Tam Phục

Chương 149



Bữa tiệc này được diễn ra trong một phòng tiệc rộng mênh mông, nhưng hai người cuối cùng chỉ ngồi ăn trong khoảng chưa tới 2m vuông, ăn xong cũng mất hai tiếng đồng hồ, ra khỏi cửa, lên xe một cái là lại phải chạy luôn đi ăn bữa tiếp theo, ngay cả thời gian tiêu hóa cũng chưa chắc đã đủ.

“Mọi người đã sang hết chỗ Lão Phạm rồi,” Đoàn Phi Phàm xem điện thoại, “Đổng Côn bảo bây giờ bên đó đã được trang trí cực kỳ có không khí tiệc tùng rồi.”

“Sinh nhật này của tôi, cảm giác tôi y như sếp ấy.” Giang Khoát thở dài.

Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa nhắn tin trả lời.

Thư ký Hồ đã thanh toán nên Giang Khoát cũng không biết là tiêu hết bao nhiêu tiền, nhưng cậu cảm thấy chắc Đại Pháo sẽ phải đòi lại của người ta một ít, dù gì thì hai người cũng đã mang lại cho sáu nhân viên phục vụ và người nghệ sĩ dương cầm một màn biểu diễn đặc sắc thế còn gì.

Tuy nghĩ vậy nhưng lúc đi ra, Giang Khoát vẫn để lại tiền tip cho nhân viên phục vụ với người nghệ sĩ đàn.

“Còn phải đưa tiền bo sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không biết, bình thường những lúc thế này đều sẽ để lại tiền bo,” Giang Khoát nói, “Dù gì thì lúc cậu biểu diễn, người ta phối hợp làm diễn viên quần chúng với âm thanh ánh sáng khá là nhiệt tình mà.”

“Vừa rồi tôi đẹp trai không?” Đoàn Phi Phàm hớn hở nhướng mày.

“Ui cha, đẹp bốc lửa luôn, cả một căn phòng tối om kéo rèm cản sáng 90% cũng chẳng thể che nổi ánh sáng từ sự đẹp trai của cậu.” Giang Khoát nói đoạn lại không nhịn được đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay lần nữa.

“Lát nữa tôi có cần tháo cái này ra không? Bọn nó chắc chắn sẽ nhìn thấy đấy.” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tháo đi,” Giang Khoát cười, “Đừng thể hiện cho bọn họ thấy quan hệ yêu đương của hai bọn mình nữa, bên 119 cũng ở đó, hôm nay, tôi thật sự không chịu nổi việc bị quan sát thêm nữa đâu. Qua hôm nay rồi thì cậu lại đeo vào.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, nghĩ gì đó rồi lại ghé vào tai Giang Khoát, nói nhỏ, “Này, bé Khoát, tôi hỏi cậu nhé.”

“Hỏi đi.”

“Tôi chập cheng thế này, lần nào cũng bày ra một đống trò,” Đoàn Phi Phàm nói, “Liệu cậu có cảm thấy xấu hổ hay bất tiện không?”

“Mới đầu thì thấy xấu hổ thật, giờ thì nhìn chung tôi miễn dịch rồi,” Giang Khoát nói, “Thậm chí còn ngấm ngầm mong đợi, rồi nhiệt tình tận hưởng… Dẫn lời của sếp Pháo, Đoàn Phi Phàm ngầu đét.”

“Vậy là cậu cũng bắt đầu cảm thấy không sến rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Làm gì có chuyện! Tôi chỉ nói là cái nhẫn không sến, chứ đâu có nói là cái đèn chiếu sao kia không sến, hay là cái bông hồng kia của cậu…” Nói tới đây, Giang Khoát lập tức giằng lấy cái ba lô, “Nào, cho tôi xem cái đèn đi.”

“Lên xe rồi xem lên xe rồi xem,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cứ như là chưa trải sự đời bao giờ ấy.”

“Sự đời kiểu này, thật sự là tôi chưa trải qua bao giờ.” Giang Khoát nói, “Đi với cậu một ngày đàng đúng là học một sàng khôn.”

