Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 21: Lúc ban đầu hắn còn yêu thích nét ngây thơ này của nàng. Nhưng gần đây hắn liền cảm thấy thật đáng giận



Quốc sư cùng Quý thế tử đi theo sau Liên Tam và Thành Ngọc một đoạn, bởi vì cách nhau một đoàn người huyên náo, cho nên không nghe rõ hai người đang nói gì.

Quốc sư từ trước đã có chút phát giác, Liên Tam cùng tiểu Quận chúa nhất định là có giao tình không bình thường, nhưng Quốc sư cũng không quá để ý.

Mới vừa rồi lúc gió nổi lên, bởi vì phía trước quá đông người, bọn họ liền đi tới một gốc liễu già đứng đó một lúc.

Quý thế tử cong gối ngồi trên cây, không biết từ chỗ nào lấy ra một bầu rượu, từng ngụm từng ngụm lẳng lặng uống.

Quý thế tử uống được nửa bầu rượu, đột nhiên mở miệng hỏi Quốc sư: "Đại tướng quân không phải là không thích A Ngọc sao?"

Quốc sư yên lặng chốc lát, hỏi lại: "Ngươi đang muốn cùng ta trao đổi chuyện tình cảm sao?" Quý thế tử ngầm thừa nhận.

Quốc sư có chút hoài nghi nhân sinh quan, trong các cuốn thoại bản lưu truyền mấy năm gần đây, phàm là Quốc sư đều là hại nước hại dân, không cùng Quý phi cấu kết hại chết Hoàng đế, thì chính là cùng cha nàng cấu kết hại chết Hoàng đế. Nói đến đám Quốc sư chính là gắn liền với những việc đại sự như vậy. Không có một gã Quốc sư chuyên làm việc đại sự nào mà lại đi cố vấn tình cảm cho người khác, cho dù là cố vấn cho Quý phi cũng không được.

Quốc sư không có trả lời hắn, đối với vấn đề này bày tỏ cự tuyệt cho ý kiến.

Quý thế tử lại từng ngụm từng ngụm uống rượu, một lúc lâu mới nói tiếp: "Có phải ta tới trễ hay không?"

Quốc sư có chút tò mò: "Cái gì tới trễ?"

Quý thế tử không có trả lời hắn.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, gió đã ngừng lại, Quốc sư hiểu rõ trận gió này từ đâu mà đến. Đêm trăng là thiên hạ của Liên Tam. Quốc sư chỉ không biết tại sao Liên Tam lại tạo ra một trận cuồng phong này mà thôi.

Bên cạnh, Quý thế tử ngửa đầu uống cạn những giọt rượu cuối cùng, nói: "Trước khi tới kinh thành, ta luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn còn chưa muộn."

Quốc sư cảm thấy nhìn Quý thế tử như vậy có chút thê lương, mà câu nói ngắn ngủi của thế tử lại giống như ẩn chứa một câu chuyện đằng sau. Nhưng Quốc sư cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy chỉ tiên phong đạo cốt (1) đứng ở ngọn cây bầu bạn cùng Quý thế tử đang không được như ý, đồng thời cẩn thận chú ý động tĩnh của hai người phía trước.

Phía trước, Tam điện hạ dẫn tiểu Quận chúa rời khỏi đám người huyên náo trên đường, qua một gian hàng sữa, một gian hàng thịt, một tòa trà lâu, tiếp đó, bọn họ rẽ vào một con hẻm nhỏ giăng đèn kết hoa.

Quốc sư trầm mặc chốc lát, hướng Quý thế tử nói: "Ngươi biết ta là đạo sĩ phải không?"

Quý thế tử có chút ngà say không hiểu được câu hỏi của Quốc sư có ý gì, mờ mịt nhìn về phía trước không trả lời.

Quốc sư cũng không để ý, lẩm bẩm nói: "Thời điểm không sử dụng pháp thuật, ta thực sự có chút mù đường."

Quý thế tử vẫn không trả lời.

Quốc sư tiếp tục: "Thế tử tới kinh thành đã từng dạo chơi thanh lâu chưa?"

Trên mặt Quý thế tử rốt cuộc cũng có chút biểu tình, Quý thế tử: "..."

Quốc sư nói: "Kinh thành có ba đường phố nổi tiếng nhất, Thái Y Hạng, Bách Hoa Nhai, Liễu Lý Hạng, tất cả đều là nơi quần hoa sở tụ, Bách Hoa Nhai và Liễu Lý Hạng hình như ở gần đây."

Quý thế tử: "..."

Quốc sư dùng âm thanh chỉ mình mới nghe thấy nói: "Nhưng mà, mang cô nương nhà người ta đi dạo phố hoa, ta từ thời còn bên người Tiên đế cũng chưa thấy qua..." Quốc sư không rành đường đi có chút không xác định nghiêng đầu nhìn Quý thế tử, "Ngươi cảm thấy vừa rồi tướng quân dắt tiểu Quận chúa vào hẻm nhỏ kia, có phải hay không chính là một trong ba phố hoa lớn nhất kinh thành, Liễu Lý Hạng?"

Quốc sư không chờ được Quý thế tử trả lời, ba chữ Liễu Lý Hạng vừa dứt, thần sắc Quý thế tử trở nên lạnh lẽo, lập tức phi thân vượt nóc băng tường chạy về phía con hẻm nhỏ kia.

Quốc sư tuy không hứng thú với chuyện phong nguyệt, nhưng từng hầu hạ một vị Tiên đế như vậy, thật ra thì hắn cái gì cũng biết. Vị Quốc sư cái gì cũng biết kia cảm thấy mình có thể thấu hiểu Quý thế tử, nhưng hắn đột nhiên nghĩ bản thân không phải là người bên cạnh Quý thế tử mà là bên cạnh Tam điện hạ, Quốc sư liền rùng mình một cái, vội vàng đuổi sát theo sau.

