Cẩm Thư tỉnh lại, nhưng chưa chiêu cáo Tứ Hải Bát Hoang, nhưng lại nghe nói Chiết Nhan thượng thần muốn cưới một nữ tử tên Cẩm Thư, không biết có phải cùng một người với thái tử trắc phi đó hay không.
Chiết Nhan thượng thần ẩn cư ở mười dặm rừng đào, tất nhiên hôn lễ giản lược nhất có thể nhưng vẫn có rất nhiều người đến tham gia, tỷ như Đông Hoa Đế Quân, tỷ như Mặc Uyên thượng thần, lại tỷ như Bạch Chân thượng thần, Thanh Khâu tất nhiên cũng đến.
Hôn lễ tuy rằng đơn giản không giống Thái Tử cưới phi, nhưng hai người đều thực thích, hai người vốn độc thân lại không cha không mẹ, nên bản thân mình vui vẻ là được rồi?
Một đời này vẫn là lần đầu tiên Cẩm Thư mặc hỉ phục, Tân Nô đỡ Cẩm Thư đến bên cạnh Chiết Nhan trước sự chứng kiến của mọi người. ( Tân Nô được cứu)
“Trước kia chỉ được thấy nàng mặc phấn y, sau lại thấy nàng mặc bạch y, bây giờ thấy nàng mặc hỉ phục cũng xinh đẹp vô cùng.” Ánh mắt Chiết Nhan sáng quoắc nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt cười đến là vui vẻ.
“Phụt ~” Ý chàng là ta không mặc gì càng đẹp hơn đúng không? Lời này nàng cũng sẽ không nói ra.
“Nha đầu Cẩm Thư……” Nghe tiếng là các vị thúc bá của nàng.
“Cẩm Thư bái kiến các vị thúc bá” Mặc kệ ra sao Cẩm Thư vẫn tôn kính trưởng bối.
“Không cần đa lễ!” Các vị thúc bá hối hận, lau nước mắt: “Sớm biết ngươi thích Chiết Nhan thượng thần thì các thúc bá đã không ép ngươi với thái tử điện ha, các thúc bá có lỗi với cháu, có lỗi với phụ mẫu cháu.”
“Các vị thúc bá đừng nói như vậy, các vị thúc bá yêu thương Cẩm Thư, Cẩm Thư vẫn luôn biết, sau này Cẩm Thư còn chờ các vụ thúc bá chiếu cố nhiều hơn đó!” Nàng nói vô cùng khách khí.
“Tất nhiên rồi, nếu nha đầu Cẩm Thư có yêu cầu gì các vị thúc bá sẽ tận lực!”
Các vị thúc bá nói xong thì lui sang bên cạnh, Bạch Thiển và Dạ Hoa tiến lên, Bạch Thiển còn lôi kéo tay của Cẩm Thư thân mật nói: “Những việc trước đó cho ta xin lỗi, nếu như ngươi đã gả cho Chiết Nhan thì sau này chúng ta là người một nhà rồi.”
Cẩm Thư cảm nhận được một ánh mắt nóng rực không cần xem cũng biết là ai, Cẩm Thư rút tay ra không cho thiên hậu tương lai chút mặt mũi nào. Cẩm Thư mỉm cười, tuy nàng vẫn cười nhưng nàng vẫn cảm thấy châm chọc từ đáy lòng: “Vẫn là thôi đi, ta thấy thái tử điện hạ không muốn ta và người kết giao với nhau đâu.”
“Không phải, ta……” Trong lòng Dạ Hoa cảm thấy chua sót, lời này lọt vào tai giống như Cẩm Thư đang châm chọc hắn.
“Chàng nhìn chàng đi, chàng dọa nàng ấy rồi, những việc chúng ta làm thật xin lỗi nàng ấy hơn nữa nàng ấy còn giúp đỡ chúng ta nữa ( chỉ việc lấy thần chi thảo và sinh tế chuông đông hoàng), hôm nay chúng ta xin lỗi nàng ở đây mong rằng nàng ấy sẽ bỏ qua chuyện cũ.” Bạch Thiển dùng khuỷu tay chọc chọc Dạ Hoa.
