Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 35: Đã định là suốt đời sai lầm



Tối nay, Tần Tiên Dũng đãi tiệc ở Mị Thành, mời Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham cùng tới, chúc mừng hai nhà Tần Mộc chính thức hợp tác, cùng lúc đó, Diệp Thiên cũng đã có mặt trong bữa tiệc.

Long Tại Nham nhìn thấy ngồi bên cạnh Diệp Thiên là một người phụ nữ, chợt nhớ đến Chu Lạc Khiết, gần đây anh ta có tới Mị Thành vài lần, tiếc là không gặp được cô, ban đầu Long Tại Nham còn cho rằng cô có ý tránh né anh, trong điện thoại khi nghe xong lời anh này của anh, Chu Lạc Khiết chỉ cười nói: “Tôi không còn quản lí việc ở Mị Thành nữa.”

Đây là ý của Diệp Thiên, lúc Diệp Thiên bảo cô đem chuyện ở Mị Thành giao lại cho người khác, tuy rằng cô cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng cũng không có hỏi lí do, cô cũng không muốn biết anh ta nghĩ gì.

Mấy người đàn ông cụng ly qua lại, Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham cũng không phải người ưa rượu và gái đẹp, nhưng trong những tình huống như vầy rượu và phụ nữ hẳn là không thể thiếu được.

Tần Tiên Dũng trái ôm phải ấp, sau khi rượu vào thì càng làm càng.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Giang Thiếu Thành đang ra sức mời rượu, gần như toàn bộ cơ thể cô ta đều dựa vào người Giang Thiếu Thành, mùi nước hoa gay mũi nồng nặc làm Giang Thiếu Thành không thể không cau mày.

Diệp Thiên nâng ly với Giang Thiếu Thành, uống rồi nói: “Phải rồi, hôm nay tôi còn đặc biệt vì Giang tiên sinh mời một người nữa tới.” Nói xong quay sang cô gái bên cạnh thì thầm vài câu, cô gái này dứng dậy bước ra ngoài, không đầy vài giây sau đã đẩy cửa đi vào cùng với Trương Dĩnh và Mộc Cận.

Cả Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham khi nhìn thấy Mộc Cận phản ứng có hơi bất ngờ, nhất là Long Tại Nham, anh ta hoàn toàn không biết trước đây Mộc Cận có liên hệ với Diệp Thiên. Cho nên đối với việc Diệp Thiên biết đến sự tồn tại của Mộc Cận hơn nữa còn đưa cô đến nơi này cảm thấy có phần quái lạ, mặc dù hai người nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, nhưng biểu cảm khác lạ trong một giây đó vẫn không qua nổi mắt Diệp Thiên, khiến cho hắn càng thêm tin chắc vào sự nghi ngờ của mình đối với thân phận của Mộc Cận.

Đêm nay gặp được Mộc Cận ở đây thật ra là do đã bị Trương Dĩnh luôn miệng lừa gạt mà đưa tới. Đã lâu Trương Dĩnh không có liên lạc bỗng dưng hôm nay gọi điện thoại đến nói về nhiều chuyện xưa, nhân tiện cũng nhắc tới một chút về Giang Thiếu Thành, nói Giang Thiếu Thành vì một người chị em của cô ta mà hay lui tới Mị Thành.

Mộc Cận biết có quá nhiều sơ hở trong lời nói của Trương Dĩnh, biết rõ là không thể tin nhưng ma xui quỷ khiến làm sao cuối cùng cô lại theo tới đây, cô không thể kiểm soát những suy nghĩ ấy trong đầu mình, có thể thực sự là anh vì cô gái khác mà từ chối cô, hay, thật ra cô chỉ đang tìm một cái cớ để được nhìn thấy anh mà thôi. Ăn nói khép nép là thế, bỏ đi lòng tự trọng của bản thân chỉ để cầu xin một chút yêu thương của anh, vậy mà anh vẫn một mực cự tuyệt tất cả, cô cho rằng mình rồi sẽ hận anh, như mình đã nói, nhưng thật thảm thương, ngay cả khi hận anh, trách anh cũng vẫn nghĩ muốn gặp anh.

Khi đẩy cửa bước vào nhìn thấy cảnh tượng này thật vô cùng mỉa mai cho những nhớ nhung và dày vò trong những ngày qua của cô, trong khi cô vì anh nữa đêm vẫn buồn bã rơi nước mắt còn anh thì vẫn đang vui vẻ. Đúng vậy, sao cô có thể sánh với những cô gái xinh đẹp kiều diễm* trong lòng anh! Lúc này cô phải nên đi khỏi đây, nhưng không thể nào nhấc chân lên được.