Tam điện hạ đúng là dẫn Quận chúa vào phố hoa, hai người không chỉ đi vào phố hoa, mà còn vào hẳn thanh lâu.

Nói đến chuyện đi dạo thanh lâu, đối với Tam điện hạ và Quận chúa thật ra thì hết sức bình thường.

Nhưng Quốc sư lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, không khỏi cảm thấy sụp đổ. Quốc sư cảm thấy Quý thế tử chắc hỏng mất rồi, bởi vì nhìn hắn một đường đuổi theo hai người kia, nhiều lần thiếu chút nữa từ trên bờ tường Khoái Lục Viên té xuống. Chuyện này khiến Quốc sư hết sức đồng cảm.

Thành Ngọc ngồi tại một tiểu trúc lầu tao nhã của Khoái Lục Viên đối diện sông Bạch Ngọc, nghe tỳ bà tiên tử Kim Tam Nương đàn một khúc biển xanh cầm thiên nga, cũng không cảm thấy bản thân một thân váy áo ngồi trong một tòa thanh lâu có gì không đúng.

Mới vừa rồi nàng cùng Liên Tam ở trong Liễu Lý Hạng ngắm pháo hoa, lúc ngửa đầu nàng có chú ý tới tấm bảng treo trên cửa tòa lầu bên cạnh, trên tấm biển sơn vàng đề ba chữ to "Khoái Lục Viên", nàng đột nhiên nhớ ra Khoái Lục Viên có một hoa nương đàn tỳ bà bậc nhất kinh thành tên Kim Tam Nương, liền hỏi Liên Tam một câu, không nghĩ tới hắn liền dắt nàng vào đây luôn.

Tối nay nàng có chút không yên lòng, thí dụ như mới vừa rồi trên đường, nàng nhìn những thứ đồ chơi kia, trên mặt có vẻ hứng thú, nhưng trong nội tâm nàng lại như không đặt trên chúng. Lại thí dụ như lúc này, nghe tiếng tỳ bà, nàng một bộ dạng lắng nghe chăm chú, nhưng vẫn không thể nào để tâm vào.

Ngày lễ hàng năm, luôn là khoảng thời gian nàng cảm thấy vắng vẻ nhất, huống chi tối nay, phong ấn đã bị phá vỡ.

Nàng nhắm mắt lại.

Năm nay, nàng tuy chưa đầy mười bảy tuổi, nhưng đã là tuổi có thể xuất giá, thật sự cũng không còn nhỏ nữa, nàng lại thông minh nhạy bén, cho nên người ngoài nhìn nàng thế nào, thật ra trong lòng nàng đều hiểu rõ. Bọn họ nhìn nàng, đều chỉ thấy tôn vị nàng cao quý, mặc dù là một cô nhi, nhưng có Thái hoàng thái hậu yêu thương, chữ "cô" rơi trên đầu nàng cũng không quá quan trọng, cuộc đời của nàng hẳn là vô lo cũng vô ưu, cuộc sống của nàng hiện lên trước mắt bọn họ chính là tự tại như vậy.

Nhưng sáu tuổi nàng mất cha, bảy tuổi để tang mẹ, cái chữ "cô" này rơi trên đầu nàng không phải chỉ để người ta thấy được Hồng Ngọc quận chúa là hậu duệ trung liệt, mà nàng còn vì nước mà "cô", loại "thiếu niên cô nhi" này chính là một thứu huân vinh (2). Cái chữ "cô" này càng thêm khắc sâu vào lòng nàng, nàng biết rõ cảm giác không cha không mẹ là như thế nào, thời điểm ngày lễ hằng năm là thời gian để gia đình đoàn tụ, nhưng nàng chỉ có thể quỳ trong tông miếu đối mặt hai cái bài vị lạnh lẽo, trong lòng ủy khuất cùng vắng lặng.

Khi nàng hơn mười lăm tuổi, không phải là chưa biết vô ưu vô lựu, vì sao buồn, vì sao đau, vì sao cô độc, thật ra thì nàng biết hết. Rồi sau đó nàng gặp Thanh Linh, trong Nam Nhiễm cổ mộ Thanh Linh vì nàng mà chết, lúc đó nàng chưa tới mười sáu, cái độ tuổi nói lớn cũng không lớn, không cách nào tiếp nhận được cái chết, vì sao hối hận, vì sao dằn vặt, nàng đã nếm trải hết.

Thất tịch gọi mời, lương tiêu chờ đợi, đêm đẹp như vậy, nhưng lòng nàng chỉ là một mảnh tiêu điều, quả thực khó mà vui vẻ được. Nhưng may mắn là tối nay có Liên Tam làm bạn bên người.

Nàng cũng không suy nghĩ qua vì sao có Liên Tam làm bạn bên người nàng là một chuyện may mắn, nàng chỉ cảm thấy, nếu bắt buộc phải có một người cùng nàng một chỗ tối nay, người đó nhất định phải là Liên Tam, nàng mới có thể có thời khắc yên bình này. Nàng cũng không suy nghĩ lý do. Chỉ là tối nay, khi nàng tỉnh dậy trong Xuân Thâm viện liền nhìn thấy hắn, nàng nghĩ, có lẽ ngày thường hắn đối với nàng nghiêm khắc, bắt bẻ, trêu trọc, nhưng mỗi câu nàng nói hắn đều để trong lòng. Tối nay hắn không có cự tuyệt nàng, dù chỉ một lần, tuy vẫn bộ dạng dửng dưng đó, nhưng hắn đối với nàng phá lệ ôn nhu.

