Tẩm Quân

Chương 44: Nghi ngờ



Khinh Tuyết vốn dĩ đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lá rụng khiêu vũ, hắn nghiêm nghị uy phong, cầm trường kiếm, đang luyện võ công, kiếm thuật của hắn tinh diệu, trầm bổng ổn trọng, ra chiêu chuẩn xác mà kiên định, cương nghị như chính con người hắn.

Nam nhân này, nàng hiểu lòng hắn, nhưng càng vì hiểu, nàng càng không thể dính dáng với hắn, nàng không thể hại hắn theo cách đó!

Thở dài.

Một bàn tay thon dài vươn đến, nhẹ nhàng nâng cằm nàng.

“Suy nghĩ điều gì, lại thở dài rồi!” Hách Liên Bá Thiên vừa đến, đã nghe thấy tiếng Khinh Tuyết thở dài thở ngắn, liền hỏi. Nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng.

Hắn nhanh chóng đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng vừa nhìn.

Khinh Tuyết cả kinh, Hách Liên Bá Thiên là người thông minh, chỉ sợ một ánh mắt của nàng, cũng sẽ khiến hắn ngờ vực dù vô căn cứ, nàng vội vã nhìn theo hướng mà đôi mắt hẹp dài lạnh lùng u tối của hắn đang nhìn, đúng là chỗ mà Hách Liên Trường Phong vừa đứng.

Bị hắn ôm chặt trong ngực, nàng không tự giác ngẩng đầu lên, trộm nhìn hắn một cái trong sự khẩn trương.

Cũng thật may mắn, Hách Liên Trường Phong đã đi khỏi, chỉ còn lá cây vẫn đang nương theo cơn gió khi lìa cành.

Nàng thầm an tâm, thả người trong vòng ôm của hắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Thần thiếp có chút cảm thán, xuân đi thu đến, lá xanh rồi sẽ héo khô lìa cành, luân hồi như thế, sinh sôi không ngừng, vốn dĩ là chuyện thường tình, nhưng nhìn lá vàng lìa cành trong một chiều thu, thần thiếp vẫn không kiềm chế được cảm thấy tiêu điều vắng vẻ bi thương.” (Nghe sến thấy ớn, đúng là chỉ có điên tình như anh Thiên mới chịu được mấy lời này)

Nàng biết tính tình của hắn, nếu dám nói là không có chuyện gì, chỉ sợ hắn sẽ vì nàng giả dối mà phẫn nộ, lời chân thật thì vạn lần không thể nói, đã vậy thì chỉ có thể lựa một lời nói dối không ảnh hưởng gì đến đại cục.

May mà nàng đang cầm thi thư, thế nên, có nói mấy lời ướt át cũng không đến nỗi không tự nhiên.

Quả nhiên, Hách Liên Bá Thiên không nghi ngờ nữa, cầm quyển sách nàng đang xem, liếc mắt nhìn một cái rồi nói: “Đừng suốt ngày đọc thứ sách bi thu thương đông này, nàng nhìn nàng đi, mới đọc đã nghĩ nhiều như vậy! Trên đời này, chuyện phải buồn thương nhiều lắm, nếu nàng muốn buồn, có buồn đến hết đời cũng không xong.”

Hắn nói đến đây, nhẹ nhàng kề đôi môi ấm áp bên vành tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí: “Không bằng cùng trẫm việc này có ích hơn!”

Ý tứ mờ ám nhẹ nhàng truyền vào trong tai Khinh Tuyết.

Nếu là bình thường, Khinh Tuyết nhất định sẽ tận tình cung phụng hắn, nhưng lúc này, nỗi buồn không lí do, khiến nàng chẳng tinh thần đâu hầu hạ hắn, nàng vươn tay ra kéo tay hắn.

Lại thở dài một hơi, nhưng không nói lời nào.

Lúc này Hách Liên Bá Thiên mới nhận ra nàng có tâm sự, vì thế quay đầu, xoay nàng lại đối diện hắn: “Làm sao vậy?”

Khinh Tuyết lắc đầu: “Thần thiếp không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt.”

