Tam Phục

Chương 43



Hôm nay trời rét đậm, vừa rồi chỉ cần nhìn nước từ vòi chảy ra, Giang Khoát đã cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống khá nhiều, lúc này thình lình bị nước bắn đầy mặt, cảm giác thật là cực kỳ ảo diệu.

“Không sao chứ?” Đoàn Phi Phàm vội tắt vòi xịt, nhìn cậu.

“Vẫn ổn.” Giang Khoát lau nước trên mặt.

“Tôi cũng không biết làm sao mà lại…” Đoàn Phi Phàm bước tới, cầm khăn giấy đưa cậu.

“Cậu phải cảm ơn ngôi trường tốt đẹp này đã thay đổi con người,” Giang Khoát lau mặt, “Nếu là nửa năm trước, tôi đã cầm vòi xịt lại cậu cả nửa giờ luôn rồi. Mà cậu cũng trâu bò thật, quay lưng lại mà nhắm chính xác thế này?”

“Tôi cũng không ngờ đấy, thật mà,” Đoàn Phi Phàm cầm vòi xịt giải thích cho Giang Khoát, “Cậu xem, tôi đứng đằng kia, nước vừa mở, góc xịt tới vừa chuẩn, tia phản xạ bắn ra…”

“Tôi biết, cậu không cần phải lấy kiến thức cấp 2 ra để chứng minh cho tôi thấy cậu không cố ý!” Giang Khoát ném khăn giấy vào thùng rác đằng sau.

“Quần áo bị ướt không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cổ áo hơi ướt một chút, không việc gì, dù sao cũng đâu phải ngài chĩa vòi vào tôi mà xịt.” Giang Khoát phủi phủi áo khoác, bụi nước bắn như pháo hoa, lão Lưu mà không đứng hơi xa một chút là cũng dính cùng rồi.

“Có cần về phòng thay đồ không?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.

“Không đến nỗi ấy,” Giang Khoát cầm lấy cái vòi xịt trong tay Đoàn Phi Phàm, “Để tôi, góc xịt của ngài cầm cũng quá hoàn hảo đi.”

“Đừng chĩa vào người khác nha.” Đoàn Phi Phàm dặn dò.

“Vừa rồi ngài cũng đâu có chĩa vào ai đâu nhỉ.” Giang Khoát quay đầu nheo mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm cười rất hứng khởi.

Giang Khoát nhìn cái vòi xịt trong tay, thứ đồ chơi này trước đây cậu mới chỉ nhìn thấy, nói thật là vẫn chưa từng động vào bao giờ.

Món đồ này ở nhà cũng có, chỉ dùng trong ba tình huống – Giang Liễu Liễu rửa cái xe motor, mẹ cậu tưới hoa mẹ trồng, và dì Lưu xịt rửa sân.

Còn cậu, vì lười biếng không làm và không biết làm, nên trước giờ vẫn chưa từng dùng tới.

Cái này chơi cũng khá vui.

Nhìn những chỗ mà luồng nước đi qua, bụi đất bị quét sạch, cảm giác thật thư giãn, đặc biệt khi xịt vào những đường kẽ trên bánh xe.

Tia nước xịt ra đúng là đi rất xa, nhưng không biết góc xịt tới với góc phản xạ như thế nào thì nước mới có thể bắn tới mặt người đứng chéo phía sau.

Giang Khoát di chuyển luồng nước lên phun trên cửa xe, luồng nước tập trung hơn trước một chút.

Tiếp đó lại lên tới cửa sổ, nóc xe, rồi lại xuống gương chiếu hậu.

Có lẽ chính là ở phía chếch vào trong của chiếc gương chiếu hậu này, có thể phản xạ…

Lúc một luồng nước bay về phía mặt cậu, Giang Khoát lập tức xác định được, đúng là chỗ này.

Nhưng lần này rõ ràng góc độ không giống như trước, lần này luồng nước không nhằm chéo phía sau, mà nhằm thẳng chính cậu.

Giang Khoát lập tức phản ứng cực nhanh, buông nút bấm vòi xịt và nhảy vội sang một bên.

Luồng nước bay tới lúc này không còn là một luồng nước nữa, mà bắn tung ra như pháo hoa, một phần quét qua người cậu, nhưng phần lớn…

Giang Khoát quay đầu lại.

