Đoàn Phi Phàm lau sạch nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi.
Bà chủ lập tức lại đưa cậu mấy tờ khăn giấy nữa.
“Cảm ơn dì.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không có gì, không cần phải nhịn, muốn khóc cứ khóc,” Bà chủ nói, “Ai cũng lúc muốn khóc nhè một chút.”
“Cảm ơn,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cháu không sao, chỗ này bao nhiêu tiền ạ?”
“Không lấy tiền của cháu,” Bà chủ xua tay, “Tặng cháu đấy.”
“Đừng đừng đừng,” Đoàn Phi Phàm vội bấm ô quét mã trên điện thoại, “Không phải cháu không có tiền, chỉ là cháu… Cảm ơn dì, cháu cất công xuống trạm xe buýt ở đây chỉ để tới mua kẹo râu rồng, làm sao có thể lấy không chứ.”
Bà chủ cũng không cố nói thêm, chỉ cười mang mã thanh toán đặt trước mặt cậu, sau đó trầm tư đứng nhìn, rồi lại gói một hộp bánh đậu xanh nhỏ cho vào cái túi mà cậu đang xách: “Ăn thử xem, sản phẩm mới của tiệm dì đó, ăn ngon thì lần sau ghé mua.”
“Dạ được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, trả tiền xong liền đi ra cửa, “Cháu đi đây, cảm ơn dì.”
“Lần sau lại ghé nha.” Bà chủ nói.
Lúc đi sáng sớm nay, Đoàn Phi Phàm vẫn chưa ăn sáng, vốn dĩ bình thường tới lúc này cũng không đói lắm, nhưng không biết có phải vừa khóc quá tốn sức lực hay sao mà lúc này, ngồi trên xe, Đoàn Phi Phàm cảm thấy bụng mình cứ réo suốt.
Cậu lấy hộp bánh đậu xanh trong túi ra mở, cúi xuống ngoạm lấy miếng ở trên cùng ăn luôn.
Mùi vị rất ngon, cực kỳ mịn màng mềm xốp, cho vào miệng là tan, không hề bị sạn chút nào, và cũng không quá ngọt.
[jk921] Được đấy chứ, tiểu anh hùng ai thấy cũng yêu
Lúc về tới ký túc, tiết một vẫn chưa kết thúc.
Đoàn Phi Phàm để một túi thức ăn lên bàn, ngồi dựa trên ghế bố, nhắm mắt lại.
Cả đường đi về, nhìn những hành khách lên lên xuống xuống xe buýt, có hành khách cười nói, có hành khách mắng con, rồi lại nhìn cảnh phố xá không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, cậu đã từ từ bình tâm trở lại.
Cảm xúc kiểu này chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Nhưng khi lại một mình ngồi trong ký túc, cảm giác thôi thúc muốn khóc vẫn chưa tan hẳn lại dâng lên.
Cậu ngồi sững người một hồi, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cậu nghĩ một chút rồi gội đầu.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cậu cảm thấy mình đã hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường.
Bên ngoài đã có người bắt đầu quay về ký túc.
Điện thoại cậu kêu hai tiếng.
Đoàn Phi Phàm vừa lau tóc vừa đi tới bấm mở điện thoại.
Lưu Bàn đang ở trong nhóm chat, kêu gọi các hình mẫu trưa nay ăn lẩu cừu.
[Đinh uy vũ] Buổi trưa ăn lẩu cừu?
[Lưu mình dây] Mày không muốn ăn thì đừng đi
[Tôn tráng sĩ] Tao ăn
[Đổng phóng khoáng] Sao lại ăn buổi trưa?
[Lưu mình dây] Vì tối phải lên lớp!
[Lưu mình dây] Hiểu chưa hả? Học đó! Vì bọn mình tối nay còn có một tiết nữa!
[Đoàn anh tuấn] …..
[Đinh uy vũ] Giang Nhiều Tiền đâu?
[Đinh uy vũ] Giang Nhiều Tiền có đi không, có người đút cậu ăn này
[Lưu mình dây] Giang Nhiều Tiền có đi không, có người đút cậu ăn này
[Đổng phóng khoáng] Giang Nhiều Tiền có đi không, có người đút cậu ăn này
[Tôn tráng sĩ] Giang Nhiều Tiền có đi không, có người đút cậu ăn này
[Đoàn anh tuấn] …..
