Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 23: Chàng là bài ca bất tận của ta



Ta ngồi nghe kịch trong một tòa lầu ở trần gian. Dạ Hoa đã rời xa ta tròn ba năm. Ba năm trước, trận chiến Nhược Thủy, Kình Thương chết, Dạ Hoa dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, hồn bay phách tán. Quạt Ngọc Thanh Côn Luân nhận một nửa tiên lực của ta, đã bắn về phía chuông Đông Hoàng một cái rất mạnh, khiến chuông kêu rền rĩ bảy ngày trời.

Chiết Nhan nói, khi lão đến, Dạ Hoa đã tắt thở lâu rồi, toàn thân ta đẫm máu, đầu tóc rối bù ôm chàng ngồi dưới chân chuông, quanh người tạo một đạo tiên chướng dày đặc, không ai lại gần được. Chuông Đông Hoàng kêu rền rĩ bảy ngày, khiến chúng thần ở tám cõi tề tựu bên Nhược Thủy. Thiên Quân phái mười bốn vị tiên bá đến mang tiên thể của Dạ Hoa đi, mười bốn tiên bá đứng bên ngoài đánh ra sấm sét suốt bảy ngày bảy đêm cũng không thể làm tiên chướng kia nứt ra một kẽ hở.

Chiết Nhan nói, ta còn tưởng ngươi ôm Dạ Hoa ngồi ở bến Nhược Thủy suốt đời, may mà tiếng chuông Đông Hoàng vang xa, quấy rầy sự thanh tu của Mặc Uyên, ngày thứ tám đã kéo Mặc Uyên tới.

Những gì lão nói ta không nhớ gì cả. Khi đó, ta chỉ cảm thấy Dạ Hoa chàng chết rồi, ta cũng chết theo. Thực ra ôm chàng ngồi cả đời bên Nhược Thủy cũng không tồi. Cho dù chàng không thể mở mắt lại, cũng không thể nhếch miệng cười lạnh lùng, cũng không thể ghé sát tai ta gọi tên ta, cũng không thể… nhưng chí ít ta còn có thể ngắm khuôn mặt chàng, ta biết rằng chàng ở bên cạnh ta.

Chiết Nhan nói, Mặc Uyên tới vào ngày thứ tám. Người tới lúc nào ta cũng không hay, trong lúc mông lung có lẽ có ấn tượng, khi đó ta ngồi dưới chân chuông Đông Hoàng, đầu óc trống rỗng, không biết gì hết, trong nháy mắt lại nhìn thấy Mặc Uyên đứng ngoài tiên chướng, cau mày nhìn ta.

Trái tim đã khô héo của ta hơi hơi có tri giác, mới biết rằng mình còn sống, Dạ Hoa đã tế sống nguyên thần, hồn phách tiêu tan, Dạ Hoa, chàng đã chết rồi. Ta nhìn thấy Mặc Uyên ở rất gần, cảm thấy có lẽ Mặc Uyên có cách cứu Dạ Hoa, năm đó người cũng trải qua kiếp nạn chuông Đông Hoàng, cuối cùng cũng trở về. Ta cảm thấy chỉ cần có thể cứu được Dạ Hoa, chỉ cần có thể khiến chàng lại gọi ta một tiếng Thiển Thiển, đừng nói bảy vạn năm bảy mươi vạn năm ta cũng vui vẻ chờ.

Ta dẹp bỏ tiên chướng, định ôm Dạ Hoa quỳ dưới chân Mặc Uyên cầu xin người cứu Dạ Hoa, muốn đứng dậy mà toàn thân không có sức. Mặc Uyên bước nhanh đến, nhìn kỹ một lúc lâu, rồi thở dài nói: “Chuẩn bị một cỗ áo quan, để Dạ Hoa an nghỉ”.

Mặc Uyên quay về Côn Luân, ta đưa Dạ Hoa về Thanh Khâu, mười bốn tiên bá cũng đuổi theo sau. Ta cảm thấy Dạ Hoa chàng là của ta, ta không thể giao chàng cho bất cứ ai. Một hàng tiên bá đứng chờ ở cửa cốc nửa tháng, không lập được công lao mà phải quay về Cửu Trùng Thiên đợi lệnh.