… đều trút xuống người Đoàn Phi Phàm đang đứng đằng sau.

“Vậy là hòa.” Lão Lưu đứng một bên bổ sung thuyết minh.

Đoàn Phi Phàm giơ ngón tay cái với Giang Khoát: “Nhắm chuẩn đấy, hay tiếp theo để tôi?”

“Sao hả,” Giang Khoát nói, “Cậu phun tôi một lần, tôi phun cậu một lần, rồi lại đổi vai tiếp tục, định tắm hả?”

Đoàn Phi Phàm đang cúi đầu lấy khăn giấy, nghe thế liền cười một trận.

Dù sao thì cũng chẳng phải việc gì khó khăn, Giang Khoát giảm áp lực vòi nước đi một chút rồi quét một trận lên thân xe, bụi đất được rửa sạch rất nhanh chóng, thân xe màu xanh lục sáng sủa hẳn lên.

“Cảm ơn nhé lão Lưu.” Đoàn Phi Phàm thu ống nước mang vào trong phòng.

“Đi chơi đi,” Lão Lưu gật đầu, rồi lại gợi ý cho hai người, “Có thể đi uống cà phê, rồi đi chơi phố, đi ăn, đi xem phim, xem xong đi ăn khuya là đến Giao thừa rồi.”

“… Được.” Đoàn Phi Phàm đáp, chỗ lão Lưu không hổ là tụ điểm trường kỳ của đám sinh viên, quy trình đi chơi này có thể áp dụng cho bất kỳ cặp đôi yêu đương nào chưa có kế hoạch đi chơi cụ thể.

“Ăn xong tôi về, lát nữa tôi đóng cửa rồi,” Lão Lưu dặn, “Tối mai tôi mới ở đây.”

“Được rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Như thường lệ, khi lái xe ra ngoài, trước tiên phải chạy đi đổ xăng.

Cà thẻ xong, Giang Khoát trở lại xe, gõ gõ thẻ xăng lên vô lăng, “Sắp hết tiền rồi, ai mà ngờ được, thẻ đổ xăng của tôi sắp hết tiền rồi.”

“Hay là cho xe về bãi đậu xe,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi xe buýt hoặc tàu điện, muốn sang một chút thì gọi taxi.”

“Một lần này cũng chẳng đáng bao nhiêu,” Giang Khoát khởi động xe, chạy ra khỏi trạm xăng, “Dù gì cũng là đi chơi Giao thừa…”

Nói được nửa chừng thì dừng lại, mấy giây sau cậu mới nhìn Đoàn Phi Phàm: “Là đi qua Giao thừa phải không?”

“Qua luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tối nay trong ký túc chắc chẳng có ai.”

“Nhóm Hình mẫu thì sao?” Giang Khoát hỏi.

“Đổng Côn đi chơi với bồ nó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy người kia thì đi với Hội tự cứu của nam nhi độc thân.”

“Hội tự cứu của nam nhi độc thân?” Giang Khoát bật cười, “Có cả tổ chức độc đáo vậy sao?”

“Đoàn thể chính thức của nhà trường đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Cái đoàn thể đó có hoạt động gì vậy?” Giang Khoát cạn lời, “Tổ chức ăn BBQ cẩu lương hả?”

“Những ngày lễ tết, những người không ai bầu bạn sẽ cùng tập hợp lại đi chơi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy tụi mình có thể tham gia rồi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, khẽ cười.

“A không phải,” Giang Khoát gõ lên vô lăng, “Tụi mình thế này là có người bầu bạn rồi chứ nhỉ.”

“… Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

*

“Đổng Côn có bạn gái hả? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp ta?” Giang Khoát hỏi.

“Bạn cấp ba của nó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trường cách xa đây, mỗi lần gặp mất ba tiếng đi xe, bình thường sẽ không gặp đâu.”

“Đổng Côn vậy mà cũng có bạn gái cơ chứ.” Giang Khoát thở dài.

“Sao cậu vẫn không chịu nhỉ? Bạn gái Lưu Hạo Ba cũng rất được đó thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong nhóm này, ai có bạn gái cũng chẳng có gì lạ. Cậu có bạn gái mới là kỳ lạ nhất đó, làm gì có cô nào chịu nổi cậu.”