* Nguyên văn: Thiên kiều bách(bá) mị - 千娇百媚 (chỉ mỹ nhân mỹ lệ động lòng người)

Diệp Thiên xoay xoay ly rượu, nói: “Tôi nghĩ những cô gái tầm thường chắc hẳn là sẽ không lọt được vào mắt của Giang tiên sinh, cho nên đã mời Mộc tiểu thư đến đây, Giang tiên sinh chắc không trách tôi lắm chuyện chứ.”

* Nguyên văn: Son chi tục phấn 胭脂俗粉

Từ nãy tới giờ Giang Thiếu Thành cũng chưa từng nhìn đến Mộc Cận, nói: “Diệp tiên sinh nghĩ thật chu đáo, nhưng đàn ông khi nói chuyện mà có phụ nữ bên cạnh cũng thật vướng víu chân tay.”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh đẩy vai anh hờn dỗi: “Anh Giang, anh nói lời này không đúng đâu, anh xem, em đâu có cản trở chuyện của anh chứ.”

Cả khuôn mặt Mộc Cận tái mét, là bởi anh vừa nói, cũng là bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Diệp Thiên cười nói: “Giang tiên sinh cũng dừng nói như vậy, bằng không về nhà là phải bị phạt.” Khi nói chuyện hắn nháy nháy mắt ra hiệu với Trương Dĩnh.

Trương Dĩnh hiểu ý liền dẫn Mộc Cận đi vào, người phụ nữ ngồi bên cạnh Giang Thiếu Thành cũng đứng dậy nhường chỗ, Mộc Cận ngồi trơ ra như khúc gỗ bên cạnh anh.

Giang Thiếu Thành và Long Tại Nham cả hai đều không biết Diệp Thiên có đoán ra thân phận của Mộc Cận hay không, nhưng hành động của Diệp Thiên rõ ràng là đang thử xem tầm quan trọng của Mộc Cận, cho nên hai người đều không dám khinh thường.

Mộc Cận cũng không biết bản thân ngồi ở chỗ này bao lâu, trong đầu có rất nhiều chuyện hiện lên, còn chưa kịp nắm bắt đã vụt mất, có rất nhiều suy nghĩ nhưng lại mơ hồ dường như là không nghĩ gì cả.

Cuối cùng là Giang Thiếu Thành ngồi bên cạnh ôm lấy bả vai của cô, cô mới sực tỉnh lại, thì ra bữa tiệc đã kết thúc rồi.

Đoàn người đi ra, sau khi đưa Tần tiên Dũng ra bãi đỗ xe, Long Tại Nham mở cửa xe nói với Mộc Cận: “Lên xe đi, anh chở em về trước.” Sau đó, quay sang nói với Giang Thiếu Thành đứng bên cạnh: “Lát nữa tôi qua tìm cậu.”

Giang Thiếu Thành gật đầu, quay đầu rời khỏi.

“Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Mộc Cận nhìn vẻ khác thường suốt đường đi của Long Tại Nham, cũng không hỏi câu nào chuyện buổi tối hôm nay, cho nên mở miệng hỏi trước.

Long Tại Nham thở dài một tiếng, xoa đầu cô, nói: “Nè nhóc, gần đây em càng ngày lại càng làm ra nhiều chuyện điên rồ, anh nói mà em vẫn không để tâm.”

“Em biết em rất ngốc.”

“Biết rồi thì đừng tái phạm.”

Mộc Cận nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Nhưng có một số việc cả đời cũng không thay đổi được.” Chẳng hạn như khi yêu một người, đó như một thói quen không sửa được, vì là anh, nên cả đời cô đã định trước là sai lầm.

Long Tại Nham vô tình nhìn về gương chiếu hậu, thần sắc chợt trầm xuống, nói với Mộc Cận: “Ngồi cho vững, đừng nhìn về phía sau.” Nói xong thì đạp mạnh chân ga, phóng vút đi trên đường lớn.

Mộc Cận cũng nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nói: “Chúng ta bị người khác theo dõi sao?” Cô nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy có một chiếc xe màu đen cũng đã tăng tốc bám sát theo bọn họ.

Trong đầu Long Tại Nham nhanh chóng nghĩ đến những người nào ở gần đây nhất có thể hỗ trợ, cân nhắc xem có nên gọi người đến hay không.

“Anh Tại Nham, hình như là bọn họ không đuổi kịp.”

Chiếc xe màu đen kia không biết vì sao đột nhiên lại không bám theo nữa, đến khi tới ngã ba đường lại rẽ theo hướng khác.

Long Tại Nham nói: “Em thấy rõ biển số xe không.”

“Không rõ, có lẽ không phải là bám theo chúng ta đâu.”