Ngày hôm sau, cha mẹ của Dạ Hoa đến Thanh Khâu.

Người mẹ có khuôn mặt dịu dàng, đôn hậu của chàng tức đến toàn thân run rẩy, cầm chiếc khăn thêu ướt đẫm lên lau mắt, nói: “Hôm nay ta mới biết ngươi chính là kẻ phàm trần tên Tố Tố khi xưa, con trai Dạ Hoa của ta đã gây nên tội nghiệt gì, mà trước sau hai lần đều gặp phải ngươi. Khi ngươi là Tố Tố, nó hết lòng vì ngươi, vì ngươi mà sẵn sàng bỏ ngôi vị thái tử. Món nợ giữa ngươi và công chúa Chiêu Nhân, Thiên Quân xử ngươi phải trả nàng đôi mắt, phán ngươi sau khi sinh A Ly ba tháng phải chịu hình phạt sét đánh, chẳng qua ngươi chỉ mất đi đôi mắt mà thôi, con trai ta đã thay ngươi chịu hình phạt, ngươi lại sống chết nhảy xuống Tru Tiên đài. Được, ngươi nhảy rồi, con trai ta cũng nhảy theo ngươi. Đó là kiếp nạn ngươi được thăng làm thượng thần, còn Dạ Hoa ư, nhảy xuống Tru Tiên đài, ngủ vùi suốt hơn sáu mươi năm. Bây giờ ba trăm năm sau, lại vì ngươi, vì ngươi mà tan thành tro bụi. Con trai ta từ khi gặp ngươi không được sống một giờ vui vẻ. Nó vì ngươi làm bao nhiêu việc, còn ngươi đã làm gì cho nó? Ngươi chẳng làm gì hết, giờ lại ngang nhiên chiếm lấy nó. Giờ nó đã chết rồi, đến thi thể của nó ngươi cũng chiếm ư? Ta chỉ hỏi ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi dựa vào cái gì?”.

Cổ họng ta đắng chát, loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, Mê Cốc liền giơ tay đỡ ta. Cha Dạ Hoa đứng bên cạnh nói: “Đủ rồi”. Rồi lại quay lại nói với ta, “Tiểu nhi giết Kình Thương, dùng nguyên thần để ngăn chuông Đông Hoàng hủy diệt chư thiên, đã chết vì nghĩa lớn, Thiên Quân đã có truy phong. Những lời của Nhạc Tế đều là đàn bà nông cạn, thượng thần chớ nên để bụng. Nhưng thi thể của tiểu nhi, thượng thần nên trả lại. Thượng thần tuy có hôn ước với tiểu nhi, nhưng vẫn chưa kết hôn, chiếm giữ thi thể của tiểu nhi, về tình về lý đều không được. Tiểu nhi khi còn sống là thái tử của Thiên tộc, Thiên Đình có những quy định không thể thay đổi, như tiểu nhi đây, sẽ được chôn ở biển Vô Vọng tại tầng trời thứ ba mươi sáu, mong thượng thần tác thành”.

Ngày Dạ Hoa bị đưa về Cửu Trùng Thiên là một ngày u ám, gió thổi hiu hiu.

Ta hôn khắp hàng mi, đôi mắt, gò má, sống mũi chàng, khi chuyển đến môi chàng, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ cực kỳ hoang đường, hy vọng chàng có thể tỉnh lại, có thể ghì lấy trán ta nói: “Chẳng qua ta đùa với nàng thôi”. Nhưng rốt cuộc chỉ là vọng tưởng ngốc nghếch của ta mà thôi.

Dạ Hoa được cha mẹ chàng đặt trong cỗ quan tài bằng băng, đưa qua mặt ta, rời khỏi Thanh Khâu. Ta chỉ giữ lại bộ áo bào đen nhuộm đầy máu của chàng.

Trước đây Chiết Nhan từng cho ta một cây đào. Ta trồng nó ở trước cửa động Hồ Ly, ngày ngày tưới nước bón phân, không lâu sau cành lá đã sum suê. Ngày cây đào nở đóa hoa đầu tiên, ta đem bộ áo bào của Dạ Hoa đặt vào quan tài, chôn dưới gốc đào, làm một nấm mồ áo mũ, không biết khi cây đào này thắm sắc đầy cành, nó sẽ như thế nào.

