Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 4: Liệu có phải là bắt đầu (III)



Giang Thiếu Thành nâng tay xem đồng hồ, hắn còn có chuyện phải xử lí, mà vị đại tiểu thư này lại nằng nặc đòi hắn tặng quà sinh nhật, hắn im lặng chừng một phút. Giang Thiếu Thành hết kiên nhẫn chờ Mộc Cận mở miệng, nói: “ Không cần gấp, suy nghĩ kĩ rồi gọi điện cho tôi.”

Nói xong, thấy anh quay trở lại xe định rời đi, Mộc Cận ở dưới tình thế cấp bách liền nắm chặt lấy tay anh, Giang Thiếu Thành quay đầu lại nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lại, cũng không đẩy tay Mộc Cận ra.

Mộc Cận lên tiếng: “ Anh có thể cứu hai người bạn của em trong tay Diệp Thiên được không?.”

Sợ anh không chịu đồng ý, Mộc Cận vội vàng nói: “ Anh cũng vừa nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của anh, anh đều có thể đồng ý, không thể nuốt lời!”

“ Đây được coi là quà sinh nhật?.”

Mộc Cận ra sức gật đầu: “ Uhm.”

Anh chỉ nói được, rồi lên xe rời đi.

Mộc Cận lặng lẽ đứng trước cửa nhà, độ ấm trong lòng bàn tay dường như vẫn chưa hề tan biến, bàn tay anh không giống với phụ nữ, có chút thô ráp, khớp xương gồ lên rõ ràng.

Mộc Cận mở bàn tay đang nắm chặt của mình ra nhìn, cũng không biết vì sao cô lại cười.

Giữa trưa ngày hôm sau, Mộc Cận nhận được điện thoại của Lục Thừa, nói rằng đang ở trong bệnh viện. Mộc Cận đi tới cửa bệnh viện, những người vệ sĩ đi theo cũng hiểu ý chủ động rời đi, để một mình cô đi vào.

Lục Thừa bị thương rất nặng, giọng nói đuối sức không rõ ràng, trên người quấn đầy băng trắng, nhìn thấy Mộc Cận tới, cậu ta liền dùng sức ngồi dậy. Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Lục Thừa, Mộc Cận không đành lòng, nói: “ Rốt cuộc các cậu xảy ra chuyện gì? Trương Dĩnh đâu?.”

Nhắc tới Trương Dĩnh, khuôn mặt Lục Thừa hiện lên vẻ đau khổ khôn cùng.

Cậu ta lắc đầu: “ Trương Dĩnh không về được.”

Sống lưng Mộc Cận lạnh toát, vội vàng hỏi: “ Như vậy là sao? Lẽ nào …”

Lục Thừa nói: “ Không phải như vậy, cô ấy còn sống.”

Trương Dĩnh và Lục Thừa yêu nhau khi còn ở giảng đường Đại Học, Trương Dĩnh là người đẹp kiêu ngạo còn Lục Thừa thì tài hoa hơn người, cả hai xem như cặp đôi trai tài gái sắc ở trường, cũng vì vậy mà gây ra không ít đàm tiếu trong trường.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, cuộc sống trở nên khó khăn hơn, mọi sự kiêu ngạo trong nháy mắt đều đánh mất. Lục Thừa học khoa Mỹ Thuật Tạo Hình, khi còn ở học viện được xem là tài năng hiếm có. Đáng tiếc, khi tốt nghiệp mọi ánh hào quang xung quanh dường như biến mất, không có đất dụng võ.

Phòng tranh của Lục Thừa cũng chỉ là căn phòng thuê khá nhỏ, những bức tranh không có người thưởng thức, tài năng bẩm sinh coi cũng không phát huy được tác dụng.

Dù cho tình yêu sâu đậm đến cỡ nào, cũng cần phải có sự vun đắp mới có thể duy trì, đã có lúc say mê đến khó rời, không ai có thể chia cắt đôi uyên ương, nhưng rồi ai có thể dự đoán được tương lai, khi đồng tiền lại có ma lực đến thế.

Trương Dĩnh là đứa trẻ không cha, người mẹ gầy guộc còm lưng kiếm tiền để cho cô vào học Học Viện Nghệ Thuật, sau khi tốt nghiệp cũng không thể dựa vào gia đình để phát triển sự nghiệp mà Lục Thừa là người ngoại tỉnh, mọi hy vọng trong gia đình đều đặt hết vào anh ta.

Dưới sức ép của cuộc sống, hai người dần trở nên xa cách, chỉ biết cáu giận lẫn nhau, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Thế nhưng, không tiền, không nhà, không tương lai, lấy gì để kết hôn?

Từng thề non hẹn biển, từng say đắm mặn nồng trong tình yêu thì giờ đây, đối diện nhau chỉ là những khuôn mặt nhợt nhạt vì lăn lộn với cuộc sống hiện đại.

Sau đó, Trương Dĩnh gạt Lục Thừa rằng trở thành ca sĩ của Mị Thành, cô suy nghĩ rất đơn gỉan, chỉ cần đi hát vài năm, có thể duy trì được cuộc sống, còn có thể giúp ước mơ của Lục Thừa trở thành hiện hực, có thể mở một cuộc triển lãm tranh nho nhỏ. Nếu vận may tốt, cô có thể gặp gỡ được nhà sản xuất âm nhạc, nói không chừng một bước có thể lên trời.

Trương Dĩnh theo ngành học thanh nhạc, cô luôn ước mơ được bước chân vào giới showbiz, rất nhiều ca sĩ nổi tiếng hiện nay cũng đều xuất thân từ ca sĩ hát phòng trà.