Bên cạnh, sông Bạch Ngọc yên bình chảy, trên có thanh nguyệt dưới có minh đăng, cảnh đẹp trước mắt, nhạc hay bên tai, quả thật là nhân gian vô cùng vui vẻ, nhưng Thành Ngọc hoàn toàn không có loại cảm thụ này, ngược lại sau hai bài khúc, bờ bên kia sông đột nhiên xuất hiện một trận pháo hoa khác hấp dẫn sự chú ý của nàng, nàng thừa dịp Kim Tam Nương ngừng gảy đàn vì bọn họ rót rượu, len lén truồn xuống lầu.

Liên Tam không có cản nàng, đợi nàng một mạch chạy khỏi tiểu trúc lầu, hắn mới nâng quạt xếp lên khều một cái, vén nửa mái che cửa sổ lên, cây quạt nhẹ nhàng rạch một đường từ trái sang phải, trên sông Bạch Ngọc liền xuất hiện một làn sương trắng. Làn sương mù kia không bay lên mà lan rộng trên mặt sông, rất nhanh liền phủ kín bãi cỏ bên bờ.

Liên Tam nhìn Thành Ngọc kinh ngạc đứng giữa sương mù, nhìn nàng vui vẻ đưa chân đá đá làn sương quanh quẩn mắt cá chân, lại thấy nàng lơ đễnh ngồi xuống bên bờ sông, hắn thu hồi ánh mắt, nhấc một ly sứ trên bàn tùy ý nhấp một ngụm.

Nhìn thấy Thành Ngọc bị bỏ rơi bên bờ sông, Quý thế tử đang đứng trên cây sồi lập tức muốn phi thân xuống, nhưng bị Quốc sư đứng bên cạnh ngăn lại. Tay phải Quốc sư nắm lấy cánh tay trái của thế tử, mà thanh trường kiếm chưa rút khỏi vỏ của thế tử đặt ngang cổ Quốc sư.

Ánh mắt thế tử trầm xuống: "Nơi này là hậu viện thanh lâu, là nơi mà mấy tên công tử ăn chơi hay lưu luyến tới, mang một khuê tú như nàng tới thanh lâu đã là không được, để mặc nàng một mình bơ vơ, lại cực kỳ không được!"

Quốc sư cảm thấy tối nay đi theo Tam điện hạ ra ngoài là một quyết định vô cùng sai lầm, nhưng lúc này muốn rút lui hiển nhiên là không kịp, Liên Tam hơn phân nửa là biết có hắn đi sau thu thập, nên làm việc mới không cố kỵ như vậy.

Quốc sư nhìn hình dáng đám sương trắng vây quanh Quận chúa, kết giới ngang ngược đến mức đem thổ địa công công phải bức ra, có chút muốn chửi tục. Nếu để mặc cho thế tử lại gần Quận chúa, lúc hắn phát hiện ra hắn không cách nào đi xuyên qua đám sương trắng kia, thử hỏi hắn nên giải thích thế nào với thế tử hiện tượng thần kỳ mà huyền diệu này?

Mắt thấy Quý thế tử muốn động võ, Quốc sư không nghĩ ra biện pháp nào khác, bất đắc dĩ phải bấm quyết khiến hắn đứng yên không nhúc nhích. Quý thế tử không tin nổi, vô cùng giận dữ: "Ngươi..." Quốc sư lại bấm quyết phong kín âm thanh thế tử.

Thế giới rốt cuộc thanh tịnh. Quốc sư cùng Quý thế tử không thể nhúc nhích cũng không thể nói ra sức khuyên can: "Ta cảm thấy Quận chúa lúc này chỉ muốn ở một mình, ngươi cứ tùy tiện xuất hiện như vậy, nàng tức giận thì phải làm sao, ngươi nói có đúng hay không?"

Quý thế tử không có biện pháp trả lời cho nên căn bản cũng không thể trả lời là không phải.

Quốc sự tiếp tục tâm sự: "Ngươi một đường theo nàng tới đây, ta nghĩ âu cũng là do ngươi lo lắng cho nàng, tuyệt đối không phải vì muốn chọc tức nàng đúng không? Vì vậy ta là đang giúp ngươi a, thế tử," Quốc sư chân tình nói, "Trước hết ngươi cứ tỉnh táo lại một chút, an nguy của Quận chúa ta sẽ để tâm," lại lẩm bẩm, "Ta cũng cần tỉnh táo một chút."

Nói xong Quốc sư đứng trên cành cây bắt đầu rơi vào trầm tư. Hắn suy nghĩ rốt cuộc Tam điện hạ và Quận chúa có quan hệ thế nào.

Hắn cũng không mù, điệu bộ Tam điện hạ một đoạn đường vừa rồi, hoàn toàn là dáng vẻ vô cùng yêu thích Thành Ngọc. Nhưng vấn đề ở chỗ, Liên Tam hắn không phải người phàm, hắn là thần tiên. Thần tiên sao có thể yêu người phàm?

Tương truyền, thời điểm ban đầu hình thành trời đất, vũ trụ hồng hoang, chúng thần được tạo ra kỳ thực đã không thất tình cũng không lục dục, bọn họ vâng mệnh trời xác lập trật tự thiên địa, tạo ra bốn mùa, nhật nguyệt thay phiên, vạn vật sinh trưởng. Vì vậy đám thánh nhân thông suốt khi hình dung về thần linh, đã có câu nói "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu(3)".

Lúc ban đầu, thế gian này dưới con mắt của chúng thần, không phải vấn đề là nhân hay bất nhân, bọn họ nhìn phàm nhân hay các loại hổ báo côn trùng sâu bọ thật ra cũng như nhau. Người phàm thường cho rằng bản thân có nhiều khác biệt, so với đám hổ báo côn trùng sâu bọ lại càng cao cấp hơn mấy bậc, nhưng thật ra đó chỉ là ảo tưởng. Thần tiên nhìn người phàm, cũng như đang nhìn hổ báo côn trùng, nhìn hổ báo côn trùng, lại cũng giống như đang nhìn người phàm. Tam điện hạ tuy là Thần sinh ra ở thế hệ sau, nhưng thần cách lại cùng loại với thần viễn cổ.