Mê Cốc nói: “Cô cô, người vẫn nhớ người còn một đứa con trai chứ, có đón tiểu điện hạ về Thanh Khâu không?”.

Ta xua xua tay. Đương nhiên ta vẫn nhớ mình còn một đứa con trai, ta đặt tên cho nó là A Ly. Nhưng đến bản thân ta còn chẳng chăm sóc nổi, huống hồ là A Ly. Để nó trên trời nó sẽ được chăm sóc tốt hơn.

Sau khi Dạ Hoa bị cha mẹ chàng đưa đi, ta ngồi thừ dưới gốc đào nửa tháng, cả ngày ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bóng hình chàng hiện ra trước mắt, đều là toàn thân áo đen, máu tóc xõa ra dịu dàng, đuôi tóc buộc một dải lụa, hoặc là dựa vào đầu gối ta lật sách, hoặc là ngồi trước mặt ta vẽ mấy bức tranh, khi Thủy Quân làm mưa, còn ôm ta vào lòng, che mưa cho ta. Nửa tháng ngồi thừ ở dưới gốc đào này, ta cảm thấy Dạ Hoa luôn luôn bên ta, ta rất hạnh phúc.

Ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng Chiết Nhan, tứ ca đến cả Mê Cốc, Tất Phương, bốn người đều không hạnh phúc như ta. Đêm thứ mười sáu, tứ ca cuối cùng không chịu được đã lôi ta vào trong động, đưa gương cho ta soi, giận dữ quát: “Muội xem muội đã thành cái gì thế này, Dạ Hoa chết rồi, muội không sống nổi sao?”.

Tứ ca nói không sai, ta cảm thấy mình sống không nổi. Nhưng ta không biết mình tan thành tro bụi có chắc chắn tìm được Dạ Hoa hay không. Tan thành tro bụi, có lẽ chẳng còn gì hết, quay về với đất mẹ mà thôi. Nếu ta tan thành tro bụi, nói không chừng chẳng còn nhớ Dạ Hoa, vậy chẳng phải tan thành tro bụi càng tốt hay sao, bây giờ ta còn có thể lúc nào cũng nhìn thấy chàng cười với ta, như vậy tốt biết bao.

Nữ thần trong gương khuôn mặt trắng bệch, hình dung tiều tụy, hai mắt buộc một dải lụa dày, trên dải lụa còn vương mấy chiếc lá. Dải lụa này không giống với dải lụa ta buộc mọi khi. Đầu óc chậm chạp suy nghĩ, a, tháng trước Chiết Nhan đã thay mắt cho ta, dải lụa này là dải lụa có thuốc của lão, không giống với dải lụa cha làm cho ta.

Tứ ca thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Tỉnh lại đi, muội đã sống ngần này tuổi, sinh ly tử biệt, còn nhìn không thấu hay sao?”.

Không phải là nhìn không thấu, mà chỉ là không biết làm thế nào để nhìn thấu. Nếu như ta biết phải làm thế nào, có lẽ đã có thể nhìn thấu rồi. Đêm đó uống say, đánh vỡ đèn Kết Phách, khiến ta nhớ ra những chuyện ba trăm năm trước, không biểu vì sao lại không nhớ ra những điểm tốt của Dạ Hoa, mà chỉ nhớ ra những điểm không tốt của chàng. Còn giờ đây, Dạ Hoa ra đi rồi, nhưng lại chẳng nhớ ra được những điểm không tốt của chàng, trong đầu toàn là những điểm tốt của chàng. Trước đây ta mắng Ly Kính thậm tệ, nói hắn cả đời chỉ theo đuổi những thứ chưa đạt được, hễ chiếm được rồi thì không còn trân trọng. Chẳng phải ta cũng thế sao.

Sông dài trăng tròn, đêm khuya người vắng. Không việc để làm, chỉ có thể ngủ.

Vốn dĩ ta không nghĩ rằng có thể gặp Dạ Hoa trong mộng, trong giấc mộng này, ta lại gặp được chàng.

