Tam Phục

Chương 94



Logo do Giang Liễu Liễu thiết kế mẫu nào cũng đẹp, đơn giản mà bắt mắt, trên tờ giấy in tổng cộng có 5 mẫu, mấy người kia mỗi người chọn một kiểu mà mình thấy ưng.

Chẳng ai trùng với ai.

Đoàn Phi Phàm nhìn bọn họ: “Này các bạn học, là chọn một mẫu đẹp nhất, chứ không phải mỗi người chọn một mẫu.”

“Thì thế cũng là mỗi người chọn một mẫu mình thấy đẹp còn gì.” Đinh Triết nói.

“Được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, chỉ mẫu mà Lưu Bàn chọn, “Tôi cũng thấy mẫu này khá được.”

“Cái kia không đẹp hả?” Lưu Bàn không chấp nhận người khác có cùng gu thẩm mĩ với mình, liền chỉ mẫu logo duy nhất còn lại chưa được chọn, “Không đẹp hay sao?”

“Gì thế này?” Đoàn Phi Phàm nhìn cả bọn, “Giang Liễu Liễu thiết kế xong bảo chọn một mẫu, chứ đâu phải bảo bọn mày tung hô cái nào cũng đẹp để giữ thể diện cho ẻm đâu.”

“Giang Khoát thấy cái nào đẹp?” Đổng Côn hỏi, “Nếu hai đứa mày làm ăn với nhau, chẳng phải cậu ta là đại cổ đông sao?”

“Bọn mình chọn xong sẽ xem cậu ấy chọn cái nào.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Rồi sau đó dùng cái cậu ta chọn đúng không?” Đinh Triết hỏi.

“…. Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Mấy người kia nhất tề la ó, Tôn Quý đập bàn: “Vậy mày còn hỏi bọn tao làm gì hả?”

“Để cậu ấy tham khảo ý kiến.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu ta bỏ ra bao nhiêu tiền hả?” Đinh Triết hỏi.

“Vẫn chưa xác định,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đại thể là… tiền tao thiếu chừng nào, cậu ấy bù chừng ấy.”

“Vậy tiền của mày còn thiếu nhiều phải không, dựa trên mức độ chi tiêu với tiết kiệm thường ngày của mấy đứa tụi mình,” Đinh Triết phân tích một cách đầy lý trí, “Dù sao thì theo tao thấy, Giang Khoát sẽ phải rót vốn toàn bộ đấy.”

Cả đám cùng cười.

Đoàn Phi Phàm cười xong liền thở dài: “Tao vẫn còn một ít, chú cũng đưa tao mấy chục ngàn, cố gắng để Giang Khoát đỡ phải xuất tiền một chút.”

“Cần giúp gì thì cứ nói,” Đổng Côn nói, “Nếu có Giang Khoát rồi thì về mặt tiền nong chắc không cần bọn tao nữa, nhưng những việc khác cần phải góp sức, bọn tao có thể làm được.”

“Yên tâm đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn mày chạy không thoát đâu.”

*

Mẫu logo Giang Khoát chọn lại chính là cái đơn giản nhất: “Cái giống như cái nĩa này này, vừa là đầu bò, vừa tượng trưng cho ăn uống.”

“Ừ, vậy chọn cái này.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, mẫu này trước đó Đổng Côn cũng đã chọn.

“Sau này có thể diễn giải ba cái nĩa này chính là ba sản phẩm chủ lực của Ngưu Tam Đao, một là thịt bò tươi, hai là bò nấu tương, ba là sốt tương.” Giang Khoát nói.

“Thịt bò tươi cũng bán online hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không bán, chỉ dùng để chứng minh bò nấu tương của chúng ta làm từ thịt bò ngon.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Trưa nay bọn mình ra ngoài ăn đi,” Giang Khoát nói, “Hôm qua tôi ăn chưa no, trưa nay tôi không muốn ăn ở căng tin.”

“… Được,” Đoàn Phi Phàm hơi ngập ngừng, “Có điều chắc hơi muộn một chút.”

“Sao vậy?” Giang Khoát hỏi, “Bên tiệm có việc hả?”

“Cũng không có việc gì lớn lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là hôm nay, nhà lão Trương làm ầm lên, mấy tiệm dãy bên tôi đều đóng cửa, trưa nay tôi về xem thử.”