“Phía trước là Dạ Hoa có lỗi, xin Cẩm Thư tha thứ.” Dạ Hoa chắp tay.
“Kêu tẩu tẩu!” Cẩm Thư nói, hắn không có tư cách gọi cái tên đó.
“Chiết Nhan là nghĩa tử của Phụ Thần, là nghĩa huynh của chúng ta, tất nhiên nên gọi nàng là tẩu tẩu.” Lúc này Mặc Uyên lên tiếng, Mặc Uyên là đại ca của Dạ Hoa, thê tử của Mặc Uyên hắn phải gọi một tiếng đại tẩu, Chiết Nhan là nghĩa huynh như vậy phải gọi là tẩu tẩu.
“Tẩu tẩu!” Bạch Thiển nhanh chóng gọi một tiếng.
Cẩm Thư che miệng, tựa hồ hơi thấy ghê cổ, khiến cho sắc mặt Bạch Thiển trở nên khó coi, sắc mặt Dạ Hoa càng khó coi hơn.
Chiết Nhan bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng hỏi: “Nàng có sao không?”
Cẩm Thư đỏ bừng mặt, giận trừng mắt hắn, nhẹ nhàng cắn môi: Còn không phải tại hắn sao.
Chiết Nhan nhìn Cẩm Thư như vậy nhưng cũng không biết bản thân làm sai cái gì, đến khi Cẩm Thư ngất xỉu hắn mới hoảng hốt: “A Thư, A Thư……”
Chiết Nhan sắp làm cha, cùng một ngày trở thành trượng phu của người ta vừa thành cha của một đứa trẻ, đúng là lâm hỉ song môn.
Dạ Hoa trở lại Thiên cung, Thiên Quân hạ lệnh cho hắn nhanh đến Thanh Khâu hạ sính, thành hôn với Bạch Thiển, trước đó vốn đã định ngày nhưng lại bị trì hoãn vì chuyện của Kình Thương.
Hiện tại không thể kéo dài thời gian nữa, A Ly đã ở Thanh Khâu chơi vui vẻ vô cùng, Dạ Hoa tất nhiên cũng không đi quản hắn, hiện giờ hắn đã biết tâm ý của mình nhưng hắn biết là không thể, cho nên cưới ai làm thái tử phi cũng được, cưới Bạch Thiển cũng thế.
Vào ngày Dạ Hoa và Bạch Thiển thành hôn Dạ Hoa lại bị thương, mọi người đều cảm thấy không thể tin được cả tứ hải bát hoang này ai dám làm thái tử điện hạ bị thương?
Chuyện là như thế này, ngày ấy đại hôn thiên tộc chuẩn bị cho Bạch Thiển một hôn lễ rất long trọng, mà Chiết Nhan cũng đến Thanh Khâu chúc mừng nhưng mà Cẩm Thư không muốn đi thả ở mười dặm rừng đào đánh đàn còn hơn! Nàng lấy lý do thân hình nặng nề để ở lại.
Chiết Nhan biết Cẩm Thư thích đánh đàn, khó khăn lắm mới tu bổ phục hy cầm để lúc Cẩm Thư rảnh thì gẩy một khúc.
Tiếng đàn êm ái dễ nghe vang lên khắp rừng đào, một nam tử mặc huyền y bước vào trong rừng đào nhìn Cẩm Thư với ánh mắt sáng ngời.
Bỗng nhiên lúc này hắn lại có ý nghĩ bắt Cẩm Thư nhốt ở trong Tẩy Ngô Cung, vậy thì sau này nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn, dù sao nàng cũng là thái tử trắc phi dù hắn có đi đoạt lại thì dù cho có là Đông Hoa Đế Quân cũng không thể nói cái gì……
“A Thư……” Nghe thấy giọng nói đó hai tay Cẩm Thư hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục gảy phục hy cầm.
