Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 70: Hoàn Quân Minh Châu (3)



Editor: Táo

Một ngày nữa.

Mỗi ngày thức dậy, tôi vẫn rất cẩn thận mở thử đôi mắt kia ra. Nhưng cuối cùng vẫn là một vùng đen kịt.

Mà lúc này, tôi ấn lên bụng mình, cảm nhận từng chút một sự tồn tại của tiểu sinh mệnh kia. Bằng cách này, cũng loại bỏ được những ý nghĩa tiêu cực trong đầu mang lại. Tôi có thế hi vọng nói với bản thân mình, tôi chắc chắn sẽ bình thường lại, vì con của chúng tôi, tôi phải nhìn thấy mọi thứ.

Dùng nước, táp vào mặt. Nghe Kỳ Nguyệt nói Quách Dịch sớm đã ngoan ngoãn dậy đi học.

Tôi không thể không mỉm cười.

Lúc ra khỏi phòng phơi nắng, bỗng nhiên chợt nghe ra từng đợt ồn ào trong tiền viện

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi nghiêng đầu hỏi Kỳ Nguyệt.

“Không rõ, hay là để ta đỡ phu nhân đi xem một chút.”

“Đừng nói ta ở đây.” Đột nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên.

Tôi có thể nghe ra, là giọng nói nam nhân không có nhiệt độ ngày hôm trước!

Hắn, hắn cứ như vậy lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở hậu viện?

Kỳ Nguyệt rõ ràng cũng bị hoảng sợ, khẽ kinh hô một tiếng.

Tiếng vang của tiền viện vẫn không thấy ngừng.

Tôi không thể không hỏi hắn: “Có ai đó đang tìm kiếm ngươi bên ngoài vậy?”

Hắn không trả lời ngay lập tức, mãi một lúc lâu sau tôi mới nghe hắn có vẻ rất bất đắc dĩ: “Là thê tử ta.”

Tôi không nói gì, hắn là người này, còn ở lại nơi này, hóa ra chỉ là vì muốn tránh thê tử của hắn sao?

Kỳ Nguyệt kéo ống tay áo của tôi: “Thật mờ ám, thê tử của hắn đến tìm hắn, sao phải trốn? Nếu đó là người không thích, làm sao có thể cưới về làm thê tử của mình?”

Mặc dù nàng ấy nói rất khẽ, nhưng tôi nghĩ hắn chắc chắn đã nghe thấy.

Chỉ là tôi lại không thể thấy biểu hiện của hắn, cũng không nghe hắn đáp lại.

Tiếng ồn ào dường như dần dần đi về phía hậu viện, tôi cũng mơ hồ nghe thấy nữ tử bên ngoài kia một lần lại một lần hét lên..

“Tư Mã Ý – Tư Mã Ý chàng ra đây cho ta! Ta biết chàng ở đây! Ra đây! Tư Mã Ý!”

À, Tư Mã Ý, người chiến thắng trận cuối cùng của Tam Quốc?

Nhân vật số một này, thế mà tôi lại đụng phải hắn, thật đáng tiếc, bản thân tôi lại không thấy được dáng vẻ của hắn.

Sau đó, trong nháy mắt, có thể cảm giác rất rõ có người đang tiến vào nơi chúng tôi ở.

Mang theo giọng nói trong sáng, gọi đến tên Tư Mã Ý.

“Cô nương, toàn bộ thư viện đã bị cô nương lục lọi. Cô nương có biết mình đang rất làm phiền đến việc giảng dạy thường ngày của chúng ta không?” Chắc hẳn là một tiên sinh nữa đang đuổi theo, không thể làm gì được đành kể khổ.

“Có thể thấy được nơi này không có người cô nương muốn tìm đâu.”

“Không có khả năng, tin tức ta nhận được không sai! Rõ ràng có người thấy chàng lui tới đây. “Giọng nói trong suốt lại phô trương như vậy, có lẽ chủ nhân của giọng nói kia cũng cực kỳ diễm lệ, sáng ngời.

“Tư Mã Ý…” Lại là một tiếng hô to chấn động trời đất.

Không ngờ, cuối cùng Tư Mã Ý trốn cũng chịu không nổi, lại tự mình đi ra.