Quốc sư không cách nào tưởng tượng được Tam điện hạ như vậy sẽ đi yêu thích một người phàm. Thử tưởng tượng Hoàng đế bỏ qua vấn đề chủng tộc để đi yêu một con bách linh điểu (một giống chim hót hay) thì sẽ như thế nào? Nhưng Quốc sư lập tức nhớ tới cặp ái phi kia của Hoàng đế đã bị Thành Ngọc nướng chín, xem ra, Hoàng đế cũng không phải người bình thường.

Quốc sư cảm thấy mờ mịt. Cái loại mờ mịt này, là mờ mịt khi mà thế giới quan cùng giá trị quan đấu đá lẫn nhau.

Phía trước Khoái Lạc Viên oanh thanh yến ngữ, thiết thiết dây tơ, như muốn đem toàn bộ phù hoa nhân thế hòa trong câu hát, hậu viên của Kim Tam Nương ngược lại chỉ có một lầu trúc đơn độc, một phòng hoa cùng một vườn rau, ngoài ra còn có một đoạn sông Bạch Ngọc ngăn cách với khu vườn, cảnh nhàn người cũng nhàn.

Sau khi một cột pháo hoa cuối cùng bắn lên từ bờ bên kia sông Bạch Ngọc tàn lụi trên không trung, Liên Tống mới đứng dậy đi xuống lầu, tới bên cạnh bờ sông.

Pháo bông đã hết, nhưng Thành Ngọc vẫn nằm trên bãi cỏ ven bờ, hai tay gối sau gáy, ngơ ngác ngưng mắt nhìn bầu trời. Trên không trung, mặt trăng khuyết nửa, một vài ngôi sao còn tỏa sáng, đám mây tựa như khói trà lững thững trôi, thật ra thì không có gì để ngắm.

Hắn cúi mắt nhìn nàng một hồi, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, bắt chước nàng, lấy tay gối đầu, nhưng hai mắt nhắm lại.

"Vừa rồi pháo hoa có đẹp không?" Hắn hỏi.

Nàng nhìn bầu trời: "Cũng tạm được."

"Tạm được?" Hắn vẫn nhắm hai mắt.

Thành Ngọc thích xem pháo hoa. Nhưng cái này thật ra không tính là nàng thích, mà là nương nàng Tĩnh An vương phi thích.

Có vài người sau khi người thân qua đời, vì muốn gửi gắm thương nhớ, theo bản năng liền coi sở thích người thân thành sở thích của mình, Thành Ngọc chính là người như vậy. Sau khi Tĩnh An vương phi qua đời, nàng mới có thói quen thích xem pháo hoa, chính là trong những đêm mùa hè, lúc đám tiểu đồng tử nhà giàu cầm cây pháo hoa đùa nghịch, nàng cũng có thể nhìn đến không động đậy.

Thật ra thì vấn đề không phải là đẹp mắt hay khó coi, trong lúc nàng nhìn ngắm những thứ đó, trong đầu nàng lại không suy nghĩ đến chúng.

Nàng yên lặng một hồi, khẽ lẩm bẩm: "Ta đã từng nhìn thấy pháo hoa còn đẹp hơn những pháo hoa vừa rồi."

"Trước đây rất lâu vào dịp sinh thần của mẫu thân, phụ thân đã vì nàng ở trên Thập Hoa Lầu bắn pháo hoa, hoa anh đào mùa xuân, hoa sen mùa hạ, hoa cúc mùa thu, hoa sơn trà mùa đông, từng đóa nở rộ trên bầu trời thành Bình An, tỏa sáng một nửa vương thành, rất là đẹp mắt, về sau, ta chưa từng nhìn thấy pháo hoa nào đẹp mắt hơn thế."

Nếu bàn về nghe hiểu tâm ý, không một ai có thể qua nổi Tam điện hạ.

Thành Ngọc nhắc tới tuổi thơ nàng, tuy nói hết sức mơ hồ, hắn lập tức biết nàng nói đến đêm nào năm nào.

Đúng là từng có một đêm như vậy, bầu trời vương thành đốt pháo hoa có thể sánh bằng tiên cảnh cửu thiên, ngày đó Thiên Bộ còn khen ngợi, nói pháo hoa phàm nhân chế tạo ra có thể tạo ra mấy phần phong nhã tựa cơn mưa mạn đà la hoa tạo thành một cái lưới bao phủ Thanh Vân điện, người phàm đúng là không thể khinh thường.

Nhưng ngày hôm sau người bắn pháo hoa liền bị một vị quan bên người Hoàng đế tố cáo một trận, nói là việc này quá xa hoa lãng phí, trong dòng dõi tôn thất không nên tồn tại thói sống xa hoa này, làm trái tổ huấn của tổ tiên. Khi đó, mặc dù Tiên đế còn tại vị cũng là một tên xa hoa dâm dật thủ đoạn bịp bợm, nhưng ngay cả hắn cũng chưa bao giờ dám phóng loại pháo hoa xa xỉ như vậy, vì thế Tiên đế thuận theo lời nói của vị quan kia, xử giam vị tôn thất làm trái tổ huấn này, còn cắt nửa năm bổng lộc của hắn. Vị tôn thất này chính là Tĩnh An vương gia.

Một năm đó cũng sảy ra rất nhiều việc, Bắc Vệ xác lập tân chủ, chỉ huy quân đội xuôi nam, cướp đoạt biên giới Hi Vệ, Tĩnh An vương phụng mệnh xuất chinh đánh Bắc Vệ, không may gặp bất lợi ở sườn núi Tử Hoành, chết trận sa trường. Tĩnh An vương phu thê tình thâm, Vương phi không chịu nổi đả kích này, nghe nói liền triền miên giường bệnh, không lâu cũng buồn bực qua đời. Tĩnh An vương phủ chỉ lưu lại một hài đồng non nớt. Lúc đó lão Trung Dũng hầu còn cảm thán đứa trẻ kia thật đáng thương.

