.”

“Em thấy thế này rất thú vị đấy,” Heo nhỏ cả chuyến đi lúc nào cũng giơ gậy selfie, “Ngày mai em định qua đây live stream, em cực thích mấy cảnh sinh hoạt đời thường thế này.”

Phạm Gia Bảo lập tức ngồi thẳng dậy, tựa như định nói gì đó, nhưng ngần ngừ một thoáng rồi lại thả người dựa lại vào ghế.

Không biết vì sao, Đoàn Phi Phàm nhìn thấy tình trạng anh ta như vậy thì đột nhiên thấy hơi cảm động, không nhịn được mà đưa mắt nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát gần như cùng lúc quay sang nhìn cậu.

“Sao hả?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Không có gì.” Giang Khoát cũng cười.

Lẩu quán này đúng là rất ngon, kén chọn như Giang Khoát mà cũng ăn rất ngon lành.

Đoàn Phi Phàm cảm thấy chắc hẳn mình cũng ăn no rồi, nhưng vì sao lại là “chắc hẳn”, là vì cậu cảm thấy mình thực ra ăn không nhiều lắm, kỳ thực bụng còn chưa căng lên, nhưng lại có cảm giác như đã uống một ly rượu. Cực kỳ giống với trạng thái thiếu máu não sau khi ăn quá nhiều.

Nhưng đến lúc mọi người ăn xong, đi dạo quanh chợ đêm, Đoàn Phi Phàm cảm thấy mình rõ ràng là hơi khó chịu trong người, cảm giác chóng mặt. Dù sao thì cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay lại bận rộn cả ngày, sáng ra còn một phen hết hồn vì lớn tiếng mắng sếp Giang.

Cậu vốn đã định nói cho Giang Khoát biết, nhưng Giang Khoát trông có vẻ đang rất vui, cùng mọi người cười nói, lúc ống kính của Heo nhỏ lia tới, cậu ấy cũng không tránh né.

Vậy nên cậu không nói gì.

Thực ra, theo thói quen trước đây mà nói, cậu sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện nói cho Giang Khoát biết. Nhưng bây giờ thì hơi có chút mâu thuẫn, vì không muốn ảnh hưởng tâm trạng của Giang Khoát mà cậu chọn cách không nói, nhưng cũng lại hy vọng Giang Khoát sẽ chú ý tới cậu.

Giang Khoát, nhìn tôi đi.

“Hạt này xâu vào cái la bàn của cậu làm dây đeo được không?” Giang Khoát quay sang nhìn cậu, trong tay cầm một chuỗi hạt nhỏ trong suốt.

“Không được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tại sao?” Giang Khoát nói, “Rất đẹp mà, lại còn rẻ nữa.”

Đoàn Phi Phàm thở dài, cầm chuỗi hạt trên tay Giang Khoát, bỏ xuống chỗ cũ.

“Tại sao chứ?” Giang Khoát vẫn kiên trì hỏi tiếp.

“Vì nó không đáng giá 10 tệ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với lại một lát nữa cậu cầm về rồi sẽ phát hiện ra, rời xa ánh đèn này, nó chỉ còn là một chuỗi hạt nhựa mà thôi. Nếu thật sự muốn mua, cậu ra tiệm tạp hóa cổng trường tiểu học cầu Đông Biên, một tệ một dây, 10 tệ là phối đủ nửa cái cầu vồng rồi.”

“Đậu.” Giang Khoát nói.

“Cái này cần phải có kinh nghiệm, thiếu gia ạ.” Đoàn Phi Phàm cười nói.

Đi theo cả nhóm được một lúc, Giang Khoát ghé vào bên tai cậu, khẽ hỏi: “Đoàn Phi Phàm, có phải cậu thấy trong người khó chịu hả?”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm quay sang, bình thản nhìn Giang Khoát.

Trong lòng thì sóng dậy triều dâng.

“Đúng không?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Hơi chóng mặt một chút.”

“Là vì thiếu ngủ phải không?” Giang Khoát nói.

“Có thể.” Đoàn Phi Phàm nói, “Bình thường đêm thiếu ngủ thì lúc lên lớp còn ngủ bù được một ít, hôm nay thì lại không lên lớp.”

“Hay là…” Giang Khoát nhìn mấy người đi đằng trước, “Về trước đi?”

“… Không cần không cần không cần,” Đoàn Phi Phàm vội nói, quyết định này hơi vượt quá mong đợi, “Đi dạo một lúc cũng đỡ hơn chút rồi.”

