Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 50: Thà làm ngọc vỡ



Chu Nhất Minh nhìn qua trong tay hắn là giấy tờ nhà, hỏi A Cát: “ Cô ấy đâu, còn ở trong căn phòng kia không?”

A Cát gật đầu: “Vẫn chưa chuyển đi.”

Chu Nhất Minh một ngụm uống cạn ly rượu, đứng dậy đem ly rượu đập mạnh lên mặt bàn, nói: “Đi lấy căn phòng đó.”

Thời điểm ngồi trong xe, tâm tình Chu Nhất Minh vô cùng khó chịu, hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy để ép buộc một cô gái, hơn nữa hắn lại dự đoán được người con gái ấy.

Hắn không phải người tử tế gì cho cam, mà tất cả chuyện này làm cho hắn nhớ tới chị của mình năm đó phải chịu uất ức. Lúc trước, Diệp Thiên cũng dùng cách này đưa hai chị em bọn họ bức đến cảnh như hôm nay, đúng là kêu trời trời không ứng kêu sẽ mất linh, cho nên sau này trong cuộc sống, mặc kệ hắn đã từng làm biết bao chuyện táng tận lương tâm, cũng chưa từng cưỡng bức, ép buộc một cô gái nào.

Thần sắc Chu Nhất Minh biến chuyển đều do Lâm Hiểu Quân bức đến, là cô không biết tốt xấu, tự mình chuốc lấy cực khổ, chỉ cần cô tự nhún mình một chút, sẽ không xảy ra sự việc như ngày hôm nay.

Tuy rằng Chu Nhất Minh không mang theo nhiều người, nhưng thời điểm lúc Lâm Hiểu Quân ra mở cửa nhìn thấy khuôn mặt của Chu Nhất Minh khiến cả người cô đều như bị đóng băng, trong lúc nhất thời chỉ nhớ được tư thế mở cửa, đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích. Cảm giác quen thuộc sợ hãi lan ra khắp cơ thể, Lâm Hiểu Quân dự cảm kế tiếp sắp sửa không tránh khỏi tai nạn. Mấy ngày nay Chu Nhất Minh không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô nghĩ đến hắn đã muốn mất hứng, cho nên cố gắng thu mình lại, không nghĩ đến thế nào hắn lại chờ mình chỗ này. Vẫn là cô quá mức nhanh chân, sớm nên biết vận khí của cô không có tốt như vậy, cho nên ma quỷ sao có thể dễ dàng buông tha cô!

Chu Nhất Minh đẩy thân mình đang che cửa của Lâm Hiểu quân ra, đi thẳng vào, hắn nhìn quanh nhà, nói: “Tuy rằng chỗ này có nhỏ, nhưng mà để nuôi mấy con chó, con mèo thì vẫn được.”

Lâm Hiểu Quân nắm chặt lòng bàn tay khiến các đốt ngón tay trắng bệch, cô dùng sự phẫn nỗ ẩn dưới vẻ mặt nhẫn nhịn nhìn hắn, Chu Nhất Minh tiến tới trước mặt cô, ghé sát tai cô nói: “Em biết anh thực sự không thích bộ dạng em thế này..” Nửa câu sau hắn nói thấp đi, cơ hồ làm người ta nghe không thấy: “Em trước kia không phải bộ dạng này.” Trước kia trên mặt Nhiên Nhiên làm sao có thể xuất hiện vẻ mặt quật cường như vậy, làm hắn cảm thấy thật chán ghét!

Mẹ Lâm tiếng vang từ ngoài liền từ phòng ngủ đi ra, nhìn đến cảnh này cũng hoảng sợ, Chu Nhất Minh mang đến mấy tên thủ hạ đều là người vạm vỡ, trên đầu, mu bàn tay, thậm chí trên mặt đều mang những hình xăm dữ tợn. Bọn họ không cần phải nói, không cần động thủ, quanh bọn họ hơi thở lạnh lẽo, chỉ cần mặt không chút thay đổi đứng ở cửa đều có thể khiến người ta sợ hết vía.

Tuy rằng Lâm Kiến Hào đã sớm nói sẽ có người đến lấy phòng ở, nhưng bà Lâm như thế nào cũng không nghĩ là nhanh như vậy, bà vốn đang nghĩ chờ chủ nhà mới đến, cầu xin người ta cho thư thả mấy ngày, cho bọn họ thời gian tìm địa điểm mới, nhưng bà lại không dự đoán được Lâm Kiến Hào đem phòng ở bán cho người khác như vậy. Bà Lâm nghe tin nhắm mắt lại, cũng là bình thường giao tiếp cùng Lâm Kiến Hào hắn cũng biết ông ta là cái loại người gì, không phải con ma bài bạc thì cũng tiêu tiền như ông chủ một ngân hàng.

Bà Lâm tự biết không thể trêu vào những người trước mặt, cho nên cũng không có mở miệng khẩn cầu cho mẹ con bọn họ chút thời gian thư thả, mà là lập tức hướng Chu Nhất Minh nói: “Chúng tôi lập tức liền chuyển đi ngay.”

