Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đây là sau khi tắt đèn. Tìm cái kia cái gì cái gì gì gì đó, ta đi W được rồi … _(:з” ∠)_
27
Lý Hâm Ngô thoả mãn kéo sàng đan (ra giường) bọc Đường Ly lại, ôm cả người vào trong ngực: Muốn nữa không?
Đường Ly sợ đến vùng ra: Không!
Lý Hâm Ngô có chút hơi thất vọng: Được, vậy thì tiếp tục kiểm tra.
Đường Ly vỗ cái bẹp lên mặt hắn: Còn kiểm tra cái rắm!
Lý Hâm Ngô nghiêm túc gật đầu: Kiểm tra cái rắm.
Đường Ly hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa rồi.
Lý Hâm Ngô đặt cằm trên vai Đường Ly, cọ cọ mặt vào cổ hắn, sau đó cầm lấy đồng tiền méo mó trên ngực: Nó thay ta cản một mũi tên.
Đường Ly giơ tay lên xoa xoa mái tóc rậm rạp của Lý Hâm Ngô, giống như đang sờ đại cẩu.
Lý Hâm Ngô ôn nhu nói: Nó là ngươi cho ta, là ngươi không hy vọng ta chết, muốn ta sống để gặp ngươi.
Đường Ly khẽ “Ừ” một tiếng.
Lý Hâm Ngô: Ta rất nhớ ngươi.
Đường Ly rất cảm động: Ta cũng nhớ ngươi.
Bầu không khí hết sức ấm áp ngọt ngào.
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô thâm trầm: Mỗi ngày muốn thượng ngươi, muốn lộng ngươi đến loạn thất bát tao, khóc cầu xin tha thứ, trên người mỗi một chỗ đều dính đầy của ta…
Đường Ly: Câm miệng, biến thái chết tiệt.
Lúc này, ngục tốt vô cùng ái diễn giơ cao hai tay đi tới, vừa nhìn thấy tình hình của hai người liền lập tức nhắm mắt lại: Thống lĩnh, cái gì tôi cũng không thấy, hì.
Đường Ly: Hì muội ngươi.
Thiên sách phủ còn có người bình thường nào sao? Tính tình của Lý Thừa Ân [1] là cái kiểu gì đây?
[1] Lý Thừa Ân: Thống lĩnh Thiên sách phủ.
Lý Hâm Ngô cau mày, vô cùng hẹp hòi dùng sàng đan cuốn Đường Ly đến cổ cũng không lộ ra: Ngươi tới làm gì.
Một tí xíu cũng không cho nhìn.
Vì thế lúc này, phía sau ngục tốt, một thanh niên mặc phúc sức Đường môn từ chỗ tối hiện hình, thiên ky hạp trong tay để sau lưng ngục tốt, trên mặt đeo mặt nạ nửa mặt, mặt nửa gương mặt lộ ra cho thấy biểu tình rất đặc sắc, e rằng không thể dùng từ mà miêu tả.
28
Đường Ly giật mình, lập tức cao hứng bừng bừng vẫy tay: Sư huynh sư huynh!
Sư huynh Đường Ly, tên Đường Yến, lớn hơn Đường Ly ba tuổi, từ năm Đường Ly mười tuổi bắt đầu nhập môn liền như hình với bóng cùng hắn, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ cùng luyện công, một người số hiệu là 2333, người kia là 9527, tình cảm huynh đệ vô cùng thắm thiết, lần này thấy Đường Ly thất tung nhiều ngày liền men theo đầu mối, một đường truy đến dự định cướp ngục cứu người.
Nhưng mà, trăm triệu lần không nghĩ tới.
Đường Yến tỉnh táo hít một hơi, nhìn Lý Hâm Ngô, nhìn Đường Ly, lại nhìn nhìn một bãi hỏng bét gì đó trên tường, lâm vào trầm mặc đáng sợ.
Sao giống như chuyện □□ vậy!
Đường Ly đỏ mặt: Sư huynh ngươi đừng loạn tưởng, nghe ta giải thích.
Đường Yến: Ta muốn đến thăm ngươi một chút.
Đường Ly: Sư huynh ngươi có ý gì.
Đường Yến chân thành nhìn sư đệ: Ngươi phải sửa đổi thật tốt, tẩy tâm cách diện [2], làm người lần nữa.
[2] Tẩy tâm cách diện: rửa tâm hồn thay đổi bề ngoài.
Đường Ly lo lắng uốn tới ẹo lui: Sư huynh ngươi hãy nghe ta nói.
Đường Yến khoát khoát tay, chạy mất dạng nhanh như một làn khói.
Lý Hâm Ngô: Phụt.
Đường Ly đấm hắn: Cười cái gì!