“Ồ,” Giang Khoát nghĩ ngợi rồi nói, “Vậy được rồi, tôi đi cùng cậu, xem xét tình hình xong, không có việc gì thì đi ăn.”

“Không cần đâu,” Đoàn Phi Phàm vội nói, “Thế hay là tụi mình ăn trước rồi tôi qua tiệm sau.”

Giang Khoát im lặng, một lát sau mới gật đầu: “Vậy cũng được, tùy cậu.”

*

Sau khi ăn sáng xong, lúc đi tới khu giảng đường, Giang Khoát cứ mải mê cúi đầu nhắn tin cho Giang Liễu Liễu, cậu thông báo đã chọn mẫu logo với bao bì, bảo Giang Liễu Liễu sửa cho hoàn chỉnh.

Lúc sắp tới khu nhà giảng đường, người qua kẻ lại dần dần đông hơn, Đoàn Phi Phàm chốc chốc lại kéo tay áo Giang Khoát cho cậu khỏi va vào người ta.

“Bảo Đinh Triết chụp giúp vài bức ảnh bò nấu tương đi,” Giang Khoát vừa bấm điện thoại vừa nói, “Sau này sẽ cần dùng.”

“Được, ngày mai làm mẻ mới bảo nó qua chụp, nhân tiện…” Đoàn Phi Phàm nói chưa xong đã vội túm lấy cánh tay Giang Khoát, kéo cậu qua một bên, đưa tay che phía bên cạnh đầu cậu.

Giang Khoát quay lại thì thấy Lư Hạo Ba vừa đi quệt qua người mình, trên tay cầm một quả bóng rổ.

“Xinnnn lỗi nhá.” Lư Hạo Ba đi mấy bước rồi mới ném lại một câu như vậy.

Giang Khoát cất điện thoại vào túi, không buồn nhìn về phía Lư Hạo Ba: “Bàn bạc xong rồi, đợi con bé sửa lại chút, sau đó là có thể đi lo giấy phép kinh doanh các thứ rồi.”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cũng không để tâm đến Lư Hạo Ba, “Cái này khỏi lo, giấy phép của Ngưu Tam Đao có thể…”

“Xin giấy phép mới đi,” Giang Khoát nói, “Vốn dĩ đồ tươi sống với đồ chín không được bán chung, bên chợ quản lý không nghiêm chứ sau này chắc chắn sẽ phải tách riêng. Còn bọn mình bây giờ sẽ làm thế luôn, sản xuất đồ chín cần phải có khu vực chuyên biệt, phải có quầy chuyên đồ chín, cửa tiệm mới có thể tách riêng một khu nhỏ để làm.”

Đoàn Phi Phàm cau mày, không nói gì.

“Cụ thể quyền sở hữu thương hiệu của Ngưu Tam Đao thì có thể dùng hợp đồng thỏa thuận với chú cậu,” Giang Khoát biết Đoàn Phi Phàm đang do dự chuyện gì, “Món bò sốt tương kia cũng không phải của cậu mà.”

“Tôi phải nghĩ xem giải thích với chú thế nào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc chú đồng ý cho tôi làm, chắc là cũng chưa nghĩ tới chuyện này… Tôi cũng chưa từng nghĩ tới.”

“Tôi bảo… Dương Khoa lo liệu trước một chút, mấy nội dung cụ thể đem liệt kê hết ra,” Giang Khoát nói, “Sau đó xem lại nên nói chuyện với chú thế nào nhé?”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Dương Khoa tin được chứ?”

“Mấy chuyện đi tìm hiểu với chạy vặt thì đáng tin,” Giang Khoát nói, “Cái báo cáo tự phủ nhận chính mình đợt làm quán trà sữa ấy, nó làm cũng rất nghiêm túc, đáng tin cậy, từ số liệu đến phân tích, cứ để nó lo liệu giai đoạn chuẩn bị cũng không vấn đề. Với lại xem ra mãi mà nó cũng vẫn chưa tìm được việc gì làm được, cứ đợi mình giao việc cho nó thôi.”

“Cậu định bắt đầu trả lương à?” Đoàn Phi Phàm hỏi, tiệm online một khi đã thật sự bắt đầu đi vào hoạt động là thật sự bắt đầu có vô số việc xếp hàng cần giải quyết, lại còn chuyện tiền nong nữa.