Chàng ngồi duyệt công văn sau một chiếc bàn, rất lâu sau, mới dẹp đống công văn sang một bên, hơi cau mày nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Thiển Thiển, qua đây, kể cho ta nghe hôm nay nàng đọc được truyện gì nào”.

Ta chìm trong giấc mộng không muốn tỉnh lại. Đây đúng là ân đức ông trời ban cho ta. Khi ta ngồi thừ dưới gốc cây đào, ảo ảnh đó chưa từng nói với ta, còn Dạ Hoa trong mộng, lại không khác gì khi còn sống, không chỉ cùng ta đi dạo, đánh cờ, mà còn nói chuyện với ta.

Từ đó về sau, ngày ngày ta đều có thể mơ thấy chàng. Ta cảm thấy ngủ đúng là một hoạt động bổ ích.

Thực ra ở một góc độ khác mà nghĩ, thì cũng đúng thôi. Trần gian có điển tích “Trang Chu mộng điệp”, nói một người phàm tên là Trang Chu mơ thấy mình biến thành một con bướm, vỗ cánh bay đi rất vui vẻ. Không lâu sau tỉnh lại, mới phát hiện mình vẫn là Trang Chu. Không biết là Trang Chu nằm mơ hóa bướm, hay là bướm nằm mơ hóa Trang Chu. Trước đây ta sống qua ngày một cách đơn giản, coi mộng cảnh chỉ là hư ảo, còn giờ nó lại khiến ta đau khổ tột cùng, không được như người đó, biến mộng cảnh thành hiện thực, biến hiện thực thành hư ảo. Cuộc đời vẫn như thế, chẳng qua chỉ thay đổi cách sống mà thôi, lại có thể khiến ta vui vẻ hạnh phúc. Đâu cũng là một cách nhìn thấu.

Chiết Nhan và tứ ca thấy ta thần sắc dần dần tốt lên, chỉ là gần đây luôn thèm ngủ thôi, nên không thường xuyên trông coi ta nữa, có lẽ họ cũng an tâm phần nào rồi.

Cửu Trùng Thiên không có tin tức gì của tân thái tử, chỉ nghe nói công chúa Chiêu Nhân vĩnh viễn bị đuổi khỏi Tiên tộc. Vì khi chuông Đông Hoàng có rung động khác lạ, nàng ta thân là tiên nga canh chuông, lại không làm trọn chức trách, kịp thời báo lên Thiên Đình. Nàng ta không làm tròn chức trách đã gián tiếp để thái tử Dạ Hoa một mình chiến đấu với Kình Thương không người chi viện, phải dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, hồn bay phách tán. Thiên Quân đau đớn vì mất cháu, giận dữ lôi đình, lập tức biếm nàng ta khỏi Cửu Trùng Thiên, liệt vào hàng luân hồi lục đạo, muôn đời chịu tình kiếp.

Ta cảm thấy Thiên Quân trừng phạt Tố Cẩm cũng hơi quá, có lẽ là giận cá chém thớt. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới ta, nên cũng chỉ coi đó là chuyện phiếm nghe chơi mà thôi.

Đổi một vai khác để đi trên con đường đời này, ta vẫn sống rất ổn. Ta tin rằng, Dạ Hoa vẫn sống trên đời này.

Lúc đầu làm cho chàng một nấm mồ mũ áo là điều ta không muốn nhìn thấy nhất. Vì lúc nào nó cũng nhắc nhở ta, tất cả đều do mi tự đặt ra mà thôi, Dạ Hoa chết rồi, chàng đã chết rồi. Ta cảm thấy nơi đó là nơi đáng sợ nhất, nhưng lại không nhẫn tâm sai Mê Cốc đào nấm mồ mũ áo đó lên. Đành sang ở một động khác trong động Hồ Ly.

