Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 113: Ngoại truyện - Gặp gỡ trí mạng (7)



Diệp Thiên không sợ quỷ thần, không tin số mạng, từ trước đến nay hắn chỉ tin chính mình, cho nên một chuyện vốn dĩ hắn tưởng rằng đã nắm chắc trong lòng bàn tay thế mà rốt cuộc lại xảy ra sơ sót dẫn đến chết người, lúc đó hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhìn Chu Lạc Khiết người đầy vết thương, cuối cùng hắn cũng cảm thấy buồn bã sợ hãi, tâm trạng này giày vò hắn rất nhiều ngày, bởi vì hắn không rõ cảm xúc này của mình là do sợ hãi vì cô bị thương bất tỉnh, hay là vì thói tự cao tự đại của mình bị thách thức. Sau đó, Diệp Thiên kiên quyết cho rằng nó là vì lí do sau, trong đêm tối, sau khi suy nghĩ miên man, tự hỏi chính mình, Chu Lạc Khiết chẳng qua cũng chỉ là một thuộc hạ của hắn mà thôi, cho nên lần này tự bản thân hắn đi cứu cô trở về, đơn giản vì trên người cô có tâm huyết của hắn, có thể cứu dĩ nhiên sẽ phải cứu, nhưng nếu như cô phải chết thì cũng sẽ chết, không phải chuyện gì ghê gớm. Nhưng chuyện này cũng làm hắn tỉnh ngộ, nhân ngoại hữu nhân (người giỏi còn có kẻ giỏi hơn), hắn không thể tiếp tục xem thường!

Sau khi kết luận như vậy, đối với chuyện giận dữ quá mức của mình và những lo âu lần này cũng được Diệp Thiên loại bỏ, hắn cũng cho bản thân mình một lý do hợp lí cho hành vi vội vàng chạy đi cứu người. Chu Lạc Khiết sau một tháng hôn mê trên giường cũng tỉnh lại, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng này trở về. Trong thời gian cô hôn mê, Diệp Thiên cũng thường hay đến thăm cô. Trong phòng không mở đèn, chỉ thấy được hình dáng cô nằm trên giường, hắn ngồi phía đầu giường, ngón tay lần sờ lên gương mặt của cô, chầm chậm phác họa lại đường nét ngũ quan của cô. Chu Lạc Khiết tỉnh lại vào buổi tối, lúc khó khăn mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ có một màu đen, cảm giác có người đang vuốt ve khuôn mặt mình, ký ức của cô vẫn còn dừng lại ở không gian kín mít hơn một tháng trước, trong nhà tù kinh khủng đó, cô bị người ta dùng dây xích to khóa trên giá sắt, lão già người Thái kia đối với việc hành hạ phụ nữa rất thành thạo, cho nên hắn không lấy mạng cô ngay, mà đợi cô là những trò tàn phá nhan sắc và cho thủ hạ của hắn **. Cho nên khi mở mắt ra, phát hiện có một người đàn ông bên cạnh mình, cô phản ứng rất gay gắt, chỉ tiếc trên người chẳng còn bao nhiêu sức lực, mau chóng bị hắn kìm lại, khi Chu Lạc Khiết định tiếp tục chống cự, Diệp Thiên đã cất tiếng nói: “Đừng sợ, là tôi.”

Giọng nói quen thuộc giúp Chu Lạc Khiết trong nháy mắt đã bình tĩnh, cả người lại yếu ớt ngồi phịch xuống giường, lúc này cô mới có phản ứng, cảm thấy tay chân mình cũng được tự do, người đàn ông bên cạnh có hơi thở quen thuộc, đây là phòng của cô, cho nên cô an toàn rồi!

Diệp Thiên bật đèn, đôi mắt cô vẫn chưa thích ứng với ánh sáng, một lát sau mới thử mở hé mắt ra, trong tầm mắt đúng thật là gương mặt của hắn, nhưng ngay tức khắc cô như nhớ lại cái gì đó, cố vùng vẫy sờ lên mặt mình, trên mặt không có băng không có sẹo, cũng không có cảm giác đau đớn. Diệp Thiên nắm lấy tay cô: “Trên mặt không có vết thương.”

Chu Lạc Khiết nói giọng khàn khàn: “Diệp Thiên…khi tôi về đây là bộ dạng gì?” Cô chỉ nhớ có mấy người đàn ông dùng dao rạch lên quần áo và da thịt cô, trong điệu cười hung tợn còn có ham muốn ghê tởm, sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không biết.

Bàn tay Diệp Thiên lướt qua khuôn mặt cô, ngực, bụng, eo, nhìn vào mắt cô, nói: “Trên người cô có rất nhiều vết thương do đao, nhưng không sao, tôi sẽ làm cho chúng lại giống như trước đây, sẽ không để lại vết tích gì.”

“Không có gì khác sao?”

“Không có.”

Chu Lạc Khiết an tâm khép mắt lại, Diệp Thiên vén chăn nằm xuống bên cạnh cô, dường như hắn hơi do dự mấy giây mới dang tay kéo cô ôm vào lòng, Diệp Thiên nghĩ có lẽ bởi vì cô thật sự quá đáng thương, khiến hắn nhất thời động lòng trắc ẩn, lần đầu tiên hắn muốn làm điều tốt cho cô. Nghĩ lại trước đây, cô vốn dĩ chỉ nghèo khó mà thôi, là hắn biến cô thành như bây giờ, cô đâu có làm sai điều gì, hai năm nay cô cũng không có biểu hiện ý nghĩ hận thù hắn, chỉ yên lặng chấp nhận, chịu đựng.