Nhưng lúc đó, lão Trung Dũng hầu bất quá chỉ cảm thán một câu như vậy, Tam điện hạ bất quá cũng chỉ nghe như vậy, chuyện này với hắn mà nói, chỉ là chuyện mây khói không chút ý nghĩa.

Nhưng hài tử đó lúc này lại đang nằm bên cạnh hắn.

Nàng cùng hắn nhắc tới đêm hôm đó, tận lực giả bộ vân đạm phong khinh, nhưng hắn đã nhìn qua bốn mùa trong nội tâm của nàng.

Cũng không biết lúc này nàng đang giấu mình trong mùa nào. Cái dáng vẻ kia của nàng, có chút khiến người ta đau lòng.

Tam điện hạ liền giơ tay lên.

Cùng với đó một âm thanh trong trẻo như tiếng sáo chim bồ câu vang lên, tựa như có một vết mực nhạt vạch trên bầu trời rồi bỗng nhiên xuất hiện muôn vàn quang châu, lúc quang châu nổ tung âm thanh vang dội như muốn lật thiên hà, lưu vân trên bầu trời đều bị kinh tán. Thời điểm âm thanh nổ ra, hoa Mạn Đà La bảy màu nở rộ bao trùm cả bầu trời phía nam. Bầu trời mỹ lệ huyền ảo, đóa Mạn Đà La bảy màu trong nháy mắt tan biến, Ưu Đàm Bà La lại nối tiếp phóng lên, sau đó là Kim Bà La hoa, Câu Tô Ma hoa và các loại hoa khác cũng theo nhau mà tới lan tỏa hương hoa...Một tràng pháo hoa này, so với cái đêm mười năm trước còn hoành tráng hơn.

Quốc sư vẫn một mực đứng trên cành cây sồi quan sát động tĩnh của Tam điện hạ liền té xuống, kéo theo Quý thế tử bên cạnh cũng té xuống theo.

Người phàm nhìn, chỉ cảm thấy trận pháo hoa này thật hoành tráng, không một tiếng động đột nhiên bắn lên, trong khoảng khắc chiếu sáng cả tòa thành, thật đáng trầm trồ. Nhưng trong mắt Quốc sư, không chỉ vương thành bị chiếu sáng, mà cả nhân gian đều bị chiếu sáng. Hắn nhìn ra được, đám quan lại Khâm Thiên Giám không phải ăn không ngồi rồi, tất nhiên cũng nhìn ra được.

Thành Ngọc nằm bên bờ sông bị cảnh đẹp kích động, ngửa đầu nhìn cơn mưa hoa đầy trời lẩm bẩm: "Trời ơi..."

Quốc sư giống Thành Ngọc lẩm bẩm cùng lời thoại: "Trời ơi..." Phải biết sau khi Tiên đế cưỡi hạc về trời, Quốc sư chưa từng bị ai ép đến mức phải nói ra hai chữ "Trời ơi" này.

Một trận pháo hoa này, quả thực không giống như phàm nhân có thể làm ra, lại thêm đám Khâm Thiên Giám ngày mai chắc chắn sẽ bẩm báo lên, Hoàng đế nhất định sẽ cho triệu mình hỏi kỹ càng, Hoàng đế muốn hỏi gì Quốc sư rất rõ ràng, không ngoài trời xanh báo điềm lành, thì chính là có thiên ý? Hắn không thể nói cho Hoàng đế biết, chẳng có thiên ý nào hết, chuyện này chỉ là đám thần tiên nhàn rỗi kia cũng giống phàm nhân, cũng có lúc muốn lấy lòng các cô nương xinh đẹp?

Quốc sư uất ức nghĩ, hừ, may mà vừa rồi kịp che miệng Quý thế tử, nếu không lúc này Quý thế tử hỏi hắn đây là cái gì, nhất thời hắn cũng không biết trả lời thế nào cho phải.

Nghĩ đến đây không khỏi nhìn sang Quý thế tử, nhưng Quý thế tử ngay cả bản lĩnh này cũng có, ánh mắt hắn vô cùng rõ ràng biểu đạt nghi vấn "Đây là cái gì?”

Quốc sư rất chi là rầu rĩ, suy nghĩ chốc lát, liền tìm một mảnh vải trùm kín mặt Quý thế tử.

Bên bờ sông, Thành Ngọc tuy rất kinh sợ, nhưng rất nhanh sau đó liền trở nên cao hứng, đưa tay bắt lấy những điểm sáng pháo hoa rơi xuống, phát ra âm thanh cảm thán không tin nổi: "Đây là sinh thần vị thần tiên nào trên trời sao? Quả thực quá phô trương."

Tam điện hạ không đổi sắc ừ một tiếng.

Nhưng mà, mấy vị thần tiên kia tổ chức sinh thần cũng không làm một trận lớn như vậy. Thí dụ như khi Thiên quân bệ hạ có một năm tổ chức sinh thần, muốn chiêm ngưỡng một chút ảo ảnh phật hoa, liền chỉ đích danh Tam điện hạ đang là chưởng bách hoa đảm nhiệm việc này, hắn cũng không làm một trận lớn như vậy, chỉ có ba mươi hai ngày trong Bảo Nguyệt Quang uyển rất bình thường mà thôi. Mà đó còn là phụ thân của Tam điện hạ.

Tam điện hạ ngẩn ngơ nhìn ngón tay mình. Mới vừa rồi, sao tay hắn lại run?