“A Thư……”
Xưng hô thân mật như thế làm cho Cẩm Thư cảm thấy không được tự nhiên: “Thái Tử điện hạ chẳng lẽ đã quên đây là khuê danh của ta, chỉ có người thân cận nhất mới được gọi?” Tuy rằng Bạch Chân cũng gọi nàng như vậy nhưng nàng xem Bạch Chân như bạn bè như huynh trưởng.
“A Thư, ta đoán không sai cuối cùng nàng vẫn hận ta.” Dạ Hoa vẫn còn cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
“Trước kia là Cẩm Thư không hiểu chuyện tự cho là bản thân thiếu nợ thái tử điện hạ nên mới tự chủ trưởng trả nợ cho ngài, cũng không suy xét xem người đó có cần hay không. Hiện tại Cẩm Thư mới hiểu được bản thân Cẩm Thư cũng không nợ ngươi cái gì.” Cẩm Thư ngước mắt lên nhìn về phía trước thấy hắn đứng cách nàng không xa.
“Có phải nàng còn để ý một kiếm trong ngày đại hôn đó không?” Trong mắt Dạ Hoa như bắt đầu tích tụ chất lỏng nào đó.
Cẩm Thư không trả lời: Sao ngươi không tự mà đi thử cảm giác bị đâm xem?
Dạ Hoa tiến về phía trước gọi thanh minh kiếm ra rồi đưa nó cho Cẩm Thư: “Cầm nó đâm ta một kiếm.”
“Người nghĩ làm như vậy có thể tiêu trừ áy náy của bản thân sao?” Sao hắn có thể có cảm giác hổ thẹn với nàng chứ? Kể cả nàng có chết hắn ta cũng không hề để ý đến nàng cơ mà.
Dạ Hoa tiến lên nắm thanh minh kiếm đâm vào ngực của mình.
Cẩm Thư kinh ngạc đứng lên nhìn hắn, hắn lại thật sự động thủ, Dạ Hoa mỉm cười đột nhiên cầm tay nàng để lên chuôi thanh minh kiếm làm cho vết đâm càng sâu hơn.
“Như thế có thể hóa giác chút hận thù nào trong lòng nàng không?” Khóe miệng Dạ Hoa chảy không ít máu nhưng hắn vẫn tươi cười.
Dạ Hoa vẫn nắm tay nàng không bỏ: “A Thư, trước kia là ta tự cho mình là đúng, quá mức tự phụ, có không, có không……” Hắn cũng không tiếp tục đâm xuống.
“Ngươi buông tay! Cho dù ngươi có làm như vậy lại có thể lấy được cái gì trên người ta? Muốn cho Chiết Nhan và Mặc Uyên thay ngươi thủ hộ tứ hải bát hoang này sao?” Cẩm Thư vô cùng tức giận, không biết người này lại lên cơn gì đây?
Dạ Hoa nhíu mi, nàng vẫn nhớ hắn sao? Cuối cùng nàng vẫn hiểu lầm hắn.
“Thái Tử điện hạ, thỉnh ngươi buông tay.” Nàng thấy hắn không hề có ý định buông tay thì lại nói: “Buông tay!” Cẩm Thư tiếp tục giãy giụa, nàng lui lại phía sau đụng phải bàn để đèn kết phách suýt nữa thì ngã xuống đất.
Cẩm Thư nhìn thấy Dạ Hoa cố nén vết thương trên ngực kéo nàng nên nàng mới không bị ngã, nàng đứng thẳng dậy thầm nghĩ còn may tên này còn có lương tâm, nếu nàng bị ngã hài tử có bị làm sao mà hôm nay Chiết Nhan lại không có ở đây thì nàng biết kêu ai đây?
Đèn kết phách lung lay vài cái rơi xuống mặt đất, nhưng vì đèn này do Chiết Nhan sửa nên chất lượng vô cùng tốt không bị vỡ.
Bỗng nhiên một đám mây mù bay ra khỏi đèn kết phách, thứ hiện lên là hình ảnh kiếp trước kiếp này của Cẩm Thư.