Long Tại Nham không lạc quan như Mộc Cận, để an toàn hơn, anh lái thêm vài vòng trên đường, đến khi chắc chắn không có người theo đuôi mới đưa Mộc Cận trở về.

Khi trở về, Giang Thiếu Thành đã chờ ở chỗ anh, Long Tại Nham nhắc tới chuyện xảy ra vừa rồi ở trên đường, nói: “Cậu nghĩ là ai, có thể nào là người của Thôi gia không?” Tần Tiên Dũng quay sang hợp tác với Mộc gia, Thôi Trí Uyên không thể không có hành động nào.

Giang Thiếu Thành nói: “Cũng khó nói, với tính tình của Thôi Trí Uyên ông ta cũng không tới mức làm ra chuyện này.”

Long Tại Nham gật đầu tán thành, Thôi Trí Uyên và Mộc gia đã tranh giành địa bàn từ lâu, quang minh chính đại động đao thương cũng không phải chỉ một, hai lần, nếu vừa rồi thật sự là người của Thôi Trí Uyên không chừng đã ra tay ngay trên đường. Vài ngày trước, Mộc gia có một chuyến hàng từ Thái Lan, cũng có thể là có người chú ý đến lô hàng này.

Long Tại Nham nói: “Tóm lại trong khoảng thời gian này cần cẩn thận một chút, dù sao vừa nãy Mộc Cận cũng ở trên xe, không loại trừ khả năng là nhắm vào Mộc Cận.”

Nhắc tới Mộc Cận, Long Tại Nham lại nghĩ tới chuyện đêm nay, hỏi: “Phải rồi, chuyện tối nay là sao? Làm sao Diệp Thiên có thể biết Mộc Cận?”

“Cô gái cùng Mộc Cận đi vào là tình nhân của Diệp Thiên, cũng là bạn đại học của Mộc Cận.”

Long Tại Nham nghi hoặc nói: “Có phải gọi là Trương Dĩnh?”

“Ừm.”

Long Tại Nham biết chuyện không phải đơn giản như vậy, nhưng Giang Thiếu Thành muốn nói ngắn gọn, anh cũng không hỏi nhiều. Nhưng, Diệp Thiên tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, giống như việc đêm nay Diệp Thiên đưa Mộc Cận đến, bản thân không thể không đề phòng.

Giang Thiếu Thành ngồi lại chỗ Long Tại Nham một lúc thì cũng rời đi, trở về dưới lầu nhà mình, anh bước xuống xe, trên mặt đất đầy đầu lọc thuốc lá, vẫn còn lóe lên đầu lửa đỏ. Anh dừng lại vài giây, lại nhìn ra xung quanh, sau đó đi vào dãy hành lang đen như mực, một bóng người cao lớn rất nhanh đã khuất trong bóng đêm, phía đầu cầu thang đã có người đứng chờ anh.

Là một người đàn ông trung niên tóc húi cua, Giang Thiếu Thành thấy ông ta, nói: “Đêm nay có phải là người của các ông?”

Người đàn ông tóc húi cua dùng sức rít một hơi thuốc, ném đầu lọc xuống, chỉ đáp: “Lưu Tiến Dân.”

Giang Thiếu Thành nghe được cái tên này thì cau mày: “Cục đã đồng ý?”

Người đàn ông kia không trả lời, Giang Thiếu Thành nói: “Tôi có nói không được manh động.”

“Long Tại Nham đã nghi ngờ?”

“Không nghĩ đến vấn đề này.”

“Cục đã nhận được tin, gần đây Mộc gia có một đợt giao dịch súng ống đạn dược.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn chưa biết chính xác thời gian và địa điểm giao dịch, tạm thời việc tốt nhất là bên Cục nên án binh bất động, tránh đánh rắn động cỏ.”

Giang Thiếu Thành nghiêng người nhìn ra bên ngoài, nói: “Tôi lên trước.”

Người đàn ông tóc húi cua gật đầu, từ phía sau vỗ vỗ bả vai Giang Thiếu Thành nói: “Vất vả cho cậu, tôi biết cảm giác của cậu, nhưng cậu phải hiểu rõ thân phận và nhiệm vụ của mình, cậu khác bọn họ.”

Giang Thiếu Thành đi lên mà không quay đầu lại. Mở cửa, anh ngồi trên sô pha, liên tục rít thuốc, cho đến khi cả gói thuốc đều trở thành một đống đầu lọc trong gạt tàn, anh mới đứng dậy, ban nãy Trương Đông Lâm nói anh và bọn họ không giống nhau, nhưng cái gì là giống nhau, cái gì là khác biệt?

Giống và không giống có thực sự rõ ràng như vậy sao, là giới hạn tuyệt đối ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.