Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 14: Hóa ra là người



Ta nghĩ rằng, một mình ta có thể dễ dàng thoát thân, chỉ cần dùng thuật độn thổ, là có thể đuổi theo Mạch Khê. Nhưng mọi chuyện đều không diễn ra theo ý muốn của ta. Ta lại không ngờ hoàng đế lại đích thân ra tay, càng không ngờ hôn quân trong truyền thuyết lại là một nhân vật tàn nhẫn. Ỷ vào nội lực sung mãn đánh một chưởng, còn có lưới sắt từ sau đánh tới, ta đã bị bắt.

Trước khi bị lôi vào nhà giam, ta còn nghĩ, chờ khi cách xa hoàng đế, linh lực của ta hồi phục lại bình thường thì ta có thể chạy trốn.

Nhưng sau khi bị lôi vào nhà giam, ta chỉ có thể yếu ớt thở dài, có lẽ với hoàng đế mà nói, Bạch Cửu thật sự là một người rất quan trọng, nếu không thì vì sao lại nhốt ta vào địa lao trong hoàng cung.

Đối với hoàng đế mà nói, việc này có thể phòng ngừa ta chạy trốn, thứ hai là càng tiện dùng hình bức cung ta để ta chỉ hướng đi của Mạch Khê. Nhưng chính bọn chúng cũng không biết, việc này cũng đồng thời áp chế linh lực của ta xuống mức thấp nhất.

Không thể trốn, ta chỉ có thể dùng thái độ “đến đâu hay đến đó [36]” để bắt đầu cuộc sống không có công bằng trong địa lao.

Dụng cụ tra tấn của người thường không thể đe dọa được ta, mỗi ngày quất ta mấy cái cũng chắc khác nào đến giờ được gãi ngứa một trận. Nhưng ngày nào ta cũng bị gãi ngứa như thế thật là uất ức.

Ngày nào bọn chúng cũng hỏi ta về chuyện Mạch Khê đi về hướng nào, chính ta còn không biết, nên cũng thành thật trả lời, bọn họ lại còn cố tình nói ta không thành thật. Ta nghĩ, sau này chờ bọn chúng đi xuống Minh phủ, ta nhất định sẽ kêu đám tiểu quỷ hỏi bọn chúng có não hay không, nếu bọn chúng nói có, vậy sẽ rút hết não chúng. Nếu nói không có, sẽ cắt luôn đầu, đẩy vào đường súc sinh.

Bọn chúng không tin ta, dần dần ta cũng lười đáp lại lời bọn chúng, càng về sau, mỗi ngày chúng cũng chỉ quất ta hai roi lấy lệ.

Thật lâu, thật lâu về sau, không còn có người tới đánh ta, cũng không có người tới đưa cơm cho ta, ta bị nhốt trong nhà giam, một ngày một đêm vẫn còn sống. Bọn chúng muốn ta chết đói, mà không biết rằng ta là tinh linh hóa thân từ tảng đá, chỉ cần hấp thụ khí đất là có thể không ăn không uống, tiếp tục sống thêm mấy trăm năm nữa.

Điều duy nhất khiến ta lo lắng là không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, không biết bây giờ Mạch Khê thế nào. Mà địa lao này cũng vô cùng bí mật, ta ở trong này bao lâu như vậy cũng chưa thấy có ai bị giam vào. Ta nghĩ, nếu ta chỉ là một người bình thường, ở trong này mục rỗng thành xương trắng chắc cũng chẳng có ai biết.

May mắn thay, ta cũng không sợ bóng tối, ngược lại, trong hoàn cảnh như vậy lại càng có thể khiến ta chuyên tâm tu luyện.

Một thời gian sau, linh lực của ta tăng lên vài phần. Nhưng ta vẫn chưa thể trốn thoát.

