Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 38



Nhớ lại lời nói của Trịnh Khuynh ngày đó, Tòng Thanh Vũ cảm thấy Hàng Vũ Tình xuất hiện một mình ở đây có phần khác thường.

"Ừm... Vũ Tình tiểu thư?" Tòng Thanh Vũ không biết Hàng Vũ Tình tên đầy đủ là gì, lần trước nghe thấy Trịnh Tường xưng hô với nàng như thế, cô cũng gọi theo.
Sau khi Hàng Vũ Tình nghe thấy Tòng Thanh Vũ gọi nàng, nắm chặt gậy dẫn đường chuyên dụng trong tay, đề phòng lập tức đứng lên. Dường như nàng rất khẩn trương, thần sắc trên mặt cũng trở nên cảnh giác: "Cô... Cô là ai?"
"À..." Tòng Thanh Vũ chỉ gặp nàng vài lần, lại chưa từng nói chuyện với nhau, cô cũng có chút đau đầu không biết giải thích làm sao, "Cô đừng sợ. Tôi... Tôi đã từng gặp cô mấy lần, nhưng mà cô không có biết tôi."
"Cái gì?"
"Ở trong nhà Trịnh Khuynh. Tôi nhớ lần đó cô ở trong phòng cô ta, sau đó cô không cẩn thận mà bị ngã."
Nói đến đây, Hàng Vũ Tình chẳng những không có thả lỏng ý cảnh giác, ngược lại càng thêm kích động. Nàng lui về phía sau, phòng bị nói: "Không được qua đây! Nói cho Trịnh Khuynh, tôi có chết cũng không về."
Nghe ý của nàng, Tòng Thanh Vũ cũng có thể đoán được hơn phân nửa rồi. Hàng Vũ Tình này là trốn đi, nhất định là Trịnh Khuynh làm chuyện gì quá khiến nàng thương tâm khổ sở rồi.
Tòng Thanh Vũ nói: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải người Trịnh Khuynh phái tới, tôi cũng không có ý tổn thương cô."
Hàng Vũ Tình lúc này mới thoáng thả lỏng: "Nhưng vừa rồi cô nói cô ở trong nhà Trịnh Khuynh..." Nếu như không phải Trịnh Khuynh phái tới đấy, nói không chừng cũng là một trong đám phụ nữ ngổn ngang của Trịnh Khuynh, tóm lại không có gì tốt đẹp cả.
"Tôi chỉ là một bác sĩ, cùng Trịnh Khuynh cũng không có loại quan hệ này, cho nên đừng hiểu lầm." Tòng Thanh Vũ kiên nhẫn giải thích, xem ra Trịnh Khuynh quá cặn bã, thanh minh quan hệ với mình vẫn rất cần thiết, "Tôi quen biết cô ta cũng vì công việc của tôi."
Hàng Vũ Tình nghe giọng nói của cô không giống như là người Trịnh Khuynh phái tới, từ từ buông xuống đề phòng. Nàng cười khổ, xem ra Trịnh Khuynh thật sự lăng nhăng đến cực điểm, ngay cả người trước mắt cũng biết. Nàng cười châm biếm, mới vừa còn châm biếm những cô gái có quan hệ với Trịnh Khuynh, nhưng, không phải bản thân mình cũng là một trong số đó sao, còn có tư cách gì để nói người khác chứ.
Thấy nàng không nói lời nào, Tòng Thanh Vũ nói: "Vũ Tình tiểu thư."
"Tôi họ Hàng. Gọi tôi Vũ Tình là được." Hàng Vũ Tình giọng điệu chậm lại.
"Vũ Tình, tuy tôi không biết cô và Trịnh Khuynh xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống của cô không tốt lắm." Thời tiết có chút lạnh, nàng chỉ một cái áo sơ mi mỏng, tiếp tục như vậy không cảm mới là lạ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của nàng, buổi tối ngồi ở Tây Hồ cũng không được. Tuy rằng mắt người ta không nhìn thấy, nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng chút nào, nếu gặp phải một gã đàn ông bỉ ổi, đến lúc đó Trịnh Khuynh hối hận cũng không kịp."Nếu như cô không để ý, nhà tôi ở gần đây, cô có thể cùng tôi trở về trước."
