Tào Tháo tự mình mang binh đi trận Bạch Mã, còn Quách Gia trở về từ hôm nói chuyện thâu đêm với chủ công hôm trước đến nay nhàn rỗi hẳn.
Còn tôi chỉ cảm thấy sức khỏe Quách Gia càng lúc càng suy yếu, mới nói vài câu đã ho khan.
“À, Quách Bán Tiên, để ta hầu hạ ngài tắm!” Có lẽ là xuất phát từ suy nghĩ về sức khỏe của hắn, còn tôi cứ thế ung dung nói ra, khiến người khác sinh hiểu lầm.
“Khụ khụ” Quách Gia lấy tay đỡ trán, một hồi lâu mới chính sắc nhìn tôi: “Ôn Nhiễm cô nương, Quách mỗ chưa từng đối đãi cô nương như nha hoàn.”
“Ách…” Đáy lòng tôi dâng lên một sự ấm áp, nhưng còn phải vì mình mà lập một lý do: “Thật ra là…”
“Thật ra là… Cô nương không thể làm được.” Quách Gia lại tiếp lời của tôi như vậy.
“Vì sao?” Tôi sững sờ, tốt xấu gì cũng đã hầu hạ hắn một lần, chẳng lẽ tôi không làm cho hắn hài lòng sao?
“Không vì sao cả.” Hắn ta uống một ngụm rượu nữa.
“A, ngài có phải đã quá coi thường người khác hay không?”
“Muốn biết nguyên nhân không?” Quách Gia buông rượu xuống.
Tôi gật đầu, thật sự rất muốn nghe loại công việc này có gì mà nói không làm được.
“Nguyên nhân chính là…” Quách Gia nhìn chằm chằm tôi, đùa nghịch bình rượu trong tay, chậm rãi: “Quách mỗ ta rất dễ làm ra chuyện uyên ương hí thủy*, nàng xác định mình có thể sao, Ôn Nhiễm cô nương?” Câu cuối vừa thốt ra, khóe mội hắn lại hơi cong lên, không nghi ngờ gì nữa, hắn thực sự là cố ý nói vậy.
*Tục ngữ Trung Quốc có câu “Uyên ương hí thủy” (鸳鸯戏水), có nghĩa là “đôi uyên ương chơi đùa trong nước”. Câu này dùng để chỉ đôi lứa đang yêu nhau.
Hắn vừa nói ra lời này, quả nhiên tôi nghẹn lời, hoàn toàn đỡ không nổi. Cuối cùng, khóe miệng cố hé ra một câu: “Tâm phục!”
“Nói xem, mục đích là gì?” Quách Gia buông rượu xuống, phất phất ống tay áo, đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn về phía cảnh vật bên ngoài.
Trong lòng tôi không hiểu sao, tùy ý tiến lại gần gắn, mở lời: “Không hiểu mục đích gì?”
“Sao tự dưng lại nói muốn hầu hạ ta tắm? Nếu ta nhớ không nhầm, cô nương không quan tâm đến sức khỏe của ta mà!”
Tôi gần như sẽ phản bác lại những gì hắn nói rằng ai nói không quan tâm chứ, nhưng may mắn là lý trí vẫn kiểm soát được những lời này. Đồng thời, trong lòng cảm thán Quách Bán Tiên này là người tâm tư hiểu thấu, khó lòng che đậy.
Vì thế tôi đành nói nhảm vài câu: “Là Hoa Đà! Ngài ấy đã dạy ta cách sử dụng cỏ biệt ly có hiệu quả hơn, liên quan đến độ nóng của nước sẽ cho ra tác dụng khác nhau. Ta nghĩ cho dù nói cho Kỳ Nguyệt các nàng nghe, mà các nàng không làm không phải cũng vô ích sao. Vậy nên, ta mới tự mình muốn làm”.
“Đối tốt với ta như thế sao?” Hắn mỉm cười.
“Không phải.” Tôi lớn tiếng đáp lại, ngửa đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt thanh tịnh rất có hương vị, phản chiếu đôi mắt trong sáng kia. Hô hấp tôi chậm lại, trong nháy mắt như nhìn thấy liễu nhứ* đột nhiên bay tán loạn ngoài cửa sổ.
(*) bông liễu, bông mềm của thực vật bay ra, tương tự như bồ công anh.
Nhất thời cảm thấy thật kỳ diệu, chẳng qua chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng liễu nhứ cứ thế mà bay toán loạn tới, bao phủ cảnh vật nơi này một khắc trước còn chưa điểm xuyến gì…
“Ngài xem kìa.” Liễu nhứ kia bay càng lúc càng nhiều, dưới ánh mặt trời một như một vùng sáng bóng, tôi nhịn không nổi gọi Quách Gia cùng thưởng thức.
“Tứ Nguyệt Ti, năm nào cũng như thế.” Hắn cũng một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rất thong dong.
Hình như tôi hiếm khi thấy điều kỳ lạ, nhưng trong sinh mệnh của tôi, đây quả thực là lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng động lòng người như vậy.
Lần đầu tiên, là ở trường trung học của tôi, năm cha mẹ tôi ly dị.
“Lê hoa đạm bạch liễu thâm thanh, Liễu nhứ phi thời hoa mãn thành.” Tôi kìm không được mà ngâm ra câu thơ của Đông Pha cư sĩ.
Dịch:
Hoa lê trắng nhạt liễu xanh đậm, Bông liễu khi bay thì hoa đầy trong thành.