“Trước tiên thì chưa, sau khi xác định được chi phí ban đầu là bao nhiêu thì bảo nó đầu tư một ít,” Giang Khoát nói, “Rồi cuối năm đưa cho nó ít tiền là được. Mới bắt đầu, tiền chưa kiếm được, mọi người đều phải tự túc thôi.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Cậu có băn khoăn gì à?” Giang Khoát hỏi.

“Ngoại trừ thái độ của chú tôi, những việc khác tôi không có vấn đề gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong số mấy mặt bằng trước đây đi xem cùng với Đoàn Lăng, có một chỗ khá thích hợp, mặt tiền cũng đủ rộng, chia khu bán đồ chín cũng không vấn đề.”

“Trước tiên cứ thử xem,” Giang Khoát nói, “Nếu chú cậu không đồng ý thì bọn mình vẫn có thể dùng giấy phép kinh doanh hiện tại của Ngưu Tam Đao, sau đó tách riêng hàng sống hàng chín là được, sau này có lợi nhuận rồi tính sau.”

Đoàn Phi Phàm vòng tay ôm lấy Giang Khoát: “Có phải cậu cứ lo nghĩ suốt mấy chuyện này không đó?”

“Không đến mức nghĩ suốt,” Giang Khoát nói, “Chỉ nghĩ vài ngày thôi, kiểm tra thông tin, nắm rõ quy trình, đại loại thế.”

“Vất vả rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không vất vả, dù sao thì cũng có người không cho tôi đụng vào việc chế biến thịt bò, tôi chỉ có thể làm mấy việc khác thôi.”

Đoàn Phi Phàm phì cười: “Sao mà thù dai nhớ lâu vậy.”

“Việc nào tôi cũng nhớ hết đó.” Giang Khoát tặc lưỡi.

*

“Tôi cũng vừa mới thấy thông báo,” Lý Tử Nhuệ nói, “Là quay một đoạn phim về đề tài thanh niên tích cực phấn đấu vươn lên đó.”

“Cậu định quay hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tôi định quay dựa một câu chuyện dựa trên nguyên mẫu anh hùng bảo vệ trường…” Lý Tử Nhuệ nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi muốn hỏi xin phép cậu.”

Giang Khoát sửng sốt, chuyện này tuyệt đối không thể được.

“Chuyện này… không được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phải tôi không cho cậu quay, mà là chuyện này khá là phức tạp…”

“Ồ,” Lý Tử Nhuệ có vẻ hơi thất vọng, “Không sao, tôi sẽ nghĩ đề tài khác vậy.”

Đối với Giang Khoát mà nói, chuyện này tới đây là có thể kết thúc rồi.

Nhưng Đoàn Phi Phàm lại chọc chọc vào lưng Lý Tử Nhuệ sau khi cậu ta quay lên: “Tôi cung cấp cho cậu một đề tài nha.”

“Ừ?” Lý Tử Nhuệ rất hào hứng.

“Các cô chú ở căng tin ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày nào cũng nấu các món ngon cho mọi người, thường xuyên đổi món theo ý kiến của sinh viên, nhưng thực tế chẳng mấy ai quan tâm đến họ…”

“Cái này được đó!” Mắt Lý Tử Nhuệ sáng lên, song cậu ta lại lập tức thở dài, “Nhưng tôi không thân với họ.”

“Tôi thân,” Đoàn Phi Phàm nói, “Buổi chiều học xong, cậu đi với tôi qua đó, tôi giới thiệu cậu với Lương sư phụ.”

“Đệt,” Lý Tử Nhuệ nhìn cậu, “Đoàn Phi Phàm, cậu đúng là… xứng danh anh hùng.”

“… Còn gọi tôi là anh hùng lần nữa, tôi sẽ giới thiệu bác sĩ khám não cho cậu đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nằm bò ra bàn, quay mặt qua nhìn Đoàn Phi Phàm. Mức độ được yêu thích của Đoàn Phi Phàm được bồi đắp như thế này chăng, chỉ cần ba câu nói là Lý Tử Nhuệ đã nhanh chóng chuyển từ thất vọng vì bị từ chối sang biết ơn rồi.

Bữa trưa, Giang Khoát vẫn quyết định đợi Đoàn Phi Phàm quay về tiệm xem tình hình thế nào xong rồi mới cùng nhau đi ăn.

Đoàn Phi Phàm không nói rõ tình hình bên đó thế nào, xem ra khá là rắc rối, nếu không với tính khí của lão ba Đoàn thì cũng chẳng đến mức phải đóng cửa như vậy.

