Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 82: Em muốn thế nào mới bằng lòng



Chu Lạc Khiết không nghĩ lại gặp được hắn ở chỗ này, có gợn sóng nho nhỏ vỗ vào lòng cô, nhưng lúc nhìn về phía hắn thì cô không biểu lộ chút tâm trạng nào cả. Diệp Thiên đi về phía cô, hai thuộc hạ đứng bên cạnh Chu Lạc Khiếc ngay lập tức có cảnh giác, không để cho hắn đến gần.

Diệp Thiên nhìn chăm chăm vào cô nói: "Nói bọn họ tránh ra."

Chu Lạc Khiết dùng mắt ra hiệu cho hai người thuộc hạ yên tâm, nhận lấy cây dù rồi nói với họ: "Không có gì, mọi người qua bên kia chờ tôi, tôi sẽ ra ngay!"

Mấy người thuộc hạ cùng đi với cô chần chừ mấy giây, rồi gật đầu lùi lại.

Chu Lạc Khiết lạnh lùng nhìn hắn: "Anh muốn gì?"

Diệp Thiên bước gần cô thêm hai bước: "Theo tôi trở về."

Chu Lạc Khiết nhìn hắn, một hồi lâu sau mới nở nụ cười ảm đạm: "Diệp Thiên, anh nghĩ tôi còn có thể quay về được sao? Tới ngày hôm nay, giữa chúng ta còn có thể nói "trở về" hay sao?"

Hắn ngang ngạnh nói: "Tôi biết em vì cái chết của Nhất Minh mà hận tôi, em nói cho tôi biết phải làm sao thì em mới có thể quên chuyện này đi!"

"Quên?" Chu Lạc Khiết hừ cười: "Anh có thể quên cái chết của Thiệu Nhiên Nhiên không? Ha! Phải rồi, bây giờ chắc đã có thể rồi."

Diệp Thiên biết cô đang ám chỉ Lâm Hiểu Quân, hắn nói: "Qua một thời gian nữa, tôi sẽ cho cô ấy xuất ngoại."

"Đó là chuyện của anh, đủ rồi, Diệp Thiên, đừng ép tôi thêm hận anh! Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ quên cái chết của Nhất Minh, cũng sẽ quên những đau khổ anh dành cho tôi, đến lúc đó, trong trí nhớ của tôi cũng chẳng còn sự tồn tại của anh nữa!"

Một bàn tay đang buông thõng bên người của Diệp Thiên nắm thành nắm đấm thật chặt, giống như là đang cố gắng nhẫn nhịn, gân xanh bên hai bên trán như đang nảy lên, hắn nói:"Tôi có thể để em giữ lại đứa bé này."

Chu Lạc Khiết dường như không nghe rõ lời hắn nói: "Anh nói cái gì?"

Diệp Thiên từ tốn lập lại: "Em suy nghĩ đi, tôi có thể để em sinh nó ra." Để đứa con của người đàn ông khác lớn lên trong bụng cô, thậm chí có ngày đơm hoa kết trái xuất hiện trước mặt hắn, điều này đã là sự nhân nhượng lớn nhất của hắn, có ai biết, giây phút nghe được tin cô mang thai, hắn đã có tâm trạng như thế nào, đêm đó hắn ngồi trong thư phòng, lau đi lau lại khẩu súng lục đen ngòm, hắn thề sẽ có một ngày tự tay bắn chết Long Tại Nham, mối thù cướp vợ không đội trời chung! Có những lúc, hắn muốn không cần quan tâm gì cả mà mang cô trở về, sau đó móc cái thứ máu thịt của người đàn ông khác kia trong bụng cô ra! Nhưng hôm nay, khi cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại cúi đầu, hắn chấp nhận để đứa trẻ này tồn tại! Bởi vì hắn không thể khiến cho Chu Nhất Minh sống lại, hắn thiếu cô một mạng!

Đúng là một chuyện nực cười, Chu Lạc Khiết nhìn hắn mà không tin nổi: "Diệp Thiên, anh luôn kiêu căng như vậy, con của tôi và Long Tại Nham có sinh ra hay không mà cần anh quyết định sao? Anh nghĩ anh là ai!"

