Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 36



Nháy mắt, đã ngày phẫu thuật của Lương Thư Hàm.

Phẫu thuật còn chưa bắt đầu, Lương Thư Hàm đứng ở trong phòng bệnh, ngón tay nhỏ xoắn cùng một chỗ, không biết vì sao, lần này em vô cùng sợ. Lương Mộng Hàm chú ý chuyện mờ ám của em, lấy tay đem đầu ngón tay của em đẩy ra, giữ trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, có chị ở đây."
"Nhưng, em vẫn thấy căng thẳng." Lương Thư Hàm nói xong liền ôm lấy Lương Mộng Hàm, lông mày thanh tú sít sao vặn cùng một chỗ, giọng nói mang theo chút đáng thương không nói nên lời.
Lương Mộng Hàm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về em. Liễu Húc nói: "Không phải con luôn rất tin tưởng bác sĩ Tòng sao? Có cô ấy ở đây, con còn lo lắng cái gì?"
Lương Thư Hàm gật gật đầu: "Vâng, có bác sĩ Tòng ở đây, nhất định không có chuyện gì đâu ạ." Những lời này tựa như đang an ủi chính bản thân em vậy.
"Thư Hàm, đi thôi." Tòng Thanh Vũ cùng với mấy y tá đi tới, chuẩn bị mang em đến phòng phẫu thuật.
"Chị, mẹ..." Lương Thư Hàm vẫn còn có chút sợ hãi.
Lương Mộng Hàm đứng lên, lôi kéo tay em đi tới trước mặt Tòng Thanh Vũ: "Không sợ." Sau đó lại nói với Tòng Thanh Vũ, "Em gái tôi giao cho cô đó." Tòng Thanh Vũ nhìn nhìn Lương Thư Hàm, chỉ đơn giản nói hai chữ: "Yên tâm."
Liễu Húc vỗ vỗ vai Thư Hàm, dịu dàng khích lệ em: "Mẹ ở bên ngoài chờ con ra."
"Bác sĩ Tòng, sắp tới giờ rồi." Tiểu hộ sĩ nhắc nhở Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ nói: "Thư Hàm..."
"Đã biết rồi, bác sĩ Tòng." Lương Thư Hàm mím môi, ôm lấy Liễu Húc cùng Lương Mộng Hàm, "Sao ba với anh hai còn chưa tới? Con còn muốn ôm họ."
Lương Mộng Hàm nói: "Đúng lúc hôm nay công ty có việc gấp, bây giờ đang trên đường tới. Không đến kịp cũng không sao, đến lúc đó phẫu thuật xong, Thư Hàm khỏe rồi muốn ôm họ bao lâu cũng được hết." Lương Mộng Hàm kín đáo cười, giọng nói lộ vẻ lạc quan.
"Nhỡ đâu..." Lương Thư Hàm lại rất lo lắng.
"Không có nhỡ đâu!" Liễu Húc lập tức cắt lời em, "Đứa nhỏ này nói sảng cái gì đó!"
Tòng Thanh Vũ cảm thấy không thể để cho các cô cứ tiếp tục như vậy được: "Ừm... Thư Hàm, chúng ta cần phải đi rồi." Cô nhắc nhở, "Em cần phải tin tưởng tôi, không phải sao?"
Lương Thư Hàm gật gật đầu.
Ca phẫu thuật đang khẩn trương tiến hành bên trong, Tòng Thanh Vũ cúi đầu, tay linh hoạt cầm dao tiến hành phẫu thuật.
Thời gian dần trôi, không biết là bởi vì bầu không khí nặng nề khẩn trương trong phòng phẫu thuật hay không, tâm Tòng Thanh Vũ vẫn áp lực. Động tác trên tay cô dần chậm lại. Trong đầu hiện ra bạn gái mối tình đầu, chỉ nghe thấy cậu ấy nói với bản thân mình: "Thanh Vũ, cậu thật sự phải cứu nó sao? Chẳng lẽ cậu quên mất mình là do anh trai nó hại chết ư?"
Tâm Tòng Thanh Vũ cả kinh, hai mắt trong phút chốc trợn to, đại não cô thoáng dao động, định để đại não tỉnh táo một chút. Nào biết đâu, giọng nói trong đầu càng lớn, liên tục vang vọng trong đầu cô.