“Vậy được,” Giang Khoát nói, “Lát nữa nếu vẫn thấy khó chịu thì cứ nói, nhậu tăng hai không đi nữa, cậu gọi xe về trước, tôi lo tiếp khách là được.”

“… Hả?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt.

Đừng mà! Không được!

Giang Khoát nói về trước, cậu vốn tưởng ý là hai người cùng về. Nhưng đúng là Giang Khoát cũng nên ở lại, Giang Liễu Liễu dẫn bạn lặn lội đường xa tới giúp, tối hôm qua hai người đã không ở bên tiếp đón, hôm nay nếu như lại cùng về trước, cứ thế quăng người ta lại cho Phạm Gia Bảo thì thật sự hơi quá đáng.

“Không cần,” Đoàn Phi Phàm kiên quyết đáp lại, “Tôi không sao.”

*

Cũng may là mọi người cả ngày hôm nay đã hơi mệt rồi, đi dạo chợ đêm xong liền quyết định về khách sạn nghỉ. Sáng mai Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm phải lên lớp, buổi chiều thì khai trương, sẽ lại là một ngày bận rộn.

Thời gian khai trương là do chú Đoàn Phi Phàm tìm người nhờ xem hộ. Đoàn Phi Phàm thấy có khi là chú tự xem, vì chọn làm vào buổi chiều, cậu với Giang Khoát không phải đi học.

Trước khi lên xe về khách sạn, Giang Liễu Liễu cùng Giang Khoát đứng bên đường nói chuyện một lúc, Heo lớn Heo bé chắc cũng biết tình trạng của Giang Liễu Liễu, cả hai đứng cả bên cạnh chiếc xe, không hề thúc giục, Phạm Gia Bảo cũng rất biết điều, không hỏi gì thừa.

“Ngày mai, người bên cậu qua rồi thì bảo bọn họ trước tiên ở bên tiệm tôi đi,” Phạm Gia Bảo dựa cửa xe, “Bảo Ba Râu đưa qua, nó biết đấy.”

“Được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cảm ơn.”

“Đừng nói mấy lời này,” Phạm Gia Bảo nói, “Sau này tôi có việc gì cần giúp, cậu đừng trốn là được.”

“Chỉ cần không phải là việc bất chấp luật pháp, tôi sẽ không hai lời.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đệt,” Phạm Gia Bảo cười, “Mợ nó chứ cẩn thận ghê.”

Giang Liễu Liễu nói chuyện với Giang Khoát xong, trông tình trạng vẫn khá ổn, vươn vai một cái rồi chào tạm biệt mấy người bọn họ, sau đó lên xe.

Phạm Gia Bảo lái xe đưa Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát về ký túc.

*

Hôm nay, mọi người đều đã quay trở lại ký túc, ký túc đã sáng đèn, giờ này mà vẫn còn nhiều người chưa ngủ, đứng bên ngoài tòa nhà mà còn nghe thấy đủ loại âm thanh.

Môi trường sống trước đây từng khiến Giang Khoát cảm thấy bực bội, lúc này lại khiến cậu thấy thật thân thuộc.

Đoàn Phi Phàm gói chỗ thức ăn không ăn hết về, đưa cho chú Triệu.

“Lát ra đây không?” Chú Triệu hỏi.

“Hôm nay không được,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Cháu buồn ngủ sắp chết rồi. Tối mai cháu sẽ uống với chú một ly.”

“Được,” Chú Triệu cười bảo, “Đi nghỉ đi.”

Về tới cửa phòng 107, Đoàn Phi Phàm dừng lại, nhìn Giang Khoát.

“Cậu mau đi ngủ đi,” Giang Khoát nói, “Mai mà mệt quá thì tiết một khỏi lên lớp, tôi điểm danh giúp cậu.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm lấy chìa khóa ra.

“Ngủ ngon.” Giang Khoát nói.

“Ngủ ngon.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát vẫn đứng đó không nhúc nhích, im lặng nhìn cậu, một lát sau mới quay người bước đi.

Đoàn Phi Phàm tra chìa khóa vào ổ, mở cửa xong, cậu không bước vào, mà quay đầu nhìn về phía Giang Khoát.

“Giang Khoát.” Cậu gọi.

“Ừ?” Giang Khoát quay lại.

“Cậu…” Đoàn Phi Phàm do dự mấy giây, “Ở lại với tôi một lúc đi, tôi chóng mặt lắm, hơi buồn nôn nữa.”

[HẾT CHƯƠNG 117]

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.