Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 69: Em và cô ta ai quan trọng



Lúc Chu Lạc Khiết đi ra từ chỗ của Chu Nhất Minh, măt mũi vẫn còn đỏ hồng sưng múp, có hơi nhếch nhạc. Trước khi đi, Trần Kiến Trung có nói với cô: "Lạc Khiết, chuyện này tốt nhất là nên nói trước với Diệp tổng một tiếng, tên kim Báo đó dù sao cũng là trợ thủ đắc lực của Thôi Trí Uyên! Nếu xử lý chậm trễ, e là Thôi Trí Uyên sẽ làm khó dễ!"

Chu Lạc Khiết gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói lại với anh ta, xem có thể nhờ anh ta đứng ra nói chuyện với Thôi Trí Uyên không."

Thời gian trước cô thấy DIệp Thiên và Thôi Trí Uyên rất mật thiết, cho nên để ứng phó với Thôi Trí Uyên sẽ lại mang nợ Diệp Thiên, chỉ là lại phải cầu cạnh Diệp Thiên, điều này làm cho cô rất khó chịu.

Trần Kiến Trung lại nói: "Lạc khiết, cũng đừng quá lo lắng, thoải mái một chút đi."

Dưới ánh mặt trời đầu hạ, Chu Lạc Khiết nhìn người đàn ông ngốc nghếch ăn nói vụng về đang đứng trước mặt cô, cảm nhận được sự ấm áp thật lâu chưa từng có. Anh ấy không giống với Diệp Thiên và Long Tại Nham, anh đối xử với cô tốt một cách vô điều kiện, thậm chí còn cố gắng che giấu nó. Lúc này đây cô chủ động dang hai tay ôm lấy anh: "Anh cũng vậy, Kiến Trung, anh cũng như Nhất Minh, đều là người thân của tôi, người thân của tôi đã không còn nhiều nữa, cho nên mọi người phải sống thật tốt." Nói xong cô buông tay ra, vẫy tay đi về phía xe.

Trần Kiến Trung Vuốt mặt, nhìn bóng lưng của cô nở nụ cười, có thể làm người thân cũng tốt, hắn đã rất thõa mãn, nên biết trong thế giới của bọn họ, tình thân và tình yêu đều đáng quý như nhau!

Trở lại Diệp gia, dì Văn nói với cô là sau khi Diệp Thiên đưa Lâm Hiểu Quân về thì đã ra ngoài, không biết là đã đi đâu rồi. Chu Lạc Khiết vừa bước lên cầu thang vừa dặn: "Nếu anh ấy trở về thì gọi con một tiếng."

"Chắc là một lát nữa tiên sinh sẽ quay lại thôi, cậu ấy có nói sẽ trở về ăn cơm tối." Dì văn đem thông tin nghe được từ cuộc nói chuyện của Diệp Thiên và Lâm Hiểu Quân nói với Chu Lạc Khiết.

Chu Lạc Khiết quay về phòng, nhìn thấy cửa tủ quần áo bị mở toang, đồ đạc quần áo ở bên trong bị xáo trộn lung tung thì chợt nhíu mày. Cái hộp gỗ đáng lẽ đang nằm bên trong ngăn tủ quần áo bây giờ đang nằm lăn lốc dưới sàn, Chu Lạc Khiết ngồi xổm xuống run rẩy nhặt lấy bức ảnh đã bị xé thành những mảnh vụn, đó là ảnh chụp chung của cô và người nhà, Chu Nhất Minh trên mỗi tấm ảnh đều bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, rơi vãi trên mặt đất, nằm lẫn trong những bức ảnh chụp gia đình.

Ngay cả chiếc vòng ngọc mẹ cô để lại cho cô cũng bể thành mấy mảnh. Nhiều năm qua, Chu Lạc Khiết đều vẫn giữ những thứ này bên mình, đây là những thứ duy nhất của cha mẹ còn lại thuộc về cô, về những ký ức hạnh phúc.