Diệp Thiên bất ngờ bước lên chộp lấy một cánh tay của cô kéo mạnh đến trước mặt mình, từng câu từng chữ bật khỏi kẽ răng: "Chu Lạc Khiết, rốt cục em muốn thế nào, cái chết của Nhất Minh tôi cũng đâu muốn." Cô thật lòng muốn cắt đứt quan hệ ư, hắn đã cúi đầu nhượng bộ đến nước này, cô vẫn không muốn quay lại, thời gian mười năm ấy lại chẳng bằng mấy tháng quen biết giữa cô và Long Tại Nham sao!

Chu Lạc Khiết cũng nghiến chặt răng nói: "Tôi muốn sao à? Tôi muốn chính tay anh giết cô ta, tháo gở gút mắt trong lòng tôi, anh làm được không?"

"Cô ấy không cố ý muốn giết Nhất Minh!"

"Có phải cô ta cố ý hay không cũng chẳng sao, có điều viên đạn đó anh bắn ra cũng đã xuyên qua lồng ngực tôi bay ra ngoài, trái tim mà Chu Lạc Khiết tôi dành cho anh đã chết theo phát súng đó của anh từ lâu rồi."

Diệp Thiên nghe xong lời cô nói càng tức giận hơn nữa: "Chu Lạc Khiết! Em nghe đây, em sống là người của tôi, chết là ma của tôi, mười năm trước giây phút em đi theo tôi thì cả đời em đều đã là cả tôi rồi, tôi chưa gật đầu thì em không có quyền ra đi! Nói lại lần nữa, quay về, không phải em đã từng muốn sống cuộc sống giúp chồng dạy con đạm mạc đó sao, tôi cho em, em đừng mơ có thể dựa vào Long Tại Nham, ngày hắn trở thành một cái xác không xa nữa đâu!"

"Ở bên cạnh anh ấy, cho dù chỉ một sớm một chiều tôi cũng hiểu thế nào là hạnh phúc, Diệp Thiên, tôi phải cảm ơn anh, nếu không phải nhờ một phát súng đó của anh, vốn tôi sẽ chẳng biết thì ra cuộc đời tôi còn có thể hạnh phúc như thế này, có chồng, có con, tất cả những thứ tôi từng tha thiết mơ ước, Long Tại Nham, anh ấy đều đã cho tôi!"

"Chồng ư?" Diệp Thiên cười lạnh lùng: "Lại để tôi nghe thấy chữ này từ miệng em, tôi sẽ giết hắn!"

Chu Lạc Khiết không quan tâm: "Có lẽ anh làm được, nhưng đối với tôi và anh ấy, sống hay chết đã chẳng màn đến từ lâu rồi, anh ấy sống, thì có tôi bên cạnh, anh ấy chết, tôi sẽ chết cùng."

"Em..." Diệp Thiên tái mặt, cô cũng từng vì hắn vào sinh ra tử, nhưng ngày hôm nay cô lại muốn cùng người đàn ông đó sống chết có nhau! Hắn nắm chặt tay, như muốn bóp nát xương cổ tay cô, nếu như đây là sự trả thù mà cô nói, thì hắn nhận, hắn nhận mình đã bị thương rồi.

"Buông ra! Tôi phải về."

Diệp Thiên không buông tay cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chặp vào cô, đôi mắt từ từ cụp xuống, nhìn vào cái bụng của cô, cô khoác một cái áo khoác dài rộng thùng thình, bụng vẫn chưa nổi rõ, Chu Lạc Khiết dùng sức tách bàn tay hắn đang nắm chặt cổ tay cô ra, thấy hắn dùng ánh mắt u ám nhìn vào bụng của mình, bản năng làm mẹ khiến cô không chút do dự nhanh chóng kề miệng súng vào bên hông hắn: "Anh muốn làm gì!"

Diệp Thiên sầm mặt lại, cầm họng súng của cô kéo lên ngực mình, thét lên giận dữ: "Bắn đi, nhắm vào đây! Có phải cũng để em bắn một phát mới cam tâm không! Nào, không phải kĩ thuật bắn súng của em rất chuẩn sao, bắn vào chỗ giống như lần trước tôi bắn em ấy!"