Không biết lại thêm bao nhiêu lâu nữa, rốt cuộc ta cũng nghe được một thanh âm khác ngoài tiếng chuột kêu. Trong bóng đêm, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Mở cửa, đi đến, chỉ có một người. Ta giật mình, chẳng lẽ không phải tới giam thêm tù nhân sao…

Ánh lửa đi qua chỗ rẽ, rồi chậm rãi đi về phía ta. Ta nheo mắt nhìn người đang tới gần, đó là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, áo bào trắng như tuyết, hoàn toàn không phù hợp với nhà giam này. Dưới ánh lửa, không hiểu sao ta lại cảm giác nhìn hắn quen quen. Hắn nhìn thấy ta, sắc mặt đang bình tĩnh có chút thay đổi.

Ta nghĩ, mặc dù ta không biết mình đã bị giam trong này bao lâu, nhưng cũng biết ít nhất là khoảng mười năm, một người không ăn không uống sống trong địa lao suốt mười năm, có ai không sợ cơ chứ? Chưa cần nghĩ ta là lệ quỷ, hắn không ném cây đuốc rồi hét thất thanh xoay người bỏ chạy đã là cực kỳ can đảm rồi.

“Tam Sinh.” Hắn gọi tên ta, khẽ thở dài, “Ta là Trường An.”

Ta cau mày suy nghĩ, phát hiện ra cái tên này có chút quen thuộc, hơn nửa ngày mới nhớ ra: “A, là tiểu đạo sĩ nhát như chuột.” Lâu lắm rồi không nói chuyện, giọng ta trở nên khàn khàn khó nghe.

Hắn nhíu mày, “Ta cứu ngươi ra ngoài.”span>

Ta hắng giọng, cười nói: “Giờ nhìn ngươi rất ổn nha, sao không còn giống như trước đây sợ ta hút ngươi nữa?”

Hắn cười khổ nói: “Đã ba mươi năm trôi qua, không ngờ Tam Sinh vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy.”

Ba mươi năm. Ta khẽ giật mình.

Kiếp trước, Trọng Hoa giết ta, ta ở dưới Địa phủ chờ hắn hai năm, sau đó vừa quay trở lại Nhân giới, tìm được Mạch Khê, ở chung tám năm, tổng cộng tất cả khoảng mười năm đi, vậy mà bây giờ Trường An nói đã ba mươi năm trôi qua. Hóa ra, ta ngẩn người ngồi đây đã hai mươi năm.

Hai mươi năm… Năm nay Mạch Khê đã hai mươi tám tuổi, không biết bây giờ hắn thế nào?

Ra khỏi hoàng cung dễ dàng hơn ta nghĩ rất nhiều. Không biết Trường An lấy ở đâu ra một bộ y phục thái giám cho ta mặc, sau đó hắn quang minh chính đại dẫn ta ra khỏi hoàng cung. Dọc đường đi, ta thấy không ít người quỳ hành lễ với hắn, gọi: "Quốc sư đại nhân."

"Quốc sư ư?" Sau khi ra khỏi hoàng cung, đứng thật lâu dưới ánh mặt trời, ta niệm một cái quyết khôi phục lại hình dáng ngày xưa, ta hỏi hắn, “Không phải từ trước tới nay Lưu Ba vẫn coi thường mấy thứ này sao?”

Hắn liếc mắt nhìn ta: “Nói ra thì dài lắm. Ta đưa ngươi đi gặp một người, việc đã qua vừa đi vừa nói chuyện.”

Trường An kể cho ta nghe, sau đợt tấn công ấy, Lưu Ba càng ngày càng suy sụp, cũng không còn huy hoàng như trước, đệ tử Lưu Ba cũng lột bỏ thanh cao tiên môn, trở về thế tục. Hắn biết ta cứu hắn thoát chết, nhưng lại bị Trọng Hoa ngộ sát, trong lòng luôn cảm thấy áy náy, luôn muốn tìm kiếp sau của ta để báo đáp.