Khi rảnh rỗi tứ ca thường dẫn ta xuống phàm trần du ngoạn, để ta khuây khỏa, nhân thể cũng để lòng huynh ấy khuây khỏa. Lúc chơi trên núi, huynh ấy sẽ nói: “Muội nhìn ngọn núi cao chọc trời này, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, thế gian này nhỏ bé biết bao, nhưng cũng không thể trong phút chốc khiến muội to lớn hơn phải không? Không thể khiến muội cảm thấy nỗi đau ái tình của nhi nữ chỉ là mây bay ngang trời, hễ xua tay là tan đi sao?”. Lúc chơi trên sông biển, huynh ấy sẽ nói: “Muội nhìn dòng thác chảy như bay kia xem, đổ vào sông lớn, chẳng kể ngày đêm, chưa từng quay đầu. Muội nhìn dòng thác này, chẳng phải cảm thấy đời người cũng như vậy, không thể quay đầu, luôn luôn phải nhìn về phía trước sao?”. Lúc dạo chơi ở chợ, huynh ấy sẽ nói, “Muội nhìn đám người phàm trần như kiến này xem, có thể sống trên đời không quá trăm năm, huống hồ còn bị Ti Mệnh sắp đặt biết bao khốn khổ, người làm ruộng thì cả đời nghèo khổ, người đọc sách thì chí không được vẫy vùng, khuê nữ thì lại gả cho những gã chồng khốn nạn, nhưng họ vẫn vui vẻ mà sống. Muội nhìn những người phàm trần đó, không phải cảm thấy mình vẫn sống tốt hơn họ nhiều sao?”.

Ban đầu ta còn lắng nghe, về sau huynh ấy càng nói nhiều, mỗi lần đều nói này nói kia, ta mặc kệ huynh ấy lải nhải, chỉ đến phàm trần có một mình.

Ngày mùng ba tháng chín ba năm sau khi Dạ Hoa ra đi, ta ở phàm trần nghe kịch, gặp được một tiểu thần tiên tên là Chức Việt trên núi Phương Hồ. Ở trần gian nghe kịch thì phải tuân theo lệ của trần gian, cảm thấy diễn viên hát hay là phải tung tiền thưởng lên sân khấu, cũng coi như không phụ sự ân cần của kép hát.

Tiểu tiên Chức Việt có lẽ là lần đầu xuống trần gian xem kịch, thấy cảnh mọi người tung tiền rất sôi nổi, cũng muốn tung, nhưng hai ống tay áo lại trống không. Nàng ta vừa nhìn đã nhận ra tiên thân của ta, cười hì hì tự khai gia môn, mượn ta chút tiền để thưởng. Ta tuy cũng hơi thắc mắc sao nàng ta là tiểu thần tiên, đã có thể biến hóa, biến ra một hai xâu tiền chỉ là chuyện cỏn con, nhưng vẫn lấy mấy viên dạ mình châu đưa cho nàng ta. Sau này mới biết cha mẹ nàng ta sợ nàng ta xuống trần gian chơi gây họa, nên phải khóa tiên lực của nàng ta lại.

Vốn chỉ là cái duyên tình cờ, sau này mỗi lần xuống phàm trần xem kịch ta đều gặp nàng ta, cái duyên tình cờ này đã trở thành duyên phận lâu dài. Chức Việt nhanh nhẹn hoạt bát, lại không bám lấy ta hỏi han ta là ai, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, khiến ta cảm thấy rất lạ. Nhưng khi nghe kịch có người nói chuyện, chẳng phải như tứ ca nói, “Muội nhìn những hàng chữ kịch bản nhấp nhô thò thụt này” thì cũng rất thú vị.

Cứ thế ta đã cùng nàng ta nghe mười vở kịch, nhẩm ngày cũng hai tháng có dư.

Hôm nay, ta vừa ngồi xuống nghe kịch, trên sân khấu sẽ diễn vở “Mẫu đơn đình”. Hôm nay chính là ngày mùng năm tháng mười, thích hợp cưới gả xuất hành, kỵ binh đao, ngày mà ba năm trước, Dạ Hoa đã bỏ ta mà đi. Ta nhấp một ngụm rượu, nhìn diễn viên mặc áo xanh trên sân khấu vung tay áo màu xanh múa rất đẹp mắt.

Lúc này, kịch bản sẽ hát đến câu: “Nàng đẹp như hoa như ngọc, thời gian như nước chảy, tìm kiếm bao phen, lại ở trong thâm khuê tự thương mình”, Chức Việt tiểu tiên mới lò dò đến, ngồi xuống bên cạnh ta.

