Tâm Sinh

Chương 3



Editor: Sakura Trang

“Huỳnh Tâm, vẫn là hơi chậm một chút đi.” Tiểu Mạc lo lắng đỡ Lạc Huỳnh Tâm từ từ ngồi dậy, thấy Lạc Huỳnh Tâm nhíu chặt chân mày nhắm mắt, vội vàng dừng động tác trong tay lại, đợi y chịu qua lần này, mới lại tiếp tục động tác để cho y ngồi dậy. Lạc Huỳnh Tâm cúi đầu cười cười với tiểu Mạc, sờ một cái bụng dần dần lại đổi mềm mại.

“Thật là nghịch ngợm đâu, giống như ngươi vậy.”

“Ta nơi nào có tinh nghịch như vậy!”

“Không tinh nghịch sao?” Lạc Huỳnh Tâm xoa xoa mai tóc mềm mại của hắn cười một tiếng.

Tiểu Mạc trề miệng, cũng không phản bác: Dựng phu lớn nhất, dựng phu lớn nhất... Mặc niệm!

“Ngô”, chỉ thấy Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên than nhẹ một tiếng, chớp mắt nhíu chặt lông mày nhắm mắt, hiển nhiên lại một trận đau tấn công tới.

“Lại tới sao?” Tiểu Mạc lo lắng nhìn Lạc Huỳnh Tâm, trong lòng biết y trừ cho Huỳnh Tâm an ủi, khác bất kỳ điều gì đều cũng không giúp được!

Trong lòng nhất thời hận bản thân! Nếu như mình có thể sớm một chút hiểu rõ câu nói kia của Huỳnh Tâm, nếu như không để cho Huỳnh Tâm mang thai, y cũng không cần chịu khổ sở như vậy nữa! Cũng không biết Lạc Huỳnh Tâm là cam tâm tình nguyện muốn mang thai hài tử này, thậm chí là... Tận lực muốn hài tử này! Nếu không lấy trình độ y cưng chìu tiểu Mạc, biết rõ tiểu Mạc còn nhỏ không hiểu thế sự, còn cố ý nói mịt mờ như vậy, rõ ràng là biết tiểu Mạc không hiểu!

Này trận đau này đi qua, Lạc Huỳnh Tâm cuối cùng mở mắt ra, thấy trong mắt tiểu Mạc lo âu và tự trách, không khỏi sờ một cái đầu của hắn. “Không sao, không cần lo lắng, không cần lo lắng”. Lạc Huỳnh Tâm vốn là không nói nhiều, càng là không thể cùng tiểu Mạc líu ríu, trong đầu cũng chỉ biết mấy câu an ủi người, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói mấy câu này, để cho tiểu Mạc không cần lo lắng!

Là y mãnh liệt muốn hài tử này, y chẳng qua là, hy vọng ở trên thế giới này, trừ tiểu Mạc ra, còn có thể có một người nhà. Cái nhà ấm áp này, có y, có tiểu Mạc, còn có hài tử của bọn họ Mỗi lần một nghĩ tới điều này, cảm thấy trong lòng ấm áp vô hạn, thậm chí cảm thấy nhiều khó chịu từ mang thai tới nay đều là hạnh phúc như vậy!

Đó là khát vọng của y!

“Huỳnh Tâm là muốn sinh sao?” Tiểu Mạc nhíu mày một cái, rất là sợ hài tử phải ra đời, dù sao, hoàn cảnh bây giờ quá kém, bọn họ còn ở trên đường, còn có một ngày một đêm nữa mới có thể tới nhà của Huỳnh Tâm! Mặc dù Huỳnh Tâm nói làm chuẩn bị chu toàn, cũng mang rất nhiều thuốc, nhưng mà, nếu quả thật muốn sinh sản ở trong này... Tiểu Mạc thật không dám tưởng tượng!

Lạc Huỳnh Tâm lắc đầu một cái, nhưng kiên định nói, “Không, chẳng qua là cung lui, không quá lớn khái cũng chỉ một hai ngày này ngày đi, cho nên mới có thể trở nên thường xuyên một ít.” Y nhìn một chút ngoài cửa sổ, cách dịch trạm kế tiếp không biết còn cần phải bao xa, nhưng mà y quả thật cảm giác được cung lui của mình thay đổi càng ngày càng mãnh liệt, nhưng còn không có quy luật gì, hẳn là vẫn chưa tới lúc.

“Tiểu Mạc, có phải ta muốn hài tử này, ngươi có chút mất hứng?”

“Làm sao lại thế được!’ Mạc cả kinh, “Ta rất vui vẻ có hài tử này, chính là... Cho tới nay nhìn ngươi khó chịu khó như vậy, ta rất đau lòng!” Hắn cúi đầu xuống, không nhịn được túm túm vạt áo. Hắn không biết Lạc Huỳnh Tâm tại sao phải cho là hắn không nghĩ muốn hài tử này, là bởi vì gần đây hắn quá lo lắng sao? Nhưng mà, nhìn y khó chịu như vậy, trong lòng hắn cũng rất khó chịu!