[Giang nhiều tiền] Tôi vừa đi toilet!
Đoàn Phi Phàm quăng điện thoại, cười mãi không thôi.
Một lúc sau, Giang Khoát bước vào 107.
“Đi toilet xong rồi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
“Rửa tay chưa đó?” Đoàn Phi Phàm đưa hộp bánh đậu xanh ra trước mặt Giang Khoát.
“Tôi vừa chạm vào cửa rồi.” Giang Khoát quay đi rửa tay lần nữa, rồi quay lại đưa tay nhón một miếng bánh. Còn chưa cầm lên, miếng bánh đã vỡ vụn trong hộp.
“Tôi đệt, mềm thế này sao?” Cậu kinh ngạc.
“…. Với bánh đậu xanh mà cậu còn phải thể hiện lực tay một chút cơ à?” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát lại cẩn thận nhẹ nhàng nhón một miếng khác: “Bố cậu xem ảnh chưa?”
“Ừ, xem hết rồi, cũng đưa ảnh cho bố tôi rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ông ấy rất vui.”
“Sau này vẫn còn ảnh đó,” Giang Khoát bỏ bánh đậu xanh vào miệng, sau đó tròn mắt, “Ưm! Ngon thật.”
“Lần tới đi thăm, sẽ mua món này nhiều một chút.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, rồi cúi xuống nhón một miếng, rồi lại đưa mắt nhìn cậu, sau đó bỏ bánh vào miệng.
Đoàn Phi Phàm nhanh chóng quay mặt đi, trạng thái này của Giang Khoát rất giống hình ảnh của cậu trước đây ngồi trong phòng gặp mặt mà nhìn bố.
“Cậu khóc phải không?” Giang Khoát hỏi.
Quả nhiên!
Đoàn Phi Phàm thực sự muốn lấy ngay cái gương ra soi, thực sự có thể phát hiện ra sao? Cảm giác đã không còn vết tích gì mà!
“Tình cha con cảm động đất trời, thật sự là…” Đoàn Phi Phàm nói, “Xúc động quá thôi.”
Giang Khoát phủi phủi vụn bánh trên tay, đưa hai tay ra trước mặt xem thử, rồi lại vỗ vỗ tay thành tiếng mấy cái nữa.
“Khóc ghê thế này sao?” Giang Khoát nói, “Đúng là cảm động đất trời.”
Đoàn Phi Phàm thực sự không nhịn được nữa, bèn vào phòng tắm soi gương xem sao.
Có lẽ đúng là do không hay khóc, và rất hiếm khi khóc xong lại đi soi gương xem thử nên hôm nay Đoàn Phi Phàm mới biết, sau khi cậu khóc xong, mũi với mắt đều đỏ hoe, lâu như vậy mà vẫn chưa tan hết.
“Tôi là cơ địa gì thế này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có người thì cơ địa dễ bị sẹo, tôi thì cơ địa khóc xong dễ thấy hả?”
“Đừng có vờ vịt nữa,” Giang Khoát lại bắt đầu ăn kẹo râu rồng, “Có phải đã nói chuyện gì không? Tình huống bình thường, bố cậu có xem mấy bức ảnh thì cũng chỉ cười ha ha thôi, đâu đến mức đưa ra phản hồi gì có thể khiến cậu khóc nhè chè thiu như vậy, đúng không?”
“Trước đây ấy mà,” Đoàn Phi Phàm đi ra, đứng dựa bên bàn, “Có những việc tôi không nghĩ ngợi cho lắm, bố tôi trước đây dự định thế nào cũng sẽ không cho tôi biết.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.
“Cậu có nhớ rõ từ lúc bọn mình biết nhau tới giờ đã gặp nhau bao nhiêu lần không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“… Không nhớ.” Giang Khoát nói.
“Từ sau khi bố tôi ngồi tù, tôi có thể đếm được số lần tôi gặp ông ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ba năm đầu, tôi không đi gặp ông ấy vì ông ấy không cho, sau đó, chú tôi năm nào cũng sẽ dẫn tôi đi, được khoảng ba bốn lần, hồi nhỏ một năm chỉ đi hai lần, lớn hơn một chút thì tôi tự đi.”
Giang Khoát không nói gì.
