Chu Lạc Khiết liền bắt lấy cây súng trong tay Trần Kiến Trung bắn quét một vòng, mùi máu tươi tràn ngập xung quanh, chỗ nào cũng có vết máu bắn tung tóe và những thi thể ngã xuống khắp nơi, Trần Kiến Trung ngã vào người cô cũng đang dần dần kiệt sức, Chu Lạc Khiết đè chặt vết thương của anh, dòng máu tươi ồ ạt trào ra nhiễm đỏ cả bàn tay cô, Trần Kiến Trung thở hổn hển, khó nhọc nói: "Đưa...đưa Nhất Minh đi..."
"Chúng ta cùng đi..."
"Đừng...không kịp nữa..."
"Đừng nói chuyện ngu ngốc như vậy, Kiến Trung, tôi nói rồi chúng ta đều phải tiếp tục sống..."
Trần Kiến Trung cười cười như chẳng còn sức: "Hứa với tôi hãy sống lâu hơn nữa...Lạc Khiết, tôi rất vui...thật sự rất vui vì...có thể trở thành người thân của cô..." Hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày như thế này, cho nên hắn thật sự vui mừng được vì cô mà chết, nằm trong lòng cô nhắm mắt lại, trước khi chết còn có thể thấy cô vì hắn mà rơi lệ, đời này đã đáng giá, nhưng vẫn còn một chút tiếc nuối, hắn chưa được hình thấy dáng vẻ cô lúc về già, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô lúc hạnh phúc! Vẫn còn nhiều lời chưa kịp nói với cô, hắn muốn thử hỏi cô một chút, liệu kiếp sau có thể không làm người thân của cô hay không...
Trần Kiến Trung mang theo một nụ cười mà nhắm mắt, tay hắn giơ lên vẫn chưa kịp chạm vào được khuôn mặt của cô thì đã chẳng còn sức mà buông xuống, không biết từ lúc nào tiếng súng bên ngoài đã dừng lại, một nhóm đông người từ bên dưới chạy lên, khi Diệp thiên lên tới nơi chỉ nhìn thấy giữa vũng máu, Chu Lạc Khiết ôm thi thể của Trần Kiến Trung nghẹn ngào khóc nức nở, trên mặt cô đầy những vết máu nhỏ li ti, nước mắt và máu chảy xuống cằm, vừa nhìn đã thấy vô cùng thê thảm.
Chu Nhất Minh nằm một bên dù mắt đang mở to, nhưng không còn nhúc nhích giống như đã chết, cái quần cậu ta mặc đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, tất cả đã bị máu tươi nhuộm đỏ, có lẽ chính là cậu ta, cũng có lẽ là một người khác. Diệp Thiên nhìn vị trí vết thương của Chu Nhất Minh thì trong lòng cũng đã hiểu ra vấn đề, hắn ra hiệu bảo mấy tên đàn em bước qua khiêng Chu Nhất Minh đi, nhưng khi Chu Lạc Khiết thấy anh ta, không khống chế nổi tâm trạng mà hét to lên: "Không được chạm vào nó! Không cho phép các người chạm vào nó, Diệp Thiên, anh cút đi cho tôi..." Cô run rẩy, khản cả giọng, buông Trần Kiến Trung ra lại bò đến bên cạnh Chu Nhất Minh. Vừa nhìn Diệp Thiên giống như nhìn thấy kẻ thù!
Diệp Thiên kéo cô lại, gầm lên: "Phải đưa cậu ta đến bác sĩ ngay! Cô muốn nhìn cậu ta chết sao?"
Người của Diệp Thiên nhân lúc đó khiêng Chu Nhất Minh đi, thi thể của Trần Kiến Trung cũng bị đưa đi, Chu Lạc Khiết đẩy Diệp Thiên ra, thất tha thất thiểu chạy xuống lầu. Giống như Diệp Thiên nghĩ, tuy rằng Chu Nhất Minh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà sau này cũng không còn là một người đàn ông thật sự.