“Ngài đây tính cách tốt vậy, chẳng phải vẫn solo đó thôi. Không có tôi thì lúc này, ngài đang cùng ‘Hội tự cứu của nam nhi độc thân’ ăn malatang cẩu lương rồi ấy chứ, sức đâu mà ở đây trống phách thách thức tôi.” Giang Khoát nói.

“… Lâu lắm mới thấy cậu chặn họng người khác thế này đấy.” Đoàn Phi Phàm rất bùi ngùi.

“Cậu mà bằng lòng, tôi sẽ chặn họng cậu tới sang năm luôn.” Giang Khoát nói.

“Thôi khỏi, cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm nói.

*

Vào những ngày lễ tết, đặc biệt là vào ngày Giao thừa như thế này, tự nhiên người ta sẽ muốn tới những nơi phồn hoa nhất.

“Chỗ này tôi tới rồi.” Giang Khoát nói.

“Đúng vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lần đầu tiên cậu cho người xếp hàng chuyển đồ vào ký túc ấy, cái trung tâm thương mại đó ở ngay trước mặt kìa.”

“Vậy qua đó đậu xe,” Giang Khoát nói, “Thẻ đen của tôi có thể đậu xe ở tầng VIP, không cần tìm chỗ đậu xe, cũng không cần trả tiền.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Khoát thiếu gia trước đây vẫn có điểm tốt nhỉ.”

“Ít nhiều vẫn được một chút,” Giang Khoát nói, “Lát nữa nếu mệt với đói thì đằng kia còn có trà chiều miễn phí… Đệt, nếu biết là sẽ tới đây, đáng lẽ tôi đã hẹn họ cho xe tới đón rồi.”

“Còn được như vậy nữa hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Được, mẹ tôi có lúc đi mua sắm không muốn lái xe, thế là cứ gọi bọn họ tới đón, mua sắm xong lại đưa về.” Giang Khoát nói.

“Lần này về nhà, cho mọi người thấy thành quả xuất sắc của hành trình biến đổi của cậu, học kỳ sau có thể quay về cuộc sống như trước đây rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không cần,” Giang Khoát nói, “Tôi cũng không cảm thấy như bây giờ có gì là khó vượt qua. Nếu như Mã Tiếu thì tôi thật sự không chịu nổi, còn hiện tại thì vẫn ổn.”

“Đó là vì cậu vẫn còn đường lui,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dù hiện tại cậu đang khổ thế nào đi nữa, nhưng cậu vẫn biết là chỉ cần cậu đồng ý, một giây sau cậu muốn cái gì là sẽ có cái đó.”

Giang Khoát nhìn phía trước, im lặng không nói gì.

“Phía trước rẽ phải vào bãi đậu xe,” Đoàn Phi Phàm nhắc cậu, “Lái xe thì tập trung chú ý một chút.”

“Gần đây thực sự tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.” Giang Khoát bật xi nhan, nhìn kính chiếu hậu rồi rẽ vào con đường bên phải.

“Tôi cũng vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nghĩ gì thế?” Giang Khoát hỏi.

“Nhiều lắm, không nói rõ được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tất cả những chuyện trước đây chưa từng nghĩ tới.”

Giang Khoát tặc lưỡi một cái: “Lại nhá hàng.”

*

Hôm nay khu phố thương mại này cực kỳ đông người, cảm giác tất cả mọi người rảnh rỗi trong thành phố đều đã đến đây sẵn từ trước. Đậu xe xong, đi vào trung tâm thương mại, cảm giác trước mắt chỉ nhìn thấy toàn đầu người là đầu người.

“Trước tiên đi chọn quà cho vợ chồng sếp Giang hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cũng được,” Giang Khoát nói, “Nhưng tôi không biết phải mua gì cả.”

“Trước hết cứ xem đi, để lấy cảm hứng.” Đoàn Phi Phàm nói.

Quà cho vợ chồng sếp Giang không dễ mua, Giang Khoát tuy đúng là muốn mua cho hai người đó chút quà gì đó, nhưng hai người họ chẳng thiếu thứ gì, mà có vẻ cũng không có hứng thú yêu thích thứ gì đặc biệt… À không, thứ mà họ yêu thích, cậu cũng không tặng nổi.