“Hồi nhỏ tôi rất thân với bố, sau đó… cũng rất nhớ ông ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng lúc không gặp thì thấy nhớ, lúc gặp rồi lại cảm thấy rất xa lạ, ông ấy cũng rất ít khi nói chuyện với tôi như trước đây, cảm giác đó…”
“Ừm,” Giang Khoát gật đầu, “Tôi có thể hiểu được.”
“Hai ba lần gần đây, hai bố con tôi mới bắt đầu nói những chuyện thường ngày,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay ông ấy đột nhiên… nói với tôi, không biết những năm qua tôi đã sống thế nào.”
Giang Khoát nhìn cậu: “Ông ấy thấy có lỗi với cậu.”
“Tôi hoàn toàn không cần ông ấy cảm thấy như vậy,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Rồi tôi đột nhiên phát hiện ra ông ấy… không còn như trong ký ức của tôi, có vẻ như mắt ông ấy đã hơi bị lão thị.”
“Thế nên cậu khóc hả?” Giang Khoát nói.
“Thực ra… ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Khóc thê thảm luôn, làm bà chủ tiệm kẹo râu rồng hết hồn tưởng tôi không có tiền trả, còn bảo không lấy tiền của tôi nữa.”
Thực ra lúc nhìn thấy tin nhắn của cậu, tôi mới khóc.
Giang Khoát im lặng một lúc, sau đó mới cười đứng dậy: “Đệt.”
“Nhưng tôi vẫn trả tiền.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không sao,” Giang Khoát đưa tay vỗ vỗ vai cậu, “Sau này buồn cứ tìm chú Khoát mà khóc, chú Khoát biết cậu có tiền trả, 500 tệ một lần khóc.”
“Học xấu rồi ha.” Đoàn Phi Phàm bật cười.
Điện thoại trên bàn rung lên, cậu nghe máy.
“Hai đứa mày định thế nào hả? Đang ở bên nhau đúng không?” Lưu Bàn hét lên, “Có đi ăn lẩu cừu không thì bảo?”
“Có đi,” Đoàn Phi Phàm chỉ chỉ ra cửa, hai người đi ra khỏi phòng, “Ở đâu vậy?”
“Ở cổng trường.” Giang Khoát nhìn điện thoại.
“Cổng trường! Trong nhóm gào tám kiếp rồi, hai đứa mày không thấy mọc mũi sủi tăm luôn.” Lưu Bàn nói.
“Đến đây đến đây.” Đoàn Phi Phàm nói xong liền cúp máy, rồi lại xoa xoa mặt, sau đó quay sang nhìn Giang Khoát, “Còn nhìn ra được không?”
“Cái gì?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Vết khóc.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không nhìn kỹ thì thực ra cũng không rõ.” Giang Khoát nói.
“Vậy vừa rồi cậu…” Đoàn Phi Phàm nói nửa chừng thì dừng lại.
“Ừ, là tôi nhìn kỹ,” Giang Khoát nói, “Vừa vào cửa đã cảm thấy cậu có gì đó không ổn.”
“Sao lại có gì đó không ổn?” Đoàn Phi Phàm ngẩn người.
“Bình thường cậu ấy mà, nói thế nào nhỉ,” Giang Khoát đưa tay làm động tác, “Lúc nào cũng rất có tinh thần, thần thái rạng ngời, đúng vậy, thần thái rạng ngời. Hôm nay vừa nhìn đã cảm thấy cả người cậu đã đổ sụp rồi.”
“… Có thể nhìn thấy hết thế sao? Tôi sụp đổ ở đâu?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi cảm thấy thế,” Giang Khoát nói, “Những chuyện này đều là cảm thấy thôi.”
“Được rồi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy bây giờ cậu cảm nhận thử xem, tôi đã rạng ngời lại chưa?”
“Lát nữa cậu giao tiếp xã hội thêm hai lần nữa là lại rạng ngời ngay.”
*
“Tôi hét lên nha.” Sau khi ra khỏi ký túc, Đoàn Phi Phàm đột nhiên nói.
“Cái gì?” Giang Khoát vội cảnh giác.
“Triệu Lộ!” Đoàn Phi Phàm hét lên với một người trước mặt đang đi tới.
Người kia giật bắn mình, ngẩng đầu lên, sau đó tiện tay ném tới một trong mấy gói snack đang cầm trên tay.
Giang Khoát thở ra một hơi, do đã được báo trước, cậu không bị giật mình.
“Vậy là được một lần.” Đoàn Phi Phàm nói.