Nghĩ như vậy, cánh tay của Diệp Thiên lại càng ôm chặt hơn. Đêm đó, Diệp Thiên dịu đàng ôm Chu Lạc Khiết trong lòng, thậm chí trong ánh mắt còn mang vẻ thương tiếc, cô đoán, có phải hắn cũng có chút thương yêu và không muốn rời xa cô hay không. Sau này cô mới hiểu được, Diệp Thiên dịu dàng với cô như vậy điều không có ý nghĩa gì, đối với cô hắn tàn nhẫn ở chỗ đôi khi sẽ dành cho cô một chút tình cảm dịu dàng để mê hoặc cô, sau đó sẽ lấy lại tất cả. Chỉ có điều cô không thể ngăn cản mình sa vào cái ôm ấm áp của hắn.

Lần này Chu Lạc Khiết nằm trên giường tĩnh dưỡng gần ba tháng, đến khi cô có thể đi lại như thường thì đã đến mùa hè, khắp trên người cô những vết sẹo xấu xí có to có nhỏ khác nhau đều đã nhạt dần, điều này là nhờ vào thuốc thoa ngoài da của Diệp Thiên, nhưng những lần hắn sức thuốc cho cô cũng là những lần rất giày vò cô nhất. Hắn dịu dàng xoa lên từng vết sẹo của cô, khiến cho người cô run rẩy, nhưng cho dù là hắn có thân mật dạo khắp thân thể cô nhưng hắn cũng không phá bỏ phòng tuyến cuối cùng của cô. Diệp Thiên cho rằng khi đó vì mình không có cùng Chu Lạc Khiết đi tới bước cuối cùng là vì Thiệu Nhiên Nhiên, Thiệu Nhiên Nhiên giống như một bức tường băng lạnh lẽo đứng chắn giữa hắn và Chu Lạc Khiết, khiến hắn không có cách nào vượt qua. Đó là cô gái đã ở bên cạnh hắn làm bạn với hắn từ khi hắn có ký ức, phản bội cô sẽ giống như phản bội ký ức của mình, cho dù trái tim của cô đang từng bước xa rời hắn, nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, dường như là trên đời này không phải cô độc mỗi một mình hắn. Sau khi Thiệu Nhiên Nhiên mất, vị trí của cô hóa thành một bức tường chẳng những không biến mất, trái lại càng ngày càng kiên cố, càng ngày càng lạnh lẽo. Mỗi lần hắn vừa muốn đến gần Chu Lạc Khiết, hắn sẽ đụng phải bức tường này khiến cho đầu rơi máu chảy, bị đau, hắn sẽ trút cơn giận của mình lên người Chu Lạc Khiết, đều do cô sai, nếu như không phải cô, bản thân hắn sẽ không phải hết lần này đến lần khác chịu đựng loại đau đớn này, vì thế hắn dằn vặt cô, giống như một đứa bé cố tình gây sự, trút hết ưu tư của mình vào cô. Nhưng một ngày khi cô quay người muốn đi, hắn lại cảm thấy bất an, không thể cầu xin, trái lại hắn lại dùng những thủ đoạn uy hiếp che giấu sự hoảng loạn của mình, cứ mãi vui giận thất thường như vậy, tâm tính không ổn định, tái lần tái hồi, cho đến cuối cùng cô thật sự bỏ đi. Đương nhiên những điều này là sau khi Chu Lạc Khiết đi rồi, hắn mới bắt đầu hối hận nghĩ ra.

Sau vì Chu Lạc Khiết bị thương quá nặng, Diệp Thiên không còn giao nhiệm vụ cho cô nữa, mà bắt cô phải chịu trách nhiệm an toàn cho Thiệu Nhiên Nhiên, thời gian đó Diệp Thiên và một bang phái khác tranh chấp rất quyết liệt, dã tâm của Diệp Thiên rất lớn, hắn muốn nuốt gọn đối phương, nhưng mọi chuyện cũng không hề thuận lợi, hai bên giằng co không có kết quả, người chết vô số. Còn Thiệu Nhiên Nhiên bề ngoài là một cô gái yếu đuối nhưng nội tâm lại bướng bỉnh. Sau khi có quan hệ thể xác thân mật với Diệp Thiên, Thiệu Nhiên Nhiên biết đời này mình muốn thoát khỏi Diệp gia là không có hi vọng, tuy ngoài miệng cô không nói gì, nhưng mỗi giờ mỗi khắc đều muốn phản kháng lại Diệp Thiên. Hắn muốn cô trong thời gian này ít đi ra ngoài, cô lại càng muốn ra ngoài, hắn khuyên răn cô, cô không nói gì nhưng ánh mắt lướt qua hắn lại nhìn về một nơi khác, Diệp Thiên sợ cô gặp chuyện không may, nên bắt Chu Lạc Khiết theo sát bên cạnh. Thật ra Diệp Thiên sắp xếp như vậy, là hắn còn có một dụng ý khác. Nể mặt của Chu Lạc Khiết, Diệp Thiên cũng không muốn lấy mạng của Chu Nhất Minh, nhưng Thiệu Nhiên Nhiên và Chu Nhất Minh trước mắt mắt hắn thỉnh thoảng lại trình diễn tiết mục Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài tình thâm ý trọng, đối với hắn đây là một sự sỉ nhục, hắn không thể đảm bảo có ngày nào đó mình nhịn không nổi một phát bắn chết luôn Chu Nhất Minh kẻ luôn luôn khiến hắn không vừa mắt kia hay không. Mà Chu Lạc Khiết thì rất lo lắng cho tính mạng của em trai, cũng là người hiểu rõ tính tình của hắn nhất, giờ để cô ở bên cạnh của Thiệu Nhiên Nhiên, thì tuyệt đối cô sẽ không để cho Chu Nhất Minh làm chuyện gì đó vượt rào.