“Ừm… Hai câu này của cô nương ở thể gì, ngược lại lại có chút ý cảnh.” Quách Gia nửa người nằm trên cửa sổ, đưa lưng về phía tôi mở miệng.
Bỗng nhiên nghĩ đến bọn họ lúc này đoán chừng là phú thể đương đạo, bởi vậy còn chưa thể thưởng thức thất ngôn luật thi xuất phát từ thủ bút của cư sĩ.
“Ôn mỗ tự sáng tạo thể thơ, ha ha.” Đáy lòng nói ra, chắc các cư sĩ tiền bối cũng không trách gì đâu.
Vì vậy hôm nay, chúng tôi cứ nhìn bông liễu bay tán loạn, lại tiếp tục nói chuyện phiếm đôi ba câu. Quách Gia cũng không phản đối chuyện tôi hầu hạ hắn tắm nữa, cũng bởi một phần tôi tự mình chấp nhận. Vậy nên, hôm sau tôi hứng thú bừng bừng đến vội dậy sớm thay hắn chuẩn bị hết đồ dùng khi đi tắm. Cuối cùng, tôi có thể tự mình thí nghiệm, biệt ly thảo dính máu của tôi có thể giúp hắn hay không?
Đáp án, lại rất hợp tình hợp lý ngoài dự liệu.
“Quách Bán Tiên, hôm nay cảm giác thân thể như thế nào?”
“Hoa Đà quả nhiên như thần, có lẽ phải đa tạ hắn dùng cách kia chỉ cho cô nương, rất hữu hiệu.”
“Nhanh như vậy đã thấy hiệu quả sao?” Bản thân tôi không muốn tin điều đó.
“Ít nhất so với lúc trước còn tốt hơn, nhưng cũng đúng, cảm giác trong nháy mắt đã trở nên tốt hơn.”
Ngày thứ hai của thí nghiệm.
Tôi vẫn dùng biệt ly thảo cắt ngón tay nhỏ máu trong nước. Quách Gia phản ứng cũng rất tốt.
Ngày thứ ba của thí nghiệm.
Tốt lên một bậc nữa. Quách Gia phản ứng là: “Có thể thúc ngựa theo chủ công.”
Ngày thứ tư của thí nghiệm.
Tôi không lấy máu nhỏ vào nữa. Sau đó Quách Gia lại bắt đầu ho khan: “Xem ra hôm qua quá mức quên mình, thân thể này sao đi theo chủ công chứ.”
Tôi nhìn tình trạng như vậy, lại nhìn vết sẹo nhỏ trên ngón tay, nhất thời trong lòng cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Chỉ cảm có đủ loại suy nghĩ, bốn phương tám hướng bao trùm lên.
Tôi nghĩ tôi nên đi tìm Hoa Đà để được tư vấn.
Hoa Đà nghe xong tự thuật của tôi, cẩn thận quan sát vết sẹo trên ngón tay tôi, trầm ngâm thật lâu: “Hoa Đà mạo phạm, có thể cho phép ta lấy máu hay không?”
Dù sao mấy ngày nay, cảm giác đau đớn của tôi cũng chết lặng đi một chút, bởi vậy rất sảng khoái gật đầu.
Hoa Đà dùng châm bạc đâm vào đầu ngón tay tôi, nhỏ máu trong chén nước.
Sau đó tôi thấy hắn lắc lư thứ đồ kia trong tay, đem chóp mũi tiến lên ngửi ngửi, khẽ thở dài một tiếng: “Quả nhiên là mùi khí huyết này.”
“Cho nên, chính ta cũng không hiểu, vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ máu của ta có thể trị bệnh của Quách Gia sao?” Tôi kinh ngạc đặt câu hỏi.
Hoa Đà nhìn tôi, ánh mắt phối hợp với gương mặt không có biểu cảm kia của hắn, thế mà lại làm cho tôi run rẩy giữa ban ngày.
“Hoa mỗ không dám kết luận.” Hoa Đà tiện tay đặt chén kia lên, lại đùa nghịch dược liệu của hắn.
Tôi có chút kỳ lạ, luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có chút lãnh đạm. Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi, Hoa Đà không phải rất muốn chữa khỏi Quách Gia sao. Tôi vốn tưởng khi tôi nói cho hắn biết một chuyện như vậy, hắn sẽ rất phấn khởi thảo luận cùng tôi cách chữa khỏi cho Quách Gia chứ?
Tôi cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Cô nương, cô còn có thể kiên trì sao?” Hoa Đà đột nhiên mở miệng.
“Chuyện gì?” Tôi không hiểu.
“Cô nương còn có thể kiên trì mỗi ngày nhỏ máu giúp hắn sao?” Hoa Đà trộn dược liệu của hắn, nhưng vẫn không nhìn tôi.
“… Có thể.” Tôi dừng một chút mới trả lời, mặc dù không biết tại sao hắn ta lại hỏi tôi như vậy.
Một là vì nội dung trong lời này, hai là vì lời này lại được thốt ra từ miệng một người đứng đắn như Hoa Đà.
Mà càng làm cho tôi kinh ngạc hơn, chính là câu tiếp theo của Hoa Đà, hắn nói: “Nếu như ta nói, chữa khỏi Quách Phụng Hiếu, phải dùng máu của cô nương đổi vào trong cơ thể hắn, cô nương có nguyện ý không?”