Kiếp này, Đại quốc sư tên là Hô Di, là một lang yêu (yêu quái sói).
Ta nhảy lên xé sạch toàn bộ bùa chú dán trên người hắn. Hô Di ngạc nhiên nhìn ta, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa chút sợ hãi.
“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” Hắn hỏi như thế.
Ta gãi đầu, vung tay lên, chặt đứt mấy ngàn móc xích sắt, buồn bã nói: “Ta cũng không phải là con người.”
Những móc xích sắt bị gãy rơi tung tóe, rầm rầm rơi xuống nền Thiên Tỏa tháp. Hô Di nổi giữa khoảng không, ánh mắt màu lục phát ra tia sáng lạnh lẽo, ta cũng không có hứng thú với sự vui sướng trong lòng hắn, chỉ nói: “Giúp ta làm xong việc này, ngươi hoàn toàn tự do, đi thôi.”
Hô Di trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thiên Tỏa tháp của Lưu Ba, chỉ có thể vào, không thể ra.”
“Không thể ra ư?” Ta buồn cười nhìn hắn, “Ta sống ở Nhân gian chưa lâu, nhưng tốt xấu gì cũng biết cái gọi là đạo lý mua bán. Chỉ có thể vào, không thể ra, giống như hàng hóa bị hỏng cũng không thể trả lại, thật là ngang ngược. Đạo sĩ Lưu Ba không để ý chuyện này rồi.”
“Bọn họ ngang ngược thì sao chứ, nơi thế đạo này vốn là do kẻ mạnh định đoạt.”
“Lời này nói thật đúng ý ta.” Ta cười, “Như vậy đi, giờ chúng ta sẽ hủy tòa tháp này.”
Hắn kinh ngạc nhìn ta.
Ta nheo mắt cười vui vẻ: "Kẻ mạnh định đoạt thôi."
Thật lâu thật lâu sau này, lúc Diêm Vương nhắc lại chuyện này với ta, vẻ mặt vẫn tiếc nuối như lần đầu: “Đúng là tính tình của đá, Linh tháp Linh hồ, ngươi nói hủy là hủy, khiến cho âm khí ở trong hồ nặng như âm khí ở sông Vong Xuyên. Ngươi không biết Mạch Khê Thần Quân âm thầm thay ngươi chịu phạt, cũng chính vì thế, nên kiếp sau của hắn mới khó siêu độ như vậy.”
Mà lúc này ta đâu có ngờ rằng sau này có hậu quả nghiêm trọng như vậy, toàn làm theo cảm xúc chính mình, vung tay lên, làm rối loạn hồ nước.
Đang là buổi đêm, cả tòa Lưu Ba chấn động, đám đệ tử Lưu Ba đang mơ màng ngủ đều bừng tỉnh dậy, rồi sau đó… Bọn trẻ ở Lưu Ba bị đánh cho kêu khóc một đêm.
Đó là một chuỗi tiếng khóc nối tiếp nhau.
Hô Di đi trước đánh đòn, ta ở phía sau che miệng cười trộm. Lúc tìm được Trường Võ, ta vỗ vỗ vai Hô Di: “Ba tháng! Ba tháng!”
Hô Di hiểu ý, thân hình lóe lên, đi tới bên người Trường Võ, trước mặt mọi người, lột quần nó ra, “bốp bốp” vào mông nó, mông Trường Võ cũng nhanh chóng sưng phồng lên. Lúc bình thường thằng nhóc này tàn nhẫn bao nhiêu, giờ đây cũng bị dọa choáng váng, chờ đến khi cảm nhận được đau đớn, nước mắt đã chảy ào ào, gào khóc thất thanh.
Ta nhìn cũng không vui vẻ gì, cũng có chút không đành lòng, đi tới đạp mạnh vào hai cái mông sưng đỏ của nó hai cái, vẫy tay kêu Hô Di thả nó ra.
Hô Di nhíu mày.
Ta hỏi: “Sao thế?”
“Như thế này thì nửa năm nó cũng không thể xuống giường.”
“Hả?!” Ta kinh ngạc che miệng, “Ta đạp rất mạnh ư?”
Hắn quay đầu nhìn ta, “Ngươi nói xem?”
Ta tìm ra manh mối, ngây ngô cười không nói.
Hô Di nhìn đứa bé cuối cùng chưa đánh đã khóc rúc ở trong góc sân, xoay người muốn bắt nó. Ta vội vàng gọi Hô Di lại, “Đứa bé đó…” Đừng đánh.
Còn chưa nói hết, trên không trung chém xuống một đạo kình lôi. Ta và Hô Di tránh sang một bên, đồng loạt nhìn lên không trung.
Thực ra, chỉ cần dựa vào cảm giác ấn ký nóng lên trên cổ tay, ta có thể biết ai đang tới.
Mạch Khê, kiếp này là Trọng Hoa Tôn giả.
Hắn nhìn bọn nhỏ ôm mông quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, nhướng mày. Ánh mắt lưu chuyển, lướt qua người ta, rồi dừng lại trên người Hô Di. Ánh mắt hai người chạm nhau, khiến ta cảm thấy có chút lạnh.