*

Lần này vẫn là Đoàn Phi Phàm lái xe, lúc lên xe, cậu quẳng cái ba lô lên đùi Giang Khoát: “Xem đi.”

Giang Khoát mở ba lô, lôi quả cầu từ bên trong ra.

Không có sự phù hộ độ trì của ánh sáng, quả cầu này trông nhỏ hơn trước khá nhiều, và quả thực là…

“Hóa ra nó bằng nhựa hả?” Giang Khoát nâng thử quả cầu trên tay, nhẹ bỗng.

“Toàn là nhựa, và còn là nhựa rỗng,” Đoàn Phi Phàm cười, “Không thì làm sao mà tách ra thành bốn cánh được.”

“Bao nhiêu tiền thế?” Giang Khoát xoay một vòng, xem quả cầu nhựa tạo ra một màn trình diễn ánh sáng và hình ảnh, ở những khoảng rỗng còn thấy được cả những bức ảnh thu nhỏ, “Loại đặt làm hả?”

“Khoảng 100 tệ, loại không tách bốn cánh thì còn rẻ hơn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái tôi chọn được gọi là phiên bản hộp quà cao cấp đấy.”

“Ôi đậu,” Giang Khoát cười đau bụng, “Đúng là cao cấp thật luôn!”

“Sạc được đó, loại khác phải cắm điện, loại này thì sạc được nhé! Biết chưa hả, sạc được nữa đó!” Đoàn Phi Phàm nhấn mạnh, “Chỉ cần bật công tắc mở hộp là còn phát ra cả nhạc nữa, có điều tôi khuyên cậu đừng có nghe.”

“Cậu nói vậy là bảo tôi nghe đi đây mà.” Giang Khoát lập tức tìm cái công tắc rồi bật một cái.

Trong xe lập tức vang lên… một âm thanh gì đó.

Không thể gọi là tiếng nhạc, chỉ có thể nói đó là âm thanh.

Rất giống với một ngọn nến phát nhạc mà hồi nhỏ, Giang Khoát đã mua hồi sinh nhật Đại Pháo, loại có hiệu ứng âm thanh vẫn hát ra rả suốt một tuần sau đó.

Nghe không ra một giai điệu nào cả.

“Tắt mau! Não tôi sắp ngáo theo nó luôn rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát vẫn cố một tay cầm quả cầu, một tay giơ điện thoại, quay đủ một đoạn âm thanh rồi mới tắt “tiếng nhạc” kia đi.

“Hồi nãy, lúc tôi bảo cậu mở nó ra để lấy nhẫn, tôi cực kỳ sợ cậu bật nhầm bên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đột nhiên lại vang lên cái tiếng nhạc này thì tiết mục biểu diễn sinh nhật mà tôi chuẩn bị công phu như vậy sẽ đi tong luôn.”

“Làm gì có chuyện,” Giang Khoát nghiêng đầu qua nhìn Đoàn Phi Phàm, ngón tay nghịch nghịch trên mặt cậu, “Dày công chuẩn bị thế này cơ mà, kể cả nó có rè rè hát lên thì tôi cũng chỉ cảm thấy vui thôi.”

“Em bé này dễ lừa ghê.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Ừ đấy.” Giang Khoát gật đầu.

*

Vốn định về ký túc một chuyến để thay quần áo, vì dù sao buổi sáng cũng vừa đua xe một chập, vừa bụi vừa mồ hôi, nhưng vừa nghe nói hai người đã cùng ăn trưa với nhau rồi, những người đã tụ tập bên chỗ Phạm Gia Bảo khá lâu liền gọi điện thẳng tới truy hỏi, giục cả hai mau qua đó.

“Hay là mày chia sẻ vị trí chút đi.” Đinh Triết nói.

“Cút.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tao đã nghe kể là bọn mày đang đánh bài rồi nhé, đòi bọn tao qua gấp như vậy, là muốn cúng tiền cho Giang Khoát hả?”