Hắn hỏi: “Vì sao Tam Sinh vẫn còn nhớ được chuyện kiếp trước?” Ta không biết nên giải thích mọi chuyện thế nào với hắn, suy nghĩ một lát nói: “Có lẽ không thể từ bỏ sư tôn của ngươi.”

Hắn gật đật đầu, cũng không hỏi thêm, nói: “Hai mươi năm trước, trong kinh thành đồn đại có một yêu nữ, bị hoàng đế tự mình thu phục. Ta không nghĩ đó là ngươi, nhưng mười năm trước, có người tìm tới ta, muốn ta vào trong hoàng cung cứu một người. Lúc đó ta mới biết, hóa ra ngươi bị bắt. Biết là ngươi, đương nhiên ta phải cứu, cho nên lợi dụng thân phận quốc sư thâm nhập vào hoàng cung, những năm gần đây ta luôn dò la tin tức về ngươi, tìm mấy năm, cuối cùng cũng có thể cứu ngươi ra.”

“Người nhờ ngươi cứu ta, có phải tên là Mạch Khê?”

“Đúng, mà cũng không đúng.” Hắn thản nhiên cười cười, “Tam Sinh, ngươi có biết người mà ngươi gọi là Mạch Khê giờ là một người thế nào không?”

Ta lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Tuy bây giờ kinh thành vẫn còn an toàn, nhưng ngoài chiến trường, quân triều đình liên tục thất bại, không quá ba tháng nữa, giang sơn này sẽ đổi chủ.” Ta ngẩn người, nghe hắn nói tiếp: “Ở tiền phương, giết hơn mười vạn quân triều đình, lập chiến công hiển hách cho phản quân chính là Mạch Khê.”

“Mà người muốn ta cứu ngươi…” Vừa nói, hắn dẫn ta đi vào một căn nhà nhỏ trong ngõ sâu, đẩy cửa bước vào, ta đã nhìn thấy nam tử ngồi trong nhà.

Ta nhíu mày: “À, hóa ra là ngươi.”

Bạch Cửu. Đối với loài người, hai mươi năm là một khoảng thời gian dài, dáng người hắn vẫn cao ngất như trước, nhưng đã có tóc bạc. Trên mặt cũng có nếp nhăn.

Hắn nhìn thấy ta, kinh ngạc lắp bắp: “Ngươi… ngươi không thay đổi.”

Ta nhíu mày, nói theo bản năng: “Ta không phải là yêu quái.”

Hắn nhếch môi giễu cợt: “Đúng hay không thì có gì quan trọng? Yêu quái giết người, con người giết con người. Đều giống nhau cả.” Hắn ngừng một chút, nói: “Con người già đi, càng nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây, mà cuối cùng giờ đây cũng có thể cứu ngươi ra, coi như chấm dứt được tiếc nuối của nửa đời trước.”

Ta không thích con người ở trước mặt ta than thở chính mình già đi, cắt ngang hắn, hỏi: “Mạch Khê đâu?”

“Hiện giờ hắn đang ở Vinh Sơn.” Bạch Cửu trầm mặc nói: “Thằng bé rất nhớ ngươi. Ngày nhớ đêm mong.” Giọng nói chất chứa bất đắc dĩ và thở dài.

Ta khó hiểu nhìn Bạch Cửu, cơn ghen tuông bấy lâu ngủ yên trong lòng không hiểu sao như bùng lên: “Ta thích Mạch Khê, Mạch Khê cũng thích ta. Ta không ở bên cạnh, hắn nhớ ta không phải là chuyện đương nhiên sao? Chẳng lẽ hắn nên nhớ ngươi? Cùng ngươi trải qua một mối tình cấm kỵ sao?”

Trường An đứng bên phì cười. Bạch Cửu cũng không tức giận , không biết nên khóc hay cười, liếc mắt nhìn ta một cái: "Bị giam nhiều năm như vậy, sao tính tình vẫn không thay đổi?"