Ra đến đường chính đi về phía cổng trường, Đoàn Phi Phàm vẫn nhìn đông ngó tây.
Lúc này, phần lớn mọi người đang ở bên khu căng tin, trên đường cũng không còn mấy người để cùng giao tiếp xã hội.
Khi chiếc xe lôi nhỏ của căng tin chạy tới, cậu liền nắm ngay cơ hội, giơ tay vẫy: “Lương sư phụ!”
“Không!” Giang Khoát vội nói ngay, “Không nha! Tôi không đi xe đó.”
“Cho bọn em quá giang tới cổng trường.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Lên đi,” Lương sư phụ lập tức dừng xe bên cạnh hai người, “Đi đâu đó, không lái xe hả?”
“Ở ngay cổng trường,” Đoàn Phi Phàm lên xe, “Tên mập chiêu đãi.”
“Tôi đang bảo hôm nay sao không thấy đến nhà ăn.” Lương sư phụ cười, đưa mắt nhìn Giang Khoát.
Vẻ mặt tươi cười hòa nhã thân thiện này khiến người ta không thể từ chối được, Giang Khoát đành cắn răng mà lên xe, ngồi đối diện với Đoàn Phi Phàm ở thành thùng xe.
Cũng may là Lương sư phụ lúc này ra ngoài chở hàng vào, không phải là từ ngoài chở hàng vào.
Lưu Bàn đứng ở cổng trường, nhìn thấy hai người liền chỉ về phía họ, chửi ngay một câu: “Ông đây mời cơm mà sao lại phải khổ nhục thế này cơ chứ!”
“Để tôi mời cũng được.” Giang Khoát nhảy xuống xe.
“Cậu mời thì quá thường rồi!” Lưu Bàn nói.
“Bọn nó đâu?” Đoàn Phi Phàm nói mấy câu với Lương sư phụ rồi mới đi tới.
“Vào trong rồi,” Lưu Bàn nói, “Là cái tiệm trên tòa nhà Hoa cúc nhỏ đằng kia.”
“… Hoa cúc nhỏ?” Giang Khoát hỏi.
“Bên kia có cái siêu thị Hoa nghinh xuân.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cái hoa nghinh xuân bên đó vẽ giống bông hoa cúc.” Lưu Bàn nói.
“Vậy cũng đừng cười người ta chứ.” Giang Khoát thở dài.
Bản phác thảo của học kỳ này khiến Giang Khoát vẽ muốn khô máu, đừng nói là hoa nghinh xuân gì đó, ngay cả một hình vuông thôi vẽ cũng ngắc ngứ rồi.
Bữa lẩu cừu này ăn xong, về cơ bản là cả nhóm này sẽ không tụ tập nữa cho tới Tết tây, nhiệm vụ ôn tập của năm hai còn nặng hơn bọn cậu nhiều.
Hơn nữa, ngay cả vụ ôn tập tương đối nhẹ nhàng này của mình, Giang Khoát cũng đã cảm thấy rất đau đầu.
Một kỳ nghỉ hè cộng thêm nửa học kỳ lông bông lang bang chẳng học hành gì, bây giờ mới bắt đầu căng thẳng, cậu thấy mình đúng như thằng ngốc.
Các môn thông thường, cậu coi như vẫn thu xếp được, nhưng những thứ cần học thuộc quả thực rất nhiều, đặc biệt là các loài thực vật, mỗi lần học thuộc xong lại giống như mới học thuộc lần đầu.
Ôn tập được hơn nửa tháng, cậu mới lấy hết can đảm ngồi ở 107, lấy đề thi Tôn Quý đưa cho ra làm thử.
“Tôi đệt,” Cậu búng tờ đề một cái, “Đúng là hiểm thật.”
Đoàn Phi Phàm ngồi đối diện, đang nhắm mắt học thuộc lòng, lúc này nghe thấy liền cười.
“Thế này phải sống sao đây.” Giang Khoát nói, “Đề bài không cẩn thận run tay một cái là tạch ngay.”
“Học thuộc tiếp thôi.” Đoàn Phi Phàm vẫn nhắm mắt.
“Xem ra trạng thái của ngài đây cực kỳ tự tin nhỉ?” Giang Khoát hỏi.
“Tự tin hơn cậu, ít nhất tôi còn tự mình viết được báo cáo thực nghiệm đó,” Đoàn Phi Phàm mở mắt ra, “Cố gắng không phải thi lại đi.”