Hai người tất nhiên vô cùng kinh ngạc, Cẩm Thư nhanh chóng muốn qua đó xóa đi màn mây mù này, lại bị Dạ Hoa giam cầm, chính bản thân hắn cũng cũng xem đến hăng say.
Cẩm Thư dùng sức lực toàn thân tránh thoát khỏi hắn: “Chát ~” một tiếng động vang lên đồng thời trên mặt Dạ Hoa hiện lên dấu vết năm ngón tay.
Nàng rút thanh minh kiếm kề vào cổ Dạ Hoa, bây giờ nàng vô cùng tức giận.
Dạ Hoa che lại miệng vết thương, cười khổ.
Hai người lại không biết có một bóng dáng màu hồng nhạt đứng yên lặng dưới một gốc cây đào.
“A Thư, nàng từng yêu ta.” Nhưng bản thân mình lại không biết quý trọng.
“Ta hối hận!” Cẩm Thư buột miệng nói ra: “Nếu không phải toàn tộc hy sinh ta cũng không phải lên Cửu Trọng Thiên kia, càng không phải ở lãnh cung hơn vạn năm chờ ngươi đến cứu rỗi.”
“A Thư, nếu hôm nay ngươi nói một câu không muốn ta cưới Bạch Thiển thì hôm nay ta sẽ không cưới.” Dạ Hoa chua sót ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn ánh lên tia hi vọng.
“Chiết Nhan thượng thần ~”
Cẩm Thư đang muốn trả lời Chiết Nhan đã đứng bên cạnh Cẩm Thư, trầm mặt nói: “Hôm nay không phải đại hôn của thái tử điện hạ sao? Sao ngươi còn rảnh rỗi đến mười dặm rừng đào này của ta?”
Dạ Hoa giật giật khóe môi không đáp, hắn cố chấp nhìn Cẩm Thư đứng sau Chiết Nhan: “A Thư, ta muốn nghe câu trả lời của nàng.”
Bị làm lơ khuôn mặt của Chiết Nhan lại đen vài phần.
“Nếu thái tử điện hạ không thích gọi ta là tẩu tẩu thì gọi ta là phu nhân đi! Còn hô sự của ngươi và Bạch Thiển……” Cẩm Thư cười: “Không phải thái tử điện hả rất thích nàng sao? Đây không phải là tâm nguyện của thái tử điện hạ sao? Sao còn phải chạy đến hỏi ta?”
“Thái Tử điện hạ vẫn là mời trở về đi! Người quên hôm nay là đại hôn của người và con gái út của hồ đế Bạch Thiển sao.” Chiết Nhan nói, xoay người đỡ Cẩm Thư và nhặt đèn kết phách lên.
“Ta còn thiếu…… Phu nhân ba nguyện vọng phu nhân có muốn nói ra không!” Dạ Hoa vẫn nghĩ có chút hi vọng.
“Không, là bốn nguyện vọng, Thái Tử điện hạ người không quên 300 năm người nhảy tru tiên đài là phu thê chúng ta cứu ngươi.” Chiết Nhan nói, nếu trả nợ thì phải tính thật kỹ.
Lấy thần chi thảo tính một cái, lần đó Cẩm Thư tế chuông là một cái, chuyện ở đông hoang tuấn dật sơn kia cũng tính là một cái, thực sự là bốn nguyện vọng.
“Đúng, là bốn nguyện vọng. Về sau có cơ hội nói nhất định sẽ trả.” Dứt lời, Dạ Hoa liền xoay người rời đi.
“Từ từ ~” Chiết Nhan nói, Dạ Hoa xoay người Chiết Nhan ném kiếm về phía hắn(Dạ Hoa) nói: “Mang kiếm của ngươi đi.” Lần này Chiết Nhan không có ý muốn chữa thương cho hắn ta(Dạ Hoa), cho dù hắnta (Dạ Hoa) là đệ đệ của Mặc Uyên nhưng mà ai bảo hắn ta(Dạ Hoa) canh lúc mình không ở chạy đến dụ dỗ nương tử của hắn(Chiết Nhan) chứ? Ai bảo hắn ta(Dạ Hoa) ngó lơ sự tồn tại của hắn(Chiết Nhan) mà nói chuyện với nương tử của hắn(Chiết Nhan) chứ?
