Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 40: Cô ước, mình có thể thay anh chịu nỗi đau



Giang Thiếu Thành hô hấp khó khăn khiến cho Mộc Cận cảm giác được sự khác thường, nhưng là xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để cảm nhận được bóng hình loáng tháng trước mắt, cô không thể nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt lúc này của anh.

Bởi vì sợ bị phát hiện, cô cũng không dám lấy di động ra để chiếu sáng, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tiếng lá rụng khô vỡ vụn, vang lên sột soạt. Cô biết đây là những tên sát thủ đang truy sát hai người, chúng còn chưa buông tha cho cô và anh, giờ phút này vẫn đang ở trong rừng rậm điều tra, tìm dấu vết hai người.

Trong bóng tối, Mộc Cận chỉ có thể dựa vào động tác để xác nhận anh có bị thương hay không, cô sờ soạng tìm được tay anh, theo hai cánh tay chậm rãi đi xuống dưới nhưng Giang Thiếu Thành đã kịp ngăn cản: “Tôi không sao.”

Tuy rằng giọng nói của anh vẫn như thường ngay nhưng vẫn không thể khiến Mộc Cận yên lòng, lúc tay chạm vào lưng anh, anh hừ nhẹ một tiếng, trong lòng bàn tay dính vào chất lỏng ẩm ướt làm cho tim Mộc Cận trùng xuống, có mùi máu tươi làm cô thấp giọng kêu lên: “Là máu, anh bị thương? Vết thương thế nào rồi…”

“Đừng lên tiếng, chỉ là viên đạn sượt qua da thôi.”

“Nhưng mà chảy rất nhiều máu…” Phía sau lưng quần áo của anh đã thấm đẫm máu tươi.

“Không có việc gì, do em không nhìn thấy nên mới cảm thấy nghiêm trọng, không phải sợ, đợi qua một lúc nữa chúng ta sẽ an toàn.”

Anh tin tưởng Long Tại Nham rất nhanh sẽ tìm được bọn họ.

Giang Thiếu Thành thực sự mệt mỏi, viên đạn găm ở thịt, động một chút sẽ đau đến tận tim, cảm nhận được sức lực mỗi lúc một giảm, anh cắn răng xoa bóp ở miệng viết thương của mình, ít nhất đau đớn tạm thời có thể giữ anh tỉnh táo.

Vì cô, anh không thể mạo hiểm, không thể dựa vào may mắn! Mộc Cận cũng hiểu nổi bản thân bây giờ đang làm gì nữa. Biết rõ trên người anh bị thương, không biết vết thương nặng hay nhẹ. Chỉ biết ngồi chờ đợi.

Cô hận không thể thay anh nhận nỗi đau này, tự trách và không tha thứ cho bản thân mình. Có một lần, cô thậm chí không nhịn đã được đưa ngón tay kiểm tra hơi thở của anh, cô sợ anh sẽ ngừng thở. Giang Thiếu Thành chỉ biết cầm tay cô, thỉnh thoảng nắm chặt, để cô biết anh vẫn còn tỉnh.

Rất nhanh đã đến rạng sáng, rừng rậm rốt cục không còn tiếng bước chân và tiếng hít thở của những tên sát thủ, Giang Thiếu Thành giật giật lòng bàn tay Mộc Cận: “Nhìn xem trong túi có di động không, giúp tôi lấy ra.”

Khi anh lên tiếng nói chuyện giọng đã khàn đặc, Mộc Cận chạm đến điện thoại của anh, nhìn nhìn, nói: “Làm sao bây giờ, không có tín hiệu.” Di động của cô cũng vậy.

“Không sao hết, người của Tại Nham nhất định sẽ tìm được chúng ta.”

Giang Thiếu Thành gần như sắp rơi vào trạng thái hôn mê, khi anh nói chuyện đều phải cố hết sức.

Trong nháy mắt, Mộc Cận nghĩ tới khả năng tồi tệ hơn: “Ngoài viết thương ở sau lưng, anh có bị thương ở chỗ khác không?”

