Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 31



Triệu Y Cách ngồi ở nhà, lại chậm chạp không có nghe thấy tiếng mở cửa, cả phòng rất yên tĩnh. Đã rất muộn rồi, nhưng Tòng Thanh Vũ vẫn chưa về. Nàng nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cửa sổ, quyết định vẫn nên gọi điện một chút.

"Đô..." Điện thoại đã kết nối rồi, nhưng bị từ chối không nhận.
Làm gì vậy?! Chẳng lẽ ở cùng bạn bè nên giờ giấc cũng quên mất rồi sao? Triệu Y Cách không cam lòng, lại một lần nữa, kết quả vẫn giống như vậy. Gọi mấy cuộc điện thoại, nàng bắt đầu lo lắng. Lấy hiểu biết của nàng đối với Tòng Thanh Vũ, coi như thật sự vui chơi thỏa thích với bạn bè, cô vẫn sẽ gọi điện thoại thông báo với mình. Cô sẽ không vô duyên vô cớ để cho người khác lo lắng, nhưng bây giờ... Sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Tòng Thanh Vũ ngồi ở quầy bar trong quán bar, tay trái ôm chai rượu, tay phải cầm điện thoại, cô đã có chút men say con mắt mơ màng nhìn hiển thị trên màn hình điện thoại: "Triệu Y Cách... Ha..." Cô nhếch miệng, sau đó đó nhấn từ chối cuộc gọi, tùy ý quăng điện thoại ở một bên, từng ngụm từng ngụm uống vào.
Đây là quán bar lần trước cô đến, cũng là quán bar duy nhất cô bước vào.
"Cô gái, có hứng thú uống một ly với tôi không?" Một người ăn mặc hở hang, diêm dúa lẳng lơ nằm nhoài trên quầy bar hỏi Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ mê man nâng đầu lên, tóc dài có phần mất trật tự trên mặt cô, mà ở trong mắt người khác, càng tăng thêm vẻ mê người cùng bất kham của cô, cộng thêm một mình cô ngồi đây cô đơn uống rượu, càng dễ dàng kích thích ham muốn chinh phục của người khác. Cô nhìn thoáng qua người trước mắt, cong khóe khóe miệng miễn cưỡng nói: "Lời dạo đầu như vậy càng giống lúc đàn ông dùng để quyến rủ phụ nữ, ở phụ nữ, dường như không dùng được."
Nữ nhân nghe xong chỉ cười: "Cô thật thú vị."
Tòng Thanh Vũ cũng cười, cô thật không rõ vì sao cách nói của mình lại khiến người khác thấy thú vị? Vậy cuộc đời của cô không phải quá nhàm chán rồi không?
"Nếu cô không trả lời, vậy tôi trực tiếp là được rồi." Nói xong, cô gái xinh đẹp tiến lại gần cô, làm ra vẻ muốn cô. Nhưng đối mặt với đôi môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ, Tòng Thanh Vũ ngay thời khắc cuối cùng dùng ngón trỏ ám muội ngăn môi cô ta lại: "Tôi đối với cô thật sự không có hứng thú."
Cô gái xinh đẹp tự giác mất mặt, thất vọng rời đi.
"Ơ, đây không phải bác sĩ Tòng sao?" Tòng Thanh Vũ nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, cô ngẩng đầu, phát hiện là Trần Dao.
"Có phải Bác sĩ Tòng lần trước được tôi dẫn vào một lần liền thích nơi này phải không?" Trần Dao ngồi xuống bên cạnh cô, không chút nào kiêng kị uống rượu còn sót lại trong ly của Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ túm lấy ly rượu của cô: "Xem ra chị em lại không quan tâm đến em rồi. Chưa thành niên, mau về nhà đi."
Nói đến chị mình không quan tâm, Trần Dao liền nổi cáu: "Ai nói?! Hôm nay là chị hai dẫn tôi đến đây. Chị hai mới không mặc kệ tôi!"
Thấy nó phản ứng dễ thương như thế, Tòng Thanh Vũ cười ra tiếng: "Đồng tính luyến ái cộng thêm loạn luân, quỷ nhỏ, tuổi còn trẻ, lá gan không nhỏ nha." Có lẽ lúc trẻ không bao giờ thiếu dũng khí?
"Chị nói bậy bạ gì đó?" Trần Dao chột dạ hô to, sao tâm sự thoáng cái bị nhìn thấu vậy chứ?