“Ầy, không sai, chính thế,” Đinh Triết nói, “Hôm nay bọn tao rất muốn cúng tiền cho nhân vật chính đấy.”

“Được, là mày nói đấy nhé.” Đoàn Phi Phàm cúp máy, nhìn Giang Khoát, “Hôm nay phải cho bọn nó thua không còn cả cái quần xì in hoa mà mặc nữa.”

Giang Khoát chép miệng: “Đúng là anh em tình nghĩa keo sơn, người ta mặc quần xì thế nào mà cũng biết nữa.”

Đoàn Phi Phàm cười bò.

*

Cái quán café không có khách kia của Phạm Gia Bảo về cơ bản là một nơi anh ta chuyên dùng để tiếp đãi những buổi tụ tập bạn bè, vậy mà hôm nay vẫn còn mấy nhân viên phục vụ đang làm việc trong tiệm, chắc là để thu xếp chuẩn bị cho buổi tiệc.

Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát vừa xuống xe thì đã thấy ở lầu hai một cái đầu vụt qua, tiếp đó có tiếng ai hét lên: “Tới rồi!”

“Chắc có bẫy rồi.” Đoàn Phi Phàm lập tức dừng chân.

“Gì cơ?” Giang Khoát sửng sốt.

“Không biết,” Đoàn Phi Phàm nhìn về phía trong cửa kính, cũng không nhìn ra được manh mối gì, chỉ thấy cả phòng đầy những dây ruy băng màu với bóng bay, có thể nói là chăng đèn kết hoa ra trò, cậu cảm thán một câu, “Đúng là kỳ công thật, cả đống đồ thế này cũng phải mấy tiếng mới làm xong được. Hèn chi hôm nay có cả nhân viên phục vụ.”

“Không vào hả?” Giang Khoát hỏi.

“Cậu chưa bị trúng mấy cái bẫy vào cửa thế này bao giờ à?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Đẩy cửa bước vào một cái là có cái gì rớt xuống đầu ấy.”

“… Chưa,” Giang Khoát nói, “Bạn bè tôi không dám làm vậy, tôi sẽ từ mặt luôn.”

“Vậy lát nữa lỡ có việc gì thật thì cậu đừng từ mặt đấy nhé. Toàn là bạn bè thân thiết với bạn học đến chung vui sinh nhật cậu,” Đoàn Phi Phàm vội dặn, “Hay là để tôi vào trước thử xem.”

“Không sao,” Giang Khoát cười, “Tôi nói rồi, những người này thì khác chứ.”

“Dù vậy cũng cứ để tôi vào trước.” Đoàn Phi Phàm đi về phía cửa kính.

“Làm gì vậy hả?” Phạm Gia Bảo đẩy cửa đi ra, “Coi thường chỗ của tôi là sao hả? Thấy chưa đủ hoành tráng hay gì? Đi vào mà còn phải gồng lên gân lên cốt nữa?”

“Đâu có.” Đoàn Phi Phàm cười, “Tại cảm động quá nên phải đứng ở cửa cho bình tâm lại một chút đã.”

“Cho tôi xin, hai cậu mà được như vậy ấy à,” Phạm Gia Bảo khoát tay, “Đi thôi, tất cả đang đợi hai người đó.”

Giang Khoát bước vào trong tiệm, còn chưa kịp cảm nhận hơi điều hòa mát lạnh thì đã thấy ngay trước mặt, trên lan can tầng hai có treo một tấm băng rôn.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT SẾP GIANG NHỎ – NGƯỜI ĐÃ CÓ TIẾNG TĂM NHẤT ĐỊNH TRONG VÙNG

CHÚC LUÔN NHIỀU TIỀN, LUÔN CUN NGẦU, LUÔN VUI VẺ, LUÔN ĐẸP TRAI

“Ôi đậu,” Giang Khoát bật cười, “Ai làm đây?”