Chu Lạc Khiết nắm chặt một mảnh vòng ngọc, cứng người đứng lên đi ra khỏi phòng, vừa đúng lúc Lâm Hiểu Quân cũng từ phòng kế bên đi ra, bản tay Chu Lạc Khiết nắm chặt lại, mảnh vòng ngọc lớm chởm cứa sâu vào lòng bàn tay cô, và trái tim cô có hơi đau nhói. Chu Lạc Khiết thẳng thừng hỏi: "Cô đã vào phòng tôi!"

Lâm Hiểu Quân nghiên người dựa vào khung cửa, gật đầu: "Anh ấy còn để vài bộ quần áo trong phòng của cô, tôi cảm thấy không thích hợp lắm, cho nên vào lấy."

Chu Lạc Khiết bước lại gần mấy bước: "Lâm Hiểu Quân, ngày nào cũng làm những chuyện lén lút như vậy, cô thấy nó thú vị à?"

Dường như Lâm Hiều Quân cảm thấy lới nói của cô rất tức cười, cười lên hai tiếng, nói: "Cô biết không, bây giờ chỉ cần thấy vẻ mặt đau khổ của các người là tôi đã thấy hài lòng, đúng là tôi muốn cho các người nếm thử cảnh phải mở trừng trừng hai mắt nhìn người mình quan tâm nhất, thứ mình quan tâm nhất thứ từng thứ bị người ta phá hủy nhưng mình thì bất lực chẳng thể làm gì là tâm trạng như thế nào! những gì Chu Nhất Minh đã sỉ nhục trên người tôi, tất cả tôi đều phải trả lại hết cho các người, không, phải là trà lại gấp đôi!"

"Cho dù Nhất Minh có làm sai hơn nữa thì chẳng qua đó cũng chỉ là tình yêu của một người đàn ông dành cho cô mà thôi! Chỉ là dùng sai cách! Hơn nữa, bây giờ cô đã có Diệp thiên, anh ta có thể cho cô tất cả những thứ mà một người phụ nữ có thể mong muốn, cho nên, coi như tôi xin cô, buông tha đi! Nói thật, tôi đã quá mệt mỏi, trong cuộc sống những thứ khiến tôi tuyệt vọng gì đó đã nhiều lắm, tôi đã không còn tinh thần, sức lục đâu để mà đối phó với những yêu hận tình thù này của cô, so với tôi, số phận đối với cô cũng đã khắc nghiệt như vậy rồi!" Chu Lạc Khiết không muốn mình và cô gái chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi này phải đầu rơi máu chảy, nếu có thể, luc1 này cô chỉ muốn tự hạ mình để đổi lấy sự nhân nhượng của cô ta.

Nhưng dĩ nhiên là Lâm Hiểu Quân cũng không vì mấy câu nói đó của Chu Lạc Khiết mà cảm động, trái lại vẻ mặt lại càng thêm căm hận, cô ta hơi híp mắt, giọng nói sắc bén: "Nói thật dễ nghe, anh ta đã dùng mạng sống của cha tôi để cưỡng bức tôi!

Anh ta khiến cho mẹ con tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, không có nhà để về! Anh ta khiến tôi thân bại danh liệt, trong trường học không còn chỗ dung thân, bây giờ tôi nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đó đều sợ hãi mà trốn tránh! Anh ta cưỡng hiếp tôi, dùng những thủ đoạn độc ác nhất để hủy hoại tất cả của tôi, cô dùng chữ yêu như thế này đến để biện minh cho tất cả những tội lỗi của anh ta! Dùng sai cách mà thôi? Thấy cô nói sao quá nhẹ nhàng vậy! Có phải tôi nên cám ơn tình yêu của anh ta?" Lâm Hiểu Quân cất cao giọng nói tiếp: "Cô có biết mẹ tôi bời vì chuyện của tôi mà bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh không! Còn nữa, cô nghĩ rằng tôi yêu thích những thư mà Diệp Thiên cho tôi sao? Yêu cái gì? Chẳng qua bọn họ cũng chỉ coi tôi trở thành một người chết! Dựa vào cái gì mà muốn tôi phải nhận những thứ này! Dựa vào cái gì! Không phải tôi chẳng phân phải trái, nhưng mà nếu đổi lại là cô gặp phải cảnh này, cô có thể đều coi tất cả như chưa từng có chuyện gì xảy ra hay không?"