Đáng tiếc, ông bầu không gặp được, mà thay vào đó, cô lại gặp gỡ Diệp Thiên, Trương Dĩnh bị tiền tài của hắn dụ hoặc, nhanh chóng trở thành người phụ nữ bên cạnh hắn, nhưng đối với Lục Thừa, bốn năm tình cảm không phải nói bỏ là có thể bọ được.

Cầm theo chi phiếu của Diệp Thiên, cô cố gắng thuyết phục Lục Thừa cùng nhau về quê kết hôn, chỉ tiếc, chi phiếu chưa kịp đổi sang thành tiền mặt, cả hai đã bị Diệp Thiên bắt lại. Bên cạnh Diệp Thiên không thiếu phụ nữ, nhưng đối với người đàn bà đã phản bội hắn, đương nhiên, hắn sao có thể bỏ qua được.

Mộc Cận nói: “ Vậy, hiện tại Trương Dĩnh thế nào?.”

“ Cô ấy đã kí hợp đồng bốn năm với Diệp Thiên, hắn sẽ không dễ dàng thả người.”

“ Hai bạn thiếu tiền, tại sao không đến chỗ mình mượn?.” Đối với những chuyện khác, Mộc Cận có thể không chắc, nhưng nếu là tiền, thì cô hoàn toàn có khả năng.

Lục Thừa cười khổ, đau đớn như muốn xé rách ruột gan: “ Bạn cũng dựa vào gia đình, đâu có nhiều tiền như vậy, chỉ trách mình vô dụng.”

Mộc Cận khuyên nhủ: “ Cậu không cần phải tự trách bản thân, mình sẽ đi tìm người giúp đỡ, thử xem anh ấy có thể phá bỏ hợp đồng với Mị Thành được không.” Nếu Giang Thiếu Thành đồng ý với cô, hẳn là anh sẽ làm được.

Mộc Cận đi tới công ty tìm Giang Thiếu Thành, phàm là những đại gia tộc lớn, đều phát triển những công ty làm ăn, Mộc Gia cũng không ngoại lệ, thậm chí có mấy công ty làm ăn sạch sẽ.

Nhân viên lễ tân nói không có hẹn trước không thể gặp được anh, Mộc Cận bĩu môi, đứng ở cửa chính chờ, Giang Thiếu Thành thấy cô, theo bản năng nhìn bốn phía rồi nhanh chóng kéo cô vào 1 góc nói: “ Chuyện này là như thế nào? Sao lại chạy đến đây?.”

Khuôn mặt anh trầm xuống thật khiến người khác phải khiếp sợ, mọi cảm giác sợ hãi đối với anh dường như tan biến từ tối qua đến nay bỗng sống lại, cô vội vàng xua tay, nói: “ Không phải mình em tới, vệ sĩ đều ở xung quanh.”

Anh nói: “ Tới nơi này làm gì?.”

“ Muốn cảm ơn anh, chuyện Lục Thừa nằm viện cũng do anh sắp xếp, nhưng món quà của anh mới có một nửa, Trương Dĩnh còn …”

Giang Thiếu Thành cắt đứt lời cô: “Lúc trước không ai ép buộc bạn cô, nếu là cô ta tự nguyện, cho dù có là hố lửa hay không cũng phải chấp nhận. Chuyện này dừng ở đây, không nên chọc giận đến Diệp Thiên, biết chưa?.”

Khuôn mặt anh trở nên nghiêm khắc lạnh như băng, những câu định nói ra Mộc Cận đành nuốt lại.

Anh nói: “ Được rồi, cô về đi, về sau không nên tới đây.”

Cảm thấy anh dường như chán ghét cô, hốc mắt Mộc Cận có chút đỏ.

Giang Thiếu Thành thấy vậy liền nói: “ Cô khóc cái gì?.”

“ Không khóc.” Nước mắt lại tiếp tục chảy ra.

Giang Thiếu Thành ngẩn người, cảm thấy như mình có chút quá đáng.

Mộc Cận khịt khịt mũi, cúi đầu nói: “ Biết rồi, em đi đây.”

Giang Thiếu Thành cảm thấy thần trí của mình hoàn toàn trống rỗng, giữu chặt cánh tay cô lại: “ Rốt cuộc cô khóc cái gì? Tôi cũng không mắng cô.”

Mộc Cần ngẩng đầu, hốc mắt ngập trong nước: “ Có phải anh ghét em?.”

Anh nghi hoặc: “Tôi ghét cô?.”

Mộc Cận tiếp lời: “ Nếu không vì sao anh luôn không có kiên nhẫn với em?.”

Giang Thiếu Thành cảm thấy khó nói thành lời, đối với người khác, hắn luôn có thái độ như vậy, cũng không phải nhằm vào một mình cô, hơn nữa Mộc Cận vẫn chỉ là đứa trẻ không hiểu sự đời, đúng là không biết phải làm sao với cô.

Hắn phá lệ, lên tiếng giải thích: “ Không ghét cô, chỉ là sợ không an toàn nên muốn cô ra về sớm.”

“ Thật sao?.”

“ Tôi không nói dối, bảo vệ sĩ đưa về.”

Mộc Cận không đi: “ Nếu đi ra, sẽ lại phải trở về.” Trở về lại là một người, đối mặt với không gian yên tĩnh, một ngày dài đằng đẵng, không khí luôn chìm trong cảm giác hiu quạnh.

Giang Thiếu Thành nói: “ Vậy để vệ sĩ đi theo cô, tôi đi trước.”

“ Anh đi đâu vậy?.”

“ Về nhà.”

Tay áo anh bị cô giữ chặt, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Thành, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “ Cũng không được, dẫn em đi đi, ở một mình rất buồn chán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.