“Trương Xuân Hoa, nàng thôi đi được chưa?” Giọng nói của hắn lạnh lùng, vô tình lại càng lộ ra vẻ tuyệt tình.

“Ôi, thiếp biết chàng ở đây mà, cuối cùng cũng chịu đi ra?” Giọng nói nữ tử lúc này cũng mang theo vẻ châm chọc tương tự.

Không thấy Tư Mã Ý đáp lại, cô nương kia lại nói: “Sao nhiều ngày như vậy mà chàng không về nhà?”

“À, đáp án đã rõ, không phải sao?” Hắn vẫn lạnh lùng đáp lại như trước.

Nữ tử như ngẩn người ra, mới nói: “Ta khiến chàng chán ghét như vậy sao?” Mặc dù là một câu hỏi có chút chua xót, nhưng trong miệng nàng, vẫn không hề che dấu mà cao giọng nói.

Lại không có đáp lại. Nhưng đồng thời lại có thêm vài tầng ý nghĩa, có thể lý giải là hắn đang mặc định là vậy.

“Tóm lại hôm nay chàng phải theo ta về. Ta đã hứa với với phụ mẫu chàng sẽ đưa chàng trở về”. Giọng điệu của nàng ấy nhẹ nhàng hơn.

“Chuyện nàng đồng ý, nói ta làm gì? Vốn còn tưởng rằng nàng đối với ta nhiều ngày không về nên tỏ vẻ nhớ nhung. Nhưng cuối cùng, lại chỉ vì lời hứa với bề trên mà đến tìm ta, hóa ra là vì chuyện mình đã chấp nhận nên sợ mất mặt mà thôi”. Những lời này của hắn, hoàn toàn không chừa lại một chút đường cho Trương Xuân Hoa.

Quả nhiên là loại nam nhân đủ tàn nhẫn đủ quyết tuyệt.

“Tư Mã Ý, chàng chớ quá đáng!” Giọng nói của cô nương ấy dường như đang run rẩy.

“Thực thất lễ, trời sinh ta tính tình như thế.” Hắn thực sự không khách khí chút nào.

Một hồi lâu sau, không thấy nữ tử này mở miệng nói thêm câu gì? Là bị chặn đến không nói được gì sao? Còn tôi không biết tại sao, lại có chút thương xót cô nương này. Mặc dù tôi tin chắc, Trương Xuân Hoa trong lịch sử kia, hoàn toàn không cần người khác thương xót dùm.

Chỉ là tôi bỗng nhiên cũng rất muốn biết, Tư Mã Ý sao lại lạnh nhạt với nàng như vậy? Tóm lại, bọn họ có hiềm khích gì chứ? Nếu thực sự không thích, sai lúc trước lại cưới nàng ấy về? Là tuân theo mệnh lệnh của phụ mẫu, mai mối nên duyên sao? Nhưng nhìn hai người bọn họ, đều không không giống kiểu thành thân đó..

“Được!” Cuối cùng nữ tử kia cũng mở miệng: “Vậy ta sẽ ở lại đây, cho đến khi chàng về nhà!” Hai chữ về nhà, nàng ta nói đặc biệt nhấn mạnh.

“Tùy ý. Nhưng nơi này cũng không có nhiều chỗ cho nàng ở lại.” Từ lời nói của hắn, cảm nhận được chính là hắn thực sự không thèm để ý đến chuyện nàng ấy muốn làm gì?

Tranh chấp của hai người xem như đã kết thúc. Một buổi sáng đã trôi qua như thế này.

Kỳ Nguyệt cùng tôi ở trong phòng, miêu tả cho tôi dáng vẻ của Trương Xuân Hoa. Đôi mắt to và có thần, mũi nhỏ mà thẳng, đôi môi mỏng, cằm nhọn, một mỹ nhân sáng ngời. Tư Mã Ý thì sao, miêu tả của Kỳ Nguyệt chính là, thân hình cao lớn, khuôn mặt cũmg được coi là anh tuấn, còn bóng lưng tuyệt đối là ngọc thụ lâm phong. À còn đôi mắt kia của hắn, tựa như mắt chim ưng, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.