Sở thích của sếp Giang là xe hơi. Tặng không nổi.

Sở thích của mẹ cậu là hoa cỏ chó mèo, với… trêu chọc con trai mình. Có thể cân nhắc chuyện đem Bôn Bôn tặng cho bà ấy, nhưng Đoàn Phi Phàm chắc sẽ không nỡ.

Trung tâm thương mại có tổng cộng năm tầng, lúc rẽ vào tầng ba, Giang Khoát dừng lại: “Tôi đói rồi.”

“Trà chiều miễn phí?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Trong đây ngột ngạt quá,” Giang Khoát day day ấn đường, “Ra ngoài kiếm tiệm nào rồi cậu mời tôi đi.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm trả lời đầy sảng khoái.

*

Trà chiều trong tưởng tượng của Giang Khoát là cà phê hoặc trà, thêm một phần đồ ăn nhẹ.

Nhưng Đoàn Phi Phàm lại đưa cậu tới một dãy nhà nhỏ hai tầng kiểu Tây, nằm bên quảng trường đối diện trung tâm thương mại, mỗi ngôi nhà là một cửa tiệm nhỏ, muốn mua gì cũng có.

Giang Khoát theo cầu thang ở phía sau đi lên lầu hai, tới ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ ở hành lang ngoài trời của một cửa tiệm.

Một hành lang thật dài, xếp ngay ngắn những chiếc bàn của riêng từng tiệm, ánh nắng vừa khéo phủ đầy lên dãy bàn này, khá là dễ chịu.

Trong đây người cũng khá đông, hầu như bàn nào cũng có người, lúc hai người bước tới, một đôi tình nhân trẻ đằng sau đầy sốt ruột định đẩy hai người ra để giành chỗ trước một bước.

Đáng tiếc là Đoàn Phi Phàm có mắt sau đầu, ném luôn mũ xuống ghế xí chỗ.

“Lại còn phải giành chỗ kiểu này…” Giang Khoát nói.

“Đến tối còn đông hơn, các sạp hàng với mấy nhóm biểu diễn đều đã ra hết rồi, lại còn các ban nhạc nhóm nhảy gì đó nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Toàn là người trẻ. Trước đây, con phố này bị người ta gọi là phố Tình yêu đấy.”

“A.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“… Nói vậy thôi,” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Chủ yếu là ở đây có nhiều thứ ăn ngon chơi vui.”

Chơi vui là cái gì không biết, nhưng ăn ngon với trà chiều theo cách hiểu của Giang Khoát có vẻ không liên quan gì đến nhau.

“Lấy vị gì ạ?” Cô gái phục vụ bước tới hỏi.

“Chuối, thịt bò, sầu riêng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai trà sữa Malay.”

Lúc này Giang Khoát mới chú ý tới, đây là tiệm bánh roti. Trong tiệm bên phải họ, một đầu bếp đang trong tư thế đại bàng giang cánh mà tung hứng bánh.

Bánh roti với trà sữa Malay.

Thật là một bữa trà chiều cực kỳ khác thường.

Đồ Đoàn Phi Phàm gọi rất nhanh chóng được bưng tới, đặt lên bàn.

Giang Khoát lấy điện thoại ra, điều chỉnh vị trí của ly với đĩa, chụp vài bức, sau đó hơi nâng camera lên một chút.

“Ăn một miếng đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm lấy khăn ướt lau tay, rồi cầm một miếng bánh đưa lên miệng: “Như này?”

“Cắn đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cắn một miếng, Giang Khoát bấm nút chụp.

“Tôi đăng lên trang cá nhân đây.” Giang Khoát cúi xuống điện thoại chọn bộ lọc.

“Trà chiều của chi hội liên hợp 107-119, thuộc Hội tự cứu của nam nhi độc thân.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát cười gật đầu: “Caption này được đó.”

*

Mùi vị bánh roti ở mức trung bình, thuộc diện thông thường của các món ăn vặt đường phố, nhưng bầu không khí rất độc đáo.

Nhân viên phục vụ mang một chiếc lò sưởi nhỏ đặt dưới bàn của họ, trên là mặt trời lớn, dưới là mặt trời nhỏ, cả người đều ấm sực tới mức hơi uể oải.

