Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 71: Hoàn Quân Minh Châu (4)



Editor: Táo

Mười ngày trôi qua gần như trong chớp mắt.

Tào Tháo đến thật đúng giờ.

Nhưng thực tế lại không như hắn muốn.

Mặc dù Tư Mã Huy cũng ra sức dùng lá ngải để xông mắt cho tôi, nhưng cũng không khả quan như lời ngài ấy nói.

Đôi mắt của tôi vẫn chưa nhìn thấy bình minh.

“Lời ngươi hứa với ta đâu, Thủy Kính tiên sinh?” Bốn từ cuối cùng, hắn nghiến răng rất nặng.

“Tào công thứ tội. Chỉ trách kẻ khinh người như ta học nghệ không thông.”

Tào Tháo phát ra một tiếng hừ lạnh, nhưng cũng không thể làm gì ngài ấy được.

“Nếu ngươi không có bản lĩnh này, ta vẫn nên giao việc này cho thái y trong cung.” Giọng nói của Tào Tháo lạnh lùng đè xuống.

Trong lòng tôi lộp bộp, ý thức việc giao tôi cho thái y trong cung cũng tức là, tôi không thể ở lại Thư viện Dĩnh Xuyên nữa. Nhưng, tôi rất thích ở lại nơi đây.

“Khẩn cầu Tào công cho ta thêm mười ngày nữa.” Tư Mã Huy còn dám mặc cả với Tào Tháo.

“Bộp…” Có thứ gì đó bị Tào Tháo ném mạnh lên bàn: “Mười ngày rồi lại mười ngày, tiên sinh chẳng lẽ là đang nói đùa với ta sao?”

“Chủ công – Chủ công – Đại sự không ổn…” Có người nhanh giọng gọi nhỏ mà chạy đến.

“Chủ công, xin hãy xem mật thư này.”

Tôi không rõ tình hình, nhưng có thể xác định không lâu sau Tào Tháo đã cùng người tới vội vàng rời đi.

Dù sao, ít nhất tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tay vô tình chạm vào thứ vừa rồi bị Tào Tháo ném xuống bàn, xúc cảm kia nhắc nhở tôi, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là quyển Tam quốc chí kia.

Hắn hóa ra còn nóng lòng tới mức mang cả sách tới đây. Nhưng lại quá gấp gáp, ngay cả thứ hắn coi trong như thế mà lại quên mang đi.

“Đây là vật gì?” Tư Mã Huy nhìn thấy quyển sách kia, nhẹ giọng hỏi một câu.

Tôi dừng lại và trả lời: “Sử sách.”

“À, sử sách là như thế này sao, thật đúng là làm cho người ta không hiểu gì.” Ngài ta cười nhẹ.

Tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ nghĩ đến chuyện Tào Tháo vội vàng rời đi như vậy không biết là vì nguyên nhân gì nữa.

Năm Kiến An thứ 12, Gia Cát Lượng hẳn đã ra khỏi núi. Vậy chắc Tôn – Lưu đã thương lượng liên thủ chống Tào.

Trận Xích Bích! Trận Xích Bích năm Kiến An thứ 13! Tào Tháo vì thế mà tổn thất nặng nè, ý định thống nhất miền Nam cuối cùng cũng chỉ là vọng tưởng.

Không! Giờ phút này, trong lòng tôi chỉ có một tiếng nói, đó chính là ngăn cản Tào Tháo đánh trận này!

Buổi chiều hôm nay, không ngờ Dương Tu lại đến thư viện này.

Có vẻ như hắn đang đi thẳng đến tìm tôi.

“Cảm giác có vẻ tốt hơn một chút, Quách phu nhân?” Hắn còn khách sáo nói lời mở đầu.

“Rất ổn, đa tạ. Ta không tin là ngài sẽ đến gặp ta.” Nói xong, tôi chợt nghĩ, có lẽ hắn đến chuyển lời hộ Tào Tháo.

“Trước đó chủ công ngài đã từng tới, sau đó lại vội vàng rời đi, có phải đã có chuyện lớn phát sinh hay không?”

“Yo, cô nương vẫn còn hỏi ta. Không phải cô nương là người biết rõ nhất sao?” Giọng điệu của hắn ta chua chát.

“Ý ngài là sao?”

“Chủ công khẩn trương với tình hình của cô nương như vậy? Không phải đang trông cậy vào một đôi mắt sáng của cô nương, đến phiên dịch thiên thư sao?”

Tôi sững sờ, Dương Tu này biết chuyện này sao! Tôi nghĩ Tào Tháo sẽ không đem chuyện này nói với nhiều người khác, trừ phi là Tuân Úc.

“Đừng khẩn trương, ta đoán không sai chứ?” Hắn nói mang theo tiếng cười, dường như có chút đắc ý.

Tôi quyết định bỏ qua, không quan tâm đến hắn.

“Sao, đừng quên cô nương còn nợ ta một phần ân tình đấy? Hả?”

Thằng khốn! Tôi đương nhiên không hề quên, ngày đó thay Đường An gọi Tuân Úc về, cũng hoàn toàn là nhờ vào Dương Tu mới có thể tiến vào Tư không phủ.