“Đương nhiên là do những người bạn có tiếng tăm nhất định trong vùng của cậu làm rồi,” Phạm Gia Bảo vẫy tay, “Nhân vật chính đến rồiiii…”

Nơi lan can tầng hai vốn trống trơn kia đột nhiên nhô lên một loạt đầu, bên cạnh mỗi cái đầu là một cái ống dài. Giang Khoát còn chưa kịp hiểu gì thì một loạt ống pháo hoa cùng bắn ra một tràng tiếng nổ đoàng đoàng.

Giang Khoát cảm thấy nếu như không nhờ có cái trần nhà ở trên đầu thì lúc này, cậu đã giật mình mà bay vọt lên trời rồi.

Những mảnh kim sa lấp lánh từ trên trời rơi xuống rào rào, khoảnh khắc này, Giang Khoát chẳng còn nhìn rõ gì nữa, trước mắt ngập tràn những sắc màu rực rỡ.

“Giang Nhiều Tiền, sinh nhật vui vẻ~~~~” Đổng Côn hét lên.

“Sinh nhật vui vẻ~~~~” Cả lầu hai đồng thanh hét lên.

“Đậu,” Giang Khoát cười bước lên lầu, “Cảm ơn! Cảm ơn!”

*

Không gian khá rộng trên lầu hai lúc này cảm giác đã chật kín người, Đổng Côn với mấy người bên 119, thêm Đại Pháo, Phạm Gia Bảo với Dương Khoa, lại còn ba bàn đánh bài với mạt chược đang chơi dở, chiếc bàn café la liệt đồ ăn thức uống, trong góc là một cái ghế xếp chồng sẵn kha khá hộp quà, chắc là quà sinh nhật do mấy người này chuẩn bị.

“Mấy cậu náo loạn ở đây cả một buổi chiều rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Bọn tôi ở đây tha thiết nhớ mong cậu cả một buổi chiều, được chưa,” Lưu Bàn cầm một ống khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói, “Còn đang ôm đầu khóc thảm thiết, kể tốt về cậu đó.”

“Mắc ói quá.” Giang Khoát nói, “Mấy cậu đang đánh bài dở, không đánh tiếp à?”

“Bị lộ bài hết rồi,” Đường Lực thở dài, “Ván này bài tôi đang khá là đẹp, tiếc ghê.”

“Tiếp tục đi.” Giang Khoát thả người xuống sofa.

“Cậu cũng tới luôn đi!” Đinh Triết cất lên tiếng hét của kẻ sắp thua đến không còn quần sịp mà mặc.

“Uống chút đã,” Giang Khoát mở một lon nước, “Mấy cậu chơi thêm một ván nữa đi, còn thắng được thì mau mau mà thắng cho đã đi, đợi tôi lên sàn là mấy cậu không còn cơ hội đâu.”

“Xì.” Phạm Gia Bảo đã ngồi vào bàn, quay sang nhìn Giang Khoát, “Nghe giọng điệu cậu cứ như cao thủ ấy nhỉ?”

“Nghe giọng điệu anh có vẻ không hài lòng nhỉ?” Giang Khoát nói.

“Tôi đánh đu bên bàn đánh bài mà lớn lên đó, biết không hả?” Phạm Gia Bảo nói, “Hồi tôi còn nhỏ, lúc đánh bài, bà cho tôi vào cái giỏ rồi treo bên cạnh bàn, học số học chữ các thứ, tôi toàn là từ trong cái giỏ đó mà học đấy.”

“… Phương pháp giáo dục của nhà anh đúng là hơi độc đáo đấy.” Giang Khoát nói.

“Khỏi nói thừa, lát nữa xong ván này, cậu lên luôn đi,” Phạm Gia Bảo nói, “Dám lớn lối trên địa bàn của tôi hả, người con trai kia, ngươi đã thu hút sự chú ý của ta rồi đó…”

“Xào bài đi!” Đại Pháo cắt ngang lời tuyên chiến của anh ta, “Mau lên, tay chưa làm là cái miệng còn chưa chịu ngưng.”