Bà Lâm nhìn đến con gái đứng cạnh cửa cứng nhắc, cũng chỉ nghĩ cô bị những người này dọa choáng váng, bà đi qua túm tay Lâm Hiểu Quân: “Đi, cùng mẹ đi thu dọn hành lý.” Bà Lâm cũng cảm thấu được trong ánh mắt Chu Nhất Minh nhìn Lâm Hiểu Quân chứa đầy dục vọng, vốn con gái xinh đẹp luôn làm cho bà tự hào, nhưng ở trong tình huống này lại làm cho bà cảm thấy kinh hồn bạt vía, không dám để Lâm Hiểu Quân ở lại trước mặt mấy người đàn ông này.

Lâm Hiểu Quân đi theo phía sau mẹ mình, nhưng đi còn chưa được mấy bước đã bị Chu Nhất Minh ngăn lại: “Các người không cần vội vã chuyển đi như vậy, thật ra tôi hoan nghênh hai người ở lại nơi này.”

Bà Lâm không hiểu rõ, vội lên tiếng: “Ý anh là sao, anh muốn đem căn phòng này cho chúng tôi thuê?” Lâm Hiểu Quân ở bên cạnh hiểu rõ trong lời nói của hắn, chỉ cần cô gật đầu đồng ý cùng hắn một chỗ, hắn sẽ thả hai người, nhưng cô không làm được! Thà làm ngọc vỡ, cô cũng phải cho hắn biết cô Lâm Hiểu Quân sẽ không cầu xin hắn tha thứ, cho dù có một ngày cô phải bán thân thể của mình để đổi lấy cuộc sống an nhàn, nhưng tuyệt đối không bao giờ bán cho hắn!

Lâm Hiểu Quân né người lướt qua Chu Nhất Minh, nhìn mẹ mình nói: “Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi.”

Thái độ kháng cự của Lâm Hiểu Quân làm cho lửa giận trong lòng Chu Nhất Minh bùng cháy, hắn bắt lấy cánh tay đem cô túm đến trước mặt mình, gằn từng chữ một: “Bây giờ còn kịp!” Trên mặt hắn nổi lên gân xanh cùng trên tay cơ hồ muốn bóp nát xương cốt như muốn nói với cô rằng, không nghe theo hắn kết cục sẽ rất thảm.

Lâm Hiểu Quân vốn đang bị thương ở cánh tay, cộng thêm lực đạo của hắn khiến tay cô bầm tím, cô cắn răng đối diện với hắn mà nói: “Buông!”

Chu Nhất Minh tay kia để ở thắt lưng làm cho cô dán trước ngực mình, hắn cho cô một cơ hội cuối cùng: “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, của anh cũng sẽ là của em, em và mẹ đều có thể được chăm sóc tốt nhất, anh thậm chí có thể cam đoan với em không có người con gái nào khác…”

“Tôi không cần anh chăm sóc!”

Nhìn Chu Nhất Minh và Lâm Hiểu Quân giằng co, bà Lâm rốt cuộc cũng hiểu được tình hình, thời điểm bà muốn ra tay kéo hai người ra, Chu Nhất Minh đã đi trước bà một bước buông tay đem Lâm Hiểu Quân đẩy ra, nói: “Được, về sau đừng trách tôi xuống tay thâm độc!”

Lâm Hiểu Quân bị hắn đẩy ngã lảo đảo vài bước, bà Lâm hoảng sợ che chắn trước mặt Lâm Hiểu Quân: “Anh muốn làm gì, căn phòng này là của anh, chúng tôi lập tức chuyển đi! Anh đừng đánh con gái tôi.”

Bà Lâm lôi kéo Lâm Hiểu Quân vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn hành lý, Chu Nhất Minh đứng đằng sau lạnh lùng nói: “Trừ quần áo ra, đồ dùng trong phòng các người đều không có quyền mang đi.”

Cuối cùng, Lâm Hiểu Quân và mẹ chỉ mang theo hai thìng quần áo dời đi.

A Cát nhìn hai người xuống tầng, đối Chu Nhất Minh nói: “Anh Chu, hiện tại làm sao, có muốn em đưa bọn họ…”

Chu Nhất Minh nâng tay ngăn lại A Cát phía dưới, cô nghĩ liệu cô có thể đi rất xa? Hắn sẽ làm cô phải khóc cầu xin hắn!

Dù đã tới nhưng Chu Lạc Khiết vẫn về quê, vừa hay hôm đó là tết Thanh Minh, khi máy bay hạ cánh, việc đầu tiên cô làm là đi thăm mộ. Trước đây, cha mẹ ngay cả phần mộ đều không có, bởi vì khi đó cô còn không mua nổi một cái bia mộ, chỉ có thể đem tro cốt của cha mẹ chôn ở trong nhà. Sau này, theo Diệp Thiên, cô mới đem cha mẹ hợp táng ở ngôi mộ khang trang, coi đó là sự tưởng niệm đối với cha mẹ.

Chu Lạc Khiết đem bó hoa đặt trước phần mộ, cô ngồi xổm xuống, lau bụi bám trên bia mộ đầy, ngắm nhìn hai di ảnh gắn ở trên tấm bia, trong chốc lát cô nhếch khóe miệng, cười cười, nhẹ giọng nói: “Cha mẹ, con đã trở về gặp hai người, Nhất Minh bận việc, cho nên chỉ có con về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.