Giống như những gì Diệp Thiên dự đoán, từ khi giao cho Chu Lạc Khiết chịu trách nhiệm an toàn cho Thiệu Nhiên Nhiên, cho dù là ở trong biệt thự Diệp gia hay là ở ngoài, hai người đó cũng không tìm được cơ hội ở bên nhau nữa, ngay cả lúc đi chung với nhau thì cũng có Chu Lạc Khiết ở giữa làm cho hai người ngay cả nhìn nhau cũng không thể. Thiệu Nhiên Nhiên càng tỏ ra lặng lẽ, buồn bã hơn so với trước đây. Chu Lạc Khiết cũng hiểu được tâm trạng của Thiệu Nhiên Nhiên nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ đành phải quyết tâm cắt đứt mối nghiệt duyên này thì mới bảo vệ được tính mạng của Chu Nhất Minh.

Có một ngày, Thiệu Nhiên Nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo, Diệp Thiên cũng đồng ý, Chu Lạc Khiết đi theo cô ra ngoài, buổi chiều Thiệu Nhiên Nhiên còn ngồi ngây người ra trong cửa hàng thức ăn nhanh De-Ke-Shi, Chu Lạc Khiết đành phải ngồi chờ bên cạnh. Nhìn vẻ buồn bã của Thiệu Nhiên Nhiên, Chu Lạc Khiết không thể không ghen tị trong lòng, cô gái này có vẻ ngoài xinh đẹp như hoa lan trong núi sâu, từ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp, không lo không nghĩ, còn được Diệp Thiên vô cùng yêu thương. So sánh với mình, cô ấy đã có được nhiều thứ lắm, tại sao cô ấy còn chưa thấy đủ, tất cả những thứ cô ấy xem như nhỏ nhặt ấy mình ao ước cũng không có được. Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Lạc Khiết sinh ra chút ghen ghét nho nhỏ, dĩ nhiên, cô là một người lý trí, cho dù trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối không cho phép mình làm ra hành động gì không thích đáng.

Sau khi Thiệu Nhiên Nhiên ngồi ngây ngốc ở De-Ke-Shi rồi cũng không thèm quan tâm đến can ngăn của Chu Lạc Khiết nói muốn đi mua quần áo. Khi đến một cửa hàng quần áo riêng của một nhà thiết kế rất tài hoa, Thiệu Nhiên Nhiên cầm một chiếc váy bằng tơ lụa nhìn một lúc lâu, đột nhiên nói: “Diệp Thiên thích kiểu dáng như thế này.”

“Là vì mặc trên người cô nên anh ấy mới thích.”

“Có lẽ mặc trên người cô anh ta cũng sẽ thích!”

Chu Lạc Khiết nhìn Thiệu Nhiên Nhiên, chắc chắn rằng cô ấy không châm chọc mình, lúc này mới hoảng hốt cảm thấy thì ra tâm ý của mình dành cho Diệp Thiên lại rõ ràng như vậy, tình yêu với một người vốn dĩ là chuyện không thể giấu được, cho dù cô có cẩn thận thì cũng bị Thiệu Nhiên Nhiên nhìn thấu. Bị một câu vạch trần tâm sự, Chu Lạc Khiết cảm thấy vô cùng lúng túng, cô không trả lời Thiệu Nhiên Nhiên, chỉ nói: “Mua xong thì quay về thôi, chúng ta đã đi lâu lắm rồi.”

Thiệu Nhiên Nhiên vẫn muốn nói nữa: “Cô dám nói cô không yêu Diệp Thiên không? Cô không muốn ở bên anh ta ư? Cô chưa từng muốn thay thế tôi ư? Những câu hỏi kịch liệt dồn Chu Lạc Khiết vào góc tường khiến cô vô cùng bối rối, chỉ có thể hốt hoảng trả lời: “Trong lòng anh ấy, cô không thể thay thế được!”

“Cô không thử một lần làm sao biết chứ, tại sao cô không nhân cơ hội này?”

“Tôi không muốn làm chuyện như vậy, cô cũng đừng nghi ngờ tình yêu của anh ấy dành cho cô, nếu cô không muốn mua đồ, giờ chúng ta về thôi.”

Thiệu Nhiên Nhiên kéo cô: “Diệp Thiên nói với tôi cô là một cô gái rất dũng cảm, ngay cả chết cô còn không sợ, tại sao ngay cả dũng khí yêu hắn cô cũng không có! Cô nghe tôi nói đi, thật ra Diệp Thiên cũng rất yêu cô, có điều chỉ tại anh ta chưa nhận ra mà thôi, cô không phát hiện ra sao, khi ở bên cạnh cô anh ta rất vui vẻ, ở bên cạnh cô anh ta sẽ quên tôi, cho nên giờ việc cô cần làm là thức tỉnh anh ta, cho anh ta biết người anh ta yêu thực ra là cô! Không phải như vậy thì chúng ta đều có kết quả tốt đẹp hay sao, giữa cô và anh ta chỉ thiếu một bước nữa thôi, tại sao lại muốn đứng yên mà không làm gì!”

Mỗi một câu ngày hôm nay Thiệu Nhiên Nhiên nói đều làm cho Chu Lạc Khiết không chịu nổi, cô biết mình không thể để câu nói “Diệp Thiên cũng rất yêu cô, chỉ có điều anh ta chưa nhận ra mà thôi” kia đánh lừa, nhưng những lời này quả thật như xé tan lớp sương mù trong lòng cô, làm trái tim cô nảy lên một ảo tưởng, có thể đúng như những lời Thiệu Nhiên Nhiên nói, Diệp Thiên không phải không quan tâm đến cô, có lẽ trái tim anh bị chính anh lấp kín, có lẽ chỉ cần cô nhẹ nhàng chọc thủng nó thì có thể nhìn thấy được tương lai hạnh phúc.