Tòng Thanh Vũ nhìn khuôn mặt non nớt của Lương Thư Hàm đang nhắm hai mắt, không khỏi nghĩ đến, năm đó lúc bạn gái mối tình đầu của mình mất, cũng còn trẻ như vậy, thậm chí, cậu ấy còn nhỏ hơn cả Thư Hàm, vừa mới qua tuổi 19 không lâu. Nhưng, một sinh mạng tươi sáng như vậy, lại bởi vì anh trai Lương Thư Hàm, mà chết đi trong cái ngày hè nóng bức năm đó.
Không, sao mình có thể quên chuyện này được?! Ấy vậy cô lại đi cứu em gái kẻ thù! Tòng Thanh Vũ nghĩ đến, tay cũng trở nên run rẩy. Chỉ cần cô hơi động tay chân một chút, có thể ngụy trang thành sự cố phẫu thuật bình thường, dễ dàng chôn vùi sinh mệnh Lương Thư Hàm, cũng sẽ không phát hiện ra là mình làm. Như vậy, không chỉ có Lương Bách Hàm, thậm chí cả nhà họ Lương, đều vì thế mà thống khổ. Đây không thể nghi ngờ là cách tốt nhất để trả thù Lương Bách Hàm.
Lương Thư Hàm...
Giờ phút này ánh mắt Tòng Thanh Vũ đờ đẫn, mấy ngày liên tiếp mất ngủ làm hai mắt cô hiện đầy tơ máu, lộ ra vẻ vô cùng tiều tụy. Mà mối thù của cô cùng bóng tối trong nội tâm của cô xuyên qua hai mắt vốn trong suốt của cô biểu lộ không sót. Vẻ ngoài Tòng Thanh Vũ ôn nhuận như ngọc, thật ra cho tới nay luôn cất giấu một con dã thú hung ác, lúc không biết chân tương cái chết của bạn gái mối tình đầu của mình, dã thú vẫn luôn bị đạo đức cùng lương tâm giam cầm, mà hôm nay, cừu hận làm cô đánh mất tầng đạo đức cùng lương tâm kia, dã thú hung ác trong lòng cô ngay lập tức gào thét làm loạn.
Ngay lúc cô đang do dự cùng đấu tranh, bác sĩ Phan cuối năm sẽ về hưu nói với Tòng Thanh Vũ: "Để tôi, cô nghỉ ngơi 5 phút trước đi." Lời của ông rất bình tĩnh, không có trộn lẫn chút tâm tình nào, giống như là một người bình thản tiếp nhận công việc của người khác vậy.
Nhưng, chính là một câu bình thường như vậy, làm cừu hận sâu thẳm đáng sợ trong lòng Tòng Thanh Vũ biến mất. Cô như tỉnh dậy từ trong mộng, hai mắt không thể tin nhìn máu dính trên bao tay mình. Cô đang làm cái gì vậy?
Tòng Thanh Vũ ngồi trên ghế, tháo khẩu trang xuống, vừa rồi cô làm cái gì vậy? Tại sao cô lại có thể nghĩ đến điều đó chứ? Cho dù không thể tha thứ cho Lương Bách Hàm, hậu quả cũng không nên đổ lên Lương Thư Hàm vô tội.
Bây giờ Tòng Thanh Vũ nhớ lại một chút mà thấy sợ hãi, nếu như lúc ấy bác sĩ Phan không nói câu nói ấy, có thể mình đã... Cô thở hổn hển, tay ôm ngực, sao mình có thể biến thành như vậy? Y đức cơ bản nhất cũng đánh mất, lời thề son sắt trước đó để Liễu Húc bọn họ yên tâm, kết quả lại thiếu chút nữa tự tay chôn vùi sinh mệnh của một người vô tội.
Nhớ tới ánh mắt tín nhiệm của Lương Thư Hàm cùng ý nghĩ độc ác của mình vừa rồi, Tòng Thanh Vũ áy náy cuồn cuộn dâng lên.