Chiếc bàn nhỏ của hai người đặt cạnh lan can của hành lang, bên phải có thể thấy người đang làm việc bên trong cửa tiệm nhỏ, bên trái là đám đông huyên náo dưới lầu, tiếng người tiếng nhạc xen lẫn trong ánh mặt trời, lộn xộn mà ấm áp.

“Kia là tiệm gì?” Giang Khoát chỉ một cửa hàng được trang trí theo phong cách rất hoài cổ phía dưới.

“Về lý thuyết là đồ cũ được lùng từ khắp nơi về.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Về lý thuyết?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Nghĩa là có một ít là đồ cũ, nhưng chắc chắn cũng có rất nhiều đồ chỉ trông có vẻ cũ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Sao đột nhiên cậu chẳng lãng mạn gì vậy,” Giang Khoát tặc lưỡi một cái, “Cậu cứ nghĩ đây là một cửa tiệm đồ cũ thật đi xem nào, bên trong có rất nhiều đồ từ thời trước, một cái móc treo trên xe này, một cuốn album này…”

“Cuốn album đó, về mặt lý thuyết, tôi không thể để nó có cơ hội lạc vào tiệm đồ cũ được.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm: “Tôi cũng vậy mà, là tôi nói ví dụ vậy thôi.”

Đoàn Phi Phàm tủm tỉm cười, cầm ly trà cụng vào ly trà của Giang Khoát một cái: “Ngày cuối cùng của năm vui vẻ nhé.”

“Vui vẻ.” Giang Khoát cầm ly trà lên uống một ngụm.

Cuối hành lang có người đang hát, tay ôm guitar chầm chậm đi tới.

“Có thể yêu cầu bài hát đúng không?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Sao hả, cậu muốn yêu cầu?”

“Không biết, thấy rất thú vị.” Giang Khoát nói.

“Vậy chi bằng cậu yêu cầu tôi hát đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi hát hay hơn anh chàng kia.”

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Biết chơi guitar không?”

“Không biết.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Người ta vừa đàn vừa hát kìa.” Giang Khoát nói, “Cậu như thế cạnh tranh không được rồi.”

“Tôi biết chơi accordion,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Chú tôi kéo cực hay, tôi học của chú ấy.”

“Thật sao?” Giang Khoát nhướng mày, hết sức ngạc nhiên, “Không ngờ đó, vậy tôi đặt một bài nha?”

“Đặt cọc trước đi.” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại mở mã thanh toán đặt trước mặt Giang Khoát, hết sức nhẹ nhàng nhanh chóng.

Giang Khoát quét mã, trả mười tệ.

“Bao nhiêu tiền một bài?” Cậu hỏi.

“Hai trăm.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát ngẩng lên nhìn Đoàn Phi Phàm, nhịn không nổi cười thành tiếng: “Cái ông chú cậu.”

“Không được chọn trước nha,” Đoàn Phi Phàm vừa ăn vừa nói, “Tôi chỉ biết chơi mấy bài, cậu chỉ được chọn trong phạm vi đó thôi.”

“Ừ.” Giang Khoát vẫn còn đang cười.

*

Chợt Giang Khoát cảm giác có người đang đi tới, tư thế hơi kỳ lạ.

Cậu đưa mắt nhìn phía sau lưng Đoàn Phi Phàm thì thấy một cô gái lưng đeo giá vẽ đang rón rén đi tới, nhận thấy ánh mắt của Giang Khoát, cô gái giơ ngón tay làm động tác “Suỵt”, sau đó chỉ chỉ về phía Đoàn Phi Phàm.

Là ý gì?

Làm gì vậy?

Quen biết với Đoàn Phi Phàm hả?

Vậy cô biết tôi sao?

Tôi có biết cô không? Tôi có cần phối hợp với cô không?

Đúng lúc Giang Khoát quyết định từ chối phối hợp, chuẩn bị nhắc Đoàn Phi Phàm đằng sau có người, thì cô gái đã nhảy một cái tới phía sau Đoàn Phi Phàm, đưa tay bịt lấy mắt cậu ấy.

“Á.” Đoàn Phi Phàm giật bắn mình, đưa tay túm lấy tay cô gái muốn gỡ ra.