“Ai nha, nữ tử kia thật sự đang ngồi ở trong viện rồi!” Kỳ Nguyệt mang đồ ăn vào phòng cho tôi, cứ như vậy thì thầm một câu.

“Vậy Tư Mã Ý đâu?” Tôi hỏi.

“Không biết, không có thấy hắn nói gì?”

“Vậy, muội cũng đi đưa chút đồ ăn cho nàng đi?”

“Vâng, được!”

Sau một thời gian, Kỳ Nguyệt trở lại phòng, nói: “Cô nương ấy nói không ăn. Hơn nữa, cô nương ấy hình như thực sự sẽ ngồi luôn ở đấy như vậy.”

Tôi đột nhiên có chút xúc động muốn ra ngoài cùng nàng ta tán gẫu một lúc, nhưng lại thôi.

Buổi tối, nghe Kỳ Nguyệt nói nàng quả nhiên vẫn còn đang ngồi đó. Tiết trời vào tháng mười, buổi tối đã rất lạnh. Lúc Kỳ Nguyệt nói nàng chưa mặc y phục ấm, tôi lại đi bảo Kỳ Nguyệt gọi nàng vào phòng.

Nhưng Kỳ Nguyệt lại hậm hực trở về, nói Trương Xuân Hoa không hề cảm tạ. Cứ như vậy, một ngày không ăn uống cứ ngồi trong gió lạnh.

Vì vậy, tôi cầm một chiếc áo choàng và ra đưa ra cho nàng ấy.

“Đa tạ, không cần.” Nàng có lẽ nhìn thấy tôi, còn chưa đợi tôi mở miệng, đã từ chối.

“Nếu hắn quý trọng cô nương, sẽ không nhìn mà không để ý, nếu hắn không quý trọng cô nương, cô nương càng không cần phải giận dỗi chịu khổ thế này..” Người bên ngoài như tôi, cũng không hiểu khúc mắc giữa bọn họ, quả thật cũng không có tư cách chỉ điểm chuyện gì, chỉ biết nghĩ sao thì nói lại vậy với nàng.

Thấy nàng ấy dường như cũng không muốn nói chuyện với tôi, tôi đặt áo khoác của tôi xuống, chống cây nạng mù và trở về phòng.

“Cô nương có người mình yêu không?” Phía sau, đột nhiên nàng ấy thản nhiên mở miệng hỏi.

Tôi đã rất ngạc nhiên và quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.

“Chàng ấy là người ta yêu.” Không còn dáng vẻ giữ phép tắc ngày thường, giờ phút này nàng ấy ở bên cạnh tôi, nói chuyện của nàng ấy và hắn, giọng nói điềm đạm như một bộ phim câm: “Nhưng tại sao ta không thể có được sự yêu thích của chàng ấy? Tóm lại ta kém cỏi ở điểm nào? Tại sao chàng không chỉ không thích ta, mà dường như còn rất ghét ta.”

“Nếu như không có tình cảm, lúc trước hai người sao lại thành thân với nhau?”

“Là ta trong lúc vô tình gặp qua chàng, nhìn trúng phong tư nói chuyện của chàng, cảm thấy chàng chính là người ta muốn gả. Sau đó, ta nói với phụ mẫu, rồi sau đó, ta biết mình có thể thành thân đúng như mong muốn của mình”.

“Vậy nên, trước khi các người thành thân, Tư Mã Ý chưa từng gặp qua cô nương sao?”

“Vâng, đúng vậy. Thật ra, mấy tháng trước sau khi thành thân đều rất tốt, dần dần, lại cảm giác chàng như xa lánh ta.”

“Vậy cô nương có thử hỏi hắn xem rốt cuộc hắn nghĩ gì chưa?”

Sau dấu chấm hỏi của tôi, không có tiếng đáp lại của nàng ấy. May mắn, hơi thỏ bên cạnh nhắc nhở tôi, nàng vẫn còn ngồi ở đó.

“Đừng chết dựa ở nơi này, về nhà đi!” Là tiếng của Tư Mã Ý, thì ra, hắn không biết từ đâu đã xuất hiện.