Không thể, chuyện của Lương Bách Hàm không liên quan đến Thư Hàm. Đem ân oán cá nhân vào công việc, thậm chí còn muốn hại chết người vô tội, tuyệt đối không thể.
Tòng Thanh Vũ rất may mắn, may mắn mà có bác sĩ Phan, bằng không thì, bản thân mình rất có thể phạm một sai lầm không thể cứu vãn.
Cô hít sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, Sau 5 phút đồng hồ, cô một lần nữa trở lại trước bàn phẫu thuật.
Bác sĩ Phan không có ngừng động tác, giọng nói giản dị hỏi: "Xác định có thể rồi?"
Khẩu trang cùng mũ che đi hơn phân nửa khuôn mặt Tòng Thanh Vũ, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng lúc này, trong cặp mắt cô phản chiếu sự kiên định, khiến người khác không khỏi an tâm.
"Có thể."
Tòng Thanh Vũ chậm rãi vùi đầu làm phẫu thuật, vứt bỏ hết thảy tạp niệm không nên có, toàn tâm toàn lực thực hiện chức trách của một bác sĩ.
Bác sĩ Phan nhìn nhìn cô, coi như an tâm, nhưng vẫn thở dài trong chớp mắt.
Trải qua mấy giờ đồng hồ, ca phẫu thuật cũng kết thúc, Tòng Thanh Vũ đã rất mệt mỏi. May mắn, hết thảy đều thuận lợi, không có xảy ra vấn đề gì.
Cô tháo khẩu trang cùng mũ xuống, sững sờ ở một bên, không biết là đang nghỉ ngơi hay là suy nghĩ.
"Bác sĩ Tòng, chị vẫn ổn chứ?" Tiểu hộ sĩ thân thiết hỏi. Trước kia cô cảm thấy lúc bác sĩ Tòng làm phẫu thuật, bộ dạng chăm chú cùng chuyên tâm rất tuấn tú, làm cho người khác mê muội. Nhưng hôm nay, bác sĩ Tòng rõ ràng không đúng. Nửa đoạn thời gian trước luôn do do dự dự, bộ dạng còn rất mệt mỏi. Giữa lúc đó vẫn bị bác sĩ Phan thay cho, quá dị thường.
Tòng Thanh Vũ vuốt cái trán: "Không sao, cô theo bác sĩ Phan ra ngoài trước đi, không phải còn có một số việc phải giao phó sao?" Cô đuổi tiểu hộ sĩ, bây giờ cô muốn một mình ở lại đây yên tĩnh một chút.
"Vậy chị có việc nhất định phải gọi bọn tôi nhé." Tiểu hộ sĩ trong tay còn công việc, tất nhiên không được nán lại quá lâu, dặn dò Tòng Thanh Vũ vài câu liền rời khỏi.
Tòng Thanh Vũ một tay che mắt, trong phòng nghỉ truyền tiếng thở dài ngổn ngang trăm mối của cô...
Ở cửa ra vào phòng phẫu thuật, ngoại trừ bà ngoại, đại gia đình nhà họ Lương đều đến cả. Sau khi đèn phẫu thuật tắt, bọn họ đều thấp thỏm không yên vừa khẩn trương chờ đợi Tòng Thanh Vũ bước ra. Nhưng, bước ra lại là bác sĩ nam trung niên.
"Này... Bác sĩ Tòng đâu? Có phải Thư Hàm xảy ra chuyện gì rồi không?" Lương Bách Hàm lo lắng hỏi.
Bác sĩ Phan nói: "Bác sĩ Tòng đang xử lý một việc ở bên trong. Mọi người không cần lo lắng, ca phẫu thuật rất thành công, kế tiếp cần phải làm là phục hồi sau phẫu thuật." Đang nói, Lương Thư Hàm đã được đẩy ra, "Hiện tại đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức."
Liễu Húc cùng Lương Dật Thanh bày tỏ lòng biết ơn. Nhìn sắc mặt khi ngủ của cô con gái, thấp thỏm trong lòng được tháo xuống.
Sau đó, mấy người họ liền đi theo đến phòng bệnh.
Lương Mộng Hàm trước khi đi nhìn thoáng qua phòng phẫu thuật, vẫn là không thấy bóng dáng Tòng Thanh Vũ. Cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm...