Có lẽ nàng không nhất định sẽ tin mình, nhưng mình không muốn có lỗi với lương tâm của bản thân.
Quả nhiên, Hàng Vũ Tình hỏi: "Tôi dựa vào cái gì tin cô?"
Được rồi, cô lại xen vào việc của người khác: "Có thể không tin. Tôi cũng không phải muốn dẫn cô về nhà, không nguyện ý, cô có thể tiếp tục ở lại đây, có thể người của Trịnh Khuynh lập tức sẽ tới đây, sau đó cô có thể quay lại trong ngực cô ta rồi." Đây không tính là hù dọa, Trịnh Khuynh xen lẫn vào hắc đạo, tìm người hẳn không phải là rất khó khăn.
Vừa nhắc đến Trịnh Khuynh, mặt Hàng Vũ Tình liền sụp xuống, nghĩ đến như trên người mình không có tiền liền một thân chật vật, cũng không có đồ vật gì. Vị bác sĩ này như thế nào, so với trở lại bên cạnh người phụ nữ xấu xa Trịnh Khuynh tốt hơn nhiều: "Được. Vậy —— xưng hô với cô như thế nào?"
"Tòng Thanh Vũ."
"Vậy làm phiền Tòng tiểu thư rồi."
Vào cuối tuần, khi Tòng Thanh Vũ mang Hàng Vũ Tình về nhà, Tòng Khải cùng Diêu Vi đều ở đây gia.
"Đến Tây Hồ một chút, sao còn dẫn một cô gái xinh đẹp về nhà?" Tòng Khải ngồi trên ghế sô pha, cười dịu dàng nhìn Tòng Thanh Vũ cùng Hàng Vũ Tình vừa vào cửa.
"Cẩn thận." Tòng Thanh Vũ lôi kéo tay Hàng Vũ Tình.
"Ngồi châm chọc gì đó? Đây là bạn con —— Hàng Vũ Tình." Tòng Thanh Vũ dẫn đến chỗ sô pha, "Đừng để ý, ba tôi là vậy đó."
Vừa rồi Hàng Vũ Tình trên đường đi trò chuyện cùng Tòng Thanh Vũ, hiện tại lại nghe thấy giọng nói của Tòng Khải, trực giác nàng cho thấy Tòng Thanh Vũ không phải người xấu gì, bày ra dáng vẻ tươi đến: "Không sao ạ. Chào bác trai, cháu là Vũ Tình."
Tòng Khải thấy nàng vẫn không nhìn mình, nhìn kỹ, ánh mắt nàng ảm đạm không ánh sáng. Ông có chút kinh ngạc, lấy quơ quơ trước mắt nàng, sau đó nghi vấn nhìn Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ cảm thấy hành động của ông có phần thất lễ, cô dùng ngón trỏ để miệng, tỏ ý Tòng Khải đừng nhắc đến chuyện Hàng Vũ Tình không nhìn thấy. Tòng Khải lập tức ngầm hiểu: "Chào cháu. Là bạn Thanh Vũ à? Con bé á, lâu rồi không mang bạn về nhà."
Hàng Vũ Tình cười cười: "Có lẽ cháu nên cảm thấy vinh hạnh rồi."
"Đừng nghe ba tôi nói bậy. Ổng chính là ăn no rửng mỡ ấy!" Nói xong, Tòng Thanh Vũ oán trách nhìn Tòng Khải một lần.
"Chưa có ăn cơm, cái bụng cực kỳ rỗng, ở đâu ra mỡ?" Tòng Khải phản bác.
Đang nói, Diêu Vi bưng đồ ăn từ bếp ra: "Chuẩn bị ăn cơm." Lại trông thấy trên ghế sofa có người lạ, "Đây là?"
"Bạn của con —— Vũ Tình."
"Chào dì."
"Ôi chao, chào cháu, mau tới ăn cơm." Diêu Vi rất nhiệt tình chiêu đãi Hàng Vũ Tình.