Lúc Chu Lạc Khiết còn đang chìm trong ảo mộng, Thì Thiệu Nhiên Nhiên đã đặt chiếc váy cầm trong tay vào tay cô: “Thử một lần xem.” Sau này khi Chu Lạc Khiết nhớ lại thì sai lầm chết người đầu tiên mà cô phạm phải nhất định là vào giờ khắc này. Nếu như là Chu Lạc Khiết của mấy năm sau chắc chắn sẽ không bị những lời nói đó của Thiệu Nhiên Nhiên làm cho mê muội, thế nhưng lúc đó cô vẫn chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, lại vừa được Diệp Thiên dịu dàng chăm sóc lúc bị thương, cho nên sau câu nói của Thiệu Nhiên Nhiên cho dù là lạnh lùng như Chu Lạc Khiết, lý trí như Chu Lạc Khiết thì rốt cuộc cũng ôm một hi vọng vì những lời nói của Thiệu Nhiên Nhiên.

Chu Lạc Khiết nhận chiếc váy đi vào phòng thay đồ, ngoài cửa vẫn còn có hai người vệ sĩ đứng canh, Thiệu Nhiên Nhiên đi tới gần cửa sổ nhìn xuống, tầng sáu không quá cao, đủ để cho cô nhìn thấy anh ấy đang đứng hút thuốc bên ngoài xe mình, Thiệu Nhiên Nhiên tì trán lên cửa sổ thủy tinh, vừa nhìn người đó chằm chằm, vừa im lặng đếm thời gian khi nào người đó ngẩng đầu, cô chưa đếm được mấy số thì Chu Nhất Minh đã ngẩng đầu lên, cô biết anh nhìn thấy cô, bởi vì đầu của anh vẫn cứ giữ tư thế như vậy nhìn về phía trước. Thiệu Nhiên Nhiên mỉm cười, bàn tay khẽ vẫy anh qua cửa sổ thủy tinh.

Điện thoại di động trong túi của Thiệu Nhiên Nhiên vang lên, cô nhanh tay nghe điện thoại: “Sao biết em ở đây.”

“Em về đi, hôm nay em ở bên ngoài rất lâu rồi.”

“Không.” Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên cửa sổ thủy tinh: “Chỉ có ở ngoài thế này em mới có thể nhìn thấy anh…”

Rất lâu cũng không nghe thấy tiếng Chu Nhất Minh trong điện thoại, nắm điện thoại di động ánh mắt anh ta dừng lại rất lâu ở bóng dáng nhìn không rõ trên cửa sổ tầng sáu, hai người không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của anh nhưng cô vẫn mỉm cười. Âm thanh nhốn nháo phía sau phá vỡ giây phút yên lặng này, Chu Lạc Khiết trong phòng thay đồ vừa thay xong váy, mở cửa ra đã nghe thấy tiếng động bên ngoài. Hai người vệ sĩ đứng canh đã bị giết chết, hai kẻ địch đã tới sát bên cạnh Thiệu Nhiên Nhiên, vừa thấy Chu Lạc Khiết, đạn của chúng đã tức khắc bay tới, trong cửa tiệm nhỏ tất cả đều bày ra trước mắt. Chuyện xảy ra đột ngột, kẻ địch lại đông, vốn dĩ không thể tránh né, đạn sượt qua mép tóc cô, cô không quên Thiệu Nhiên Nhiên đang đứng bên kia, nhanh tay bắn một phát về phía hai người đang áp sát Thiệu Nhiên Nhiên, chưa kịp bắn phát súng thứ hai, đạn của đối phương đã xuyên qua ngực Thiệu Nhiên Nhiên, cả người cô ấy văng về phía cửa sổ thủy tinh bay ra ngoài, từ đầu đến cuối chuyện xảy ra chưa quá một hai phút, Chu Nhất Minh dưới lầu nghe thấy âm thanh khác lạ trong điện thoại, lại thấy trên cửa sổ bóng người xuất hiện bên cạnh Thiệu Nhiên Nhiên, hắn co chân muốn chạy lên lầu, trong lòng thấy hối hận, vừa nãy nếu như anh ta đậu xe ở lối vào tòa nhà thì đã có thể chặn được những người đó, nhưng anh ta chưa kịp chạy được hai bước, phía sau đã vang lên một tiếng bịch lớn, Thiệu Nhiên Nhiên rơi từ trên lầu sáu xuống.

Thiệu Nhiên Nhiên chưa kịp đến bệnh viện thì đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng Chu Nhất Minh, còn người bị thương Chu Lạc Khiết ngồi bệt bên cạnh thi thể của Thiệu Nhiên Nhiên, vừa nãy nếu như cô không đi thử quần áo thì có lẽ đã cứu được cô gái này, nếu như súng của cô có thể nhanh hơn một chút thì có thể cũng đã giữ lại được mạng của cô ấy. Chỉ chậm vài giây, cô đã tận mắt chứng kiến Thiệu Nhiên Nhiên rơi từ cửa sổ xuống nhưng lại không thể làm gì được, đúng như Chu Lạc Khiết nghĩ, Diệp Thiên không tin trong lúc đó mà cô lại không thể làm được gì. Cô không thể nào tưởng tưởng ra Diệp Thiên làm sao mà chấp nhận được tin xấu này.

Ngay giây nhìn thấy thi thể của Thiệu Nhiên Nhiên, Diệp Thiên không thể ngờ được cô gái ở bên cạnh làm bạn với hắn hơn mười năm lại rời xa hắn như vậy, chỉ một buổi chiều hắn không gặp cô mà thôi, làm sao lại biến thành như thế được. Diệp thiên ôm chặt cô bảo vệ trong lòng, lau vết máu trên mặt cô, khẽ lẩm bẩm như mất trí: “Nhiên Nhiên đừng sợ, anh Diệp ở đây.” Hắn ôm Thiệu nhiên Nhiên bước lên lầu. Chu Nhất Minh giữ hắn lại, hắn quay người đá văng Chu Nhất Minh ra, lúc này trong mắt ánh lên tia tà ác, hắn nhìn Chu Lạc Khiết đang đứng cách đó vài thước như tượng gỗ, cô mặc một chiếc váy dài đỏ rực, mạc áo vẫn chưa gỡ xuống, màu sắc chiếc váy giống như màu máu của Thiệu Nhiên Nhiên, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Lạc Khiết, rốt cuộc lại không nói gì mà đưa Thiệu Nhiên Nhiên lên lầu, nhưng ánh mắt cuối cùng khi hắn quay đầu làm Chu Lạc Khiết hiểu rõ rằng hắn thật sự không tin tưởng cô. Chu Lạc Khiết khép chặt hai mắt, vết thương trên người khiến cô không chịu nổi nữa khuỵu một gối xuống sàn. Cô quỳ trên sàn nhà cảm thấy rất đau xót, cũng phải! Dẫu sao người chết chính là Thiệu Nhiên Nhiên, còn cô thì vẫn sống đứng trước mặt hắn!