Hắn vốn chỉ muốn ở bên kia bờ sông tùy ý làm một trận pháo hoa nhỏ, khiến Thành Ngọc đang chìm trong thê lương lạnh lẽo trở nên phấn chấn hơn. Nhưng lúc đó vừa vặn có một cơn gió nhẹ phất qua, bởi vì hai người họ rất gần nhau, gió đêm khiến vài sợi tóc của Thành Ngọc vô tình cọ qua má phải của hắn. Cảm giác nhột nhột kia khiến lòng hắn động một cái, bàn tay đang làm phép không khỏi run lên.

Tam điện hạ hơn ba chục ngàn năm chưa bao giờ sai lầm khi triển khai thuật pháp. Chưa nói đến cái pháp thuật cỏn con này.

Kết quả vừa sai lệch một chút liền tạo ra động tĩnh lớn như vậy.

Những mảnh vụ pháo hoa tạo ra vô số điểm sáng rơi xuống nhân gian, những điểm sáng giống như những con đom đóm vậy, nhưng chúng lại có màu sắc, lại giống như có ý thức, ở giữa không trung truy đuổi nô đùa. Thành Ngọc đưa tay bắt lấy chúng, nhưng những điểm sáng này so với đom đóm càng khó bắt hơn, nàng phát hiện bọn chúng quẩn quanh mép váy nàng.

Bọn chúng thích tụ tập bên váy nàng, lúc nàng bước đi, bọn chúng cũng theo làn váy dao động, giống như thứ ánh sáng nhiều màu có sinh mệnh, nàng nhanh bọn chúng cũng nhanh, nàng chậm bọn chúng cũng chậm.

Nàng không tránh khỏi muốn trêu chọc chúng, nhấc váy lên đung đưa, làn váy dao động như gợn sóng, từ từ, rồi nhanh dần, càng lúc càng nhanh, những điểm sáng kia đi theo nàng quả nhiên có chút quay cuồng, không chịu nổi tốc độ kia liền tản ra, Thành Ngọc vui vẻ cười lớn.

Tam điện hạ nghe tiếng cười vui vẻ kia liền hồi hồn, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy, dưới khung cảnh bầu trời tràn ngập Ưu Đàm Bà La, thiếu nữ váy trắng vui vẻ xoay tròn. Những đốm sáng của pháp hoa sau khi rơi xuống đang bay nhảy quanh làn váy nàng, giống như đem ánh trăng thêu trên váy.

Nàng không biết nhảy múa, chẳng qua là tùy tính, giống như muốn thoát khỏi những đốm sáng kia mới quay vòng tròn. Tầng lụa mỏng bên ngoài váy trắng tựa như từng đợt sóng dập dìu bên chân. Hắn vẫn luôn cảm thấy màu trắng khiến nàng quá ngây thơ, nhưng lúc này cũng chính màu trắng, mới khiến những động tác ngây thơ như vậy trở nên động lòng người.

Nàng chợt ngừng lại, có chút chóng mặt đỡ lấy trán, điểm sáng bên làn váy bỗng dưng tản ra, giống như đợt sóng đụng phải đá ngầm tan thành bọt nước, tựa như thật sự cảm thấy vui vẻ liền bật cười: "Chơi vui quá." Vạt áo trắng làm từ tơ và gấm xếp chồng lên nhau vẫn còn bồng bềnh, chậm rãi phập phồng bên chân nàng, giống như sóng biển.

Nhưng nếu là sóng biển, trên đợt sóng kia, còn thiếu một chút màu xanh. Tam điện hạ không ý thức được bản thân khẽ nâng cây quạt lên.

Sau đó, một cái chớp mắt, Thành Ngọc trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn những điểm sáng vừa tản ra chợt tụ lại thành một mảnh màu xanh lam chậm rãi trườn quanh chân váy nàng. Chân váy nàng màu trắng, những thứ kia lại có màu xanh nhạt, một chút có màu xanh đậm. Xanh là biển, trắng là sóng, đó chính là hình dáng của biển.

Nàng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, không nhịn được lại xoay tròn hai vòng, lúc dừng lại, nhìn thấy trong màu xanh nhạt kia có điểm sáng bạc có hình đuôi cá, giống như thực sự có cá ẩn trong sóng biển.

Nàng khiếp sợ nhìn xuống váy mình, một lúc lâu, thử thăm dò đưa tay chạm vào đuôi cá kia, không ngờ lập tức một con cá màu bạc nhảy ra từ váy, quấn lấy ngón tay nàng, tiếp đó nó nhảy vào lòng bàn tay nàng.

Thành Ngọc cao hứng hết sức, cẩn thận dùng hai tay bảo vệ con cá bạc nhỏ kia, vội vàng muốn khoe với Liên Tam, nhưng lúc quỳ xuống không cẩn thận dẫm phải vạt váy. Tối nay Tam điện hạ vốn có chút sao lãng, thấy nàng nhào tới, chỉ kịp nghĩ đưa tay đỡ eo nàng.

Một khắc sau, hắn bị nàng đè xuống dưới đất.

Hắn nằm trên đất, tay phải ôm eo nàng, khiến nàng cố định cả người đè trên hắn. Hai tay nàng vẫn đang giữ con cá nhỏ, để ở ngực ngăn giữa bọn họ. Kịp nhận ra tình cảnh bên dưới mình, nàng từng chút đem hai tay di chuyển, trộm trộm nhìn một cái, chắc chắn con cá kia vẫn an toàn, nàng mới từ cái tư thế đáng cười đó ngẩng đầu lên.

Y phục mùa hè đơn bạc, hắn có thể cảm giác được toàn bộ cỗ thân thể này, là ấm áp, mềm mại, mang hơi thở thuần khiết.

Sợ kinh động con cá nhỏ, nàng không có lập tức đứng dậy, ngược lại dè dặt cho hắn nhìn con cá kia, ngây thơ hỏi hắn: "Có phải rất thần kỳ hay không?"