Trên bàn cơm, Hàng Vũ Tình nghe cả nhà Tòng Thanh Vũ nói chuyện, cảm thấy có gia đình bình yên ấm áp như vậy thật tốt. Nàng không khỏi nhớ đến ba mẹ mình, thật thương cảm.
"Vũ Tình, sao nãy giờ không nói gì?" Diêu Vi thấy Hàng Vũ Tình im lặng, "Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?"
Lúc này Hàng Vũ Tình mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không không không. Cháu... Chẳng qua rất ngưỡng mộ Thanh Vũ có một gia đình như vậy. Cháu... Cháu rất nhớ ba mẹ của cháu."
"Ba mẹ cháu? Mọi người không thường xuyên gặp nhau sao?"
Hàng Vũ Tình nói: "Mấy năm trước họ đã qua đời vì tai nạn xe, mắt của cháu, cũng là bởi vì kia một tai nạn xe."
Tòng Thanh Vũ nghĩ đến lúc trước Trịnh Khuynh nói Hàng Vũ Tình cùng cô ta lên giường, cô ta tìm bác sĩ chữa mắt cho Hàng Vũ Tình, thì ra đây là giao dịch. Bây giờ suy nghĩ một chút, Trịnh Khuynh cặn bã kia, có lẽ người ta lên giường với cô ta rồi, cô ta còn muốn Hàng Vũ Tình, vì để nàng ở lại, chuyện chữa mắt luôn kéo dài.
"Thật có lỗi." Chuyện đào bới vết thương của người khác vẫn là ít làm thôi, "Có điều, buổi chiều con phải đến chỗ chị Mộ Ninh, Vũ Tình có thể cùng đi cùng con, chị Mộ Ninh là bác sĩ khoa mắt, có lẽ có thể giúp được." Muốn chưa mắt cho thật tốt, có lẽ Hàng Vũ Tình còn có thể thoát khỏi dây dưa của Trịnh Khuynh. Tuy rằng nhìn ra được Trịnh Khuynh đối với nàng tình cảm không giống nhau, nhưng mà tật xấu lăng nhăng của Trịnh Đại tiểu thư nhất thời thật đúng là khó có thể sửa đổi được. Như vậy, cho cô ta ăn chút đau khổ cũng được, coi như tự mình ăn no rửng mỡ.
Hàng Vũ Tình xoắn tay chạm vào ngón tay, dường như đối với ý tốt của Tòng Thanh Vũ cũng không vui vẻ như thế, thậm chí có chút băn khoăn. Ngay cả như vậy, nàng cũng không cự tuyệt, dù sao người ta có ý tốt, hơn nữa, có lẽ Trịnh Khuynh lập tức sẽ tìm tới.
Hàng Vũ Tình mặc áo sơmi bên ngoài khoác áo len của Tòng Thanh Vũ, mái tóc đen rủ xuống hai vai, vô cùng thuần lương đứng bên cạnh Tòng Thanh Vũ—— đây là tình cảnh lần đầu tiên Trần Mộ Ninh nhìn thấy Hàng Vũ Tình.
"Chị Mộ Ninh, ngại quá, trên đường có chút chậm trễ." Tâm tình Tòng Thanh Vũ giờ phút này thật sự rất phức tạp, việc của Trần Thần Tĩnh vẫn xoay vòng trong lòng cô, khiến tinh thần cô có phần không tập trung được.
Lúc này Trần Mộ Ninh mới dời tầm mắt đến Tòng Thanh Vũ, mỉm cười: "Không sao. Đây là?"
"Bạn của em, Hàng Vũ Tình. Mắt cô ấy... Em nghĩ phiền chị xem một chút."
Lúc này Trần Mộ Ninh mới phát hiện đôi mắt Hàng Vũ Tình không có ánh sáng, trong lòng không khỏi than tiếc: "Nguyện ý cống hiến sức lực. Chào cô, Trần Mộ Ninh." Cô vươn tay chủ động nắm tay Hàng Vũ Tình. Hàng Vũ Tình vốn cả kinh, sau đó miệng mở ra rồi lại đóng: "Vậy trước tiên phải cám ơn Trần tiểu thư rồi."