Hai ngày sau Diệp Thiên rất bình tĩnh tổ chức lễ tang cho Thiệu Nhiên Nhiên, nhưng Chu Lạc Khiết biết hắn vô cùng đau khổ chỉ có điều không biểu hiện ra mặt mà thôi, cô có thể hiểu được trong lòng hắn khổ sở thế nào, Thiệu Nhiên Nhiên từ nay về sau sẽ sống mãi trong tim hắn, còn bản thân cô sẽ trả giá cho mê muội nhất thời đó của mình. Trước khi Diệp Thiên tìm cô, cô đi gặp Chu Nhất Minh trước, sau khi Thiệu Nhiên Nhiên mất, linh hồn của Chu Nhất Minh như bị rút cạn, cả ngày cậu mơ mơ màng màng. Chu Lạc Khiết xoa nhẹ khuôn mặt vì say rượu mà ngủ không yên của hắn: “Nhất minh, chị đi đến đó rồi nhất định sẽ giúp em chăm sóc thật tốt cho cô ấy, em ở trên này nhất định phải sống thật tốt thay cho chị.”

Khi đó, Chu Lạc Khiết đã thật sự ôm quyết tâm sẽ chết, lần đầu tiên cô nhìn thấy Diệp Thiên trong phòng khách Diệp gia. Trong thời gian làm lễ cho Thiệu Nhiên Nhiên Diệp Thiên không cho phép hai chị em cô xuất hiện, đã mấy ngày cô không gặp hắn, bây giờ mới vừa nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy hắn hốc hác và mệt mỏi thấy rõ, trên cằm râu mọc dài, cái chết của Thiệu Nhiên Nhiên đối với hắn mà nói quả thật là một đả kích quá lớn. Chu Lạc Khiết biết chắc chắn là hắn sẽ muốn tính toán với cô, đơn giản là một mạng đền một mạng! Cô không khỏi nghĩ, nếu như hôm nay người chết là mình, người sống là Thiệu Nhiên Nhiên, Diệp Thiên sẽ có tâm trạng gì? Có vì cô sa sút tinh thần một, hai ngày hay không, cũng sẽ buồn chứ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì cô chết mà trách cứ Thiệu Nhiên Nhiên. Thực sự cô không nghĩ ra lúc đó sao mình lại kiêu căng đến mức tin tưởng lời Thiệu Nhiên Nhiên nói, còn cho rằng mình có thể thay thế được Thiệu Nhiên Nhiên ư? Tại sao lại không tự biết mình biết ta như vậy!

Gương mặt Diệp Thiên nhìn không rõ lắm dưới ánh đèn mờ ảo, hắn hỏi cô: “Cái váy ngày hôm đó đâu, sao cô không mặc?”

“Nó bị dính máu, tôi đã đem giặt.”

Hắn bước tới gần một bước, tay bóp lấy cằm cô: “Cô tưởng là giặt thì sẽ sạch hết sao, trên đó đều là máu của Nhiên Nhiên.”

Ánh mắt Chu Lạc Khiết cô liêu, từ nay về sau trong mắt hắn, hai tay cô, trên người cô đều toàn là máu của Thiệu Nhiên Nhiên.

Hắn nói: “Cô còn muốn nói gì nữa?”

Chu Lạc Khiết lắc đầu, giây sau đó trên mặt truyền đến cơn đau dữ dội, cô bị Diệp Thiên tát một bạt tay lảo đảo trên mặt đất, sau đó súng của hắn kề lên sau đầu cô, ánh mắt hắn vì tuyệt vọng mà trở nên điên cuồn, hắn nói: “Tại sao cô không cứu cô ấy.”

Chu Lạc Khiết cũng không giải thích, lời nói của hắn lại càng giống như một viên đạn xuyên qua lồng ngực cô, biết trước hắn không tin mình, nhưng nghe hắn chính miệng chất vấn, trái tim mới cảm thấy đau, đau đớn khiến cô cảm thấy giống như mình đã chết ở dưới súng của hắn.

Chu Lạc Khiết nhìn tay hắn đã đặt sẵn trên cò súng thì nhắm mắt lại, một tiếng súng vang lên, viên đạn lại sượt sát qua người cô xuyên qua món đồ sứ. Chu Lạc Khiết mở mắt ra, tay cầm súng của hắn mệt mỏi buông xuôi, đanh mặt lại, hắn rít qua kẽ răng một chữ: “Cút!”

Chu Lạc Khiết đi rồi, bản thân Diệp Thiên nặng nề quăng mình lên sô pha, dốc rượu vào mồm, cuối cùng hắn cũng không thể giết cô! Hắn cũng muốn tin tưởng cô, nhưng lúc Thiệu Nhiên Nhiên chết thì cô lại đang thử quần áo, hắn biết được đoạn trò chuyện của Thiệu Nhiên Nhiên và Chu Lạc Khiết từ trong lời kể của một nhân viên bán hàng may mắn còn sống sót sau trận đấu súng đó, cho nên hắn hoàn toàn có lí do nghi ngờ cô cố ý! Diệp Thiên say, bóp nát cái ly trong tay thề: Chu Lạc Khiết, cô mãi mãi đừng hòng mơ thay thế được Thiệu Nhiên Nhiên!