“Ngài muốn như thế nào, ta sẽ lập tức trả lại.” Tôi quá lười biếng để hắn làm phiền mình.

“Quyển đồ kia, bên trong tóm lại ghi lại thứ gì? Nhưng có…nói về ta không?” Giọng nói của hắn cuối cùng cũng đã trở nên bình thường.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ta cho ngài một lời khuyên, ngày sau chớ có đứng sai đội. Mặt khác, hiểu được tâm tư của chủ nhân là chuyện tốt, nhưng nếu dùng nó để khoe khoang, cũng không tốt lắm. Ngài không nghĩ là mình thực sự rất thích khoe khoang sao? Chuyện này sẽ làm hại ngài.” Khi nói những lời này, tôi thực sự khuyên nhủ hắn bằng tất cả sự chân thành.

Hắn trầm mặc một hồi, thẳng người nói: “Đứng cùng đội là có nghĩa là gì? À… cô nương đang nói về mấy vị công tử của chủ công sao?”

Không thể không thừa nhận, đầu óc Dương Tu quả rất nhạy bén.

Thấy tôi giống như cũng đồng tình, hắn lại nói: “Điểm lại, chủ công thích nhất chính là công tử Tào Xung, hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng quả nhiên lại là một trong những công tử thông minh nhất.”

Tào Xung… Tôi không khỏi lắc đầu. Không phải bởi vì hắn quá thông minh, quá được yêu thích, mới sống không được lâu sao.

“Cô nương lắc đầu? Chẳng lẽ ta nói sai rồi.”

“Ta nói không cần bao lâu đâu, ngài sẽ biết mình sai rồi!” Tôi đang nghĩ, nếu Tào Xung còn sống, cũng không kéo dài được bao lâu đâu.

“Ngài không cần hỏi, ta sẽ không nói thêm gì nữa. Ngài cũng biết, tiết lộ thiên cơ sẽ đoản thọ mà!” Tôi đã tìm thấy một lý do để nhét vào miệng hắn.

“Đúng rồi, phiền ngài giúp ta mang theo một lời đến chỗ chủ công ngài.” Tôi lại bổ sung một câu.

“Nói…” Hắn dường như không hài lòng với thái độ của tôi.

Tôi không biết những lời này của mình có thể thay đổi chuyện gì hay không, nhưng vẫn nói ra từng chữ, từng chữ: “Trận Xích Bích quyết định kia, hy vọng chủ công thận trọng, rất thận trọng. Nếu tránh được, tốt nhất nên tránh”.

Hoàng hôn xuống.

Kỳ Nguyệt đi phòng bếp nấu cơm, Quách Dịch thì ở bên ngoài chơi đùa.

Tôi ngồi trong sân một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, chợt cảm thấy mắt một vùng nhức nhối. Lấy tay xoa xoa, lại như có vầng sáng màu cam đến gần trước mắt.

Một hồi lâu sau tôi mới phản ứng lại! Không còn là một bóng tối đen kịt, ít nhất, ít nhất tôi cảm thấy có chút ánh sáng!

Tôi sẽ cố gắng!

Tiếng hoan hô còn nghẹn ở cổ họng, chỉ cảm thấy đầu bị đánh một cái, trong nháy mắt đã ngất đi.

Sau khi tôi thức dậy, trước tiên. Chạm vào bụng. Sờ sờ bụng mình, cảm nhận được sinh mệnh bên trong vẫn đang chuyển động, mới an tâm thêm một chút.

Tôi gọi Kỳ Nguyệt, gọi Dịch Nhi, gọi Thủy Kính tiên sinh, nhưng không có được ai đáp lại.

Bốn phía vẫn rất đen tối, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngọn nến nhỏ hiu hắt.

Có lẽ là bởi vì không thể chân thật mà nhìn thấy, đối với bản thân còn ở loại tình cảnh nào cũng không rõ, tôi có thể cảm giác được hoàn cảnh trước mắt có chút xa lạ, nhưng như thế nào cũng không sợ hãi cho lắm.

Trong suốt một thời gian dài, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

“Tỉnh rồi sao? Thật sự là đã quá lâu không gặp, Ôn, Nhiễm, Cô, Nương.” Giọng nói của một nam nhân, rất nhẹ nhàng.

Trong đầu tôi tìm kiếm một hồi lâu, người này là ai chứ?

Cuối cùng vẫn không có kết quả.

“Ngài, ngài là ai?”

“Mặc dù nhiều năm không gặp, thế mà ngay cả dáng vẻ của ta cũng không nhận ra sao?”

“Thực thất lễ, ta bị mù.” Tôi đối với mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng hình mờ ảo không rõ ràng.

Người nọ nhất thời lại không có tiếng động, cũng không biết có phải đối với chuyện tôi bị mù cũng không cảm thấy có gì là ngạc nhiên cả.

Một lát sau, hắn mới thản nhiên nói: “Vậy nếu gọi ngươi là Sơ Dương huynh, chắc ngươi vẫn còn nhớ rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.