Nhìn Dạ Hoa rời đi, Chiết Nhan muốn hỏi một chút lúc hắn không ở đây bọn họ sảy ra chuyện gì.
Chiết Nhan ghen tuông quay lại, Cẩm Thư thấy tình hình không ổn mặc dù chuyện này cũng không phải là ý của nàng, nàng nhanh chóng giả vờ đau bụng mà có thể tiểu phượng hoàng sốt ruột muốn ra bảo vệ mẫu thân nên muốn chui ra.
“Ai da ~ đau” Cẩm Thư ôm bụng.
“A Thư, A Thư…… Đây là muốn sinh?” Khuôn mặt tràn đầy ghen tuông nhanh chóng bị thay thế bởi sự lo lắng.
Chiết Nhan lo âu ôm Cẩm Thư về trong phòng, thế nhưng lại có chút không biết làm sao, trong khoảng thời gian ngắn lại quên bản thân mình biết y thuật.
“Nhìn cái gì? Còn không mau đi chuẩn bị…… A!” Nước ối nhanh chóng chảy ra, nàng cũng bị một trận đau đớn đánh úp, nàng thấy Chiết Nhan luống cuống tay chân thì dở khóc dở cười.
Có lẽ Cẩm Thư nhìn không ra, nhưng Chiết Nhan vẫn nhìn ra tới, trước đó Dạ Hoa yêu Bạch Thiển đến mức không có lý trí mà bây giờ trong ngày đại hôn Dạ Hoa lại tìm đến đây chắc chắn có một đoạn nhân quả trong đó.
Ngày đại hôn, Dạ Hoa bị thương nặng tất nhiên không vào động phòng được, Thiên Quân thấy thế còn muốn tra rõ việc này, rốt cuộc là ai dám đả thương thái tử điện hạ của thiên tộc? Ngay cả Bạch Thiển cũng nói như thế nhưng Mặc Uyên lại trầm mặc không nói.
Bởi vì Dạ Hoa từ chối, Liên Tống vẫn nhìn thấy dấu năm ngón tay trên mặt Dạ Hoa, dù đã che đậy cẩn thận nhưng hắn vẫn nhìn thấy nên cũng đi nói giúp Dạ Hoa. Thấy Mặc Uyên Đông Hoa đều không nói lời nào, vì thế Thiên Quân cũng theo đó bỏ qua, rốt cuộc nếu sự thật được làm rõ thì bộ mặt thiên tộc sẽ bị mất hết thậm chí quan hệ giữa thiên tộc, hồ tộc, phượng tộc sẽ trở nên rất kém.
Có chuyện của Cẩm Thư nên Tẩy Ngô Cung chỉ có một người Bạch Thiển làm phi.
Vốn dĩ lúc Bạch Thiển chưa lên thiên cung làm thái tử phi, mỗi ngày trừ bỏ thượng triều hắn đều ở tẩm cung trước kia của Cẩm Thư phê tấu chương, ngủ hay dùng bữa đều ở đó, một mình ở nơi này hắn luôn tưởng tượng rằng Cẩm Thư vẫn còn ở đây.
Nhưng sau khi thành hôn cùng Bạch Thiển hắn không đến nơi đó nữa tránh để người khác phát hiện, nhưng cứ mỗi đêm hắn lại đến đó ngủ lại cho đến sáng hôm sau đi thượng triều.
Tất nhiên Bạch Thiển có riêng một tẩm cung dành cho thái tử phi, nếu nàng thích có thể ở lại nhất lãm phương hoa, nếu như nàng muốn ở tẩm cung ban đầu của hắn thì hắn nhường nàng là được. Từ đại hôn Dạ Hoa không hề đụng vào nàng nữa vì người đó đã đâm sâu bén rễ trong lòng hắn rồi, hắn không thể tiếp nhận thêm một ai khác nữa.
