Tam Quan Bất Chính

Chương 14



CHƯƠNG 13

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Cuối cùng, không còn sức lái xe, Phó Lỗi đành phải ngồi lên xe Đàm Ngạn. Vì Đàm Ngạn nói ở nội thành không quen lái Cherokee, Phó Lỗi trưng ra vẻ bực mình ngồi bên ghế phó lái.

“Giờ này đi ăn brunch có phải muộn quá rồi không?” (brunch là bữa sáng dồn bữa trưa)

“Muốn đi thì tự mà đi, tôi lái xe về nhà.”

“Cậu xem bản thân đã đói đến mức không còn hơi lái xe, không ăn cơm sao được? Lại nói, tôi còn chuyện muốn bàn với cậu.”

“Tôi không còn sức là vì… là vì…”

Cứ coi như bị súc vật cắn một cái đi, dù sao cũng không đau. Phải nhẫn nại, không thể nổi giận, tuyệt đối không thể nổi giận. Bởi vì tên đàn ông kia đã từng nói “Ai nổi giận nghĩa là thua, không nổi giận coi như thắng”.

Đàm Ngạn nhìn ra Phó Lỗi đang thất thần, anh không nói thêm gì. Theo như biểu hiện vừa rồi, anh bắt đầu có chút hoài nghi tin đồn Phó Lỗi là song tính luyến mình nghe được trước kia. Đàn ông trong giới giúp đỡ nhau như vầy là chuyện bình thường, nếu thật sự là nam nữ đều chơi, vậy càng không thành vấn đề. Tuy anh quả thật đã dùng hết toàn bộ kỹ xảo ép Phó Lỗi nghe theo, rất kịch liệt, rất áp đảo, đâu ra đó, nhưng phản ứng thân thể của Phó Lỗi gần như khiến anh điên cuồng. Dây thần kinh lí trí xém nữa đứt đoạn.

Khi ăn cơm, hai người rất ăn ý mà cùng chuyển đề tài về phía báo cáo tài vụ quý 2 vừa công bố của Tín Đồ.

“Đêm nay anh không cần vì giá cổ phiếu lo lắng nữa rồi.”

“Không hẳn vậy. Dự đoán của cậu tương đương với dự đoán của thị trường, kỳ thật con số 15% đã rất sát với con số cuối cùng. Kết quả như vầy cùng lắm chỉ có thể tính là ngang bằng mức kỳ vọng. Vả lại, tôi vốn không phải thứ giám đốc chỉ biết nhìn chằm chằm giá cổ phiếu thôi.”

“Giả vờ tiêu sái cái gì? Kẻ nào nói không quan tâm đến giá cổ phiếu thì đó là thằng dối trá nhất. Nói tiếp, đại cổ đông tiến cử anh làm CEO, chẳng phải là muốn anh nâng cao hiệu suất của công ty, theo đó giúp cổ đông thu được lợi tức đầu tư cao hơn à? Không quan tâm giá cổ phiếu, chính là thiếu trách nhiệm với phía đầu tư!”

“Tôi đâu có nói không quan tâm đến giá cổ phiếu. Giá cổ phiếu là một hình thức thể hiện giá trị công ty, nhưng không phải là hình thức duy nhất. Đẩy cao giá cổ phiếu bằng cách làm công ty hoạt động tốt là bản chất công việc của tôi, nhưng bây giờ thị trường đối với game online là thái độ chờ thời và chỉ muốn đầu cơ cổ phiếu, đây là hiện trạng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.”

Phó Lỗi hung ác cắt một miếng thịt gà nhét vào miệng, vừa dùng sức nhai ngấu nghiến vừa trừng mắt nhìn Đàm Ngạn. Cũng không phải nổi giận, chỉ là có chút căm tức nào đó, thời đại Wall Street điên cuồng chạy theo cổ phiếu khái niệm (chỉ một loại cổ phiếu có ý nghĩa đặc biệt nào đó) của game online Trung Quốc năm sáu năm trước đã qua, giá trị P/E liên tục giảm, giảm vượt qua cả mức có thể quay lại. Tỷ suất P/E đã giảm xuống mười mấy lần, lại còn không phải là cổ phiếu tài chính hay cổ phiếu dầu mỏ, quả thực có nguy cơ bị thị trường xem nhẹ. (tỷ suất P/E: giá mua cổ phiếu/lợi nhuận thu đc từ cổ phiếu đó)

“Vừa rồi có chuyên gia phân tích hỏi về dự toán mở rộng thị trường của game bóng rổ, con số anh báo ra không phải là nói đùa chứ?”