“Mợ nó chứ tôi coi cậu là bạn của nhân vật chính hôm nay nên tôi nói cho cậu biết, “Phạm Gia Bảo vừa xào bài vừa nói, “Với kiểu thái độ này của cậu thì trên địa bàn của tôi, lốp xe cậu vĩnh viễn không bao giờ căng nổi.”

“Ông đây đi bộ tới.” Đại Pháo nói.

Giang Khoát ngồi dựa sofa uống nước ngọt, sau một hồi náo loạn, sự chú ý của mọi người trong phòng đã không còn tập trung vào cậu, người thì chơi bài, người thì mạt chược, đến cả nhân viên phục vụ của Phạm Gia Bảo cũng vào chơi cùng. Trong hai góc phòng còn có một tổ hợp thần kỳ đang chơi game – Dương Khoa và Mã Tiếu.

Tuy cảnh tượng trước mắt lúc này rất giống với những buổi tụ tập ngày trước, khi mà dù cho cậu có là nhân vật chính hay không thì vẫn luôn là người ngoài cuộc, nhưng lúc này, dù vẫn ngồi rúc trong sofa như vậy, từ góc nhìn của Giang Khoát mà nói, cảm giác đã hoàn toàn khác hẳn.

Cậu không chỉ có cái vỏ ở đây, mà hồn cậu cũng đang ở đây.

Những người này là bạn bè, bạn học của cậu, quan hệ có chút xa chút gần, nhưng đều không khiến cậu thấy gượng gạo.

“Ồn ào nhỉ?” Đoàn Phi Phàm nghiêng người dựa vào cậu, hạ giọng nói nhỏ.

“Ồn ào thật.” Giang Khoát gật đầu cười.

“Vậy để tôi bảo bọn họ yên tĩnh một chút…” Đoàn Phi Phàm lập tức đứng dậy, hít một hơi định nói.

“Mợ nó chứ,” Giang Khoát vội túm tay áo Đoàn Phi Phàm kéo lại, “Cậu đừng có…”

Cổ áo Đoàn Phi Phàm bị kéo lệch, lộ cả nửa bên vai.

“Ầy?” Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn Giang Khoát, “Chiếc áo này mới mua tháng trước đó, chưa mặc được mấy lần mà cậu lại định làm rách của tôi đấy à?”

“Ôi đệt, bờ vai Anh Tuấn nhà mình kìa,” Lưu Bàn ngồi đối diện hai người, vừa đánh bài vừa nói, “Đây có phải là kiểu ‘vai trần e ấp ráng chiều nhẹ rơi’ không đó?”

“Cút!” Đoàn Phi Phàm kéo cổ áo lên.

“Ráng chiều nhẹ rơi nữa hả?” Đại Pháo hỏi.

“Có phải cậu chỉ biết mỗi ‘vai trần e ấp’ không đó?” Phạm Gia Bảo vội hỏi.

“Sao hả, cậu ta mà không đọc cả câu, ngài đây cũng biết đằng sau còn có ‘ráng chiều nhẹ rơi’ cơ à?” Đại Pháo nói.

“Tôi không biết, nhưng tôi không nói ra,” Phạm Gia Bảo nói, “Sợ lòi cái dốt ra đó, biết chưa hả sếp Hồ.”

Giang Khoát cười, xoa xoa mặt, khẽ thở ra một hơi.

Trong bầu không khí có liên quan mật thiết đến bản thân, hỗn loạn và náo nhiệt này, Giang Khoát vậy mà lại cảm giác buồn ngủ một cách dễ chịu.

“Lão Phạm,” Cậu hét lên với Phạm Gia Bảo, “Pha cho tôi ly café đi.”

“Không có ba cái thứ đó đâu.” Phạm Gia Bảo nói.

“… Quán này của anh đóng cửa rồi hả?” Giang Khoát cạn lời.

“Cái gì mà đóng cửa chứ? Ai đóng cửa hả? Chỉ tại không có khách thôi mà,” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi không cho nó đóng cửa, nó dám đóng cửa sao?”