Nhưng Giang Khoát không hỏi, cậu không muốn để Đoàn Phi Phàm lại vướng vào những cảm xúc rối rắm đắn đo không biết có cần phải cho cậu biết không, liệu có làm cậu sợ không, có phải là lại để cậu thấy một thế giới khác rồi không…

Cậu cũng không muốn thấy Đoàn Phi Phàm cố tỏ ra vui vẻ lúc ăn cơm với mình mà trong lòng vẫn lo lắng không biết ở tiệm bây giờ thế nào.

Cứ giải quyết dứt điểm mọi việc xong rồi đi ăn.

*

Lúc Đoàn Phi Phàm về đến chợ, nhìn bề ngoài thì đều đã yên ắng.

Có điều những cửa tiệm với ki ốt cậu đi qua, mấy người quen đều đưa mắt nhìn cậu mấy lượt.

Vụ náo loạn trước đó chắc hẳn là không nhỏ, và mức độ ảnh hưởng đến Ngưu Tam Đao cũng không nhẹ.

Còn cách tiệm hơn chục mét, Đoàn Phi Phàm đã thấy một tấm bảng lớn chắn ngang cửa tiệm, nhìn kỹ thì thấy đó là tấm biển hiệu của Ngưu Tam Đao vốn treo ở phía trên cửa tiệm.

“Đệt.” Cậu nghiến răng bật chửi, vội rảo bước đi tới.

Hai nhân viên quản lý chợ đang đứng chụp ảnh trước cửa, là lão Ngưu với anh Lỗ, đều là người quen của Đoàn Phi Phàm.

“Có chuyện gì vậy?” Đoàn Phi Phàm bước tới hỏi.

“Cảnh sát thu thập bằng chứng rồi, bọn tôi cũng chụp ảnh ghi lại,” Lão Ngưu nói, “Trương Vĩnh Cường với mấy người cầm đầu gây rối bị bắt đi rồi.”

“Lại còn phá tiệm sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn quanh, một vệt từ Ngưu Tam Đao tới tiệm của nhà lão Trương, mặt tiền các tiệm đều bị hư hại, xem ra không cùng làm loạn với bọn họ thì sẽ đều bị phá tiệm như vậy.

“Còn đánh lộn nữa, bên khu hàng tươi sống, ‘vũ khí’ nhiều như thế mà,” Anh Lỗ nhìn Đoàn Phi Phàm, “Em từ bệnh viện về hả? Chú em sao rồi?”

“Em vẫn chưa đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thím em bảo bị trẹo lưng một tí thôi.”

“… Trẹo lưng một tí?” Giọng lão Ngưu cao hẳn lên, “Thế mà bảo là trẹo lưng một tí à, vỡ cả đầu rồi, lúc đi viện vẫn còn chửi bới om sòm được, nhưng cũng không biết vết thương rốt cuộc lớn bằng đâu, cậu cứ đi xem thử đi.”

*

“Không đi ăn hả?” Đường Lực ăn xong quay về phòng, thấy Giang Khoát liền hỏi.

“Đi ăn muộn một chút,” Giang Khoát nói, “Dù sao thì chiều cũng chỉ có một tiết.”

“Lý Tử Nhuệ định quay clip tham gia cuộc thi của trường,” Đường Lực ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát, “Bọn tôi định hợp tác quay chung với các phòng khác, cậu có hứng thú tham gia không?”

“Không.” Trong đầu Giang Khoát vẫn còn đang lo chuyện tiệm online với Đoàn Phi Phàm, cậu không nghĩ ngợi gì, trả lời luôn rất dứt khoát.

Đường Lực khựng lại, có vẻ hơi ngượng nghịu, ngập ngừng không biết đứng lên hay ngồi tiếp.

Giang Khoát do dự một thoáng rồi nói thêm: “Tôi không có kinh nghiệm gì cả, tham gia cũng chẳng giúp được gì, nếu cần thiết bị thì tôi có thể giúp được.”

“… Thiết bị,” Đường Lực nói, “Bọn tôi chỉ dùng điện thoại để quay thôi.”

“Ồ.” Giang Khoát tiếp tục nghĩ ngợi, “Nếu có công việc hậu trường nào, có thể gọi tôi.”

“Được.” Đường Lực gật đầu.