Hắn nhìn nàng, nhưng không trả lời. Trên khuôn mặt tươi cười của nàng, có chút thất vọng. Nàng muốn bò dậy, đầu tiên cẩn thận đem con cá đặt lên bãi cỏ bên cạnh, sau đó chống người ngồi dậy, vào lúc nàng chuẩn bị đứng lên, tay phải hắn chợt nắm chặt eo nàng.

Nàng kinh hãi, ngẩn ra, sau đó lập tức vì động tác này của hắn mà nghĩ ra một lý do: "A, là ta vừa rồi đập xuống, khiến Liên Tam ca ca té đau phải không? Ngươi bị thương sao? Có phải ta lại đụng phải chỗ đau của ngươi không?"

Cảm xúc trong mắt hắn có chút quay cuồng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mờ mịt không chút gợn sóng trả lời nàng: "Không có."

Nàng không quá tin tưởng: "Nói dối." Nhưng cũng không dám cử động nữa, suy nghĩ một lúc, liền đưa tay dò xét, hướng trên người hắn lần mò.

Ngón tay kia có chút khẩn trương chạm đến đầu vai hắn, tiếp xúc xoa nhẹ cùng nắn bóp mang ý dò xét, vô cùng dịu dàng. Nhưng chính cái loại dò xét này, lại như một thứ cám dỗ chết người. Bàn tay mềm mại của nàng lướt qua đầu vai hắn, dò xuống xương bả vai, trong lúc đó vô tình chạm qua cổ, tựa như hỏa tinh lướt qua da thịt. Hắn nhịn không được khẽ nhúc nhích. Nàng lo lắng: "Bị đau sao?" Ngón tay theo cổ hắn dời xuống ngực, sống lưng, cuối cùng là eo.

Động tác của nàng như đang dụ dỗ hắn. Gương mặt nàng cũng vậy. Vầng trán trơn bóng có một lớp mồ hôi mỏng, do vừa rồi cùng những điểm sáng kia chơi đùa, mi cốt cùng gò má có chút ửng đỏ. Tựa hồ bị ánh mắt hắn khiến cho bối rối, nàng khẽ cắn môi. Hàm răng trắng tinh cắn nhẹ xuống môi dưới, làn môi trong nháy mắt trở nên đỏ ửng. Mi, mắt, môi còn có một tầng mồ hôi mỏng kia, gần trong gang tấc. Quả là tuyệt sắc. Ánh mắt Tam điện hạ tối sầm lại.

Hắn cho tới bây giờ mới biết nàng tuyệt sắc như vậy.

Hắn nhớ lại lúc gặp nàng lần đầu tiên.

Đầu xuân hai năm trước, hắn du hồ trở về liền gặp trời mưa, nhìn thấy trong một cái đình nhỏ gần bến đò có một sạp hàng bán dù, hắn liền tiến lại gần. Lúc đó nàng đang trông coi sạp dù ngủ gà ngủ gật. Đầu tiên hắn cũng không quá chú ý tới nàng, đợi nàng từ trong cơn mơ màng tỉnh dậy, lúc nàng kinh ngạc nhìn hắn, bởi vì tầm mắt nàng quá nóng bỏng, hắn mới thu hồi thần trí từ trong màn mưa xuân đặt trên người nàng. Bên ngoài đình, mưa gió triền miên, trong đình lại một mảnh tĩnh lặng, nàng hơi ngước đầu nhìn hắn, gương mặt vẫn còn mang chút ngây thơ, nhưng đúng là rất đẹp. Hắn liền ngẩn người. Nhưng lúc đó, hắn không nghĩ tới gương mặt này, người này, có một ngày sẽ khiến hắn...Khiến hắn như thế nào đây?

Lúc giương mắt liền đụng phải ánh mắt nàng, trong khoảnh khắc đó, lòng hắn đột nhiên chìm xuống, chính là vì tuy động tác của nàng dụ dỗ hắn, gương mặt nàng cũng dụ dỗ hắn, nhưng trong đôi mắt kia lại là một vẻ vô cùng trong sáng.

Một đôi mắt trong sáng, ngây thơ, đơn thuần, không hiểu thế sự.

Hắn đột nhiên đẩy nàng ra.

Thành Ngọc phát ngốc tại chỗ. Nhìn hắn chậm rãi đứng dậy, không nói lời nào sửa sang lại ống tay áo, nàng cảm giác hắn đang tức giận. Hắn lại tức giận, hắn vẫn thường hỉ nộ vô thường, nhưng như này thì thật đáng sợ, nàng cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi như vậy, khiến nàng càng phiền não hơn là nàng không biết hắn nổi giận cái gì, vì vậy nàng khẽ nhíu mi, thử dò hỏi hắn: "Ta chạm vào vết thương của Liên Tam ca ca sao?"

Hắn yên lặng một lúc, mới nhàn nhạt nói: "Không có." Vừa nói liền muốn xoay người muốn đi.

Nàng theo bản năng kéo ống tay áo hắn: "Vậy Liên Tam ca ca ngươi muốn đi đâu?"

Hắn không xoay người, hồi lâu, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tối nay ngươi vốn muốn ở một mình, ta đi theo ngươi lâu như vậy, ngươi hẳn thấy phiền toái đi."

Nàng có chút kinh ngạc: "Ta không có phiền." Nàng tựa hồ là bật thốt lên, càng nắm chặt tay áo hắn, trên mặt không có biểu tình gì, ngẩng đầu nhìn hắn, giống như không hiểu: "Liên Tam ca ca, ngươi bỏ ta ở chỗ này, là muốn đi đâu?"

"Ta chỉ trở lại lầu ngồi một chút." Hắn đưa tay muốn gỡ ngón tay đang nắm chặt của nàng.

Nàng lại không có buông hắn, ngón tay càng nắm chặt hơn, nàng thấp giọng: "Là ngươi cảm thấy phiền đi."