“Cái quán café chưa đóng cửa này của anh,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Không có cà phê sao?”

“Lâm ơi!” Phạm Gia Bảo hét lên.

Cả đám cùng im hẳn, đợi nghe xem ai trả lời anh ta.

Nhưng chẳng có ai cả.

“Lâm ới!” Phạm Gia Bảo lại hét lên.

“Anh hét ai đó?” Đinh Triết không nhịn được bèn hỏi, “Ở đây không có ai họ Lâm, đúng không?”

Phạm Gia Bảo lại quay sang nhìn ba nhân viên phục vụ của anh ta.

Nhân viên phục vụ cũng đang nhìn anh ta.

Một lát sau, có một nhân viên phục vụ đáp lại: “Em là Tiểu Lý, còn đây là Nancy với Địch Địch, hai bạn ấy đều không phải họ Lâm.”

Phạm Gia Bảo rơi vào trầm mặc, sau đó gật đầu với Tiểu Lý: “Em đi pha một ly cà phê đi.”

“Dạ.” Tiểu Lý đứng dậy, “Muốn uống kiểu gì ạ?”

“Latte là được rồi, thêm một ít si rô lá phong,” Giang Khoát nói, “Cảm ơn.”

Mọi người lại tiếp tục ồn ào, Đoàn Phi Phàm ngồi ngửa đầu dựa ghế sofa, khẽ nói:

“Cái tay Lão Phạm này, làm ăn kiểu này cơ chứ, chả có một mống khách nào mà còn bày ra ba nhân viên phục vụ, rồi người ta họ tên thế nào anh ta còn chẳng biết, kiểu này thì còn lỗ vốn tới mức nào đây…”

“Là để cho vui thôi,” Giang Khoát nói, “Tiền cho thuê nhà thì đem nuôi quán café, chắc anh ta cũng vì đam mê nên thế. Trước đây, tôi đã từng uống cà phê anh ta pha thủ công, uống cũng khá được.”

“Thực ra,” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát, “Cậu cũng có thể cứ chơi cho vui như vậy, đúng không? Sếp Giang cũng sẽ không can thiệp, cậu có đi mở trường đua ngựa đua xe rồi tự chơi một mình, tôi đoán ông ấy cũng sẽ chẳng nói gì.”

Giang Khoát bật cười: “Tôi đâu phải người như vậy. Tôi không nhất thiết phải làm gì đó, nhưng cũng không thể chẳng làm gì cả.”

“Lão Phạm cũng làm gì đó rồi đấy, quán café cũng mở ra kha khá, anh ta mà mở công ty, tôi còn nghĩ sẵn luôn cả tên công ty cho anh ta nữa rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Công ty trách nhiệm hữu hạn Lỗ Vẫn Chơi.”

Giang Khoát cười bò: “Cậu đã từng nghĩ tới chuyện bọn mình cũng có thể thua lỗ bao giờ chưa?”

“Sao lại chưa, cậu cũng biết tính tôi mà…” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Đợt trước, trong đầu tôi ngày nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện lỡ thua lỗ thì phải làm sao.”

“Còn có tôi mà,” Giang Khoát quay sang nói, “Tôi với tiền của tôi.”

“Có ai với tiền của ai đi nữa thì cũng không thể lấy ra mà lỗ được.” Đoàn Phi Phàm cười, “Chỉ có thể nói là bọn mình thấy vững tin hơn một chút, nếu thật sự thua lỗ thì cũng còn cơ hội thua keo này ta bày keo khác.”

“Đợi Ngưu Khí của bọn mình bắt đầu đi vào hoạt động, ổn định xong xuôi rồi, tôi có một ý tưởng này,” Giang Khoát nói, “Không biết ý của sếp Đoàn thế nào.”

“Nói nghe thử xem nào,” Đoàn Phi Phàm ghé lại gần, “Thường thì sếp Đoàn sẽ chẳng có ý kiến gì đâu.”