Xem đến nửa chừng, nàng thì thào nói: “Nàng còn nhớ người anh họ kỳ tài, anh tuấn, tuổi trẻ bạc mệnh của ta không?”.

Ta gật đầu tỏ ý vẫn nhớ.

Tiểu tiên Chức Việt ngoài bàn về kịch với ta còn nhắc đến vị anh họ xa của mình. Theo như nàng ta nói, anh họ nàng ta anh minh thần vũ, là một nhân tài xuất chúng, nhưng thương thay mệnh lại bạc, tuổi trẻ chết nơi sa trường, ra đi để lại cha mẹ già con dại ngày đêm than khóc nhớ thương, đáng thương đáng thương. Mỗi lần nàng ta thốt ra hai tiếng “đáng thương”, trên mặt đều hiện lên vẻ bi thương vô hạn. Ta lại không cảm thấy cả nhà anh họ nàng có gì đáng thương, có lẽ gần đây ta đã nhìn thấu lẽ sinh tử.

Chức Việt rót một chén trà, uống một ngụm, nhìn quanh quất, rồi lại ghé miệng sang thì thào: “Anh họ của ta, ta đã từng kể với nàng là chết được ba năm rồi đúng không? Ba năm trước, cả tộc tưởng rằng huynh ấy chỉ còn tiên thể, nguyên thần đã tan thành tro bụi. Chúng ta làm một cỗ quan tài bằng băng đen chôn huynh ấy dưới biển, khi đó ta còn đi đưa tiễn. Hôm qua vùng biển vốn lặng sóng suốt mấy chục vạn năm bỗng dậy sóng ầm ầm, nâng cỗ quan tài bằng băng đen đó lên. Mọi người nói là nước biển dậy sóng là do tiên khí bao quanh cỗ quan tài. Nàng nói có lạ không, anh họ ta đã tiêu tan nguyên thần, lại có thể có nguồn tiên khí mạnh như vậy bảo vệ. Người trong cả tộc không ai hiểu là chuyện gì xảy ra, khi mấy đứa tiểu bối bọn ta đến, tộc trưởng đang sai một tiểu tiên đi mời một vị tôn thần trong tộc ta. Cha mẹ ta nói, không chừng anh họ ta vẫn chưa chết hẳn. À, nếu như huynh ấy chưa chết, nhóc A Ly sẽ không phải cả ngày khóc lóc nữa rồi”. Xung quanh bỗng lặng phắc như tờ, chén trà trong tay rơi xuống đất, “choang” một tiếng, ta nghe thấy tiếng mình vang lên khô khốc: “Vùng biển đó có phải là biển Vô Vọng không? Anh họ ngươi, anh họ ngươi có phải là thái tử Dạ Hoa không? Chàng là cháu trưởng của Thiên Quân trên Cửu Trùng Thiên – thái tử Dạ Hoa phải không?”.

Chức Việt lắp bắp ngẩn ra, đáp: “Sao, sao ngươi biết”.

Ta loạng choạng lao ra khỏi tòa lầu, khi lao ra đường mới nhớ ra lên Cửu Trùng Thiên phải cưỡi mây. Lại loạng choạng trèo lên mây, mắt vô tình lướt qua đám người phàm trần đang quỳ mọp dưới đất, mới nhớ ra mình đang đứng giữa chợ gọi mây.

Cưỡi mây đến lưng chừng trời, trời cao đất xa, phía dưới mịt mờ, đầu óc ta trống rỗng, cho dù thế nào cũng không nhớ ra đường đến Nam Thiên Môn. Càng cuống thì đầu óc càng trống rỗng, ta cưỡi mây quay đi trở về mấy lần, không biết phải làm thế nào.

Sểnh chân một cái, suýt chút nữa là rơi khỏi mây, may mà được một đôi tay giữ chặt lại. Giọng của Mặc Uyên vang lên phía sau: “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, đến cưỡi mây mà cũng ngã ư?”.

Ta quay người níu chặt cổ tay người, nói: “Dạ Hoa đâu? Sư phụ, Dạ Hoa đâu?”.

Người cau mày, nói: “Lau nước mắt đi đã, ta đang tìm ngươi nói chuyện này đây”.