Nhất định là đối phương muốn từ từ chậm rãi hành hạ, dày vò cậu ta, cho nên ngay từ đầu đã không muốn lấy mạng cậu ta, mà chỉ bắn hai phát súng vào dưới hạ thân, mà còn chưa kịp bắn phát thứ ba thì Chu Lạc Khiết đã đưa người chạy tới, người dùng thủ đoạn như vậy, không cần nghĩ, cũng chỉ có Kim Báo.
Sau khi Chu Lạc Khiết nghe xong lời bác sĩ nói thì vẫn im lặng, ánh mắt của cô trống rỗng đến đáng sợ, nước mắt cũng đã khô cạn. Mất khả năng đàn ông, đối với một người đàn ông mà nói là nỗi sỉ nhục to lớn, cho nên em cô cho dù giữ lại mạng sống, sau này e là cũng sẽ giống một phế nhân!
Diệp Thiên vắt khăn mặt đi qua muốn chùi vết máu trên mặt cô, Chu Lạc Khiết nghiêng đầu né tránh, ánh mắt đau thương nhìn hắn: "Bây giờ anh có còn nghĩ cô ta chỉ là một cô bé?"
"Chuyện này tôi sẽ giải quyết!"
Chu Lạc Khiết nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên bật cười: "Đêm hôm đó vậy mà tôi lại hỏi anh là có tin được anh không! Tôi nghĩ chắc mình điên rồi, nhất định là đã điên mất rồi, nếu không thì đã không lựa chọn tin tưởng anh thêm một lần nữa..."
Cô cười đến mức không kìm chế nổi, lê chân chậm chạp bỏ đi, Diệp Thiên nắm chặt khăn mặt, tiếng cười đau thương đó của cô khiến trái tim hắn cũng trống rỗng theo.
Ngay ngày hôm sau là tang lễ của Trần Kiến Trung, mấy trăm anh em đều mặt quần áo màu đen đưa tiễn anh, Chu Lạc Khiết nhìn di ảnh của anh mà ngơ ngẩn, hai ngày trước anh vẫn còn nói với cô, Lạc khiết, cô phải vui vẻ một chút, cô còn nhớ mình đã ôm lại anh một cái, mà ngày hôm nay hai người đã mãi mãi âm dương cách biệt. Từ nay về sau, trên đời này sợ rằng sẽ chẳng còn có ai giống như anh phục tùng vô điều kiện, xả thân bảo vệ cô nữa. Tay cô lướt qua khuôn mặt anh trên khung ảnh, khẽ nói: "Kiến Trung, trên đường thuận lợi, đừng khiến tôi lo lắng nữa."
Diệp Thiên cũng bước qua thắp cho Trần Kiến Trung một nén nhang, Chu Lạc Khiết đưa mắt nhìn vào vị trí trống không bên cạnh Diệp Thiên, hỏi anh ta: "Cô ta đâu? Không đến tiễn một đoạn sao? Hay là muốn tôi mời!"
Diệp Thiên dừng hai giây mới mở miệng: "Bây giờ cô ấy đang mang thai, sáng nay mới vừa biết, bác sĩ nói cái thai không ổn định, cô đừng động vào cô ấy!"
"Đã mang thai, quả thật là quý giá!" Chu Lạc Khiết gật đầu, đột nhiên trở tay tát Diệp Thiên một cái: "Anh nói giải quyết là đây!"
Cô ra tay rất nặng, bàn tay cũng hơi tê dại, tiếng tát tay vang lên trong trẻo trong không gian, xung quanh đều yên tĩnh lại, toàn bộ đàn em đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Diệp Thiên cũng xám xịt đáng sợ, dấu năm ngón tay hiện rõ trên mặt. Huyệt thái dương hắn đập thình thịch, nhưng cuối cùng cũng không có hành động gì.
Từ nghĩa trang đi ra, Chu Lạc Khiết lái xe đi ngay, ban đầu dự tính là đến chỗ Chu Nhất Minh, nhưng mà chạy được nửa đường thì đột nhiên cô giẫm thắng xe phanh gấp lại, quay đầu xe trở ngược về Diệp gia, cô mặc toàn thân đồ đen, trên mặt không có cảm xúc gì, có vẻ rất nghiêm túc, dì Văn cũng biết được tin Trần Kiến Trung qua đời, còn nắm tay cô thật chặt, an ủi: "Đừng quá đau buồn, dù sao người cũng đi rồi." Bà ở Diệp gia nhiều năm như vậy, đã từng chứng kiến vô số cái chết.