“10 triệu đôla? Nếu chỉ được thắng không được thua, con số này hẳn là không quá điên khùng.”

“Cụ thể có kế hoạch gì?”

“Còn đang thảo luận, mấy ngày nữa sẽ cùng công ty PR ký một vài hợp đồng.”

“Vậy mấy game còn sót lại trong dây chuyền thì sao? Năm nay có thể phát hành không? Nhất là cái trò 30 triệu đôla, gần đây được thử nghiệm ở Hàn Quốc, hiệu quả không tệ lắm, anh thấy thế nào?”

“Phó Lỗi, so với tôi, cậu hẳn là càng hiểu rõ chỗ bất đồng giữa thị trường Trung Quốc và thị trường Hàn Quốc chứ.”

“Cho nên…?”

“Không thể trả lời ở hội nghị báo cáo tài vụ, trên bàn cơm cũng không thể trả lời. Có điều, nếu ở trên giường biết đâu tôi sẽ cân nhắc…”

Dáng vẻ dùng khăn ăn lau miệng của người kia rất tao nhã, nhưng trong mắt Phó Lỗi, động tác này lại như hành động thèm thuồng liếm vết máu của dã thú sau khi cắn xé hết con mồi. Phó Lỗi không rõ, người đàn ông này… vì cớ gì một tiếng trước có thể làm chuyện như vậy với cậu xong, một tiếng sau lại có thể bắt đầu cùng cậu bàn chuyện lợi thế. Từ lúc bắt đầu đã tuyên bố muốn lên giường với cậu, Phó Lỗi chẳng hề thấy ghê tởm, cậu trước giờ rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình. Cùng là đàn ông, cùng là động vật nửa người dưới, Phó Lỗi cảm thấy rất dễ đồng cảm, thay bạn giường, bản chất có gì khác biệt à? Không có, chỗ khác duy nhất là: Đàm Ngạn thay đàn ông, còn cậu thay phụ nữ.

Mà Đàm Ngạn không ngại tình trạng dây dưa phiền hà này, tựa hồ đã trệch khỏi quy tắc của Phó Lỗi. Trò chơi, có cần phải chơi tiếp không? Phó Lỗi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quỷ dị, cậu thế mà hơn nửa năm chưa lên giường với phụ nữ.

Cuối tuần, phòng khách sạn đã thuê xong, giá cả bàn bạc xong, cô gái chuyên nghiệp mang theo toàn bộ dụng cụ đến, băng hỏa chín tầng mây xong, Phó Lỗi… bắn. Trong não trống rỗng, đồng dạng là dùng tay và miệng, nhưng cái loại cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần bị người chi phối lại thủy chung không xuất hiện. Toàn bộ quá trình không đến một giờ, TMD, đi khách sạn không cần trả phí đậu xe, tại sao lại nhanh như thế? Phó Lỗi trong lòng thầm mắng. Cô gái nằm trên giường chờ động tác tiếp theo của cậu, nhưng cậu lại lấy ra một xấp tiền, lẩm bẩm nếu có thể quét thẻ thì tốt quá, xong xoay người chạy mất, không thèm để ý đến cô gái đằng sau nói một câu châm chọc “So với đàn ông, vẫn là nhân dân tệ chắc chắn hơn”.

Thang máy đi xuống dừng lại ở tầng thứ bảy, sân tennis đất đỏ đặc sắc của khách sạn này nằm phía trên tầng sáu. Quả nhiên, hai người đi vào lưng mang túi thể thao đựng vợt tennis. Thấy bọn họ nhìn nhau cười, bỗng nhiên Phó Lỗi cảm thấy có thứ gì đó quá xá chói mắt.

“Ấy, vị này không phải là Phó tiên sinh sao? Anh cũng đến sân đất đỏ ở đây chơi bóng à?”

Phó Lỗi quay đầu muốn làm bộ không biết, nhưng thiếu niên mắt hí vẫn nhận ra cậu. Lâm Gia Kiệt nói xong, mới phát giác Phó Lỗi mặc một chiếc áo màu trắng ngà cổ rộng phối với quần bó màu hồng phấn, trên rộng dưới chật, một chút cũng không giống thời trang vận động. Xương quai xanh thoải mái lộ ra từ cổ áo, thế này ngược lại còn như… Thiếu niên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phó Lỗi đang đứng bên trái, lại xoay sang nhìn Đàm Ngạn đứng bên phải.