“Mấy cái tiệm kia của Phạm Gia Bảo,” Giang Khoát nói, “Có thể cùng làm, không nhất thiết chỉ bán mỗi cà phê, một số nơi chắc có thể thêm đồ nướng với đồ ăn nhẹ…”

“Gọi tôi hả?” Phạm Gia Bảo rất thính tai quay lại, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tên, gọi Lão Phạm đi.”

“Vậy nên chẳng có ai gọi anh đâu.” Giang Khoát nói.

Phạm Gia Bảo chép miệng.

“Sao lại nghĩ tới chuyện làm ăn cùng anh ta?” Đoàn Phi Phàm hỏi nhỏ.

“Tiệm của anh ta đều có sẵn rồi, mà đều là mặt bằng đã mua đứt, không có áp lực tiền thuê hàng tháng,” Giang Khoát nói, “Với lại anh ta có khả năng đầu tư bất cứ lúc nào, tính cách cũng khá thẳng thắn, có đầu óc nhưng không quá tính toán, người như vậy dễ hợp tác làm ăn.”

Đoàn Phi Phàm cười, nhìn về phía Phạm Gia Bảo rồi quay lại nhìn Giang Khoát: “Tôi phát hiện ra cậu tìm đến Dương Khoa và Lão Phạm đều là vì một lý do khá giống nhau, vậy tôi…”

“Biết ngay là cậu sẽ nói thế này mà, tôi đang đợi cậu nói đó,” Giang Khoát nhướng mày, “Ngoài quan hệ của hai bọn mình ra, cậu thật sự cảm thấy mình không có ưu thế gì sao? Nhà cậu có công nghệ sản xuất, đây là nền tảng của tất cả mọi thứ. Điều đỉnh nhất còn cần tôi phải nói sao, dù trong trường hợp nào, người không quen ra sao, chỉ cần có cậu ở đó thì sẽ chẳng có băng nào không phá được.”

“Cái đó thì đúng.” Đoàn Phi Phàm cũng chẳng buồn khiêm tốn, “Nếu là người khác thì chẳng làm được thế đâu. Tôi lại còn đẹp trai nữa.”

“… Đúng vậy.” Giang Khoát gật đầu rất thành thực.

“Nói tiếp vụ kéo Lão Phạm vào làm ăn chung đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Giờ vẫn chưa chắc chắn được, trước đây, anh ta muốn nhờ tôi giúp xem thử mấy cái tiệm đó rồi đưa ra ý kiến,” Giang Khoát nói, “Tôi định trước hết xem thử một vòng, xác định cụ thể mấy tiệm đó nằm ở đâu, định vị phong cách hiện giờ thuộc loại gì, sau đó sẽ nghĩ tiếp xem có ý tưởng nào phù hợp hơn không.”

“Sếp Giang nhỏ, tôi phát hiện ra, lúc cậu suy nghĩ mấy chuyện này thì lại chẳng hề lo lắng tới chuyện phải trốn tiết gì cả.” Đoàn Phi Phàm nói.

“A,” Giang Khoát vỗ đùi, cau mày nói, “Đúng thật là.”

Đoàn Phi Phàm phì cười, “Phản ứng của cậu cũng giả trân quá đi.”

“Đến lúc đó nói tiếp, toàn là chuyện sau này, hiện tại tôi cũng chưa nói là sẽ làm,” Giang Khoát nói, “Tính cách Phạm Gia Bảo ấy mà, nói tốt thì rất tốt, nhưng cũng có thể làm hỏng việc…”

“Lại còn nói là không gọi tên tôi hả?” Phạm Gia Bảo quay lại hét lên.

“Sao lại hét thế, đừng có quấy rầy hai người đó, có phải là anh sắp thua nên giở trò không đó?” Đổng Côn ngồi bên cạnh nói.

“Tôi mà sắp thua nên giở trò? Tôi chưa bao giờ thua nhé, mọi người bị tôi đánh cho thua chạy sang bàn bên kia hết rồi, không thấy à?” Phạm Gia Bảo chỉ bàn bên cạnh.