Lý Hâm Ngô lãnh khốc: Nội ứng ngoại hợp, cấu kết vượt ngục, ngươi nói phải phạt thế nào?
Đường Ly sợ đến mặt mũi trắng bệch: Không được đến nữa, đau lắm.
Lý Hâm Ngô lộ ra một nụ cười hỏng bét: Không cần nơi đó, chúng ta dùng chỗ khác.
29
Đường Ly cảm giác mình thấy được kết cục rồi.
~
Nhật ký của quân gia:
Như vậy lại như vậy.
Xuỵt xuỵt lốp bốp cạch cạch két kẹt két kẹt cộp cộp cộp.
Thành công biến thái.
30
Lần kia qua đi, Đường Ly liền rời khỏi phòng giam, có thể tự do hoạt động.
Nhưng mà mỗi ngày vẫn sẽ bị Lý Hâm Ngô gắn các loại tội danh kỳ kỳ quái quái, như là tội ăn không hết hạt gạo lãng phí lương thực, tội đi nhà xí dùng nhiều thảo chỉ (giấy) lãng phí thảo chỉ, tội dậy sớm luyện công động tĩnh quá lớn quấy rối giấc ngủ của thống lĩnh, sau đó khiêng quay về phòng ngủ như vậy như vậy, vô cùng ô uế vô cùng bẩn thỉu, nếu như viết ra thì chính là một cuốn bách khoa toàn thư biến thái sống sờ sờ.
Mỗi ngày Đường Yến lấy đánh cọc gỗ làm ky quan, cùng ngục tốt đấu võ miệng, thuận tiện ngồi góc tường nghe một chút, cảm thấy mình cũng muốn biến thái luôn.
Thế nhưng Lý Hâm Ngô không cho hắn đi, đưa cho hắn một đống đồ chỉ và phối phương [3] chẳng biết từ đâu ra, để cho hắn theo đó làm theo.
[3] Đồ chỉ: bản vẽ, phối phương: phương pháp phối chế.
Mấy ngày này Đường Yến nghe sư đệ nói, Lý Hâm Ngô gì kia và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khắp nơi bảo vệ hắn, còn nhận của hắn một đồng tiền để làm lễ hỏi.
Sau khi Đường Yến hiểu rõ, toàn bộ tam quan của hắn đều tan nát bể vỡ hết.
Bởi vì theo như Đường Ly miêu tả, hắn vẫn cảm thấy đoạn tình đầu này của sư đệ vô cùng hồn nhiên ngây thơ.
Chính là loại sau nhiều năm hai người gặp lại, ngượng ngùng lấy ra tín vật định tình, nói một câu: Ngươi có khoẻ không.
Mà không phải, sau nhiều năm hai người gặp lại, biến thái móc ra cây gì đó, nói một câu: Làm sướng không.
Hay là…
Đi tè cho ta xem.
Kiểm tra ám đạo.
Quỳ xuống ngậm vào.
Nâng mông lên.
…
Đường Yến cảm giác mình không muốn yêu đương nữa rồi.
Quá dơ bẩn, nghĩ tới yêu đương, chính là có một cỗ vị đạo gì gì đó.
31
Qua hơn một tháng.
Ban đêm, Đường Ly ngâm mình trong mộc dũng (thùng gỗ) tắm rửa, rửa sạch đi sền sệt dinh dính trên người.
Đột nhiên Lý Hâm Ngô đẩy cửa vào, Đường Ly phản xạ có điều kiện run run một cái, che mông.
Lý Hâm Ngô đóng cửa lại tiến tới, trong mắt lóe ra quang mang biến thái.
Đường Ly đề phòng: … Ngươi lại muốn đến! Không được!
Lý Hâm Ngô lắc đầu: Sai sai ngày hôm nay ngày gì.
Đường Ly khẩn trương suy tư, lần trước cũng là bị Lý Hâm Ngô hỏi như vậy, mình nói không biết, kết quả Lý Hâm Ngô nói ngày đó là Lễ cưỡi ngựa của Đại Đường, để chúc mừng ngày lễ này, lập tức khiêng Đường Ly từ Thiên sách phủ chạy đến bãi cỏ đua ngựa lại sau lại chạy về đến một đường trên ngựa ba ba ba ba ba ba ba khiến cho bây giờ Đường Ly nhìn thấy ngựa liền nhũn chân. Còn có một lần khác cũng bị hỏi thế, hắn thuận miệng nói một ngày lễ lung tung gì đó, kết quả Lý Hâm Ngô nói sai, ngày đó là Lễ chăm cây của Đại Đường, để chúc mừng ngày lễ đó, khiêng Đường Ly đến rừng nhỏ đặt trên cây ba ba ba ba ba ba ba khiến cho bây giờ Đường Ly nhìn thấy rừng cây nhỏ liền run run.