Nhưng cứ như vậy vãn có ngày Bạch Thiển phát hiện ra, nàng luôn cho rằng hai người là lưỡng tình tương duyệt nhưng sau ngày đại hôn Dạ Hoa không hề đụng vào nàng.
Dạ Hoa cũng thật là mỗi ngày trừ bỏ thượng triều nghị sự, dạy dỗ A Ly hoặc là ăn cùng nhau một bữa cơm. Dần dà Bạch Thiển tất nhiên hoài nghi, giữa hai người trở nên lạnh nhạt như vậy tất nhiên là có nguyên nhân.
Vào ban đêm sau khi dỗ A Ly ngủ Bạch Thiển liền đi theo bóng dáng rời đi tẩm điện của Dạ Hoa, nàng thấy nơi hắn tới là tẩm cung trước kia của Cẩm Thư!
Bạch Thiển đá văng cửa, nàng cắn răng để không khóc nói: “Nếu người chàng yêu là nàng ta vậy tại sao chàng còn giả mù mưa sa đuổi theo đến thanh khâu làm gì? Vì sao luôn miệng nói thích ta? Bây giờ ta mới biết yêu trong miệng nam nhân các người đều là giả dối hết. Nếu ngươi đã thích nàng như vậy tại sao không đi mà tìm nàng? Vì sao còn muốn cưới ta?”
Dạ Hoa lạnh mặt không đáp, việc này là hắn sai, là hắn nhận sai người, là hắn vẫn luôn không nhận rõ tâm ý của mình, có lẽ từ trước đến này người hắn yêu vẫn chỉ có nàng(Cẩm Thư).
Bạch Thiển giận dữ đẩy cửa mà đi, lúc này nàng vô cùng khổ sở còn hơn 300 năm trước rất nhiều, người nàng thích lại không thích nàng, rõ ràng 300 năm trước hắn trêu chọc nàng trước.
Bạch Thiển lau nước mắt sắp rơi xuống, hắn thích Cẩm Thư…… Hắn vẫn luôn thích Cẩm Thư…… Vốn dĩ nàng luôn cho rằng Cẩm Thư ở Tẩy Ngô Cung chỉ là một vật trang trí cho tới bây giờ nàng chợt nhận ra chính bản thân mình mới là vật trang trí.
Bạch Thiển càng nghĩ càng giận, nàng nhanh chóng lôi ngọc thanh côn luân phiến ra bay tới mười dặm rừng đào.
Lúc này đúng là nửa đêm, Cẩm Thư và Chiết Nhan vừa bị tiếng khóc của nữ nhi đánh thức, hai người vừa mới dỗ nữ nhi ngủ thì nghe thấy tiếng Bạch Thiển.
“Cẩm Thư, ngươi đi ra cho ta.”
Người đi ra là Chiết Nhan, hắn nhìn Bạch Thiển nói: “Nửa đêm không ngủ ngươi không ở thiên cung đến đây làm gì?”
“Chiết Nhan, Cẩm Thư đâu?”
“Bạch Thiển, hơn nửa đêm ngươi phát bệnh cái gì đó?” Chạy tới quấy rầy các nàng? Cẩm Thư cũng chỉ mặc áo trong đi ra, nàng nhìn Bạch Thiển nhíu mày.
“Ta tới tìm ngươi, ta muốn nói với người ta trả thái tử điện hạ bảo bối cho ngươi.”
Nhìn Bạch Thiển tức giận như vậy Cẩm Thư xoa xoa đô mắt nhập nhèm buồn ngủ lười biếng nói: “Ha! Thái tử điện hạ của ngươi giấu ngươi sủng hạnh tiên nga nào rồi mà hơn nửa đêm ngươi lại chạy đến đây phát giận?”