"Cái gì?" Liên Tam nhất thời không nghe rõ.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ủy khuất: "Ta không có phiền, là ngươi thấy phiền!"

Hắn chợt ngừng lại.

Nàng tiếp tục nói: "Bởi vì tối nay ta không khống chế được mình, vẫn luôn buồn bực không vui, cho nên người thấy phiền."

Hắn chính xác là có chút phiền não, cảm giác phiền não này khiến hắn không quen, cũng không phải vì nàng tối nay trầm lặng, không phải vì nàng một mình chịu đựng thống khổ không muốn tâm sự với người khác, cũng không phải vì nàng khắc chế những giọt nước mắt nghẹn ngào. Hắn biết là bởi nguyên nhân gì. Hắn rốt cuộc thở dài một cái: "Không phải vấn đề ở ngươi."

"Không phải vấn đề ở ta, thì là vấn đề ở đâu chứ?" Nàng giống như thực sự nghi hoặc, trong mắt lại xuất hiện thần khí ngây thơ đó. Nàng cho tới bây giờ chính là ngây thơ, Hoa yêu trong Thập Hoa Lầu nuôi lớn hài tử, không vướng vào chuyện trần tục, giữa chân mày có chút linh tuệ, trong đôi mắt, là nét thuần nhiên vô tà mà người ngoài không thể có được. Mới lúc đầu, hắn còn yêu thích nét ngây thơ này của nàng.

Nhưng gần đây, thần tình kia lại khiến hắn tức giận. Nàng trừng mắt nhìn, còn không hiểu thế sự tra hỏi hắn: "Liên Tam ca ca, vậy vấn đề là ở đâu?"

Điều này càng khiến hắn tức giận, vì vậy hắn lật lọng lạnh lùng nói: "Đúng, là vấn đề ở ngươi." Còn cứng rắn gỡ tay nàng ra, thu lại ống tay áo, chuẩn bị quay trở lại trúc lâu bình tâm một chút.

Nàng đột nhiên cao giọng: "Không được đi!"

Thế nhưng cũng không ngăn được bước chân hắn.

"Ta cũng biết," chỉ ba chữ thôi, nhưng thanh âm có chút run rẩy, nàng vội vàng nói, "Không có ai thích khuôn mặt ủ rũ, đau buồn của ta, nhưng ta không khống chế được, tối nay, ta..."

Hắn đột nhiên dừng bước, mới hiểu được nàng đang muốn khóc, thanh âm run rẩy là bởi vì nàng cố gắng kìm nén nghẹn ngào nơi cổ họng.

Một đóa Ưu Bà La cuối cùng tàn lụi trên bầu trời, bên bờ sông Bạch Ngọc, những điểm sáng tựa như những con đom đóm kia cũng tiêu tán. Nhân gian rơi vào đêm trăng tĩnh lặng, tiểu trúc lầu lại vang lên tiếng đàn tỳ bà, trong bóng đêm tĩnh lặng, giai điệu có chút réo rắt.

Nàng lần nữa mở miệng, nức nở đã bị đè xuống: "Ta biết ta cái gì cũng không nói khiến ngươi phiền lòng, ngươi nói đúng, vấn đề là ở ta."

Hắn xoay người lại, liền thấy dưới ánh trăng, hàng lông mi nàng ướt đẫm, chóp mũi ủng đỏ, nhưng vẫn cứng rắn không khóc, hai tay nàng nắm chặt vào nhau: "Ngươi muốn biết Chu Cẩn phong ấn cái gì đúng không, những chuyện kia ta không muốn nói cho ngươi biết, là bởi vì ta không muốn nhớ lại."

Hai tay nàng càng nắm lại chặt hơn, tựa như cố gắng lấy hết dũng khí: "Tất cả mọi chuyện đã qua đều không có cách nào vãn hồi, ta chỉ muốn đem bọn họ phong ấn thật sâu trong đáy lòng. Ta không có dũng cảm nhớ lại, nếu nói cho ngươi mà nhớ lại, ta sẽ đau khổ đến mức sẽ khóc lóc thảm thiết, ngươi không thích ta như vậy, ta cũng không thích ta như vậy."

Nàng từ từ ngẩng đầu: "Nhưng nếu Liên Tam ca ca nhất định phải biết, ta có thể nói."

Nàng hiểu lầm nguyên nhân hắn tức giận.

Nhưng hắn chỉ nhìn nàng, cũng không chỉnh lại. Vòng vo một hồi, bọn họ lại quay trở lại cái vấn đề ban đầu tối nay. Trong nội tâm bốn mùa của nàng, hắn không tìm ra đoạn quá khức mà Chu Cẩn phong ấn, hắn vốn chỉ muốn tự mình dùng vài phương pháp để tìm ra, không nghĩ tới nàng sẽ chủ động nói cho hắn. Trời xui đất khiến.

Hắn thở dài một cái, "Ngươi định nói cho ta bao nhiêu?" Hắn hỏi nàng.

"Toàn bộ." Nàng cắn môi.

Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng, lại rơi xuống hai tay đã nắm đến bầm tím. Hồi lâu, hắn đưa tay ra đem mười ngón tay đang nắm chặt của nàng tách ra, đặt vào lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn nàng: "Sự việc kia ta muốn ngươi nói ra, không phải để ngươi khổ sở, A Ngọc," hắn trầm tĩnh nói, "Là muốn ngươi có thể đối mặt."

"Ta," nàng nghẹn ngào, muốn giơ tay lên che mắt nhưng không được, đành nhắm mắt: "Ta không thể đối mặt." nàng nhẹ giọng trả lời hắn, giọt lệ vương trên khóe mắt, rốt cuộc cũng rơi xuống.

(1): Cốt cách dáng dấp của bậc tiên

(2): Một loại tôn vinh công lao

(3: trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm (hay là đồ bỏ đi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.