Ta không quan tâm bọn họ nghĩ gì, nói: “Ta cứu ngươi một lần, ngươi cứu ta một lần, chúng ta coi như không ai nợ ai. Vì vậy sau khi từ biệt, ta muốn đi tìm Mạch Khê.” Vừa định độn thổ, lại giật mình nhớ ra lúc trước Mạch Khê bái hắn làm thầy, suy nghĩ một chút, ta cũng hiểu được nguyên nhân kết quả ra sao, nói: “Ngươi muốn Mạch Khê giúp ngươi ra trận giết định, có thể thay ngươi đoạt lại giang sơn này, nhưng sau này, ngươi phải để Mạch Khê đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu [37], ta không muốn chuyện đó xảy ra với Mạch Khê. Hắn là người tốt, sẽ bị tổn thương.”

Bạch Cửu không trả lời, đột nhiên Trường An hỏi ta: "Tam Sinh, Mạch Khê có phải là sư tôn ..."

Ta quay đầu nhìn lướt qua Trường An, nói: "Đúng, nhưng đó là chuyện quá khứ."

Không muốn nói nhiều, ta niệm một cái quyết, đi thẳng tới Vinh Sơn.

Dưới chân núi có một tòa thành tên là Vinh Thành, xây dựng dựa vào núi, bốn phía đều là vách núi. Dễ thủ khó công, nhưng một khi đột phá được Vinh Thành, muốn tấn công kinh thành là chuyện đơn giản.

Cho nên đây là phòng tuyến thành trì cuối cùng bảo vệ hoàng thành, trận chiến này không hề dễ dàng. Bây giờ có ta đến, có lẽ có thể giúp Mạch Khê. Chẳng hạn như đầu độc nguồn nước trong Vinh Thành, phóng hỏa kho lúa gì gì đó.

Nhưng khi ta đến Vinh Sơn, đã không cần ta tham gia nữa. Hai quân đã xáp mặt giao chiến.

Ta đứng ở một nơi cheo leo phía trên, có thể nhìn thấy chiến trường phía dưới, nhìn thế tấn công mãnh liệt, có lẽ muốn đánh một trận phân định thắng bại, Mạch Khê đã dồn toàn lực công thành.

Ta tìm bóng dáng Mạch Khê trên chiến trường hỗn loạn. Hắn không nói được, ở trên chiến trường sẽ ra lệnh thế nào?

Đang lúc ta lo lắng, thì một tiếng nói từ rất nhỏ truyền vang ra xa, ban đầu chỉ có mấy người nói, về sau là mười mấy người, mấy trăm người, mấy ngàn người, cuối cùng tất cả binh lính phản quân đều đồng loạt hò reo: “Đã trảm đầu Vinh thành chủ!”

Tiếng động lớn rầm rĩ chiến trường nhất thời im lặng, ánh mắt mọi người đều hướng về một phía, ta cũng nhìn về phía đó.

Gió núi nổi lên, trên đỉnh Vinh Sơn, gió thổi bông hoa lướt qua tai ta, chậm rãi bay về phía chiến trường. Lả tả phiêu bay tới bên cạnh người đó. Hắn cầm một cái đầu ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa. Vì cách quá xa, ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn. Chỉ thấy dường như hàn kiếm trong tay hắn như mặt gương phản chiếu ánh sáng mặt trời, lấp lánh khiến mắt ta chua xót.

Mạch Khê.

Không ngờ lần từ biệt này kéo dài tới hai mươi năm. Chàng đã là một tướng quân dũng mạnh ngạo nghễ trên vạn người.

Rời chàng lâu như vậy, chàng có trách ta không?