“Phó Lỗi, cá với cậu một ván, giờ cậu đừng đi thang máy xuống bãi đỗ xe mà đi một vòng từ sảnh khách sạn xuống, nếu không có ai tiến tới hỏi giá cậu, đêm nay tôi mua cậu, 3 chúng ta cùng nhau chơi.”

Vốn không định kéo cậu bạn nhỏ vô tội này vào kế hoạch lạt mềm buộc chặt với Phó Lỗi; nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp mặt ở đây, Đàm Ngạn dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, anh thật muốn thử xem Phó Lỗi sẽ phản ứng thế nào.

“Phốc, Đàm tiên sinh thực là thích đùa giỡn với bạn bè.”

“Gia Kiệt, em nói thử xem? Có giống đùa không?”

Lại tới nữa, xưng hô buồn nôn tới cùng cực. Vốn phải ấn phím tầng ngầm 2 chỗ bãi đỗ xe, nhưng Phó Lỗi rốt cuộc không nhịn được khiêu khích của Đàm Ngạn, lại không thể phát tác trước mặt tiểu tình nhân của gã. Đợi thang máy xuống tới sảnh lầu một, cậu lập tức xông ra ngoài, mới đi chưa đến ba bước, quả nhiên đã có người gọi lại.

“Tiên sinh, ví da của ngài rơi trong phòng.”

Dân chuyên nghiệp đúng là dân chuyên nghiệp, ngay cả thứ phẩm chất tốt đẹp nhặt được của rơi trả người bị mất đã thất truyền từ lâu cũng có thể làm không sai sót. Đang lúc Phó Lỗi quyết định lần sau tiếp tục tìm cô gái này “làm việc” thì phát hiện Đàm Ngạn vẫn còn đứng cách đó không xa dùng ánh mắt phá lệ ái muội nhìn mình, Lâm Gia Kiệt bên cạnh cư nhiên cũng cười rộ lên mang theo vẻ mờ ám.

Chết tiệt, rõ ràng là ông gặp ngươi hẹn hò với tình nhân, như thế nào bỗng dưng biến thành ngươi bắt gặp ông chơi gái?

Về nhà lôi quyển hoàng lịch bám đầy bụi từ trong xó xỉnh nào đó ra, Phó Lỗi cho tới giờ chưa từng nghiên cứu thứ này, chỉ thấy hôm nay lịch viết mọi việc không nên làm, thế là cậu tìm được lý do bế quan một tuần. Mặc Viễn kêu cậu tham gia một hội nghị qua điện thoại, không đi; Mặc Cận kêu cậu cuối tuần đi tham gia hội bạn bè của trường dạy tiếng Anh, không đi; Tô Dục Tu kêu cậu đánh bài bridge còn nói thêm Lâm Thịnh muốn mời cậu ăn cơm, không đi; các anh em trong bang hội game tìm cậu đi chiến trường càn quét trang bị, không đi; cô gái chuyên nghiệp lần trước gọi điện thoại nói rằng lần sau sẽ giảm 20%… Tất cả đều không đi! Phó Lỗi nằm sấp trên sàn nhà, dùng tay cầm chơi game, lấy TV plasma 52 inches làm màn hình chơi game bóng rổ, cảm giác cũng không tệ lắm. Mặc dù cách ngày Tín Đồ khai trương trò này còn tới một tháng, nhưng Phó Lỗi vẫn có thể chọn server đã tiên phong vận hành chính thức, server Hàn Quốc, để chơi thử. Sau đó là chỉnh lý một lượng lớn số liệu thu được và phân tích, thể hiện của cùng một trò chơi ở các thị trường khác nhau mặc dù không thể đưa ra kết luận gì, nhưng giá trị tham khảo vẫn có. Phó Lỗi gõ xong dấu chấm tròn hoàn mỹ, cuối cùng cậu đã chuẩn bị xong một bài phân tích thị trường đầy đủ nhất nhằm vào game bóng rổ sắp được Tín Đồ tung ra thử nghiệm vào tháng sau.

Làm ông chủ, nhìn thấy Phó Lỗi sau vài ngày bế quan có thể giao ra một bài báo cáo nóng bỏng tay như thế, Mặc Viễn đương nhiên là mừng đến rạng rỡ mặt mày.