Giang Khoát tặc lưỡi một cái: “Bỏ đi, lên lớp đọc sách chút.”
Bình thường thấy mọi người trong lớp lười như nhau, nhưng khi tuần thi đến gần, mọi người lại ai nấy đều như học sinh giỏi đã thành nếp, xem ra đều có vẻ rất cố gắng học hành, như thể đám người bình thường lên lớp toàn nghịch điện thoại, chơi game, xem tiểu thuyết, nói chuyện riêng… chưa từng tồn tại.
Giang Khoát chỉ có thể xác định chắc chắn là Đường Lực chăm chỉ thật, cả một học kỳ này, cậu ta luôn rất dốc sức học hành.
Lúc này, cậu ta nằm bò ra bàn phía trước Giang Khoát, đã một tiếng đồng hồ không thấy động đậy gì mấy.
“Tôi buồn ngủ quá.” Giang Khoát nói khẽ.
“Ngủ một lát đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu ngáy thì tôi gọi cậu dậy.”
“Bỏ đi,” Giang Khoát ngáp một cái, “Ngủ một lát cũng chẳng bõ.”
Vào giữa tháng Mười hai, có mấy môn đã thi xong trước, lên lớp ít hơn được mấy tiết, thời gian ôn tập tăng lên khá nhiều.
Nếu như không có việc gì phát sinh, ví dụ như đột nhiên mất trí nhớ, bút đột nhiên bị gãy, thi nửa chừng đột nhiên muốn tiêu chảy… thì chắc là không có vấn đề gì.
Buổi sáng, Giang Khoát thậm chí còn tràn đầy năng lượng, dậy sớm chạy bộ cùng với Đoàn Phi Phàm.
Lúc mẹ gọi điện qua, Giang Khoát vẫn còn đang thở hổn hển.
“Sao thế này?” Mẹ cậu hỏi, “Hen suyễn hả?”
“Chạy bộ đó nha,” Giang Khoát nói, “Sao mẹ gọi sớm thế?”
“Mẹ tưởng con còn chưa dậy chưa.” Mẹ cậu nói.
“Vậy nên mẹ mới gọi?” Giang Khoát dừng lại, đứng sau gốc cây bên cạnh để tránh gió.
Đoàn Phi Phàm giơ tay ra hiệu cho cậu, ý bảo chạy thêm một vòng nữa.
Giang Khoát gật đầu.
“Hôm nay mẹ sang chỗ trung tâm cứu trợ, quét dọn cho lũ chó,” Mẹ cậu nói, “Dạo này con thế nào? Không gọi điện cho con, con cũng không liên lạc về nhà luôn.”
“Con rất ổn, vẫn còn mấy ngày thi nữa,” Giang Khoát nói, “Tháng Một thi xong về nhà.”
“Có bạn học nào về cùng con không?” Mẹ cậu hỏi, “Sếp Giang bảo có thể có bạn học nghỉ đông tới chơi?”
“Vâng, chưa xác định thời gian nữa,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm đang chạy ở đằng xa, “Có thể hơi muộn một chút, bọn họ có người ở nhà có chút việc.”
“Nếu định trước thời gian rồi thì con cứ nói với bên Phòng marketing, muốn đi đâu chơi, bọn họ sẽ thu xếp trước cho,” Mẹ cậu nói, “Đừng để lúc các bạn tới mới cuống cả lên.”
“Con biết rồi.” Giang Khoát cười, “Mẹ còn lo cả chuyện này nữa à?”
“Chắc chắn phải lo một chút rồi,” Mẹ cậu nói, “Con lớn bằng ngần này rồi mà vẫn chẳng có bạn bè nào tới nhà chơi một lần.”
“Dù sao thì con cũng không giỏi giao tiếp.” Giang Khoát nói.
“Vậy sao bây giờ đột nhiên lại giao tiếp giỏi thế?” Mẹ cậu hỏi, “Là do trải qua biến cố gì sao?”
“… Mẹ nói thế là có ý gì hả!” Giang Khoát hét lên một tiếng.
Mẹ cậu bật cười vui vẻ: “Vậy sao bây giờ giao tiếp lại đột nhiên giỏi thế nào?”