Thấy Chu Lạc Khiết chỉ nắm chắc khẩu súng nhưng không làm gì khác, Diệp thiên nói: "Em sẽ không nổ súng, em vẫn còn yêu tôi, không nỡ để tôi chết! Lạc Khiết, theo tôi về đi, sau này chúng ta còn đến ba mươi năm, bốn mươi năm bên nhau."

Mấy tên thuộc hạ đứng cách đó không xa cũng nghe thấy động tĩnh, lại thấy Diệp thiên và Chu Lạc Khiết vẫn đang giằng co nên cuối cùng không thể chờ nữa vội vàng chạy tới.

Chu Lạc Khiết ném khẩu súng xuống dưới chân Diệp Thiên, bình tĩnh nói: "Tôi không bắn là bởi vì tôi không phải người tuyệt tình giống như anh, chẳng liên can gì tới việc còn yêu anh hay không, giữa anh và tôi trước giờ không hề có chữ "yêu" này! Mãi mãi tôi cũng sẽ không quay đầu lại, sau này sự sống chết của tôi chỉ sẽ liên quan đến Long Tại Nham, còn nữa, đừng đến trước mộ Chu Nhất Minh, cậu ấy sẽ không muốn gặp anh đâu!" Nói xong Chu Lạc Khiết quay lưng bỏ đi, mấy tên thuộc hạ cũng rời khỏi đó. Lại một lần nữa Diệp Thiên đứng nhìn cô rời bỏ hắn mà đi, chỉ để lại một dáng lưng. Mưa vẫn chưa dứt, Diệp Thiên ngẩn nhìn khẩu súng lục nằm bên chân, trong lòng là nổi phiền muộn chẳng thể xua tan và sự trống trải vô cùng tận! Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày Chu Lạc Khiết sẽ rời khỏi hắn bằng dáng vẻ dứt khoát như vậy! Bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ hãi, nếu có một ngày tình yêu của cô dành cho hắn cũng không còn, hận thù với hắn cũng chẳng có, vậy thì lúc đó giữa hắn và cố có phải là chỉ như hai người xa lạ không nhận ra nhau trên đời này hay không, sống một cuộc đời không liên quan gì đến nhau, hắn không muốn cũng không hi vọng phải đi đến bước này, nhìn về cô phía trước, hắn vẫn còn vài phần tự tin có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ...hắn nhặt khẩu súng lên, thả chậm bước chân rời khỏi khu nghĩa trang.

Về đến nhà, Lâm Hiểu Quân đang dựa vào tay vịn cầu thang nhìn hắn, thấy cả người hắn đều ướt hết nên cô mới hỏi: "Anh đã đi đâu vậy, sao lại mắc mưa?"

Sắc mặt của Lâm Hiểu Quân tái xanh, ánh mắt cũng đờ đẫn, lúc Diệp Thiên đi ngang qua cô thì có dừng lại nói: "Sáng mai a Luân sẽ đưa em ra sân bay, cần đem theo cái gì thì đi sắp xếp một chút. Bên Anh tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa rồi, ở bên đó hãy sống cho thật tốt."

Lâm Hiểu Quân không nói gì, cho đến khi Diệp Thiên bước lên được mấy bậc thang thì cô mới quay đầu lại nhìn bóng lưng Diệp Thiên: "Là bởi vì cô ấy cho nên muốn đưa em đi sao? Hay là vì cuối cùng anh cũng nhận rõ ra em không phải Thiệu Nhiên Nhiên! Anh có nhớ không, anh từng hứa rằng sẽ yêu chiều em, cho em vinh hoa phú quý!"

Diệp Thiên đứng quay lưng về phía cô: "Vinh hoa phú quý vẫn còn!" Nói xong hắn cũng bước lên lầu.

