[Tam Quốc Đồng Nhân] – Chu Lang Cố

Chương 4



Trong lòng y bỗng nhiên hoảng loạn, tìm một cớ rời khỏi. Y không biết phải tới đâu để tìm người đó, càng đi càng xa, bất giác đã vào trong rừng.

“Tinh tang”, đúng là tiếng đàn tranh rộn vang. Y nhìn quanh, theo tiếng nhạc mà tới.

“Gió vi vu, nước mịt mù, mây chiều héo úa, tiếng nhạn hàn.

Tà dương ló, sóng cuộn trào, cuồn cuộn chảy về Đông từ ý kiện.

Bôn nhập hải, sao gian khổ, trường phong loạn thạch cản bước về.

Về phía Nam, phất tay đi, sẽ có lúc gặp nơi biển cả.

Vấn nhân sinh, thán hoa niên, khi nào ta không cùng hoa lá tàn.

Nâng chén túy, đối nguyệt ngâm, khổ tâm ngàn nút hàn thanh toái.

Trường hà thủy, lao vội vàng, chí khí nào bù nổi khoảng không bi thống.

Tri âm ít, lệ còn rơi, đàn đứt dây rồi, tàn khúc cùng ai hưởng?”

Lá cây xào xạc, khắp trời màu ngọc bích, y bước trên một vùng rừng trải đầy hoa rơi, bỗng thấy Gia Cát.

Người nọ cúi đầu đánh đàn, bạch sam thắng tuyết càng tôn thêm dung nhan như ngọc. Đàn cổ mộc mạc, làm hiện rõ hơn ngón tay nhỏ dài. Gia Cát ắt hẳn phải xứng với một cây đàn hay như thế.

Trong lòng y bỗng có chút đố kị, vì sao mà người kia cái gì cũng tốt. Chí khí nào bù nổi khoảng không bi thống, đàn đứt dây rồi, tàn khúc hưởng cùng ai… Y thu lại khen ngợi, cau mày nói, “Đây là từ khúc gì vậy?”

Gia Cát ngẩng đầu, “Đây là từ khúc của Đô đốc.”

“Buồn cười!” Y hừ một tiếng, “Từ lúc nào ta sáng tác mà chẳng hay biết? Chẳng lẽ ngươi định bảo ta làm trong mộng?”

Gia Cát lại nghiêm trang, “Khúc vừa rồi gọi là Trường Hà Ngâm, không phải trong mộng, mà là trong lòng Đô đốc tạo ra.”

Y giận, “Ngươi biết lòng ta nghĩ gì sao?”

Gia Cát đứng dậy, sâu kín than thở, “Chẳng lẽ không đúng?”

Không đúng không đúng! Y giận giữ vẫn cười, “Vậy ngươi nói xem, bây giờ lòng ta đang nghĩ gì?”

Gia Cát bỗng nhiên cười cười, mi nhãn loan loan, hắn cúi đầu tựa như ngượng ngùng, nhẹ giọng dụ hoặc, “Đô đốc luôn trọng lời hứa… Chẳng lẽ Đô đốc… Còn đang nghĩ đến ngày ấy hứa giúp tại hạ cái chuyện xằng bậy kia?”

Một dòng nhiệt khí bỗng nhiên xông thẳng lên đầu, ầm một tiếng chấn động màng nhĩ, Gia Cát Gia Cát, ngươi… khinh ta quá đáng!

Y nắm tay, không ngừng được run rẩy, cắn răng, chậm rãi đi tới phía trước.

Càng lúc càng gần Gia Cát, trông thấy nụ cười ấy, trong lòng hận đến phát đau, y hận dáng cười của hắn, cao ngạo khinh cuồng, dường như ai cũng không nhập được vào đôi mắt đó. Y bỗng xuất thủ, nắm hai tay người nọ giam lại phía sau, dùng chút lực kéo về phía y.

Trên mặt Gia Cát hiện nét ngạc nhiên, Chu Công Cẩn lạnh lùng cười nói, “Quân sư, nếu ta thực sự muốn làm chuyện xằng bậy đấy thì làm sao? Chẳng lẽ quân sư là cho rằng, một kẻ văn sĩ như quân sư, trói gà không chặt, chính là nên bị áp sao.”

Thân thể trong tay cứng đờ, Chu Công Cẩn kéo người đó lại càng gần hơn, một tay kéo đứt đai lưng hắn. Y bào của hắn buông xuôi, tuyết y mở rộng. Chu Công Cẩn cúi đầu, dùng hàm răng kéo y phục trước ngực người đó, bạch y rơi xuống đầu vai, Chu Công Cẩn tỉ mỉ nhìn.

Da thịt người đó như ngọc mài, trong suốt lưu quang, cổ hắn thon dài trắng nõn, gân xanh nhỏ bé mơ hồ ẩn hiện. Sợi tóc rủ vương trên cổ hắn, dính lớp mồ hôi mỏng chảy ra vì giãy dụa, càng lộ ra hương sắc tình vị. Tay Chu Công Cẩn càng thêm nắm chặt, nhưng người kia chỉ khẽ giật giật, nhẹ nhàng cười nói, “Sao Đô đốc còn chưa động thủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.