Chu Lạc Khiết gật khẽ rồi đi lên lầu, cô đẩy cửa phòng Diệp Thiên, Lâm Hiểu Quân đang nửa nằm đọc sách trên giường, thấy cô đi vào, Lâm Hiều Quân còn mỉm cười với cô: "Chị Chu sao trở lại sớm vậy, tôi nghĩ là hôm nay chắc chị phải bận rộn nhiều việc lắm!"
"Cô còn bận rộn hơn cả tôi!"
Lâm Hiểu Quân vẫn nở nụ cười: "Tôi cũng muốn bận một chút, nhưng mà bây giờ tôi đang có mang, bác sĩ nói nhất định là phải nằm nghỉ ngơi trên giường, côo thấy đó, cũng đâu thể làm gì, tôi thật sự thấy có hơi đáng tiếc."
"Cô vẫn còn muốn làm gì nữa, có thể nói thử nghe xem."
"Dĩ nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện, ví như là đưa tiễn Trần Kiến Trung, ví như đi thăm em trai của chị, chị thấy không, tối hôm qua mời anh ta ra ngoài vẫn chưa kịp nói chuyện đấy chứ!" Lâm Hiểu Quân trưng ra vẻ mặt cảm thông: "Nghe nói còn bị thương khá nặng, có muốn tôi đi an ủi động viên anh ta không!"
Chu Lạc Khiết đi tới bên cạnh giường Lâm Hiểu Quân, nhìn khuôn mặt có nụ cười đắc ý của cô ta, rốt cục cũng giơ tay lên tát một cái, Lâm Hiểu Quân bị đánh đầu nghiêng về một bên, cô ta bướng bỉnh ngẩng mặt lên, xốc chăn lên nhảy xuống giường, dùng sức vỗ vào bụng của mình, kêu lên: "Đánh đi đánh đi! Có bản lĩnh thì đánh ở chỗ này đi!"
"Lâm Hiểu Quân, là Nhất Minh nợ cô, nhưng Trần Kiến Trung chưa từng làm gì cô, vậy mà cô khiến người vô tội như anh ấy phải mất mạng!"
"Vô tội?" Lâm Hiểu Quân khó tin cười cười:"Chu Lạc khiết, cô thật đúng là không biết lấy thân, các người mà cũng xứng dùng từ này sao? Không nghĩ lại coi bình thường các người đã giở những thủ đoạn gì! Những người như các người một mạng đổi một mạng thì vẫn còn ít! Cô dám nói chưa có mạng người nào qua tay Trần Kiến Trung? Hắn ta chết cũng chưa đền hết tội!"
Chu Lạc Khiết cất cao giọng: "Cô cho rằng cô là ai, đã tới phiên cô được biểu dương công lý ở đây sao? Có ai sinh ra đã xấu xa độc ác như vậy? Chưa chắc cô cũng trong sạch, đừng tưởng rằng đi lầm đường thì đều có cơ hội quay đầu lại, cô nên hiểu rõ chuyện này khi đi làm gái bar thì cả đời này cô đều là gái bar! Trước đây cho dù không có Nhất Minh, thì cũng có người khác đem chuyện của cô nói ra! Nếu cô thật sự là tam trinh cửu liệt [1] thì ban đầu đã không tới những nơi ăn chơi đó để bán rẻ mình rồi! Nhớ lấy! Sau này mãi mãi đừng bao giờ ở trước mặt tôi mà tự cho mình là người thanh cao, cô không có tư cách đó!"
[1] Tam trinh cửu liệt: ý chỉ những người một lòng chung thủy, kiên định, hết lòng thờ chồng hay một lòng vì tình yêu duy nhất
Lời nói của Chu Lạc Khiết giống như một lưỡi đao sắc bén lạnh buốt cắt qua lồng ngực Lâm Hiểu Quân, cô thở hào hển, tâm trạng trở nên kịch động, kêu lên: "Rút lại những lời này! Rút lại! Đừng mong biện bạch cho bọn họ, là các người đã biến tôi trở thành cái dạng như bây giờ, là các người! Các người đều chết hết đi, tất cả chết hết đi..."