*

Đoàn Phi Phàm mãi vẫn không thấy liên lạc gì, giờ cơm trưa đã qua, mấy người trong phòng bắt đầu thảo luận về kịch bản, Lý Tử Nhuệ còn hỏi Giang Khoát có đói không, bên chỗ cậu ta có sô cô la.

Giang Khoát cảm thấy không thể ở trong phòng được nữa, vậy nên cậu kiếm cớ ra ngoài ăn cơm rồi rời khỏi trường.

Căn hộ số 2 lầu 10 bên chung cư, mấy hôm nay không qua đó ở, trên khóa cửa bị người ta nhét mấy tờ rơi, Giang Khoát lấy ra xem thử, phạm vi kinh doanh của mấy tờ rơi nhỏ này khá rộng.

Giang Khoát vào phòng đi đi lại lại, rồi lấy hộp sữa chua trong tủ lạnh, nằm ở sofa định ăn cho đỡ đói.

Cậu vốn rất muốn gọi điện cho Đoàn Phi Phàm để hỏi tình hình, dù sao thì hôm qua cũng vừa mới sinh nhật xong, tuy nửa đầu, hay chính xác hơn là quá nửa thời gian đầu đều hỗn loạn, không mấy thoải mái, nhưng sau khi về ký túc thì vẫn dính lấy nhau âu yếm, mà dư âm của cái kiểu âu yếm này cũng khá mạnh, tới lúc này vẫn còn chưa tan. Mặc dù chỉ là một bữa cơm trưa, cậu cũng muốn lại được dính với nhau một lúc.

Nhưng cuối cùng thì đến một cuộc điện thoại cậu ấy cũng không gọi. Theo tính cách của Đoàn Phi Phàm, nếu như không phải vì cậu ấy thật sự bận tới mức không có thời gian, hoặc là vẫn chưa bị người ta đánh cho một gậy ngất xỉu, thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ gọi điện cho cậu.

Tình hình lúc này chỉ có thể cho thấy rằng Đoàn Phi Phàm thật sự rất bận, nếu không thì là… bị người ta đánh ngất rồi.

“A…” Giang Khoát nằm ngửa mặt lên trời, giơ ly sữa chua lên, “Yêu đương thật gian nan quá đi.”

Câu này vừa mới nói xong thì điện thoại của cậu đổ chuông.

Cậu nghe máy luôn không cần nhìn, chỉ có thể là Đoàn Phi Phàm chứ không ai khác cả.

“Cậu ở đâu đó, ăn cơm chưa?” Giọng Đoàn Phi Phàm hơi rung rung, chắc là đang đi ngoài đường.

“Ăn rồi.” Giang Khoát nói.

“… Ăn rồi sao?” Đoàn Phi Phàm hơi ngập ngừng, “Vừa rồi tôi bận quá, không để ý thời gian nên…”

“Cậu bận xong chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Vẫn đi ăn trưa được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi biết cậu chắc chắn chưa ăn, bọn mình đi đâu ăn nhé?”

Giang Khoát nhìn thời gian, buổi chiều tiết hai có lớp, lúc này ra ngoài ăn thì cũng không đi quá xa được, còn quanh đây thì không có quán ăn nào cậu có hứng thú.

“Cậu chọn đi,” Giang Khoát ngồi dậy, “Giờ tôi đang bên chung cư.”

“Vậy…” Đoàn Phi Phàm do dự khá lâu, “Cậu qua phía sau khu chung cư đi, biết hẻm Đông không?”

“Biết,” Giang Khoát ngẩn người, nghe ý của Đoàn Phi Phàm thì cần cậu phải tự đi qua đó sao, cậu bèn đứng dậy, “Thằng bé đốt pháo hoa hồi Tết có kể quán của ông nó nằm bên đó, là hẻm Đông phải không?”

“Đúng rồi,” Đoàn Phi Phàm hơi ngạc nhiên, “Trí nhớ của cậu được đấy chứ.”

“Tôi qua đó hả?” Giang Khoát hỏi, cậu thấy hơi bực bội nhưng không thể hiện ra.

Hoặc cũng có thể thật ra cậu không kiềm chế được nên đã thể hiện ra rồi. Đoàn Phi Phàm ngập ngừng: “Hay là cậu cứ xuống dưới lầu đợi tôi, tôi qua đón cậu.”

“Không cần,” Giây phút nghe thấy giọng Đoàn Phi Phàm như vậy, cậu lại thấy hơi đau lòng, “Cậu vòng lại đây làm gì, để tôi qua, tới hẻm Đông, sau đó thì sao?”