Phía sau Mạch Khê vội vàng xuất hiện hơn mười bóng người, là trưởng lão Lưu Ba và các sư phụ chạy tới.
Đám trưởng bối đau lòng thương lũ nhỏ, nghe thấy cả phòng bọn nhỏ khóc thét, sắc mặt xanh mét biến thành màu đen. Liếc mắt nhìn thấy ta và Hô Di, sắc mặt lại biến đổi, hiện trường càng hỗn loạn.
Tiếng la hét chói tai của bọn họ lẫn lộn hòa với nhau tranh cãi ầm ĩ, ta không phiền lòng ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với Hô Di: “À, ta nói được làm được, ngươi giúp ta xả giận, ta sẽ trả tự do cho ngươi. Ta thấy vẻ mặt ngươi không thích sống ở nơi này, muốn đi đâu thì đi đi.”
Hô Di còn chưa trả lời. Một lão đạo râu bạc đứng phắt dậy, chỉ tay vào chúng ta quát mắng: “Lưu Ba là nơi nói đến là đến, nói đi là đi ư? Yêu nghiệt Hô Di! Tôn giả ta niệm tình ngày xưa tha chết cho ngươi, mà nay ngươi lại chờ cơ hội làm nhục Lưu Ba chúng ta, là có ý gì?”
Ta tỉ mỉ cảm nhận lời nói này, nhận ra một vài điều, thứ nhất, kiếp này Hô Di và Mạch Khê có quen biết nhau. Thứ hai, có lẽ Hô Di bị Mạch Khê phong ấn trong Thiên Tỏa tháp. Thứ ba…, theo tính nết hiện giờ chán ghét yêu vật của Mạch Khê, nhưng hắn lại không giết Hô Di. Có ẩn tình bên trong nha!
Ta khoanh tay, nhàn hạ đứng một bên xem kịch vui, chỉ tiếc nơi này không có chỗ ngồi, không có đồ ăn để thỉnh thoảng nhấp nháp, lại thiếu một chút khôi hài.
Khóe miệng Hô Di lạnh lùng cười, nói: “Ta chưa từng cầu xin Tôn giả các ngươi tha cho ta, giam ta cả đời, thà rằng cho ta tới Địa phủ đầu thai lần nữa, đỡ phải nhục nhã.”
Ta đồng ý gật đầu.
“Yêu nghiệt không biết cảm ơn!” Nói xong, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, lắc mình lại đây, ra vẻ muốn giết Hô Di.
Ta nghĩ, lúc này ta là người muốn thả Hô Di, hắn còn chưa được tự do, chẳng khác nào ta chưa giao hàng hóa trong tay, hàng hóa bị hỏng lại thiếu, đều là có lỗi với người mua. Từ xưa tới nay, ta là người giữ chữ tín, đương nhiên không thể chuyện như vậy xảy ra.
Lập tức kéo hắn về phía sau, giơ tay đánh lại chiêu thức của lão đạo. Vừa đánh vừa nghĩ, hắn cứ đứng ở chỗ này, ta vẫn không dừng tay được, phải khiến hắn sớm biến mất ở nơi đây mới được, lập tức túm áo Hô Di, ném hắn lên không trung nói:
"Đi!"
Âm khí đập vào sau lưng hắn, trong nháy mắt đẩy hắn ra ngoài, không biết là ra tới nơi nào…
Có mấy người nhìn có vẻ lợi hại muốn xoay người đuổi theo hắn, ta ngưng khí quát khẽ, một đợt âm khí tàn nhẫn tỏa ra, ép mấy người kia ôm đầu rên rỉ. Ta nói: “Các ngươi muốn bắt hắn thì chờ ngày khác, hôm nay ta có vụ làm ăn với hắn, phải giữ chữ tín. Ta muốn hắn toàn thân nguyên vẹn trở ra.”
“Yêu nữ, đừng vội khẩu xuất cuồng ngôn!”
Ta nhìn chằm chằm vào mấy lão nhân lắm lời, cười rộ: “Có phải cuồng ngôn hay không, ngươi tới thử là biết.”
Lời chế nhạo của ta khiến đám lão nhân cứng mặt, giận tới mức gân xanh trên trán giật giật, cầm kiếm muốn chém về phái ta. Lúc này, từ xa truyền tới tiếng kêu hoảng hốt: “Sư phụ! Sư phụ!” Một đệ tử Lưu Ba đạp gió lướt tới.
Đệ tử kia vừa rơi xuống đất, chân còn chưa kịp đứng vững, lăn vài vòng đẹp mắt tới trước mặt mấy lão nhân.
Ta bình tĩnh nhíu mày, thấy sắc mặt mọi người biến ảo kỳ dị, cuối cùng ánh mắt kinh hãi của bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta chớp chớp mắt, nhún vai nói: “À, ta chưa từng thấy có cái tháp nào không được dọn dẹp như vậy, chỉ nhẹ nhàng đụng chạm vài cái…” Ánh mắt bọn họ khiến lòng ta hơi hoảng hốt, cuối cùng đành gãi đầu, cười ngây ngô: “Ha ha, nó liền biến thành một đám tro bụi phiêu tán trong lòng hồ mất rồi, ha ha ha…”