Nhưng Diệp Thiên luôn miệng kêu Chu Lạc Khiết cút đi lại trong một đêm uống rượu nửa tỉnh nửa say vọt vào phòng Chu Lạc Khiết, hắn hung ác xé rách quần áo của cô, cũng điên cuồn xé rách cơ thể của cô. Chu Lạc Khiết đau đớn ôm chặt lấy cơ thể hắn, cắn răng chịu đựng chuyện hắn cướp đoạt cơ thể mình, cô không biết khi hắn đang rong ruổi trên người cô cô vui vẻ hay không, nhưng ít ra cô biết chắc chắn lúc hắn trút hết mọi chuyện trên người cô sẽ có thể giảm nhẹ được đau khổ trong lòng hắn. Từ lúc đó quan hệ của cô và Diệp Thiên đã phát triển theo chiều hướng khác thường như vậy. Chỉ là cô khi đó vẫn chưa nản lòng với Diệp Thiên, cho nên mỗi khi tâm trạng hắn không vui sẽ trút hết tức giận lên người cô, cô vẫn không có ý định rời khỏi hắn. Nhưng hắn hận cô quá sâu như vậy hay nên nói là hắn yêu Thiệu Nhiên Nhiên thật quá sâu nặng, trong một thời gian dài như vậy hắn vẫn không từ bỏ chuyện hành hạ dày vò cô, mỗi lần đều làm cho cô máu me đầm đìa, thật sự cô không chịu nổi nữa, không thể chịu đựng được hắn cứ từng lần từng lần khoét sâu vết thương của cô, mà sau khi xong chuyện hắn lại không vui vẻ gì.

Cô và Diệp Thiên cứ dằn vặt nhau như vậy, sau này Diệp gia có ý định chuyển sang hoạt động minh bạch, Diệp Thiên có một phần tài sản ở thành phố A, hắn muốn mở rộng quy mô sang đó, nên đưa theo cô và một số người tới thành phố A. Chu Lạc Khiết từng cho rằng nếu thay đổi hoàn cảnh thì cô và Diệp Thiên sẽ có chuyển biến, nhưng vẫn không có, từ khi hắn gặp được một gái bar có vài nét giống với Thiệu Nhiên Nhiên trong hộp đêm, thì Chu Lạc Khiết đã biết những dây dưa giữa cô và Diệp Thiên vẫn sẽ tiếp tục, cái chết của Thiệu Nhiên Nhiên giống như một lời nguyền mãi mãi không biến mất!

Diệp Thiên ngồi trong phòng Chu Lạc Khiết, bàn tay lướt qua giường của cô, lạnh đến vậy, từ khi cô đi rồi, một năm bốn mùa chiếc giường đều lạnh lẽo, bất luận là hắn ngủ ở đó bao lâu cũng không cảm nhận được độ ấm, đây đã là năm thứ năm cô bỏ đi. Nhắm mắt lại, trước mắt hắn dường như vẫn là hình dáng khi cô mười bảy tuổi, áo khoác màu hồng, khăn quàng cổ màu đen, mái tóc gọn gàng dài đến thắt lưng, đôi mắt trong trẻo như làn nước, khi mở mắt ra tất cả đều biến mất, lẩn quất xung quanh hắn vẫn là không khí lạnh lẽo như trước. Sau khi Chu Lạc Khiết bỏ đi, Diệp Thiên có đến Giang Nhạc mấy lần, nghe người nhà nói cô đang làm việc tại hộp đêm Thiên Tinh, còn Long Tại Nham vẫn không có tin tức. Lần đầu tiên hắn bước vào Thiên Tinh, cô đã thấy hắn ngay, nhưng ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua người hắn, sau đó ung dung đi khỏi. Mấy lần sau đó đều như thế, cô không chào hỏi, hắn cũng vẫn ngồi ở đó mấy tiếng mới đi, bản thân hắn mấy năm này cũng thay đổi, nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của cô, sẽ quấy rầy cô, chứ không giống như bây giờ chỉ đứng xa xa lẳng lặng dõi theo.

Nhưng bản chất bên trong cũng không thể hoàn toàn thay đổi, một đêm sau khi Diệp Thiên ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo, ngày hôm sau tỉnh lại hốt hoảng nhìn chiếc gối đầu cô từng ngủ bên cạnh, những món đồ cô từng dùng còn trong phòng, trong lòng đột nhiên vô cùng tức giận, tính cướp đoạt trong máu thức tỉnh, đang kêu gào dữ dội trong cơ thể hắn. Cho nên sáng đó, hắn bật dậy khỏi giường, hai ba động tác mặc xong quần áo, rửa mặt rồi đến Giang Nhạc. Lần này hắn không đến Thiên Tinh tìm cô, mà đến thẳng nhà trẻ con gái cô đi học, tránh khỏi những tai mắt của Giang gia đón con bé quay về thành phố A.

Cô bé mới năm tuổi, bị hắn bắt lên xe, cô bé cũng không sợ, ngồi trên ghế lái phụ đung đưa cái chân nhỏ xíu, mở to đôi mắt tròn tròn quan sát hắn. Hắn cầm bịch kẹo sữa đã chuẩn bị trước ném cho cô bé, cô bé cầm bịch kẹo xé cả buổi không được sau đó đưa ra trước mặt hắn, giọng nói trẻ con: “Chú ơi, giúp con mở đi.”