Cô gái ôm đầu cậu không chịu buông: “Đoàn Phi Phàm! Cậu đoán xem tôi là ai đi.”

Đúng là quen biết thật.

Giang Khoát dựa lưng ra sau, khoanh tay nhìn hai người.

“Không đoán được,” Đoàn Phi Phàm nghe giọng cô gái xong liền không gỡ nữa, đưa ngón tay gõ gõ lên mu bàn tay cô gái, “Cậu làm mắt tôi lọt ra ngoài rồi đó.”

Buông tay ra đi, cảm ơn.

Mắt cậu ấy bị cô làm lọt ra ngoài rồi kìa.

Giang Khoát thở dài.

“Đoán bừa một cái đi.” Cô gái nói.

“Lữ Manh.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Quá giỏi!” Cô gái vui vẻ buông tay ra, cúi xuống nghiêng đầu nhìn Đoàn Phi Phàm, “Đoán bừa một câu mà đoán trúng tôi luôn!”

Điều đó nghĩa là chỉ cậu mới có thể làm lòi mắt người ta như vậy thôi, cô nương ạ.

Giang Khoát quay mặt đi chỗ khác.

“Giỏi gần bằng tôi rồi đó, tôi nhìn sau gáy cậu là đoán ra ngay.” Lữ Manh đặt giá vẽ đeo trên lưng xuống, dựa vào bên bàn, sau đó lại tháo xuống một cái… ghế xếp đeo chéo trên người.

Cô gái mở chiếc ghế ra, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Giang Khoát không nhịn được, đưa mắt nhìn cô gái một cái.

“Chào cậu,” Lữ Manh chìa tay ra, “Tôi là Lữ Manh, bạn học cấp 2 cấp 3 của Đoàn Phi Phàm.”

Giang Khoát cảm thấy cái trường cậu đang theo học đúng là một ngôi trường tốt, có thể cải tạo cậu thành hòa nhã như thế này. Nếu như là trước đây, đang giữa bữa ăn mà người không liên quan đột nhiên nhảy ra, đừng nói tới bắt tay, có khi cậu còn không thèm ngoảnh mặt nhìn ấy chứ.

Giang Khoát đưa tay bắt tay Lữ Manh.

“Bạn đại học của tôi,” Đoàn Phi Phàm giới thiệu với Lữ Manh, “Giang Khoát.”

“Thích thật,” Lữ Manh cười nói, “Tôi chẳng có bạn đại học nào cả.”

“Cậu có bạn bè đồng nghiệp không phải là được rồi sao?” Đoàn Phi Phàm nói, “Một mình lên đường như vậy… Đây là vẽ tranh hả?”

“Ừ, tôi vẽ cho hai cậu một bức nha,” Lữ Manh rất nhiệt tình lấy giá vẽ ra, “Hôm nay tôi mới ra ngoài, vẫn chưa làm việc, tặng hai người một bức để khởi động luôn.”

… Đây là ra ngoài làm việc sao?

Giang Khoát đưa mắt nhìn cô gái, tuy hơi thấy khó chịu, nhưng trong chốc lát, cậu lại thấy không thể nhẫn tâm ghét cô gái được, dù sao cậu cũng là người đã từng đi làm thêm.

Cậu là một cựu thiếu gia đã từng nếm trải nỗi cực khổ chốn nhân gian.

“Cậu không vẽ trong tiệm sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Thời gian này ra ngoài vẽ nhiều hơn chút,” Lữ Manh nói, “Mọi người đều loanh quanh ở ngoài đường mà.”

Có tiệm vẽ sao?

Vậy thôi quên đi.

Giang Khoát lại lạnh mặt quay đi.

“Vẽ riêng hai người hay vẽ chung một bức hai người đây ta?” Lữ Manh rất tích cực kẹp sẵn giấy vẽ, bút cầm sẵn trên tay.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát cũng nhìn lại, ánh mắt không biểu cảm, không mang ý kiến gì có thể tham khảo.

“Vẽ bức hai người đi, tiết kiệm giấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

Lữ Manh cười rất vui vẻ: “Sao cậu không nói vẽ một người cho đỡ tốn mực đi.”

“Vậy vẽ một mình cậu ấy đi.” Giang Khoát nói.

“A? Không không không không, không phải.” Lữ Manh xua xua tay, “Tôi nói đùa thôi.”