“Ngươi!” Bạch Thiển tức giận giống như muốn động thủ.
“Loạn chuyện này chúng ta không giúp được ngươi, quản chuyện nhà người khác nhiều quá sẽ bị sét đánh, chúng ta vẫn còn muốn nghỉ ngơi nên ngươi vẫn đi đi thôi!” Chiết Nhan một bộ dáng không kiên nhẫn lên tiếng đuổi người.
“Chiết Nhan! Nếu ta nói kỳ thật hắn……”
“Đủ rồi, Bạch Thiển, nếu ngươi không muốn tiếp tục như vậy thì chúng ta hòa ly đi.” Từ xa truyền đến giọng nói thanh lãnh lại có chút tức giận của Dạ Hoa.
“Chàng! Hòa li?” Bạch Thiển nghẹn mà không phát tiết được: “Được! Hòa li thì hòa li.”
Dạ Hoa nhìn thấy Bạch Thiển tức giận xoay người rời đi, hắn hành lễ với Chiết Nhan: “Làm phiền ~” hắn lại ngẩng đầu nhìn Cẩm Thư đứng phía sau Chiết Nhan.
Chiết Nhan cảm nhận được ánh mắt của Dạ Hoa liền kéo nàng ra phía sau mình: “Nếu biết bản thân làm phiền người khác thì sau này các ngươi đừng có đến nữa.”
“Dạ Hoa cáo từ!”
“Không phải trước đó hai người còn gắn bó như keo sơn sao? Bây giờ lại đi nói những câu như hòa li thì hòa li?” Chẳng lẽ không có Tố Cẩm hai người lại tự mình gây chuyện? Cẩm Thư nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ban đêm gió mát, chúng ta vẫn nên về ngủ đi?” Chiết Nhan ôm Cẩm Thư nói, nếu bị làm cho không buồn ngủ nữa thì làm chuyện khác cũng tốt.
“Chuyện của hai người họ mặc kệ thật sao?” Cẩm Thư thật sự chỉ là nhất thời tò mò, không có ý muốn quản tốt nhất hai người nhìn thấy nhau là ghét.
“Quản nhiều làm cái gì? Ta hiện tại đã đủ nhọc lòng, còn muốn xen vào chuyện của người khác? Mặc kệ mặc kệ, đi ngủ thôi!” Chiết Nhan thấy Cẩm Thư không có ý định đi liền khom lưng bế nàng đi.
“Chàng cho rằng ta muốn quản? Nếu không phải lúc trước chàng thay hai người hạ đính ước thì làm gì có chuyện?”
“Lúc ấy ta nghĩ Dạ Hoa là Mặc Uyên mà.” Chiết Nhan biện giải.
“Nhưng ta nhớ ta đã nói với chàng là không phải rồi.”
Chiết Nhan nhất thời nghẹn lời, trời biết hắn là vì cái gì? Không phải phải vì muốn mang nàng về sao? Nhưng ai biết lại uổng phí công phu, hắn tiện đà nói sang chuyện khác: “Ngày mai thiết lập một ít trận pháp không cứ có một số người không liên quan đến làm phiền chúng ta?”
Bạch Thiển và Dạ Hoa cuối cùng vẫn hòa li, A Ly còn vì thế mà khóc náo loạn một hồi, nói là tên của nó không tốt không phải một nhà đoàn viên làm một nhà nó phải chia lìa.
Bạch Thiển cũng suy sút, cả ngày uống rượu trong động hồ ly ở Thanh Khâu, nàng nghĩ Dạ Hoa giống hệt Ly Kính vậy có lẽ là thói hư tật xấu của nam nhân đi, không chiếm được thì tổm thương người ta sau đó chờ đối phương hoàn toàn buông tay lại chạy đến nói lời buồn nôn, chỉ khác một điều thủ đoạn của Dạ Hoa cao hơn Ly Kính rất nhiều mà thôi.