Mặc Uyên nói, năm xưa Phụ Thần dùng một nửa thần lực để làm tiên thai giúp Dạ Hoa đầu thai, sau khi Dạ Hoa đầu thai, thần lực đó vẫn luôn bên chàng, ẩn trong thần thức của chàng. Ba năm trước người không biết Dạ Hoa còn chém bốn con ác thú ở Doanh Châu, được một nửa thần lực còn lại của Phụ Thần, nên người mới tưởng không thể cứu chàng được. Có lẽ Dạ Hoa đem toàn bộ thần lực của Phụ Thần ra đấu với lực hủy diệt của chuông Đông Hoàng, nguyên thần bị hai lực này làm tổn hại một chút, nên mới rơi vào trạng thái ngủ say, tất cả mọi người mới tưởng chàng hồn bay phách tán, tan thành tro bụi. Đến chính bản thân Dạ Hoa, e rằng cũng nghĩ như vậy.

Mặc Uyên nói, giấc ngủ này của chàng đáng nhẽ phải kéo dài đến mấy chục năm, nhưng cỗ quan tài băng đen kia là một đồ vật tốt, biển Vô Vọng tuy là nghĩa địa của Thiên tộc, nhưng cũng là thánh địa để tu dưỡng, mới khiến Dạ Hoa chỉ mất ba năm đã tỉnh lại, thực sự bất ngờ.

Người nói những gì ta cũng không nghe thấy, chỉ chân thành lắng nghe người nói, Tiểu Thập Thất, Dạ Hoa về rồi, hắn vừa xuống Thanh Khâu tìm ngươi, ngươi mau quay về đi. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dạ Hoa có thể sống lại. Tuy thầm cầu mong chàng quay về, nhưng lòng ta hiểu rõ, đó chỉ là hy vọng hão huyền. Ba năm trước chàng đã tan thành tro bụi rồi, dưới cây đào trước động Hồ Ly, còn chôn chiếc áo chàng mặc trước khi chết, chàng đã chết rồi. Khi lâm chung chàng còn bảo ta quên chàng, để ta sống tiêu dao tự tại. Nhưng, nhưng Mặc Uyên nói Dạ Hoa, chàng đã tỉnh lại, chàng không chết, chàng vẫn còn sống.

Ta cưỡi mây bay một mạch về Thanh Khâu, không cẩn thận còn ngã khỏi mây bốn lần.

Đi qua cửa cốc, ta dứt khoát hạ xuống đất, chạy thục mạng về động Hồ Ly. Một số tiểu tiên ven đường chào hỏi ta, ta cũng không hay biết, chỉ có chân tay run rẩy, sợ rằng không gặp được Dạ Hoa, sợ rằng những gì Mặc Uyên nói là lừa gạt.

Khi động Hồ Ly hiện ra trước mắt, ta gượm bước chậm lại. Đã lâu rồi không đi cổng chính, không ngờ cây đào trồng ở bên động ba năm trước đã nở hoa rực rỡ. Núi xanh xanh, cây xanh xanh, nước xanh xanh, ba năm qua, lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ đẹp của Thanh Khâu.

Dưới ánh sáng len qua mấy tầng mây chiếu rọi, cây hoa đào giữa non xanh nước biếc, giống như ráng chiều xán lạn sáng mãi trên Cửu Trùng Thiên.

Dưới bóng cây rực rỡ đó một thanh niên vận áo bào đen đang đứng, đang vươn người ra, những ngón tay thon dài khẽ sờ lên bia mộ trước mặt.

Giống như một giấc mơ.

Ta nín thở tiến lên hai bước, sợ động tác quá mạnh sẽ khiến cho cảnh tượng trước mặt biến mất.

Chàng quay đầu lại, gió nhẹ vờn qua, ráng chiều trên cây nhấp nhô như những làn sóng biển màu đỏ. Chàng mỉm cười, vẫn như dáng vẻ lần đầu gặp mặt, mày mắt như tranh vẽ, mái tóc đen nhánh. Trong sóng biển màu, vài cánh hoa đào chao liệng, giữa trời đất không có màu sắc nào khác, cũng không có âm thanh nào khác.

Chàng giơ tay, khẽ gọi: “Thiển Thiển, qua đây”.

HẾT CHÍNH VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.