Trần Mộ Ninh nói với Tòng Thanh Vũ: "Chị để Tiểu Kha mang Hàng Vũ Tình đi ra ngoài dạo." Tiểu Kha là em họ Trần Mộ Ninh, mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà cô.
Hàng Vũ Tình cũng biết Tòng Thanh Vũ tìm Trần Mộ Ninh là có chuyện, cũng là khách theo chủ là xong, bị thiếu niên mười mấy tuổi kéo ra ngoài.
"Ngồi đi, đừng đứng mãi." Trên người Trần Mộ Ninh luôn mang theo khí chất của cô gái cổ điển, trong trang nhã còn mang theo một chút thanh cao cùng nghiêm cẩn, người bình thường sẽ cảm thấy khó có thể tiếp cận. Nói xong, cô pha một ly trà.
Tòng Thanh Vũ tay cầm lấy ly sứ đẹp đẽ bỗng run rẩy, cuối cùng không ổn định, ly sứ dứt khoát rơi xuống bàn gỗ, trà ngon vừa pha đổ đầy ra bàn. Trần Mộ Ninh lại cực kỳ bình tĩnh, điềm tĩnh cầm lấy một ly sứ trên bàn gỗ, một lần nữa châm trà, thậm chí trong giọng nói còn có một tia trêu chọc: "Thanh Vũ, có lẽ chị chưa từng thấy em như vậy. Không nghĩ tới em cũng có lúc không bình tĩnh như vậy." Cô đem ly trà ngon đẩy tới trước mặt Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ thật sự chịu đựng không nổi nữa, xôn xao một tiếng từ ghế gỗ đứng lên: "Chị Mộ Ninh, van cầu chị đừng hành hạ em nữa. Thần Tĩnh chết đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Giọng nói của cô trộn lẫn vài phần cầu khẩn cũng mang theo tiếng nức nở, những ngày này việc Trần Thần Tĩnh giày vò cô chết đi sống lại. Cô muốn xác minh từ chỗ Trần Mộ Ninh, đến cùng chân tướng có phải như trong phần báo cáo của Kha Cảnh viết hay không. Nếu thật, cô đối với Triệu Y Cách về sau nên làm cái gì bây giờ?
Trần Mộ Ninh nói: "Nếu như chị là Thần Tĩnh, nhất định không nguyện ý cho em biết cái gọi là chân tướng." Biết được sẽ làm Tòng Thanh Vũ thống khổ hơn, "Dù sao chuyện đã qua lâu như vậy rồi. Huống chi, Thần Tĩnh cũng không có ở đây, em lại tìm cái gì, chỉ có thể cho mình thêm một tầng hành hạ mà thôi. Từ góc nhìn của chị, chị không đừng ý cho em biết cái gọi là chân tướng." Nếu muốn nói thì thời điểm Thần Tĩnh chết thì cô đã nói rồi, sẽ không giấu diếm tám năm nay.
"Nhưng, chỉ cần vừa nghĩ đến Thần Tĩnh trước khi chết bị đám đồ vô lại đí..." Tòng Thanh Vũ thật sự không cách nào chính miệng nói hai chữ kia, bờ môi cô run rẩy, áp lực trong lòng đã lâu rút cuộc cũng phát ra, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Trần Mộ Ninh trầm mặc, nghĩ đến em họ mình trước khi chết bị □, đau lòng phủ đầy bụi tám năm lại xông lên đầu. Tuy rằng không biết Tòng Thanh Vũ làm sao mà biết được, nhưng cô hiểu được người trước mắt khóc đến tan vỡ như vậy như đã tự trách rất lâu.
"Đều là lỗi của em, không phải tại em, thì cậu ấy sẽ không vội vã từ Bắc Kinh trở về... Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy..." Tòng Thanh Vũ đem toàn bộ nguyên do đẩy lên trên người mình.
"Loại chuyện, nào có có lẽ? Huống chi, ai sẽ ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy?" Trần Mộ Ninh thở dài, "Muốn trách cũng không thể trách em."
Chỉ có thể nói ý trời trêu người, còn có, chính là lũ khốn nạn kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.