“Ồ.” Giang Khoát quay mặt đi.

“Vậy tôi bắt đầu nha,” Lữ Manh cầm bút, cúi xuống tờ giấy nhanh chóng vẽ mấy vòng tròn, phác lấy nét chính, “Soái ca, cho tôi nhìn mặt cậu với.”

“Vẽ cậu ấy nhìn nghiêng đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được!” Lữ Manh gật đầu.

Đoàn Phi Phàm gọi nhân viên phục vụ, kêu trà sữa Malay cho Lữ Manh.

“Hai cậu sắp nghỉ học kỳ chưa?” Lữ Manh nhìn nhìn Giang Khoát rồi lại cúi xuống vừa vẽ vừa hỏi Đoàn Phi Phàm.

“Sắp rồi, còn hai môn thi xong là nghỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bọn Tiểu Liễu bảo trước Tết tụ tập một bữa đó,” Lữ Manh nói, “Cậu xem tin trong nhóm rồi chứ?”

“Ừ, không biết là hôm nào.” Đoàn Phi Phàm nói, “Thời gian này, tôi không được rảnh lắm.”

“Vẫn chưa liên lạc hết với mọi người,” Lữ Manh nói, “Khi nào đến lúc, chắc chắn sẽ phải hỏi cậu trước, chắc bọn họ cũng nghỉ cùng thời gian với cậu đó.”

“Không chắc, kiểu trường tốt như thế chắc nghỉ muộn.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tết ta cậu nghỉ mấy hôm?”

“Cũng chỉ ba hôm thôi,” Lữ Manh nói, “Có người đi mua sắm là tôi sẽ mở cửa luôn, không thể bỏ lỡ.”

“Đồ hám tiền.” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc tụ tập, tôi sẽ kéo thêm người qua cho cậu.”

“Được, có cậu nói giùm,” Lữ Manh bật cười, “Không lo không có khách.”

*

Giang Khoát uống một ngụm trà.

Hơi nguội rồi, cậu đặt ly trà lên miếng lót ly hâm nóng.

Lại tiếp tục nhìn dòng người qua qua lại lại dưới lầu.

Cậu vô cùng muốn lấy điện thoại ra, nhưng lại không muốn làm cho Đoàn Phi Phàm khó xử, dù sao thì kia cũng là bạn học của cậu ấy, lại còn đang vẽ cho cậu.

Tuy là cậu bị ép phải ngồi mẫu.

Kỳ thực cậu cũng không muốn tỏ ra lạnh nhạt như thế này, cái chính là hai người Đoàn Phi Phàm toàn nói chuyện hồi học cấp 3, từng cái tên người, cậu nghe còn chưa biết là gái hay trai, nên càng không thể tham gia vào câu chuyện.

Cũng may là vẽ bằng loại bút ngòi to thế này, không mất bao lâu đã vẽ xong.

Giang Khoát nhìn thử, cũng được, có thể coi như là dễ thương.

Lữ Manh vui vẻ bắt đầu vẽ Đoàn Phi Phàm ở khoảng giấy còn lại bên cạnh.

Giang Khoát nhìn quanh, nãy giờ cậu ngồi đây chẳng có cơ hội nói chuyện, cứ uống nước suốt, lúc này hơi muốn đi vệ sinh.

Nhưng nhìn quanh đây cũng chẳng biết nhà vệ sinh ở đâu.

Lữ Manh là con gái đang ở bên cạnh, cậu không tiện hỏi Đoàn Phi Phàm.

Giang Khoát đứng dậy, đang định đi hỏi nhân viên phục vụ thì Lữ Manh đưa tay chỉ phía sau cậu: “Nhà vệ sinh ở đằng kia, đi một chút là bên trái có lối đi, cứ vào đó là thấy.”

Giang Khoát im lặng nhìn cô gái.

…. Ai bảo cô là tôi định đi nhà vệ sinh?

Sao mà tích cực vậy cơ chứ!

Giang Khoát quay người bước về phía đó.

“Bàn số 33 nha, lúc về đừng đi nhầm đó.” Lữ Manh còn dặn theo một câu.

Sét đánh bàn số 33 đi cho rồi!

[HẾT CHƯƠNG 43] 

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.