Tòng Thanh Vũ dùng ngón tay trỏ làm động tác xuỵt: "Tôi đã làm nhiều phẫu thuật như vậy rồi, xem qua vô số tim người, em tôi cũng thấy rồi, cho nên, trong lòng của em đang nghĩ cái gì, tôi đều đã thấy rồi." Giọng nói của cô nghe ra thật quỷ dị.
Trần Dao lập tức cảm thấy vị bác sĩ này thật khủng bố, dưới ánh đèn lập lòe, làn da trắng bệnh của cô làm cô thoạt nhìn tựa như quỷ hút máu âm lãnh khủng bố. Nó lập tức dựng tóc gáy cả lên: "Không nói với chị nữa, tôi phải đi tìm chị hai." Người khó lần như vậy, vẫn nên tránh xa cô ra một chút.
Ai ngờ, Tòng Thanh Vũ một phát bắt được quần áo của nó: "Đừng đi."
Trần Dao giật mình, vẻ mặt nó khổ sở muốn gạt tay cô ra: "Chị buông tôi ra." Nó cảm thấy hôm nay bác sĩ Tòng có điểm gì là lạ, bình thường cô ấy ấm áp như vậy, không khinh bạc đáng sợ như vậy.
"Làm gì? Tôi cũng không có ăn em."
"Bác sĩ Tòng, chị uống say. Mau về nhà đi." Trần Dao tốt bụng nhắc nhở.
Tòng Thanh Vũ vẫy vẫy tay: "Không có, rất tỉnh táo nha. Ôi trời, em đi qua đó tìm chị em làm cái gì? Nhìn cô ấy thân mật với cô gái khác?" Lời của cô đâm vào trong lòng Trần Dao. Trần Dao dứt khoát không đi nữa, ủ rũ ngồi xuống bên cạnh Tòng Thanh Vũ: "Chị hai bận rộn như vậy, tâm tư đâu để ý đến tôi chứ?"
"Đừng nhanh thất vọng như vậy." Tòng Thanh Vũ kề sát bên tai nó, "Không cần nói, một lát nữa không chừng chị em sẽ tới."
Trần Dao hưng phấn hỏi: "Thật sao? Chị hai thật sự sẽ đến tìm tôi sao?"
Tòng Thanh Vũ tựa đầu vào cổ nó: "Em đừng có cử động, chờ đi." Cô cảm thấy mình thật sự điên rồi, một kẻ nhàm chán ở đây đùa cợt một cô nhóc.
Nhưng làm sao bây giờ, trong lòng rất đau cũng rất căm hận. Triệu Y Cách, bây giờ chị đang nghĩ đến tôi sao?
Cô vô lực dựa vào vai Trần Dao, phát hiện cô nhóc này chính làm niềm an ủi duy nhất của mình, dù cho nó là vì yêu thích chị gái nên mới bị mình kiềm chế ở chỗ này. Không quan tâm, ít nhất còn có người ở cùng mình.
Không ngoài dự liệu, Trần Ngữ vô tình nhìn thấy em gái mình mập mờ với một cô gái khác, lập tức đi tới.
"Dao Dao, ai vậy? Không phải chị đã nói em không được dây dưa với cô gái xa lạ sao?" Trần Ngữ nghiêm nghị trừng mắt Trần Dao. Trần Dao một mặt có chút sợ, nhưng ở mặt khác, nghe thấy lời nói của chị mình bá đạo như vậy, làm cho nó cảm thấy chị mình đang ghen, trong lòng không khỏi ngọt ngào.
"Cô ta là ai?" Trần Ngữ nhìn không rõ cô gái đang ghé vào vai Trần Dao.
Trần Dao vừa muốn trả lời, Tòng Thanh Vũ liền nâng đầu lên cười: "Đã lâu không gặp."
"Là cô." Trần Ngữ có chút kinh ngạc, "Sao cô lại ở đây? Hay là muốn tôi đưa con bé về?" Cô châm chọc nói.
Tòng Thanh Vũ lắc đầu: "Tôi không có thời gian rãnh rỗi quản chuyện của các người, chỉ có điều cảm thấy em gái của cô rất đáng yêu..."