Bỗng nhiên, qua khóe mắt ta thấy có một ánh sáng nhạt chợt lóe, một mũi tên nhọn xuyên qua không khí phóng tới, thẳng tắp bay về phía Mạch Khê. Ta hoảng hốt, vận âm khí đuổi theo, khi mũi tên gần như cắm vào ngực Mạch Khê, lập tức bị âm khí của ta chặt đứt. Nhưng mũi tên vẫn không thu lại kịp, bị âm khí đánh trật quỹ đạo ban đầu, sượt qua mặt Mạch Khê, đâm xuống phần đất phía sau lưng hắn.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, ta lo lắng không biết hắn có bị thương hay không. Hắn cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía ta. Ta biết, khoảng cách xa như thế, hắn không nhìn thấy rõ ta. Nhưng ta vẫn có cảm giác kỳ lạ rằng, hắn nhìn thấy ta rất rõ ràng, biết ta chính là Tam Sinh.

Binh lính thấy thế, lập tức ùa lên chắn xung quanh Mạch Khê. Càng khiến ta không thể nhìn rõ Mạch Khê, trong lòng càng sốt ruột. Bỗng nhiên những người xung quanh Mạch Khê đều tản ra. Hắn ném cái đầu người trong tay cho một tướng sĩ bên cạnh, nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa, thi triển khinh công nhanh chóng bay về phía ta.

Điều này khiến ta khẳng định, hắn thấy ta. Ta xoay người rời khỏi vị trí. Ta muốn ta và hắn gặp lại ở một nơi hoa bay lả tả đầy ảo mộng, hắn ôm ta, ta ôm hắn, gọi tên hắn. Sau đó nảy sinh xúc động ư ư a a gì đó, rồi tìm một chỗ giải quyết cảm xúc này.

Ừm! Đúng là tiết mục tài tử gặp giai nhân tuyệt đẹp.

Nhưng đến lúc Mạch Khê tìm được ta, chúng ta lại không thể tiến hành vận động ư ư a a. Cũng không có gì lạ, một khắc trước khi hắn tìm thấy ta, ta đã giẫm vào bẫy thợ săn để lại.

“Cạch.” Gắt gao giữ chặt mắt cá chân ta. Không bị thương nhiều lắm, nhưng rất đau.

Ta khóc không ra nước mắt, còn đang than thở ông trời không có mắt, một bóng người cuốn theo đầy mùi máu nơi chiến trường bước nhanh lại đây. Ta còn chưa nhìn rõ khuôn mặt hắn, hắn đã cúi đầu cẩn thận gỡ bẫy thú ra khỏi chân ta. Còn xắn ống quân ta xem có bị thương tới gân cốt hay không.

Bàn tay giữ mắt cá chân ta khẽ run nhè nhẹ, giống như căng thẳng, giống như kích động, còn có vài phần luống cuống.

"Mạch Khê."

Hắn cứng đờ người. Ta không khách sáo gỡ mũ giáp giúp hắn, giữ hai má hắn nâng lên.

Nhìn thấy mấy giọt máy tươi dính trên mặt hắn, không ngờ sau bao nhiêu lâu ở trên chiến trường ngươi lừa ta gạt, ánh mắt hắn vẫn sáng như ban đầu.

Ta thở dài: “Chàng đã trưởng thành, nếu làm như vậy có lẽ sẽ xấu hổ, nhưng quả thật Tam Sinh ta không nhịn được. Nên làm thế nào bây giờ?”

Hắn không hiểu ý ta.span>

Trong khoảng khắc ta nghiêng đầu tới, hai mắt hắn trợn to.

Ta âm thầm thở dài, vẫn đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn.

"Mạch Khê, Mạch Khê..." Ta ôm cổ hắn, cọ cọ má vào tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non: “Ta rất nhớ chàng, Tam Sinh rất nhớ chàng.”

Thân thể hắn cứng ngắc như sắt, cổ cứng lại không chịu tới gần bên ta. Ta đã mất công cọ vào người hắn, dứt khoát buông hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Tam Sinh tới tìm chàng, sao chàng vẫn cứ ngây người vậy?”