"Lâm Hiểu Quân, ngày hôm nay tôi không động đến cô, không phải vì Diệp Thiên, cũng chẳng phải vì đứa bé trong bụng cô, mà là bởi vì quả thật là Nhất Minh đã có lỗi với cô, nhưng mà hôm nay lại phải đền bằng mạng của Kiến Trung, chúng tôi đã không còn nợ cô cái gì nữa, nếu như cô còn dám có suy nghĩ này trong đầu, cho dù có là Diệp Thiên che chở cho cô, thì tôi cũng sẽ không bỏ qua, nhớ kỹ lời tôi nói!"
Chu Lạc Khiết nói xong thì đóng sầm cửa rời khỏi đó, trong phòng vang lên tiếng đồ vật bị đập bể và âm thanh oán hận của Lâm Hiểu Quân: "Chu Lạc Khiết, cô chết đi! Tốt nhất là cô đừng bỏ qua cho tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người!"
Dì Văn ở dưới lầu nghe thấy thì hoảng hồn, thấy Chu Lạc Khiết đi xuống nên chạy lại, lo lắng nói: "Lạc Khiết, chuyện này là sao, con đừng tính toán với cô ta, cô ta vẫn còn trẻ con, Diệp tiên sinh ở đây thì con phải chịu thiệt rồi!"
Dì Văn cảm thấy xót xa, bà nghĩ nếu như Chu Lạc Khiết cũng có một đứa con thì còn có thể có một phần thắng, nhưng mà nhiều năm qua như vậy, cũng không thấy có đứa nào, cô Lâm Hiểu Quân đó cũng không phải là người rộng lượng, bao dung với người khác gì, chỉ sợ những ngày sau này của Chu Lạc Khiết sẽ không dễ chịu nữa.
Chu Lạc Khiết ôm lấy dì Văn: "Dì Văn, con đi rồi, sau này dì nhớ bảo trọng."
Dì Văn không biết được suy nghĩ trong lòng Chu Lạc Khiết, còn tưởng rằng cô vì chuyện Lâm Hiểu Quân có con, mà cảm thấy khó chịu, nên mới hỏi: "Đi? Đi đâu? Đi mấy ngày?"
Chu Lạc Khiết chỉ cười cười, lại dặn dò giữ gìn sức khỏe rồi lên xe rời khỏi Diệp gia, Chu Nhất Minh vẫn còn nằm trên giường, Chu Lạc Khiết đẩy cửa đi vào ngồi ở bên cạnh giường của cậu ta, nói: "Nhất Minh, hứa với chị, mọi chuyện dừng ở đây. Ân oán từ trước đến giờ đều kết thúc, tối nay Long Tại Nham sẽ qua đón chúng ta." Chu Nhất Minh vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng Chu Lạc Khiết biết cậu ta có nghe thấy. Cô vén chăn lại cho cậu ta rồi rời khỏi phòng, lần này cậu ta bị thương cho dù là về tâm lý hay về thân thể thì đều là tổn thương rất lớn, khả năng là cả đời này sẽ không thể phục hồi, bây giờ cô cũng không nghĩ chuyện gì xa xôi, chỉ hy vọng tất cả dừng lại ở đây, không có đổ máu nữa, không có tổn thương nữa!
Cô vừa gọi điện cho Long Tại Nham nói tối nay đến đây đón cô và Chu Nhất Minh, sau đó cô sẽ có một cuộc sống mới, tuy là không có gì để mong đợi, nhưng mà cô biết, ở cùng Long Tại Nham thì sẽ không có những chuyện đau đớn.