Với sức chịu đựng của anh nếu chỉ là một vết thương ở sau lưng kia, anh sẽ không kiệt sức nhanh đến vậy. Lúc này nếu Mộc Cận nhìn thấy trên chiếc áo sơ mi của anh loang lổ những vết máu.

Giang Thiếu Thành lúc này ngay cả sức để trả lời cũng không có, bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, anh đã bắt đầu sốt cao, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.

Giang Thiếu Thành dùng hơi sức còn lại nhéo nhéo tay Mộc Cận: “Nhớ rõ đừng khóc, chờ Tại Nham đến đón em.”

Mộc Cận không khóc ra tiếng nhưng nước mắt đã giãn giụa trên khuôn mặt.

“Anh Thiếu Thành, anh không thể xảy ra chuyện gì được, đừng tưởng anh chết là có thể thoát khỏi em, em thề nếu anh chết, em sẽ đi theo anh, vĩnh viễn không buông tha anh.”

Nhưng là cô không nhận được câu trả lời của anh, xung quanh chỉ còn có cô cúi đầu khóc, tự mình vùng vẫy trong cảm giác bi ai tuyệt vọng.

Lúc Long Tại Nham đuổi tới, Mộc Cận cũng sa vào trạng thái hôn mê, vào lúc rạng sáng tìm được Giang Thiếu Thành cùng Mộc Cận, Long Tại Nham không nghĩ sẽ tự mình đến đây, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn. Khi không liên hệ được với Giang Thiếu Thành, anh liền dự cảm được có chuyện chẳng lành, đoán được Mộc Cận và Giang Thiếu Thành có khả năng xảy ra chuyện.

Khi đuổi tới khách sạn nơi Giang Thiếu Thành nhắc đến trong điện thoại, anh mới xác định bọn họ bị đuổi giết.

Giang Thiếu Thành tổng cộng bị thương ba chỗ, hai nơi ở phía trên thắt lưng, nguy hiểm nhất là viên đạn gần phổi. Cũng may Long Tại Nham đã chuẩn bị chu đáo từ trước, đưa theo bác sĩ tới đây, có thể xử lý vết thương.

Mộc Cận từ từ mở mắt ra, trong chốc lát mới phản ứng lại đây chính là phòng mình, Long Tại Nham cứu hai người họ về, nhưng anh đang đâu? Anh đang ở nơi nào?

Mộc Cận ngồi bật dậy, xốc chăn chuẩn bị xuống giường.

Dì Trâu đi vào thấy vậy cuống quýt ngăn cản: “Mau trở về giường.”

“Không được, cháu phải lập tức đến xem anh Thiếu Thành, anh ấy ở đâu?”

Dì Trâu đem cô ấn trở lại giường: “Long tiên sinh đã dặn, chờ lúc cô tỉnh lại liền nói cho cô, Giang tiên sinh không có việc gì, muốn cô nghỉ ngơi cho tốt. Lần này cô dọa đến tất cả mọi người, nhất là ba người đó, cô không biết cậu ấy luôn ở bên cạnh cô, vừa mới rời đi, để tôi đi gọi điện báo cho cậu ấy biết cô đã tỉnh.”

Mộc Cận không có tâm trí nghe nhiều như vậy, tìm được di động liền lập tức gọi cho Long Tại Nham: “Anh ấy có phải bị thương rất nặng hay không?”

“Cậu ta rất muốn tới thăm em.” Nói xong câu này Long Tại NHam cũng đổ mồ hôi lạnh. Tình trạng của Giang Thiếu Thành mười phần chết một phần sống, cho dù đã gặp bác sĩ giỏi nhưng đã mấy ngày nay anh luôn ở trong trại thái hôn mê sâu.

“Em muốn gặp anh ấy một chút.” Không được tận mắt thấy anh bình an vô sự, cô không thể yên tâm.

Không nghe thấy Long Tại Nham trả lời, Mộc Cận nhắc lại lần nữa: “Anh Thiếu Thành rốt cuộc ở nơi nào, anh ấy bị thương như nào? Có phải…?