Nghe vậy, hắn mới hơi tỉnh táo lại. Bóng dáng ta hiện rõ ràng trong mắt hắn. Tay chậm rãi nâng lên, giống như không dám tin, chạm nhẹ vào hai má ta.

Ta cười khanh khách nhìn hắn, để mặc ngón tay thô ráp của hắn lướt qua trên mặt ta, qua lông mày, mũi, cánh môi, hết lần này tới lần khác, giống như kiểm nghiệm người trước mắt là thật hay giả.

Cuối cùng, hắn mới run run giang tay ôm ta, một tiếng thở dài nhẹ phiêu tán bên tai.

Một tiếng thở dài, nỗi khổ ly biệt, bao nhiêu đau thương như hóa thành hư không bay đi. Ta nghĩ, nếu hắn có thể nói, lúc này chắc cũng sẽ thở dài một tiếng bên tai ta.

Bởi vì xa nhau đã lâu lắm, có rất nhiều lời muốn nói, không bằng nắm chặt thời gian bằng một cái ôm.

Không ngoài dự đoán, hắn ôm ta trong lòng, trở về doanh trại.

Vết thương trên chân ta chỉ cần dùng pháp thuật có thể chữa lành, nhưng ta lại niệm một cái quyết khiến vết thương trên chân càng thêm đáng sợ. Mạch Khê nhìn thấy máu, mặt mày nhăn lại. Cõng ta trên lưng, trở về quân doanh.

Đương nhiên ta thoải mái hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm.

Ta nằm trên lưng hắn, đi vào quân danh, đón nhận vô số ánh mắt của binh lính. Trong mắt bọn họ không phải là một nam nhân cõng nữ nhân, mà là thấy một tiên nhân cõng lão yêu, hận không thể moi tròng mắt chính bản thân ra.

Từ trước tới giờ ta không để ý tới ánh mắt người khác, nhưng Mạch Khê lại sợ ta bị ánh mắt tục tằn của đám hán tử đó coi thường. Lạnh mặt, chậm rãi liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt bốn phía thu lại rất nhiều.

Trong lòng ta càng thêm ấm áp, lại nép sát vào Mạch Khê.

Đi tới chủ trướng, ta giúp Mạch Khê vén cửa trại. Thấy bên trong có một nữ nhân, cảm thấy hơi bàng hoàng.

Nữ nhân…

“Mạch Khê.” Ta suy nghĩ viển vông, buồn bã nói, “Chàng nhân lúc không có ta ở bên, đã cưới thê (vợ) rồi ư?”

Chú thích:

[36]: Nguyên văn 既来之则安之 : đến nơi mới rồi thì phải yên tâm mà ở lại; cũng có người dùng với nghĩa cái gì xảy đến cũng nên bình tĩnh tìm cách đối phó

[37]: Theo Sử ký, khi bỏ sang Tề, trong thư Phạm Lãi gửi cho Văn Chủng có đoạn viết:

"Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc. Tử hà bất khứ?"

Dịch nghĩa: Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Việt vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?

Văn Chủng nhận được thư, cáo bệnh không vào triều. Có người sàm tấu Văn Chủng muốn phản loạn. Câu Tiễn ép Văn Chủng tự sát bằng cách ban cho ông thanh kiếm và viết "Tử giáo quả nhân phạt Ngô thất thuật, quả nhân dụng kì tam nhi bại Ngô, kì tứ tại tử, tử vi ngã tòng tiên vương thí chi."(Dịch nghĩa: Thầy dạy quả nhân 7 thuật phạt Ngô, quả nhân dùng 3 đánh bại Ngô, còn 4 ở lại với thầy, thầy vì ta theo tiên vương mà thử.). Văn Chủng bèn tự sát. Theo một tài liệu khác Văn Chủng bị chém chết dù Văn Chủng không có tội gì.

Cũng từ đó mà có thành ngữ "Thỏ tử cẩu phanh", dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại các công thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.