“Tại con quen một nhóm cuồng giao tiếp,” Giang Khoát lại nhìn một cái, Đoàn Phi Phàm đã chạy được nửa vòng, lúc này đang chạy về phía cậu, “Sếp Giang đã cùng ăn cơm với bọn họ, chắc cũng đã biết rồi.”
“Mẹ đoán là mấy người ông ấy từng nhắc tới,” Mẹ cậu nói, “Được rồi, con chạy bộ đi, mẹ phải đi rồi.”
“Kỳ nghỉ con mang chó về nhà được không?” Giang Khoát hỏi.
“Là con chó cỏ đăng trên vòng bạn bè của con ấy hả?” Mẹ cậu hỏi.
“Ừm, qua năm mới là Đại Pháo về nhà rồi, con mang nó về nhé.” Giang Khoát nói.
“Được.” Mẹ cậu rất thoải mái.
“Vậy con cúp máy đây.” Giang Khoát nói.
“Tết tây đã có ý định gì chưa?” Mẹ cậu hỏi thêm một câu, “Liễu Liễu bảo con không ăn Tết với nó.”
“… Con không ăn Tết với nó chẳng phải rất bình thường sao,” Giang Khoát nói, “Trước đây lúc ở nhà, nó cũng đâu muốn ăn Tết với con.”
“Con có hẹn với người ta rồi sao?” Mẹ cậu lại hỏi.
“Câu hỏi có phải hơi nhiều không đó?” Giang Khoát thở dài.
Trước đây, mẹ cậu không quan tâm đến cậu như thế này, cũng không có kiểu câu hỏi chi tiết như vậy. Bây giờ thì dò hỏi một trận thế này, khiến cậu cứ có ảo giác phải chăng mình đang có chuyện gì giấu giếm gia đình.
“Dù sao thì đây cũng là lần đầu xa nhà lâu như vậy, hỏi thăm tình hình cuộc sống của con một chút không được sao?” Mẹ cậu nói, “Dù cho Liễu Liễu liên lạc với con nhưng cứ hỏi nó một câu thì ba câu không biết, chỉ bảo con không việc gì là được rồi.”
… Tuy bình thường Giang Liễu Liễu cũng sẽ không tiết lộ với bố mẹ tình hình của cậu, nhưng vào giờ phút này, cái cụm từ “hỏi một câu thì ba câu không biết” này cũng để lộ ra một cảm giác giấu đầu hở đuôi đầy khó hiểu.
Chậc.
Giang Khoát đứng nhìn Đoàn Phi Phàm đã chạy tới chỗ mình, cậu cười bảo mẹ: “Không sao, con vẫn ổn, mẹ yên tâm.”, sau đó cúp máy.
“Mẹ cậu hả?” Đoàn Phi Phàm dừng lại.
“Ừ, đang thăm dò cuộc sống của tôi.” Giang Khoát nói.
“Cậu bình thường cũng chẳng gọi điện về nhà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lần nào tôi sang phòng cậu cũng thấy Lý Tử Nhuệ đang gọi điện video với bà cậu ấy.”
“Tôi mà ngày ngày video call với mẹ tôi, bà ấy sẽ block tôi luôn.” Giang Khoát nói.
“Đi ăn sáng?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, “Tết tây cậu đã có dự định gì chưa?”
Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ một chút: “Mồng 1 đi thăm bố, xin quản giáo cho cùng ăn cơm trưa.”
“Có thể cùng ăn cơm sao?” Giang Khoát nói.
“Ăn ở căng tin trong đó, đăng ký xin trước là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy ngày sau đó, Ngưu Tam Đao sẽ nhiều việc, nên buổi chiều tôi sẽ…” Nói được nửa chừng, Đoàn Phi Phàm dừng lại, nhìn Giang Khoát: “Cậu đã có dự định gì chưa?”
“Chưa có.” Giang Khoát trả lời thành thực.
“Vậy bây giờ cậu lên kế hoạch chút đi?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người.
“Nếu cậu có dự định gì, tôi sẽ cùng cậu lên kế hoạch luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“A?” Giang Khoát nhìn cậu.
Có một cảm giác không nói được thành lời, gọi là ấm lòng cũng không phải, gọi là cảm động cũng không chính xác.