Hắn bực bội giúp cô bé mở gói kẹo, trên đường đi cô bé im lặng ăn kẹo, Diệp Thiên cũng không biết mình bị thần kinh cái gì, có lẽ là dáng vẻ tự đắc của cô bé nhỏ làm hắn nhớ tới Long Tại Nham, đột nhiên hắn quay sang hung dữ dọa dẫm: “Không được ăn, ngày thường mẹ mày không cho mày ăn gì à.” Một bịch kẹo cũng đủ làm cho nó vui vẻ vênh váo đến như vậy.

Cô bé nhỏ bị hắn dọa cho sợ hết hồn, tay vẫn nắm chắc gói kẹo, miệng mếu máo, nước mắt như hạt đậu to từng giọt từng giọt rơi xuống, vậy mà cũng không khóc ra tiếng, nhìn thật tội nghiệp, cũng không dám nhả kẹo khỏi miệng, tủi thân kêu lên nho nhỏ: “Mẹ ơi, mẹ ơi..”

Con gái của Long Tại Nham cũng có chút gan dạ! Diệp Thiên rút khăn giấy ra qua quýt lau nước mắt cho cô bé: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ăn kẹo nữa đi, chờ mẹ con tới!”

Cô bé nhỏ sụt sùi một lát rồi cũng ngừng khóc, lúc tới thành phố A bé đã ngủ luôn trên xe, Diệp Thiên bồng cô bé ra khỏi xe, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ngủ đỏ ửng. Diệp Thiên không khỏi nghĩ đến giá như là con gái của hắn và Chu Lạc khiết, nhất định hắn sẽ yêu thương cô bé, đáng tiếc, nhiều năm như thế, hắn nhất định không cho phép cô mang thai con của hắn.

Hắn đặt cô bé nằm trên giường, nghĩ một hồi rồi đi xuống lầu nói với dì giúp việc: “Dì coi làm chút gì đó mà con nít ăn nhé.”

Dì giúp việc đột nhiên thấy hắn ôm về một bé gái thì vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi chuyện gì, lên tiếng trả lời rồi đi vào bếp, Diệp Thiên quay trở lại phòng, cô bé ngủ rất sâu, hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nếu như con bé gọi hắn một tiếng ba, hắn cũng sẽ coi bé như con mà yêu thương, hắn có thể cố gắng quên đi chuyện bé là con gái của Long Tại Nham.

Nhưng cô bé không khóc không quấy ngủ đến hai tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại lại cứ khóc mãi, chuyện là vì cô bé có cất trong cặp mấy viên sỏi nhỏ giờ chỉ còn lại một viên, Diệp Thiên nghĩ có lẽ lúc ôm cô bé vào xe đã rơi mất, hắn cho người đi tìm mấy viên sỏi hình dạng giống với viên trong tay của cô bé, cô bé nhỏ mắt rất tinh, xem một cái thì ném đi, ngồi xuống đất, giãy hai chân nói không phải.

Diệp Thiên nóng đầu: “Còn khóc là tao ném mày ra cửa sổ!”

Lời dọa dẫm của hắn làm cho cô bé còn khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa mếu máo: “Sỏi nhỏ ba cho không thấy nữa…” Sau đó lại ồn ào đòi mẹ, Diệp Thiên cũng sốt ruột, nắm lấy đôi vai nhỏ của cô bé: “Nhìn đây, ba là ba của con, đợi mẹ con tới đây, sau này cả nhà mình sẽ ở bên nhau.”

Cô bé hay ghi hận, hắn vừa rồi hung dữ với bé, bé đều nhớ rõ, phủi tay hắn ra: “Chú không phải, chú không phải, chú là người xấu…” Hình của ba bé, ngày nào bé cũng xem, còn nhớ rất kĩ.

Lần đầu tiên có người dám chỉ vào mặt Diệp Thiên nói hắn là người xấu, thôi được, lời trẻ con không chấp nhứt, hắn không thèm cãi, hít sâu rồi hắn mới nở nụ cười hiền lành: “Được rồi, đừng khóc, đúng là viên sỏi của ba, đi nào, chú dẫn con đi tìm.” Hắn dắt cô bé đi ngược trở ra cổng tìm dọc trên đường, thật sự tìm được cho cô bé mấy viên sỏi nhỏ, rốt cuộc cô bé cũng nín khóc mỉm cười, cơm trưa xong thì bắt hắn dắt tay ra vườn đi chơi. Trong vườn có rất nhiều hoa, hoa hồng trắng vẫn như trước nở rất đẹp, cô bé cũng kêu đẹp, Diệp Thiên cười: “Giống mẹ con, mẹ con thích nhất là hoa hồng trắng.”

Cô bé lại bẻ lại: “Mẹ nói mẹ thích nhất là con với ba con.”

Diệp Thiên nghẹn họng, đúng lúc này Chu Lạc Khiết chạy tới, thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi xổm trước vườn hoa, nhìn con gái mình bình yên vô sự, cô thở phào nhẹ nhỏm. Cô bé thấy cô tới, lập tức gọi mẹ đang muốn chạy ào tới thì bị Diệp Thiên chặn ngang bồng lên. Cô bé giãy dụa trong lòng hắn vươn tay về phía Chu Lạc Khiết, Diệp Thiên bước nhanh vào trong nhà, Chu Lạc Khiết chạy theo: “Trả con gái tôi lại cho tôi.”

Diệp Thiên không trả, đi thẳng vào trong phòng khách, cô bé sợ phát khóc, dì giúp việc thấy cảnh này sợ ngây người, cô bé ở trong tay Chu Lạc Khiết rồi, cô lau nước mắt cho con gái: “Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đây.”

Diệp Thiên bên cạnh hừ một tiếng: “Tôi không làm gì con gái em.”

Chu Lạc Khiết tức giận trừng mắt với hắn, yên ổn mấy năm, hắn lại muốn quấy nhiễu cuộc sống của cô!

Diệp Thiên không nghĩ như vậy, hất cằm chỉ lên lầu: “Lên trên nói chuyện.”