Cô than thở rồi trở về phòng, nằm trên giường chờ Long Tại Nham, thật ra cũng ngủ không được, hơn bảy giờ tối Long Tại Nham gọi điện thoại cho cô bảo cô chuẩn bị hai mươi phút nữa đi ra, cô cúp điện thoại đi gọi Chu Nhất Minh, nhưng mà trong phòng cậu ta không có một bóng người, điện thoại của cậu ta vẫn đặt trên đầu giường. Trái tim Chu Lạc Khiết kêu loảng xoảng, đẩy cửa phòng vệ sinh, sân thượng, phòng sách, cũng không có! Cô chạy xuống lầu hỏi người giúp việc, người giúp việc thấy lạ nói: "Không phải là ở trong phòng sao?"
"Không có, cô không thấy nó đi ra ngoài sao?"
Nhìn vẻ mặt mù tịt của người giúp việc, Chu Lạc Khiết thầm rủa một câu rồi nhanh chóng lên xe lái đi, trong đầu cô thoáng hiện qua suy nghĩ, nhất định là Lâm Hiểu Quân, cho nên lúc đang chạy trên đường thì gọi điện cho dì Văn.
"Nhất Minh? Không có, không tới đây!"
Tuy dì Văn nói như vậy, nhưng mà Chu Lạc Khiết vẫn còn lo lắng, chạy thẳng đến nhà Diệp Thiên. Quả thật là dì Văn không thấy Chu Nhất Minh đi vào, lúc đó bà đang ở trong phòng bếp sắc thuốc bổ cho Lâm Hiểu Quân, trong phòng khách cũng không có người giúp việc nào, cho nên lúc Chu Nhất Minh vào cửa chỉ có bảo vệ thấy.
Lâm Hiểu Quân thấy Chu Nhất Minh vào phòng cô, bản năng khiến cô cảm thấy nguy hiểm, nhưng mà cô chưa kịp kêu cứu thì Chu Nhất Minh đã dùng một tay bịt miệng của cô lại..
Xe của Chu Lạc Khiết và Diệp Thiên một trước một sau cùng dừng lại, Chu Lạc Khiết từ trên xe nhảy xuống chạy vào bên trong, Diệp Thiên nhanh tay bắt cô lại: "Sao vậy, lại xảy ra chuyện gì..."
"Nhất Minh, cậy ấy..."
"Đùng!" Tiếng súng truyền ra từ cửa sổ trên lầu là cho hai người chấn động, đó là từ phòng của Lâm Hiểu Quân, Chu Lạc Khiết và Diệp Thiên cùng nhau chạy vọt vào trong.
Diệp Thiên đi trước đẩy cửa ra, trong phòng, Chu Nhất Minh nằm trên sàn nhà, một lỗ thủng trên trán, máu không ngừng trào ra ngoài, hai con mắt cậu ta trợn lên trừng trừng. Lâm Hiểu Quân sợ đến mức cây súng trong tay rớt trên mặt đất, cô khinh hoàng nhìn về phía Diệp Thiên, dùng hết sức lắc đầu, hai hàm răng va lập cập: "Không...không...em...là anh ta..."
Thế giới của Chu Lạc Khiết bỗng chốc đứng im, trống rỗng không còn bất cứ thứ gì, trời đất như ngả nghiêng, tất cả mọi thứ trước mắt đều lung lay chực đổ, cô thẳng đơ bước đến bên cạnh Chu Nhất Minh, châm mềm rũ quỳ xuống, cô vươn tay chạm chạm vào khuôn mặt Chu Nhất Minh, khuôn mặt cậu ta vẫn còn ấm, con mắt vẫn mở to không cam tâm, Chu Lạc Khiết đưa tay phủ lên đôi mắt Chu Nhất Minh, lúc nhấc tay ra, cuối cùng đôi mắt cậu ta cũng từ từ nhắm lại, lúc Chu Lạc Khiết đứng lên, trong tay đã cầm thêm một khẩu súng, họng súng nhắm vào Lâm Hiểu Quân, gần như cùng một lúc họng súng trong tay của Diệp Thiên cũng chĩa vào Chu Lạc Khiết.
Chu Lạc Khiết gật đầu, dứt khoát nói: "Được, Diệp Thiên, ngày hôm nay chúng ta kết thúc tại đây đi, kỹ năng bắn súng của tôi anh cũng biết, hôm nay nếu không phải cô ta chết thì là tôi chết, để xem súng của ai trong chúng ta nhanh hơn!"