Tết tây nghỉ ba ngày, nhưng vướng phải tuần thi cử, sau ngày mồng 1 vẫn còn phải thi tiếp hai môn, kỳ nghỉ chắc chắn phải ôn lại lần cuối, vậy nên Giang Khoát định hôm Tết tây sẽ ra ngoài chơi. Ngày nào cũng chỉ có ký túc, giảng đường rồi căng tin, đi xa nhất cũng chỉ có tiết thể dục đi một chuyến ra sân thể dục, thật sự ngột ngạt đến khó chịu.
Nhưng cảm giác khó chịu này lại không phải cứ cùng đám Đường Lực Lý Tử Nhuệ đi siêu thị mua cái chậu là giải tỏa được.
“Ý tôi là…” Hơi bối rối trước phản ứng này của Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm vội giải thích, “Nghĩa là, dự định của tôi hơi… linh hoạt, nếu như cậu, chuyện đó…”
“Tôi chỉ muốn ra ngoài, đi chơi loanh quanh,” Giang Khoát nói, “Tôi ngột ngạt sắp chết đến nơi rồi, chỉ muốn đi xem thế giới bình thường, trung tâm thương mại nào khai trương có mấy cô mấy dì nhảy flash mob, tôi cũng muốn đi xem.”
Đoàn Phi Phàm ngẩn người rồi bật cười: “Yêu cầu này của cậu hơi thấp quá rồi đấy.”
“Yêu cầu quá cao cũng đâu thực hiện được.” Giang Khoát nói.
“Vậy… chiều mồng 1 ra ngoài đi loanh quanh?” Đoàn Phi Phàm rút điện thoại ra, “Buổi trưa tôi ăn xong là sẽ đi xem thế giới bình thường?”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, nghĩ một chút rồi thêm một câu, “Nhóm Hình mẫu đều ở lại trường phải không?”
“Để tôi hỏi tụi nó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Công việc bên Ngưu Tam Đao thì phải làm sao?” Giang Khoát hỏi.
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi mà nói Tết tây ra ngoài chơi, thím tôi chắc chắn sẽ ủng hộ.”
[Đoàn anh tuấn] Tết tây có dự định gì chưa?
[Đinh uy vũ] Đm! Có biết giờ là mấy giờ không?
[Đoàn anh tuấn] Tết tây có dự định gì chưa?
[Giang nhiều tiền] Tết tây có dự định gì chưa?
[Đổng phóng khoáng] Đây thực sự có một kế hoạch muốn lên kế hoạch một chút
[Đoàn anh tuấn] Nói
Dc gửi vào nhóm một đường link.
Giang Khoát mở ra xem thử, là một sân bắn cung trong nhà mới mở.
“Cái này có vẻ thú vị hơn thế giới bình thường nhỉ?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Có vẻ thế.” Giang Khoát nói.
[Đoàn anh tuấn] Ai đi điểm danh, 1
[Đinh uy vũ] 3
[Giang nhiều tiền] 4
[Tôn tráng sĩ, tin nhắn thoại] Mẹ nó chứ 56789! Cái đám chết bầm này mới sớm tinh mơ đã liên tục bíp bíp bíp báo tin nhắn, đi hết cả đám luôn! Ai không đi thì phải mời ăn!
[Đoàn anh tuấn] Chiều hay tối đều được, buổi sáng tao có tour thăm nhà tù nửa ngày.
[Đổng phóng khoáng] Okela, để tao đặt chỗ.
“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm cười, “Nếu dư thời gian, vẫn có thể đi xem thế giới bình thường.”
“Được lắm,” Giang Khoát đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất vui, “Hay là lúc đi chơi loanh quanh, cậu tư vấn giúp tôi mua quà cho hai vợ chồng sếp Giang? Dùng tiền tôi làm thêm hồi lễ Quốc khánh ấy.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Nói đến quà, Giang Khoát bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, liệu có nên tặng Đoàn Phi Phàm một món quà năm mới không?
“Cậu có muốn…” Lúc lên tiếng rồi, cậu mới nhận ra câu này cực kỳ không dễ hỏi.
Cậu chẳng có kinh nghiệm tặng quà gì cả, bình thường lúc cần tặng đều hỏi thẳng muốn quà gì, hoặc cứ bảo Đại Pháo giúp cậu mua cái gì cũng được.
Đoàn Phi Phàm không thể nói ra là mình muốn gì, còn cậu cũng chẳng thể hỏi thẳng được.
Nhưng sau khi cân nhắc vài giây, cậu đột nhiên tỉnh ra.