Tuy Chu Lạc Khiết không nghĩ là giữa mình và hắn còn có chuyện gì để nói, nhưng cô muốn dùng cách hòa bình đưa con gái đi, cô hôn con gái trong lòng: “Con ngoan, con ở dưới lầu chơi, mẹ lên lầu nói chuyện với chú một chút sẽ xuống ngay, được không.”

“Vâng, mẹ nhanh lên nhé, con muốn về nhà.”

“Ngoan, Vọng thư ngoan lắm, đợi mẹ, mình cùng về nhà.”

Dỗ được con gái, Chu Lạc Khiết cùng hắn lên lầu, cửa phòng vừa đóng, Diệp Thiên đã ôm lấy cả người cô, Chu Lạc Khiết tức giận giơ tay muốn cho hắn một cái tát, tay giơ lên giữa chừng đã bị hắn bắt lại. Hắn dồn cô ép cô lên cửa, vùi mặt vào hõm vai của cô, hắn nói: “Lạc khiết, anh nhớ em.”

Đây là câu nói êm tai nhất mà hắn nói, có điều đã muộn! Cô không phải là cô gái Chu Lạc Khiết mười bảy tuổi, cũng không phải Chu Lạc Khiết hai mươi bảy tuổi! Cô đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo, nói: “Diệp Thiên, đến bây giờ anh còn không chịu buông tha cho tôi sao, anh còn muốn hành hạ tôi mấy năm nữa đây!”

“Anh không muốn hành hạ em.” Hắn nói chuyện rất chân thành: “Lạc khiết, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không, em và anh, còn cả con của em, không, sau này con sẽ là con gái chúng ta, một nhà ba người chúng ta sống cùng nhau thật vui vẻ, không phải em rất muốn sống cuộc sống như thế sao, hả?”

Chu Lạc Khiết bình tĩnh nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn vẫn còn có thể nói được vấn đề hoang đường như vậy, cô nở nụ cười xót xa: “Tôi biết, từ lâu tôi đã biết, anh không muốn nhìn thấy tôi sống tốt, lúc nào khi tôi sắp tìm thấy hạnh phúc cho mình anh lại chắn ở phía trước, Diệp Thiên, tôi nợ anh nhiều như vậy sao? Tôi đã trả bằng tuổi trẻ của mình đã trả bằng người thân của mình mà anh vẫn không thể bỏ qua cho tôi ư? Anh không thể khoan hồng tha cho tôi sao?”

Sắc mặt Diệp Thiên rất khó coi, hắn đã thực sự tức giận, hắn đã chân thành như vậy, thậm chí còn đồng ý coi con gái Long Tại Nham như con của mình, vậy mà cô lại phủ nhận toàn bộ, cho rằng hắn đang hành hạ cô!

“Hạnh phúc? Em bây giờ như vầy mà hạnh phúc ư? Em còn muốn chờ hắn ta mấy năm! Anh đã nói với em hắn chết từ lâu rồi!”

“Tôi sẵn sàng, tôi sẵn sàng chờ anh ấy, ngay cả đợi anh ấy tôi cũng thấy hạnh phúc!”

Hai người thở hổn hển nhìn đối phương, trong phòng trở nên yên lặng, lúc sau, Diệp Thiên nói: “Em còn hận anh, phải không?”

Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Yêu và hận đều không còn gì nữa, Diệp Thiên, với anh tôi không có yêu cũng không có hận.” Cho dù là yêu hay hận điều khiến một đôi nam nữ dây dưa vướng mắc, chỉ có yêu hận đều tan biến, sau này nếu gặp lại cũng như người xa lạ, Diệp Thiên bây giờ đối với cô mà nói chỉ là một người qua đường không có quan hệ gì với cuộc sống của cô.

Trên mặt Diệp Thiên hiện lên vẻ thất bại, câu không yêu không hận của cô là đả kích rất nặng với hắn, hắn vẫn còn quanh quẩn với những kí ức trong quá khứ nhưng cô đã ra đi vì một người đàn ông khác, quãng kí ức này, toàn bộ những vướng mắc này chỉ có một mình hắn, làm sao hắn có thể chấp nhận. Nhưng, không thể chấp nhận hắn cũng không thể cưỡng cầu cô, hắn ôm chút hi vọng cuối cùng: “Em đang giận nên mới nói vậy, Lạc Khiết, chúng ta đều quên quá khứ đi, sau này chúng ta…”

Chu Lạc Khiết ngắt lời hắn: “Phải, tôi đã quên quá khứ, nhưng sau này cùng với anh thì không, Diệp Thiên, tốt xấu gì chúng ta cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh phải hiểu rõ rằng ngay bây giờ không phải tôi đang nói dỗi, bây giờ tôi rất hạnh phúc, chỉ cần anh đừng đến quấy rầy tôi.”

Diệp Thiên vuốt mặt, không ai nói vơi hắn trái tim một người phụ nữ một khi đã thay đổi thì không thể nào cứu vãn lại được, đúng vậy, bây giờ hắn mới thừa nhận rằng cô đã thay đổi! Chu Lạc Khiết nhìn hắn lần nữa rồi bước xuống lầu, ở phía sau Diệp Thiên duỗi tay về phía cô, tay áo của cô chỉ lướt qua tay hắn, cuối cùng hắn cũng không nắm lấy!

Trên đường Chu Lạc Khiết lái xe đưa con gái trở về, bé con hỏi cô: “Mẹ ơi, chú đó là ai vậy?”

Cô xoa đầu con: “Không là ai hết, sau này ngoài mẹ, ai đưa con đi, con cũng không được đi theo biết chưa.”

“Vâng ạ, vậy nếu ba tới, con cũng không được đi với ba ạ.”

Chu Lạc Khiết nở nụ cười: “Nếu ba con trở về, sẽ không đưa con đi một mình đâu mà còn đưa mẹ cùng đi nữa.”

~ The End ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.