Chu Lạc khiết chầm chậm quay người bỏ đi, không phải cô chưa từng gặp qua cảnh này, trên đời này những chuyện không công bằng nhiều lắm, cô cũng muốn đòi lấy công bằng cho mình, nhưng mà cô nên tìm ai đòi đây!

Chưa đi đến phòng, thì dì Văn từ dưới lâu chạy lên nói: "Diệp tiên sinh đã trở về."

Chu Lạt Khiết quệt mặt, chỉ khẽ đáp lại một tiếng rồi đi xuống lầu, cô đến trước mặt Diệp Thiên: "Có rảnh không, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện." Trong khoảng thời gian này, đây là ần đầu tiên cô chủ động nói nhiều với hắn ta như vậy, lại thấy hai mắt cô sưng húp, Diệp Thiên giật mình hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Hiểu Quân cũng bước xuống lầu, cô ta bước rất mạnh, đi cũng rất nhanh, nhanh chóng tới trước mặt Diệp Thiên, tức giận nói: "Ăn cơm đi, chờ anh cả buổi rồi!"

Diệp Thiên hất cằm về phía nhà ăn: "Em vào trước đi, chờ anh hai phút."

Lâm Hiểu Quân xoay người đi về phía nhà ăn, có vẻ như đang bực bội.

Chờ Lâm Hiểu Quân đi khỏi, Chu Lạc Khiết mới nói ngằn gọn: "Buổi trưa Nhất Minh đánh bị thương đàn em của Thôi Trí Uyên, là tên Kim Báo, tôi sợ hắn ta chưa chịu thôi đâu, anh có thể thử sắp xếp giúp tôi để tôi đi gặp Thôi Trí uyên và Kim báo, ở trước mặt họ xin nhận lỗi!"

"Cô định nhận lỗi thế nào?" Chuyện này Diệp thiên cũng đã được biết, hắn hừ lạnh: "Gần đây em trai yêu quý của cô đúng là không có lúc nào rảnh rỗi. Nói với nó, đừng cho là tôi không biết nó đang tính toán cái gì, tưởng là có thể khiến ôi chuốc thù oán khắp nơi? Rõ thật là chuyện cười!"

Chu Lạc khiết không trả lời những câu này của hắn ta, chỉ nói: "Có thể giải quyết không? Nếu như khó khăn, vậy tôi sẽ nghĩ cách khác!"

Giọng điệu Diệp Thiên mỉa mai: "Thôi Trí Uyên không phải là Long Tại Nham, ông ta cũng sẽ không ăn bộ dạng này của cô!"

Nhìn thấy cô hạ mi mắt nhìn xuống, Diệp thiên thấy hơi cáu kỉnh nói: "Thôi được, để cho tôi sắp xếp."

Chu Lạc Khiết chỉ nói hai chữ cám ơn rồi lên lầu.

Diệp Thiên vừa gọi điện thoại cho Thôi Trí Uyên cừa đi vào phòng ăn, Lâm Hiểu Quân ngồi trên bàn cơm thờ ơ nhìn hắn ta hẹn thời gian với đối phương trong điện thoại.

Chờ hắn cúp điện thoại, Lâm Hiểu Quân cầm cái muỗng trong tay khẩy khẩy rồi ném mạnh lên bàn, tiếng đờ sứ vang lên lảnh lót, cô ta đẩy ghế đứng dậy, Diệp Thiên vừa kịp chụp tay cô ta: "Sao vậy?"

"Buông tay!" Lâm Hiểu Quân bước qua Diệp Thiên, vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi phòng ăn.

Diệp Thiên đi theo sau cô ta lên lầu, Lâm Hiểu Quân bước vào phòng trước một bước, tiếng cửa sập đánh rầm.

Phía sau, bước chân Diệp Thiên đi ngang qua phòng Chu Lạc Khiết thì ngừng lại, hắn gõ cửa phòng cô, Chu Lạc Khiết mở cửa, chờ hắn nói.

"Tôi đã hẹn với Thôi Trí Uyên rồi, chín giờ tối."

"Được, cám ơn."

"Hôm nay cô làm sao vậy." Rõ ràng là cô đã khóc.