“Đúng vậy,” Lý Tử Nhuệ thở dài, “Chỉ có cái bàn này của bọn tôi là có tình người.”

Giang Khoát thấy ở lầu dưới, cà phê đã pha xong, cậu đứng dậy, nhìn Đoàn Phi Phàm: “Xuống lầu uống cà phê.”

Đoàn Phi Phàm lập tức đứng dậy, theo cậu xuống lầu.

*

Dưới lầu, kim sa phủ đầy mặt đất, lúc Giang Khoát bước qua thảm kim sa, Đoàn Phi Phàm ở phía sau nói: “Giống như vừa mới làm lễ kết hôn xong vậy.”

“Đám cưới của ai mà sến súa vậy nhỉ.” Giang Khoát đáp bừa.

“Hai đứa mình đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát quay phắt lại, tròn mắt nhìn Đoàn Phi Phàm tới mấy giây, sau đó mới bật cười: “Tôi thật sự phục cậu luôn đó.”

Đoàn Phi Phàm tới ngồi bên quầy bar, lấy ly cà phê Tiểu Lý đã pha sẵn, đưa cho Giang Khoát.

Giang Khoát uống một ngụm rồi nhìn lên lầu trên: “Ra ngoài đi dạo một vòng nhé?”

“Đi.” Đoàn Phi Phàm nói xong, chẳng đợi Giang Khoát đáp lại, nhanh chóng phi luôn hai bước ra ngoài.

*

Quán café này quả thật là một tiệm mà Phạm Gia Bảo chọn vị trí khá được, môi trường xung quanh rất tốt, phong cách hàng quán của cả con phố đều phù hợp với quán café.

Lúc này, Giang Khoát cũng chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ kỹ về chuyện đó nữa. Cậu quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm tới mấy lần.

Hôm nay, trời hơi nóng, đi được một lúc là trên cổ Đoàn Phi Phàm đã thấy những giọt mồ hôi nhỏ, được ráng chiều nhuộm thành sắc vàng kim lấm tấm, mềm mại mà lại có chút sắc nét.

“Nhìn cái gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi nhưng không quay lại, vẫn nhìn phía trước.

“Ai nhìn cậu chứ?” Giang Khoát cũng nhìn phía trước.

“Người khác thì tôi không nhận ra,” Đoàn Phi Phàm cười, “Nhưng nếu là cậu thì chỉ cần liếc tôi một cái, tôi cũng cảm nhận được.”

“Phản ứng nhạy vậy sao?” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm dừng một thoáng rồi liếc Giang Khoát: “Bé Khoát, cậu dùng từ nguy hiểm thật.”

“Tôi có nói gì đâu?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, đưa tay ôm lấy vai Giang Khoát: “Nóng không?”

“… Nói thật ấy hả?” Giang Khoát nói, “Nóng.”

“Nói giả thì sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không sao, cũng không phải là nóng cực kỳ vô cùng gì cho lắm.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười, bỏ tay xuống, sau đó nhìn trước nhìn sau rồi đưa tay cầm ngón trỏ của Giang Khoát mà mân mê.

“Nắm tay thì nắm tay đi, sao lại dè dặt thế?” Giang Khoát nói, “Sợ gãy ngón tay tôi hả?”

Đoàn Phi Phàm im lặng nắm lấy tay Giang Khoát.

Con phố này thuộc khu vực giải trí sau khi ăn và trước khi đi bar, lúc này, trên đường không quá đông người, thỉnh thoảng mới có mấy chiếc xe chạy qua.

Không có ánh mắt hiếu kỳ, dò hỏi hay dửng dưng. Nhìn chung là chẳng có ai nhìn.

Cảm giác này thật thích, nơi con phố chỉ có hai người, khoảng thời gian chỉ có hai người.

“Đi đâu vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không biết, tùy ý, đi tới đầu phố đằng kia rồi quay lại cũng được,” Giang Khoát nói, “Tôi chỉ muốn giữa bao người lại được ở trong thế giới của hai người.”

“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm đáp.

[HẾT]

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.