Trừ cái đó ra, còn có Lễ hoa sen của Đại Đường, Lễ ngắm trăng của Đại Đường, Lễ đạp thanh của Đại Đường, Lễ bơi của Đại Đường… Nói chung mười ngày thì cũng có tám ngày Lý Hâm Ngô mẹ nó biên ra.
Cho nên lúc tên biến thái Lý Hâm Ngô hỏi như vậy, thì nghĩa là…
Từ dục dũng (thùng nước tắm), Đường Ly không nói một lời để mình ướt sũng trùm y phục bỏ chạy.
Lý Hâm Ngô cười khẽ một tiếng, chặn ngang mò Đường Ly trở lại, cầm mao cân (khăn lông) lau người cho hắn: Ngươi chạy cái gì?
Đường Ly: Ta không.
Lý Hâm Ngô: Hửm?
Đường Ly: Mặc kệ cái gì ta cũng không.
Lý Hâm Ngô nghiêm trang: Đừng nháo, hôm nay là đêm thất tịch, mang ngươi đi nhìn đồ tốt.
Đường Ly chỉ chỉ □□ Lý Hâm Ngô: Nhìn đồ tốt này?
Lý Hâm Ngô cười ha ha: Trong đầu ngươi chứa gì không vậy?
Đường Ly: … Cười cái rắm, đều do ngươi làm hại.
Lý Hâm Ngô ôn nhu hôn nhẹ hắn: Không phải, là đồ khác, thay y phục rồi chúng ta đi.
32
Khi Đường Ly ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề chúng Lý Hâm Ngô đứng trong dòng người nhộn nhịp ở chợ Kiều Biên thì cuối cùng hắn mới tìm được một chút cảm giác an toàn.
Dù sao nhiều người như vậy, Lý Hâm Ngô có biến thái tới đâu đi nữa thì cũng không dám làm gì.
Ừm, cũng không hẳn…
Lý Hâm Ngô ôm Đường Ly từ phía sau, nắm tay hắn, hơi khom người, đặt cằm trên vai Đường Ly, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, nhỏ nhẹ nói: Lập tức bắt đầu, sư huynh ngươi làm hơn một tháng.
Trên mặt Đường Ly có chút nóng: Là cái gì nha?
Lý Hâm Ngô hôn nhẹ hắn: Đếm ngược năm số.
Đường Ly rất nghe lời: Năm, bốn, ba, hai, một…
Đột nhiên mặt sông sáng lên một tia châu quang (ánh sáng như ngọc), dùng tia này làm nguyên điểm (điểm khởi đầu), quang mang sáng rực nhu hoà giống như những chú cá tản mạn ra tứ phía, ở trong nước nhanh chóng khuếch tán ra, điểm sáng rực rỡ vụt lên, lại khởi động những ky quan khác, dần dần cả con sồng đều doanh đầy hoa lửa lưu quang dật thải, phản chiếu khiến bờ sông sáng choang chói mắt, một chút lưu quang khiêu vũ như muốn cắn nát kim bạc thiếp trên lãng tiêm (đỉnh ngọn). Cùng lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến pháo vang một tiếng lại một tiếng, pháo hoa huyễn lệ bay lên màn trời, thắp sáng trời cao xanh ảm, sáng tắt liên tục, xen kẽ không ngớt. Pháo hoa đầy trời quyện cùng ánh sáng trong nước, trên trời dưới nước, đều được ánh sáng vàng xanh chói lọi rực sáng như ban ngày, quang diễm (ánh sáng rực) tươi đẹp đốt người, đốt đến trái tim người đều nóng bừng lên, làn thiêu đốt ẩn sau mê vụ (sương mù dày đặc) giống như thiên hà mờ ảo, bay lên hạ xuống, lại bị gió đêm thổi tan.
Hô hấp Đường Ly dừng lại phút chốc, ánh lửa dừng lại trong con ngươi đỏ của hắn, chậm rãi biến mất: Đây là gì…
Lý Hâm Ngô cười khẽ: Của hồi môn của ta.
Đường Ly cảm động muốn chết, rưng rưng nước mắt quay đầu lại nhìn hắn.
Lý Hâm Ngô hôn nhẹ hắn, lấy ra đồng tiền quơ quơ: Lễ hỏi, của hồi môn, đều đủ. Chúng ta thành thân đi.
Đường Ly xoay người lại ôm lấy cổ hắn, hung hăng cắn hắn một ngụm, nức nở nói: … Ừ! Cẩu đản nhi ngươi đối tốt với ta nhất! Ngươi là tức phụ của ta! Cẩu đản nhi cẩu đản nhi!
Lý Hâm Ngô vừa đạp đổ lan can vừa hôn Đường Ly, thật lâu sau, mới mặt mày cong cong ôn nhu nói: Làm càn, phải phạt.