“Tiểu Mạc, ngươi sờ!” Lạc Huỳnh Tâm đột nhiên đưa tay qua, nắm một cái tay của tiểu Mạc thả vào trên bụng mình, tiểu Mạc chỉ cảm thấy dưới tay mình, tiểu sinh mạng hơi ngọa nguậy! Mỗi lần sờ đều cảm thấy không tưởng tượng nổi như vậy! Trong này dựng dục hài tử của hắn bà Huỳnh Tâm, không khỏi khẽ mỉm cười, nhìn Lạc Huỳnh Tâm “Vào lúc này thật giống như an tĩnh lại đâu!”

Vào lúc này bụng Lạc Huỳnh Tâm khôi phục mềm mại, nói rõ hài tử ở trong bụng dần dần dừng lại lộn xộn, một trận cung lui này thật giống như cũng đi qua!

“Nó mệt mỏi, buổi tối cũng là buồn ngủ rồi!” Nhìn tiểu Mạc cuối cùng thả lỏng ra mỉm cười, Lạc Huỳnh Tâm không khỏi cũng cùng nhếch lên khóe miệng. Y vẫn luôn rất thích nụ cười của tiểu Mạc, tinh khiết như vậy, đây là y đã sẽ không lại có nữa!

Xe ngựa chạy chậm trên đường, đoạn đường trước mặt quả nhiên theo như lời Tôn Thắng có chút lắc lư, tiểu Mạc chỉ cảm thấy mình mỏi eo đau lưng thống khổ không chịu nổi! Bọn họ đã ở trên đường liên tục đi một ngày một đêm rồi, dịch trạm kế tiếp không biết bao giờ đến, suy nghĩ một chút cảm giác trên người mình, lại liếc Lạc Huỳnh Tâm ngồi ở bên cạnh trên mặt vân đạm phong khinh tiểu Mạc cảm thấy vị kia nhất định chính là tồn tại của tiên nhân! Chẳng qua, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve ở trên bụng nhô lên, cùng với tay phải siết chặt cái đệm bên dưới cùng thân thể căng thẳng, vẫn là tiết lộ vô tận thống khổ người này trước mặt đang chịu đựng!

Tiểu Mạc đem đệm dựa sau lưng mình rút ra đưa đến sau eo của Lạc Huỳnh Tâm, sau đưa tay ở sau lưng của y không nhẹ không nặng xoa bóp, hy vọng trong khả năng cho phépgiảm bớt một chút thống khổ trên người Lạc Huỳnh Tâm.

Lạc Huỳnh Tâm mở mắt ra, hướng tiểu Mạc cười một tiếng để cho hắn an tâm, theo sau lại nhắm hai mắt lại chống cự khó chịu trên người.

Lạc công tử!” Bên ngoài Tôn Thắng đột nhiên hưng phấn kêu Lạc Huỳnh Tâm, “Dịch trạm, thật là quá tốt, ngài và Mạc công tử nhanh xuống dịch trạm nghỉ ngơi một chút đi, ngày này thật là làm người chịu đủ.”

Nghe vậy, tiểu Mạc nhất thơi vứt bỏ mới vừa rồi uể oải không sức sống, hưng phấn vén rèm xe lên, quả nhiên, một cái dịch trạm không lớn không nhỏ hiện ra ở trước mắt.

“Thật sự có dịch trạm, ta cũng phải mệt chết rồi, Huỳnh Tâm, mau mau, chúng ta nhanh đi vào, cuối cùng có thể tắm, ngày mai ta không cần đầu bù mặt bẩn đi gặp phụ thân ngươi!” Sau đó xoay người, nghĩ muốn đỡ Lạc Huỳnh Tâm xuống xe, lại thấy người đằng sau cười như không cười nhìn hắn.

Tiểu Mạc nghi ngờ nhìn một chút Lạc Huỳnh Tâm, đột nhiên ý thức được mới vừa rồi mình nói cái gì, nhất thời một khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng, le đầu lưỡi, lúng túng gãi đầu một cái, quả thật muốn mình trực tiếp chui vào bên trong đất!

Lạc Huỳnh Tâm rốt cục thì không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, lắc đầu một cái, di động thân thể bây giờ đã rất là vụng về, chuẩn bị xuống xe ngựa, mình trước nhảy ra xe ngựa, ở phía dưới cẩn thận đỡ Lạc Huỳnh Tâm, từ từ buông xuống một cái chân, lại hạ xuống một cái còn lại.

Tuy là tất cả động tác cũng từ từ tiến hành, thân thể đã ở trong xe ngựa hơn một ngày đột nhiên biến thành đứng, Lạc Huỳnh Tâm chỉ cảm thấy bụng nặng nề trĩu thẳng xuống, ngay sau đó bụng đau đớn vặn chặt chớp mắt xuất hiện!

Nhíu chặc chân mày, một tay Lạc Huỳnh Tâm siết chặt y phục trước bụng, cái tay còn lại nắm chặt thành xe ngựa, cả người cũng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.