“Ở ngay đó, phía trong có một tiệm lẩu một người,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi thấy Lữ Ninh đã từng đăng ảnh ăn ở đó, có vẻ khá ngon.”

“Được.” Giang Khoát đáp.

*

Tiểu khu này khá rộng, từ chỗ họ đi ra tới cổng sau phải mất tới mười phút đi bộ. Giang Khoát do dự một thoáng rồi đi ra cổng trước gần hơn, quét mã một cái xe điện dùng chung rồi chạy tới cổng sau.

Ra khỏi cổng sau, vẫn còn một đoạn nữa mới tới hẻm Đông, hôm nay thời tiết khá ổn, nắng cũng đẹp, dọc đường chạy xe qua cũng không lạnh lắm.

Lúc Giang Khoát tới đầu hẻm Đông, Đoàn Phi Phàm cũng vừa mới tới, nhưng cậu ấy đến từ hướng hoàn toàn ngược lại với khu chợ.

Giang Khoát nhớ lại lúc trước Mã Tiếu đi bệnh viện khám vết bỏng, gọi xe xong là đi về phía đó. Cậu nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu từ bệnh viện qua phải không?”

Đoàn Phi Phàm đang dang tay ra định ôm cậu, nghe thấy câu này thì khựng lại.

Giang Khoát đi tới, ôm lấy Đoàn Phi Phàm.

“Tôi vốn dĩ định về chợ,” Hai tay Đoàn Phi Phàm vòng ôm lấy lưng cậu, “Về rồi mới biết chú tôi bị thương, được đưa tới bệnh viện…”

“Thương nặng không?” Giang Khoát hỏi.

“Vẫn chưa rõ, phải khâu mấy mũi, giờ thì tỉnh rồi…” Đoàn Phi Phàm dẫn Giang Khoát đi vào trong hẻm, “Lúc trước, chú thím cũng không nói thật với tôi, chỉ bảo là bị trẹo lưng một tí.”

“Sao mà lại loạn tới mức này vậy? Lão Trương kia cũng từng ấy tuổi rồi, vẫn còn đánh nhau được sao?” Giang Khoát cau mày.

“Ông ta còn có con trai mà,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Hơn nữa lại còn gọi thêm… người ngồi xe lăn lần trước bọn mình từng đụng độ, với con trai người đó nữa, ông ta ngồi xe lăn qua nhưng vẫn đánh nhau được.”

“Mấy người này phải bắt giam mấy hôm mới phải chứ?” Giang Khoát nói.

“Đã bắt rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc tôi về đến chợ, cảnh sát vừa mới đi chưa lâu.”

Quán lẩu mini lúc này đã vắng khách, hai người kiếm một bàn nhỏ phía trong rồi ngồi xuống.

Đoàn Phi Phàm rất nhanh chóng kêu một nồi lẩu nhỏ, gọi mấy món ăn kèm mà không hề hỏi ý kiến Giang Khoát, xem ra là copy luôn thực đơn của Lữ Ninh.

Sau khi gọi món xong, cậu ấy còn nhân tiện dặn thêm một câu: “Cảm phiền cho đồ ăn lên nhanh một chút.”

Trước giờ, Giang Khoát chưa bao giờ thấy Đoàn Phi Phàm giục người ta mang thức ăn lên, cậu nhìn Đoàn Phi Phàm: “Lát nữa cậu còn phải tới bệnh viện nữa phải không?”

Đoàn Phi Phàm do dự một thoáng rồi gật đầu: “Ừ, chú tôi giờ vẫn còn hơi choáng, kết quả khám thì vẫn chưa có…”

“Vậy mà cậu còn qua đây ăn cơm làm gì?” Giang Khoát thực sự thấy không nhịn được, “Cậu chỉ cần nói với tôi một tiếng là không tới được, hủy hẹn là xong mà?”

“Vốn dĩ cũng phải ăn mà,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cách cũng không xa.”

“Đáng ra cậu ăn đồ ăn nhanh ở cổng bệnh viện luôn cũng được,” Giang Khoát nói, “Hoàn toàn không cần phải gấp gáp thế này, qua đây ăn xong rồi về thế nào chẳng mất cả tiếng đồng hồ? Vậy cậu định ăn bữa cơm này thế nào đây, trước tiên thì giục nhân viên cho đồ ăn lên nhanh, sau đó thì giục tôi ăn nhanh lên một chút à?”