“Ta đã nói rồi, trừ phi đợi đến khi chàng về nhà!” Thật đúng là hai người bướng bỉnh y như nhau.

“Kể khổ với người ngoài, rất thú vị, phải không?” Hắn nghe được bao nhiêu rồi chứ.

“Buồn cười chính là, người ta cho rằng là thân thiết nhất, vốn lại là người ghét bỏ ta nhất.” Giọng nói Trương Xuân Hoa như có cố nén nghẹn ngào.

“Ta đã chuẩn bị xe ngựa, nàng mau về đi. Ngày mai, ta sẽ về!” Trong lời nói của hắn hình như cũng có đường lui.

“Thật sao? Vậy ngày mai ta cùng chàng trở về không được sao?” Nàng ấy dùng khẩu khí thương lượng.

“Đừng để ta nói lần thứ hai, đừng để ta đổi ý.” Thái độ của hắn vẫn rất kiên quyết.

“Được rồi, ta tin chàng.” Cuối cùng, người thỏa hiệp đầu tiên vẫn là một nữ tử.

Cảm giác được người bên cạnh đã đứng dậy rời đi, tôi nhặt áo choàng trên mặt đất cũng đinh đứng dậy để trở về phòng.

“Phu nhân còn nhớ rõ, ngày hôm đó ta có nói lần đầu tiên đối với người khác, lại sinh ra chút ngưỡng mộ.” Phía sau, là giọng Tư Mã Ý, thừa dịp gió đêm bay vào tai tôi.

Tôi dừng lại và lắng nghe những gì hắn sẽ nói.

“Ngày đó, nhìn thấy phu nhân vì Quách Gia khóc đến thương tâm như vậy, thật sự ta đã có một khoảnh khắc như vậy, đối với Quách Gia cũng có chút ngưỡng mộ. Cũng không phải vì người đời nườm nượm khen ngợi ngài ấy quỷ tài mưu đoạn, chỉ là…”

Tôi nghe được, lại có chút nín nhịn trong lòng.

“Chỉ là, ngài ấy đã chết, nhưng vẫn còn có người vì ngài ấy mà đau lòng đến như vậy. Không biết đợi đến ngày ta qua đời, có thể cũng có người vì ta mà cảm thấy như thế không?”

Lời hắn nói rơi xuống đất, trái tim tôi ngay sau đó cũng ngẩn ra.

Không ngờ tới, không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy!

Nam nhân chửi bạo như quyết tuyệt độc đoán kia, lại đối với tôi, một người ngoài này, nói ra những lời như vậy!

“Phu nhân của ngươi, có thể làm được. Có lẽ, nàng ấy sẽ đau thương hơn ta hàng trăm lần, hàng ngàn lần.” Tôi nghĩ tới lời Trương Xuân Hoa nói với tôi khi nãy, khẳng định mà nói với Tư Mã Ý như vậy.

“Ôi, ít nhất nàng ấy sẽ không vì ta mà khóc đến mù chứ?” Bầu không khí vừa rồi kinh ngạc vừa rồi hòa trong câu nói này của hắn như đã tan ra hết.

“Ngươi có thể thử xem.” Tôi cố ý nói như vậy: “Giết chính mình, xem nàng có phải sẽ thương đau đến muốn chết hay không?”

“Phu nhân, hồ ngôn loạn ngữ gì vậy?!” Giọng nói vô tình của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi, giống như cảm thấy tôi là quái nhân.

“Đã nghĩ đến chuyện sau khi chết sẽ có ai vì mình thương tâm hay không? Sao không dùng nó để nghĩ, ngươi đã có cuộc đời của mình, có những người thực sự yêu thương mình. Nếu không, sao lại còn yêu cầu người khác phải buồn đau vì sự ra đi của mình?” Tôi nói xong, cuối cùng còn bổ sung thêm hai chữ: “Mộng đẹp…”

Không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn.

Tôi không nghe thấy giọng nói của hắn thêm một lần nào nữa.

Chỉ có gió đêm tháng 10 trong năm Kiến An thứ 12 này.

Thổi tan bí mật trong đáy lòng của bao nhiêu người, vô hình lắc rắc trong dòng chảy của lịch sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.