“Em đừng nóng vội”. Long Tại Nham cắt ngang lời cô: “Cậu ta đang ở đây, chỉ là cơ thể suy yếu, hiện tại tinh thần Thiếu Thành chưa được tỉnh táo, em cho dù có lại đây thăm cậu ta, cậu ta cũng không biết.”

“Bây giờ em sẽ qua đó.”

Long Tại Nham biết ngăn cản không được cô, nhân tiện nói: “Được rồi, trên đường nhớ dặn bọn họ cẩn thận một chút.”

Cuối cùng Mộc Thường Phong cũng cho người thăm dò đám sát thủ truy sát bọn họ, hôm nay tin tức đến lúc sáng sớm, cơ bản có thể xác định là thủ hạ do Thôi Trí Uyên phái ra, hơn nữa, Thôi Trí Uyên còn gặp mặt với Diệp Thiên, cho nên, Long Tại Nham có thể tưởng tượng gần nhất Thôi gia cùng Mộc gia lại sắp có một phen tẩy máu, sau này Mộc gia và Diệp Thiên cũng khó mà giữ lấy được mối quan hệ tốt đẹp.

Mộc Cận vội vàng mặc quần áo, kêu người đưa cô đến chỗ của Long Tại Nham, Giang Thiếu Thành hai mắt nhắm nghiền, nằm bất động trên giường, trên người quấn đầy băng vải trắng, Mộc Cận ngồi ở bên giường, đầu ngón tay khô nứt chạm vào anh: “ Anh ấy khi nào mới có thể tỉnh lại?” Nhìn đến trên người anh khắp nơi đều bị thương, so với tưởng tượng của cô nghiêm trọng hơn rất nhiều, Mộc Cận bật khóc.

“Bác sĩ nói đợi cho đến khi hạ sốt, tinh thần sẽ tỉnh táo lại.”

“Thật sự đã qua cơn nguy hiểm rồi sao?”

Long Tại Nham ấn chặt vai Mộc Cận, an ủi cô: “Em nên tin tưởng y thuật của các bác sĩ, họ nói không có gì nguy hiểm, Thiếu Thành nhất định có thể bình phục trở lại.”

“Anh Tại Nham, em muốn ở lại đây chăm sóc anh ấy”

“Ở nơi này có bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc, em ở đây cũng không giúp được gì.”

“Em chỉ cần có thể giống như lúc này ngồi bên cạnh nhìn anh ấy, em mới có thể an tâm được phần nào, mà ở đây sẽ không gặp nguy hiểm, đúng không?”

Long Tại Nham trầm mặc, cái anh lo không phải là an toàn của cô, mà là anh không muốn cho Mộc Cận cùng Giang Thiếu Thành quan hệ trở lại như trước. Anh nói: “Em khiến anh rất lo lắng.”

Cho dù anh đồng ý rồi, Mộc Thường Phong chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý.

Lần này tuy rằng Giang Thiếu Thành đánh đổi mạng sống để giữ cho Mộc Cận không bị thương, nhưng là Mộc Thường Phong biết Mộc Cận vì Giang Thiếu Thành mới trốn đi. Hơn nữa Giang Thiếu Thành là người đầu tiên tìm thấy Mộc Cận, việc này làm cho Mộc Thường Phong kết luận mối quan hệ hai người đã vượt qua suy đoán của ông, chỉ sợ Mộc Thường Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cho nên, Long Tại Nham không dám tỏ ra lạc quan, hiện tại là vì Giang Thiếu Thành còn trọng thương nằm trên giường, Mộc Thường Phong mới không có hành động gì ra mặt. Nếu Mộc Cận cùng Giang Thiếu Thành hai người cứ như vậy giằng co không dứt, sẽ rất dễ khiến cho Mộc Thường Phong dùng thủ đoạn cực đoan.

Một thủ hạ của Long Tại Nham gõ cửa vào báo cáo: “Anh Long, Mộc gia đến”.

Long Tại Nham gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong chốc lát Mộc Thường Phong Liền đến.

“Mộc gia.”

“Cha”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.