Đoàn Phi Phàm thở dài, không nói gì.

“Tôi viết gì trong thiệp tôi tặng cậu, cậu còn nhớ không?” Giang Khoát hỏi.

“Nhớ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nhắc lại xem.” Giang Khoát nói.

“Bắt đầu từ câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ này trở đi, cậu sẽ là một bé cưng có thể thoải mái mè nheo, có thể thoải mái bất chấp phải trái, có thể thoải mái nổi giận.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi nói rồi, tôi không thích cậu cứ thận trọng dè dặt như vậy.” Giang Khoát nói.

“Nếu biết tình hình chú thế này, tôi đã không hẹn đi ăn cơm với cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với lại cũng lâu rồi cậu không ra ngoài ăn, tôi không muốn cậu thất vọng.”

“Cậu biết tình hình của chú rồi cũng sẽ vẫn đồng ý với tôi trước đã, vì ngay từ lúc tôi đưa ra đề nghị, cậu đã không muốn tôi thất vọng rồi,” Giang Khoát nói, “Vậy nên dù thế nào thì cậu cũng sẽ đồng ý, rồi sau đó cố sống cố chết tìm cách để thực hiện.”

Đoàn Phi Phàm cười.

“Cậu cứ nhõng nhẽo, cứ vô lý, cứ không vui đi, tất cả đều không sao cả, lỡ hẹn cũng đâu phải không có lý do, sao lại không nói ra?” Giang Khoát cau mày.

“Vậy cậu có nói ra không?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, rồi nắm lấy tay cậu, “Cậu đợi tôi cả buổi trưa, một tin nhắn cũng không thấy, cậu cũng không vui phải không? Cậu cũng không gọi điện mắng tôi giục tôi, đúng không? Tôi bảo cậu tới hẻm Đông, cậu cũng thấy không vui nhưng cũng không nói ra, đúng không?”

Lần này tới lượt Giang Khoát không nói được gì, chỉ im lặng nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Chuyện đó dễ vậy sao?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cũng không làm được mà, sao tôi làm được chứ?”

Giang Khoát thực sự không biết phải nói gì.

Đoàn Phi Phàm nói không sai, đúng là cậu vẫn đang cố nhịn, đang thích nghi, không muốn tạo thêm áp lực gì cho Đoàn Phi Phàm.

Và Đoàn Phi Phàm cũng vậy, cố gắng đáp ứng mong đợi của cậu, ăn một bữa cơm, cùng ở bên dính lấy nhau một lúc.

“Trước tiên ăn đi đã,” Giang Khoát nói, “Ăn nhanh lên chút, dù sao tôi cũng đói rồi, ăn xong tranh thủ về bệnh viện.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Lát nữa có tiết, cậu có phải xin nghỉ không?” Giang Khoát hỏi.

“Khỏi cần, vừa rồi Đoàn Lăng quay về trung tâm thương mại xử lý nốt việc hôm nay, chiều chị ấy xin nghỉ rồi qua bệnh viện,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi vẫn lên lớp như bình thường.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, không nói gì nữa.

Do ít khách, đồ ăn được đưa lên đúng như Đoàn Phi Phàm yêu cầu, rất nhanh.

Sau khi đồ ăn lền rồi, Đoàn Phi Phàm giúp Giang Khoát nhúng thịt rồi gắp vào bát cho cậu:

“Giang Khoát, cũng không phải chỉ vì không muốn cậu thất vọng mà tôi vội chạy tới đây thế này đâu.”

Giang Khoát miệng cắn miếng thịt, mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Tôi vội chạy tới đây thế này cũng là vì nhớ cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát ăn xong miếng thịt, lau miệng rồi nhìn Đoàn Phi Phàm mà cười, tặc lưỡi bảo: “Kỹ năng nói mấy lời hường phấn này có phải là nằm trong gene của cậu rồi không?”

“Tụi mình đều chưa từng yêu đương bao giờ, nên không biết yêu đương là như thế nào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng ít nhất thì tình yêu trong tưởng tượng của cậu cũng không phải như thế này.”

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Tôi chỉ nghĩ, phải cố gắng đừng để hiện thực chênh lệch quá nhiều so với tưởng tượng.” Đoàn Phi Phàm nói.

[HẾT CHƯƠNG 94]

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.