"Không có gì, có hơi mệt mỏi, tôi nghỉ ngơi một chút, lúc đi gọi tôi." Nói xong, cô cũng không khép cửa. Diệp thiên đứng ở cửa phòng cô cảm thấy hơi mất mát, mấy giây sau thì quay người đi mất.

Trong phòng, Lâm Hiểu Quân vẫn còn ngồi ở mép giường hờn dỗi, Diệp Thiên đi qua ôm cô ta, để dựa vào vai: "Chuyện này là sao?"

"Em hỏi anh, em quan trọng hay cô ta quan trọng?"

"Ai?"

"Trong lòng anh, em với Chu Lạc Khiết ai quan trọng?"

"Là bời vì anh nói với cô ta hai câu?" Diệp thiên hôn lên gương mặt cô: "Ai cũng không quan trọng bằng bảo bối của anh!"

Lâm Hiểu Quân hừ một tiếng, tức tối nói: "Anh cũng chỉ nói dối để lừa em, cái gì mà hết mực cưng chiều, ai iết trong lòng anh có ai! Em nói với anh này Diệp Thiên, em không giống với người phụ nữ khác, em muốn mình có một không hai, nhất không không chia sẽ anh với người phụ nữ khác! Nếu anh không thể làm vậy thì đừng nói gì tới yêu em!"

Diệp Thiên nhìn viền mắt đỏ hồng của cô, ôm cô nói dối: "Đừng khóc nữa, chuyện này làm sao có được, sao lại có người phụ

nữ khác."

"Được thôi, vậy đêm nay anh không được đi với cô ta."

"Đừng quậy, đêm nay là chuyện quan trọng."

Lâm Hiểu Quân đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng: "Nói anh lừa em anh còn không nhận! Cô ta có thể đi cùng anh bàn công việc? Em lại không được ra mặt, khiến anh vướng tay vướng chân có phải không?"

Diệp Thiên vẫn tiếp tục nói dối, bởi vì trước đây thiệu Nhiên Nhiên cũng có tính cách hơi giống thế này, rời đi một chút, là luôn luôn muốn hắn phải xin lỗi mới có thể khiến cô ấy lại cười trở lại.

Diệp Thiên nói: "Anh đâu phải có ý này."

"Vậy đêm nay anh đưa em đi cùng đi! Cô ta có thể, em cũng có thể!" Cô cắn môi nhìn hắn, nước mắt long lanh trong mắt:

"Rốt cục có đồng ý hay không!"

Diệp Thiên nhìn về phía ánh mắt dần mất đi tiêu cự của Lâm Hiểu Quân, nhớ lại trước đây cô cũng dùng ánh mắt như vậy cầu xin hắn: "Anh Diệp, anh hứa với em đi, hứa nha..."

Trong lúc hoảng hốt bất giác hắn nói: "Được, đưa em đi, đừng cắn môi nữa."

Sắc mặt Lâm Hiểu Quân lúc này mới dịu trở lại, hơi cười cười, khoác lấy cánh tay của Diệp Thiên: "Vậy anh nói với em đêm nay sẽ gặp ai, em nên chú ý cái gì."

"Em chỉ cần đi thôi, có anh bên cạnh, không cần để ý gì cả."

"Anh không sợ lúc đó em nói sai làm cho anh mất mặt sao chứ!"

"Em còn sợ, em có thể tức giận với anh mà còn lo lắng cái này, chưa có người phụ nữ nào như em dám lớn tiếng với anh, cũng chỉ có em thôi!"

Trong lòng Lâm Hiểu Quân cười khẩy, bởi vì tôi? Là bởi vì người tên Thiệu Nhiên Nhiên kia mới phải! Nhưng mà cái khuôn mặt của người chết này cũng đem tới cho cô rất nhiều tiện lợi. Cô vẫn nở nụ cườ rực rỡ làm hắn yêu nhất: "Sau này nếu như anh và người phụ nữ khác không rõ ràng, em vẫn sẽ ầm ĩ trước mặt anh. Em nói với anh là em không sợ anh!"

"Đương nhiên là em không sợ anh rồi!" Khi đó cũng chỉ có cô cả ngày đi theo phía sau hắn gọi anh Diệp anh Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.