"Cô muốn làm gì?!" Trần Ngữ nghe thấy cô nói như vậy, lập tức cảnh giác. Tuy nói bình thường cô dành rất ít thời gian cho Trần Dao, nhưng cũng thể nói là cô không quan tâm Trần Dao. Bất kỳ mơ ước nào của em gái, cô đều phải cẩn thận, ít nhất khi Trần Dao có năng lực phân rõ tốt xấu cùng bảo vệ mình.
Tòng Thanh Vũ từ trên ghế đứng lên: "Không có gì. Tôi chỉ muốn nói, em ấy đáng yêu như thế, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thích em ấy đó!" Giờ phút này trong lòng bác sĩ Tòng cảm thấy người đang nói chuyện bây giờ không phải là mình, bác sĩ Tòng từ trước nay luôn khiêm túc cùng nghiêm túc sẽ không nói ra lời tùy tiện như bây giờ. Nói chuyện chính là cái xác của cô, lòng của cô có lẽ đã bị áy náy, thương tâm, hận ý còn có giãy giụa lấy đi mất rồi.
"Thật có lỗi, có tôi ở đây, Tòng tiểu thư vẫn là bỏ qua cái suy nghĩ đó đi." Trần Ngữ kéo em gái mình qua, tay siết chặt lấy nó. Trần Dao cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, ấm nóng đến trong lòng nó, nó cầm ngược lấy tay Trần Ngữ, hy vọng cô vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.
"Vậy tôi về trước." Tòng Thanh Vũ còn chút lý trí nói cho cô biết không nên ở đây hồ đồ, cô cầm lấy túi chuẩn bị rời khỏi. Trước khi đi còn cười nháy mắt với Trần Dao mấy cái, vẻ mặt Trần Dao lộ ra chút cảm kích, nhưng trở ngại Trần Ngữ ở đây, tâm tình rất nhanh biến mất.
Tòng Thanh Vũ vô vị lắc đầu, có chút lắc lư đi ra ngoài cửa, kết quả ra tới cửa lại đụng phải người.
"Rất xin lỗi." Cô nhìn cũng chưa nhìn đối phương là ai, buồn buồn nói xin lỗi.
"Haha, em đây là chìm đắm trong trụy lạc đó à?" Đối phương vẫn như trước đứng trước mặt Tòng Thanh Vũ, trong miệng lời nói nồng đậm chế nhạo cùng trêu chọc.
Nói chuyện tùy tiện như thế, ngoại trừ cô ta... Tòng Thanh Vũ ngẩng đầu, quả nhiên, Trịnh Khuynh ôm hai tay, thú vị nhìn thẳng vào cô. Tòng Thanh Vũ nói: "Cái gì gọi là chìm đắm trong trụy lạc? Đến quán bar uống rượu mà thôi."
Trịnh Khuynh nói: "Ôi chao, tôi nghĩ em giống tôi, là tới tìm gái."
"Tìm em gái cô!" Trịnh Khuynh thề, đây là lần đầu tiên từ lúc cô ta quen biết Tòng Thanh Vũ đến nay nhìn thấy cô nói tục trước mặt mình, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
"Em sẽ không phải bị Triệu Y Cách bỏ chứ?"
Tòng Thanh Vũ đẩy cô ra, xiêu vẹo bước ra ngoài: "Đừng có nói bậy! Cũng đừng có nhắc đến chị ta!" Cô như là rất chán ghét, không mong muốn đứng trước mặt Trịnh Khuynh một khắc nào.
Trịnh Khuynh hết lần này tới lần khác đi theo cô, một đường theo tới trên xe Tòng Thanh Vũ.
"Em như vậy rồi còn lái xe? Mỗi mạng của em thôi không nói, người khác cũng bị em hại chết." Trịnh Khuynh không khách khí ngồi xuống ghế phụ.
"Cũng không bắt cô leo lên, sợ chết thì cô có thể xuống." Tòng Thanh Vũ rất mệt nằm úp trên bánh lái, bây giờ cô chẳng có chút sức lực để khởi động xe.
Trịnh Khuynh nói: "Có chuyện gì không vui, nói ra để tôi vui vẻ cái nào."
"Trịnh Khuynh, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy hay không hả?" Tòng Thanh Vũ vô lực nói, cô trầm mặc một hồi, một mình nói, "Có liên quan đến mối tình đầu của tôi mà ngày đó cô nhìn thấy."
Nghe cô nói như vậy, Trịnh Khuynh ngừng cười: "Ôi, sao em lại biết nhanh như vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.