"Thanh Vũ, lát nữa đến phòng tôi một chút." Bác sĩ Phan nói với Tòng Thanh Vũ vừa từ phòng phẫu thuật bước ra, lời nói mang theo chút uy nghiêm túc trưởng bối cùng uy hiếp của lãnh đạo.
Thì ra Tòng Thanh Vũ tưởng ra người đã sớm tản đi hết rồi, nào biết đâu lúc đi ra bác sĩ Phan vẫn ở đó. Thời điểm cô vừa vào bệnh viên, đều là đi theo bác sĩ Phan từng bước học hỏi, mới có được ngày hôm nay. Đối với cô mà nói, bác sĩ Phan giống như ba cùng ân sư của mình, đáng để cô kính trọng. Cô đại khái hiểu bác sĩ Phan tìm cô làm gì, cho nên đổi quần áo xong liền đến phòng làm việc của bác sĩ Phan.
"Thanh Vũ, hôm nay cô làm sao vậy?" Bác sĩ Phan thoạt nhìn rất tức giận, lấy tay gõ cái bàn, giọng nói nồng đậm chất vấn hỏi cô.
Tòng Thanh Vũ tựa như đứa trẻ làm sai, cúi đầu đứng trước mặt ông, thủy chung không nói câu nào.
Bác sĩ Phan nhìn cô, rất bất đắc dĩ. Ở trong ấn tượng của ông, Tòng Thanh Vũ bất luận về mặt y thuật hay là phẩm chất, đều ưu tú cả. Lúc trước ông nguyện ý mang cô cô, cũng bởi vì tính cách khiêm tốn của Tòng Thanh Vũ, còn có về mặt công tác chăm chú cùng kiên nhẫn. Nhưng, cô bây giờ mặt ủ mày chau, thậm chí còn có một chút chán chường. Biểu hiện trong phòng phẫu thuật hôm nay làm ông không vừa lòng chút nào.
"Nếu như thân thể không thoải mái, cô nghỉ ngơi thật tốt mà điều chỉnh đi. Nhưng một khi bắt đầu làm phẫu thuật, phải toàn tâm, tập trung tinh thần mà nhập tâm. Cô rất rõ ràng, nếu như mình một phân tâm, sẽ gây ra hậu quả gì. Trên tay cô cầm không chỉ là dao phẫu thuật, còn có một sinh mạng!"
Tòng Thanh Vũ làm sao không rõ ràng những đạo lý này cơ chứ, chẳng qua trong nháy mắt, cừu hận thao túng lấy cơ thể cùng linh hồn cô, làm cho cô từng bước một đi đến sai lầm, cô bất lực.
"Thành thật xin lỗi..." Cô không biết hiện tại ngoại trừ những lời này, cô còn có thể nói cái gì.
Bác sĩ Phan thấy cô cũng rất tự trách, lại biết rõ cô là người có chừng mực, cũng không đành lòng gì thêm nữa. Thấm thía nói: "Nhìn cô tâm trạng không tốt, tôi khuyên cô vẫn là xin nghỉ đi, điều chỉnh tâm trạng mình cho tốt rồi quay lại làm việc. Trong khoảng thời gian này, tôi thấy lịch phẫu thuật của cô cũng bận rộn, hiện tại cũng hết bận rồi, nên thả lỏng một chút."
Tòng Thanh Vũ cảm giác mình bây giờ không thích hợp để làm phẫu thuật gì cả, nhỡ đâu phẫu thuật xảy ra sơ xuất, trách nhiệm cùng hậu quả cô đảm đương không nổi: "Cảm ơn bác sĩ Phan. Cháu cũng có ý định tạm nghỉ vài hôm, hôm nay chuyện như vậy, cháu cam đoan không có lần sau nữa."
"Ừ." Bác sĩ Phan gật gật đầu, "Trở về đi, hôm nay tan tầm sớm một chút."
Từ phòng làm việc của bác sĩ Phan bước ra, Tòng Thanh Vũ trực tiếp đi lên sân thượng của bệnh viện, không nghĩ tới gặp Lương Mộng Hàm đang hút thuốc trên đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.