Dạ Hoa dọn vào tẩm điện trước kia của Cẩm Thư, trong phòng còn treo một bức họa vẽ một nữ tử mặc bạch y, A Ly cũng thấy rất nhiều thứ bỗng nhiên nhớ tới nó từng bái kiến người này ở mười dặm rừng đào.
Cũng không biết qua bao nhiêu vạn năm Dạ Hoa kế nhiệm Thiên Quân, A Ly trở thành Thái Tử. Bạch Thiển nghe nói A Ly muốn cầu thú nữ nhi của Chiết Nhan và Cẩm Thư, Dạ Hoa còn lấy lễ nghi thiên hậu tương lại cầu thú, Bạch Thiển vô cùng tức giận nàng muốn lên Cửu Trọng Thiên mắng con trai mình một trận thích ai không thích lại đi thích nữ nhi của Cẩm Thư?
Nàng tới thiên cung thì thấy người đã không ở, chân tướng là A Ly hạ phàm cùng Nhan Xu theo ước định với Chiết Nhan, nhưng mà đây chỉ là một cái cớ thoái thác của Chiết Nhan mà thôi!
Vì thế Bạch Thiển hạ phàm để ngăn cản nhân duyên của nhi tử mình, nhưng càng tức là chuyện lại không như nàng nghĩ.
Khi Nhan Xu lịch kiếp trở về Bạch Chân mang nàng đi bái kiến hồ đế hồ hậu, còn nói với Bạch Thiển sau này Nhan Xu sẽ là tứ tẩu của nàng.
Bạch Thiển giận mà không thể nói trừng mắt nhìn Nhan Xu, Nhan Xu cười tủm tỉm vô hại nhìn nàng nói: “Tiểu ngũ, sau này phải gọi ta là tứ tẩu rồi.”
‘ Gọi tẩu tẩu. ’ Bạch Thiển chợt nhớ tới lời nói mấy vạn năm trước của Cẩm Thư, càng tức hơn là nàng không nói lại được, Bạch Thiển tức giận cầm ngọc thanh côn luân phiến bay đến rừng đào. ( ngươi đừng quên, người ta không ép ngươi gọi.)
Lúc đến rừng đào lại nhìn thấy Dạ Hoa, nhớ đến chuyện sảy ra nhiều năm trước bây giờ lại đụng mặt hai người đều cảm thấy xấu hổ, người duy nhất có thể đi vào là Nhan Xu và Bạch Chân lại không ở đây, Nhan Xu đã bị cha mẹ ruột đuổi đến Thanh Khâu rồi mỹ danh là để lấy thiện cảm với cha mẹ chồng và các thúc tẩu, nên sẽ không trở về trong thời gian này.
Hai người xấu hổ đứng đó nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ bên trong.
“Là cái này sao?” Vì đáp ứng yêu cầu của Cẩm Thư mà Chiết Nhan tự mình trèo lên cây hái đào, không còn cách nào nương tử là để yêu thương mà.
“Không phải, là quả bên trái kia.” Cẩm Thư đỡ eo chỉ.
“Cái này?”
“Không phải, bên trái nữa……”
“Nếu không, ta hái tất cả để nàng từ từ chọn?”
“Không được, như vậy nhiều quá hái xuống ăn không hết rất đáng tiếc?”
“Ta có thể ăn giúp nàng hoặc đưa cho tiểu Xu và Chân Chân có được không?”
“Bọn họ muốn ăn thì tự tới mà hái, ta muốn ăn quả bên đó trông có vẻ rất ngọt.”
Cuối cùng Chiết Nhan cũng chỉ hái một quả, tôn chỉ của Chiết Nhan là: Phải yêu thương nương tử, nương tử mang thai lại càng phải cưng chiều!
Tác giả có lời muốn nói: Đến nơi đây liền kết thúc, có tồn cảo chính là hảo, xoát xoát xoát phát đi lên, đều không mang theo đau lòng, ( chính mình tay cùng não tế bào)
Này bổn đâu tương đối đoản, cũng cảm ơn đại gia duy trì, kế tiếp còn sẽ có, tân văn đổi mới.