“Tiểu Lỗi, bài báo cáo đặc biệt này, em chuẩn bị bán bao nhiêu?”

“Ngoại trừ Tín Đồ Trò Chơi, bài báo cáo này anh muốn bán cho ai thì bán, bao nhiêu tiền cũng được. Tốt nhất là bán cho đối thủ cạnh tranh của họ đi.”

Đàm Ngạn trên Chương trình TV, rất rầm rộ ký hợp đồng với một siêu sao bóng rổ NBA làm người phát ngôn đại diện cho trò chơi, lợi dụng khoảng trống trước khi bước vào mùa giải NBA mà “chạy sô” tuyên truyền khắp nơi; đồng thời đạt thành thỏa thuận với một nhãn hiệu thể thao nổi tiếng và NBA chi nhánh Trung Quốc, cùng nhau tham gia hoạt động quyên góp dụng cụ bóng rổ cho một trường tiểu học ở khu người nghèo, thậm chí còn quyên tiền xây dựng một sân bóng rổ. Cường cường liên thủ, hoạt động từ thiện diễn ra trước khi trường tiểu học khai giảng vào tháng chín rất nhanh chóng được dư luận xã hội khen ngợi đến tung bông đầy nhà. Đàm Ngạn thậm chí còn đích thân tới nhiều trường học nông thôn đơn sơ, trong đoạn phóng sự phóng viên truyền về, anh đã hóa thân thành đại sứ thân thiện, vì sự nghiệp giáo dục, vì thế hệ sau này của tổ quốc, anh xin hiến dâng tình yêu thương không vụ lợi. Là một công ty game online từ trước đến giờ bị chỉ trích không có ý thức trách nhiệm xã hội, vô trách nhiệm với thế hệ thanh thiếu niên, Tín Đồ Trò Chơi rốt cục đã giành được một vài lời ca ngợi, trò bóng rổ đương nhiên cũng được nhận hiệu quả quảng cáo tốt nhất.

Quả là một vở kịch PR vẻ vang xinh đẹp, quả là một vị CEO chịu chi. Phó Lỗi khinh thường đổi kênh.

Đàm Ngạn trước tiên được nghe chuyện báo cáo phân tích trò chơi từ chỗ Mặc Viễn, khi đó anh đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thiếu mỗi phép phân thân. Hoạt động từ thiện làm xong một thời gian, anh cũng không muốn lại thông qua Mặc Viễn phiền hà trắc trở, trực tiếp đi tìm người tuyên bố đối nghịch với anh đến cùng, Phó Lỗi.

“Phó Lỗi, ra giá đi, trên đời này không có chuyện làm ăn nào không bàn được.”

Phó đại chuyên gia nằm trên sàn nhà, vừa uống bia lạnh vừa xem DVD EVA movie phần mới nhất (Evangelion, 1 bộ anime), lười biếng đến không thèm xoay cổ.

“Tôi làm công, anh làm thụ, đao thật súng thật làm một lần. Báo cáo bán cho anh.”

Hai từ này là Phó Lỗi học được từ một cô bé dễ thương trong bang hội game. Cô bé nghe cậu nói có hứng thú với “thứ này”, tức thì nhiệt tình giới thiệu với cậu BL là cái gì, đam mỹ là cái gì; cuối cùng còn ném cho cậu một bộ GV “Phong cách tinh tế phong cách cơ bắp phong cách đại thúc thụ mỹ công phong cách big size, mặc kệ bạn thích gì tất cả đều có”. Trước khi Đàm Ngạn đến, cậu vừa mới xem xong, thật ra không có gì khó chịu về mặt sinh lý, nhưng cậu đã được sâu sắc lĩnh hội rằng, muốn hoàn toàn đánh bại Đàm Ngạn, một gã đồng tính luyến ái, thì biện pháp tốt nhất là chinh phục hắn trên giường.

“Vụ làm ăn này… Cậu muốn thượng tôi, còn muốn tôi trả tiền? Không hợp tình cũng không hợp lý nha?”

“Thích thì mua không thì tạm biệt, không tiễn.”

————————————————

huhu, giờ mới biết cái mớ “bản sao”, “clone” gì đó mình chém ở mấy Chương trước sai bét nhè, nó là “phó bản” đó, chơi game rồi mới biết T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.