“Vì sao?” Hách Liên Bá Thiên chất vấn. Đáng ngạc nhiên là hắn không hề giận dữ, nếu là người khác, chỉ sợ hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi.

Đối với nữ nhân, hắn chưa bao giờ để tâm, mà nữ nhân, từ trước tới giờ, đối với hắn cũng chỉ có dạ thưa hầu hạ, làm sao dám có cảm xúc khác chứ.

“Thần thiếp cũng không biết, nhưng thần thiếp cảm thấy rất mệt mỏi, ủ rũ không thể hiểu được, không có chút tinh thần nào.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói. Lòng nàng thật sự không thoải mái, hơn nữa thân thể, cũng bắt đầu không khỏe.

Xem ra độc dược kia bắt đầu có hiệu quả.

Hai ngày nay, dù Hách Liên Bá Thiên có điều tra chuyện nàng rơi xuống nước, bất quá nàng có nghe Ngọc cô cô kể lại, gia thế của Linh Phi ở trong triều rất có phân lượng, chỉ sợ Hoàng Thượng nhất thời cũng không có cách nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể giết gà dọa khỉ, tìm một con tốt chịu tội thay.

Quả nhiên, sáng sớm hôm nay, nàng hay tin, hắn quả thực không hỏi tội Linh Phi, tìm đến một Lý thị nữ mà nàng chưa từng quen biết, nói là cô ta đẩy nàng ngã xuống nước.

Nói là cô ta vì đố kỵ ghen ghét mà nảy sinh tâm địa xấu xa.

Nhưng chỉ cần là người sáng suốt, ai cũng nhìn ra được Lý thị nữ quyết không phải là kẻ có năng lực làm chuyện đó.

Hách Liên Bá Thiên càng rõ ràng hơn ai hết.

Hắn từng nói sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, bất quá chỉ là nói suông, chung quy hắn sẽ không vì một nữ nhân như nàng, mà để triều đình nổi sóng.

Nhưng nàng sẽ không bỏ qua, cho dù không xử trí Linh Phi, cũng phải khiến Hách Liên Bá Thiên mãi mãi rời xa Linh Phi.

Hách Liên Bá Thiên đưa mắt nhìn, nhãn thần có chút tối tăm, nhìn bộ dạng nàng, hắn liền đoán được mấy phần, liền hỏi: “Nàng đang trách trẫm đã không bắt Linh Phi chịu tội?”

Điểm này, hắn cũng có chút tự trách, bất quá, hắn không hy vọng, Khinh Tuyết thật sự vì thế mà hờ hững với hắn.

Nếu nàng là người như vậy, thì thật sự đã quá được sủng ái đến quên cả thân phận của bản thân !

“Sao Hoàng Thượng có thể nghĩ thần thiếp như vậy? Hoàng Thượng làm gì tất là có đạo lý của người, về phần Linh Phi nương nương, cũng không có chứng cớ nói là nàng ấy chủ mưu, thần thiếp nghĩ, đã thế này không bằng đặt một dấu chấm hết, kết thúc mọi việc ở đây! Về sau thần thiếp chú ý cẩn thận hơn là được, những chuyện đầu rơi máu chảy, bớt được chút nào hay chút ấy.” Nàng nhẹ nhàng nói.

“Thật sự không trách trẫm sao?” Hắn không tin hỏi lại một câu.

Trong lòng Khinh Tuyết có chút buồn bã, vẫn gắng gượng cười: “Quả thật không trách. Thần thiếp chỉ là có chút không thoải mái.”

Hách Liên Bá Thiên nghe thế mới nhận ra sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, mới phát hiện, trán nàng đang nóng bừng.

“Nàng bị sốt !” Hách Liên Bá Thiên quát lên, rồi sau đó quay người lại thét lên với cung nữ canh cửa: “Nhanh thỉnh Thái y đến đây.”

“Dạ.” Cung nữ vừa nghe Hách Liên Bá Thiên hét to một tiếng, sợ tới mức không dám chậm trễ, chạy như bay về phía Thái y viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.