Cả người Lâm hiểu Quân dựa vào tay vịn cầu thang, như chẳng còn sức trượt xuống ngồi trên bậc thang, một lúc sau cô ngẩng đầu, cười ha ha tự giễu, hắn vẫn sẽ cho cô vinh hoa phú quý! Nhưng còn yêu thương chiều chuộng đâu? Yêu thương chiều chuộng đi đâu? Cô lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tình yêu mà Diệp Thiên dành cho cô vốn chỉ là hư ảo, bây giờ Chu Nhất Minh chết rồi, Chu Lạc Khiết cũng đi, nơi này đã không thể ở nữa rồi. Có lẽ cũng chính vì biết rõ cô và Thiệu Nhiên Nhiên giống nhau, cô lại đang mang đứa con của hắn, cho nên mới còn hứa cho cô một câu vinh hoa phú quý.

Lâm Hiểu Quân ngồi ở đâu cầu thang thật lâu mới lên lầu, tiếng mưa ngoài cửa sổ đã ngừng nhưng bầu trời vẫn là một vùng mờ mịt, một vùng xám xịt tẩy không trôi rửa không sạch, vốn chưa từng cảm nhận tình yêu của Diệp thiên, huống chi nó thật sự cũng chưa bao giờ thuộc về cô, nhưng khi thật sự mất đi lại không thể không quan tâm! Ngày mai cô phải rời khỏi thành phố này, nhưng cô biết cho dù ở đâu thì cuộc sống đã lệch khỏi quỹ đạo của mình sẽ không còn có thể quay về đúng hướng được nữa.

Buổi tối cô cũng không xuống ăn cơm mà chỉ nằm trên giường. Từ sau khi Chu Lạc Khiết đi, rất ít khi Diệp Thiên mới lại có mặt trên bàn cơm, mấy tháng nay hầu như chỉ có một mình cô cô đơn ngồi trong phòng ăn, buổi tối trên giường cũng trống không, những vui thích ban đầu khi trả được thù qua đi nay còn lại chỉ có nỗi cô quạnh, thậm chí là sợ hãi.

Nửa đêm Lâm Hiểu Quân tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, cặp mắt trợn trừng của Chu Nhất Minh trước khi chết lại xuất hiện trong giấc mộng của cô, lúc mới đầu cô luôn nằm mơ thấy Chu Nhất Minh đến tìm cô đòi mạng, bóp cổ cô làm cô thở hổn hển, mồ hôi vừa tuôn ra vừa la hét, khi giật mình tỉnh lại thì phát hiện lại là do hai bàn tay của mình đặt lên cổ, đứa bé cũng vì vậy mà chết lưu trong khoảng thời gian này, bác sĩ nói bào thai của cô vốn đã không ổn định, lại bị sợ hãi, đứa trẻ khó mà bảo đảm. Sau khi biết con không còn, ngoài mặt cô rất bỉnh tĩnh tiếp nhận chuyện này, nhưng trong lòng cô thật sự khó chịu, thật ra cô rất muốn sinh ra đứa bé, có lẽ là khi đó còn chưa hiểu rõ, nhưng sau khi chuyện xảy ra, hắn sẽ không cho cô một đứa trẻ khác, cho nên cô mới muốn giữ lại đứa bé trong bụng mình, có điều, cuối cùng rồi cũng không giữ được.

Lâm Hiểu Quân mở đèn, buộc lại tóc rồi bước xuống giường, cửa phòng sách cửa Diệp Thiên đóng chặt nhưng cô biết hắn đang ở bên trong, cô còn biết, mỗi buổi tối hắn đều ngồi trong phòng cho đến khi trời sáng, Lâm Hiểu Quân đứng ở cửa mấy giây, sau mấy lần do dự thì mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên như cô nghĩ hắn vẫn ngồi bên trong phòng.

Diệp Thiên nói: "Sao lại dậy, không ngủ được à?"

Lâm Hiểu Quân đi tới bên cạnh hắn: "Ngày mai em phải đi rồi, anh còn có gì muốn nói với em không?"

Rất lâu sau Diệp thiên mới nói: "Tới Anh rồi thì sống cho tốt, có cần cái gì thì nói với bọn họ, anh đã có nói trước rồi bọn họ sẽ sắp xếp cho em."

"Không có gì à?"

"Đi ngủ đi, ngày mai phải lên máy bay sớm."

"Còn anh? Vẫn định ngồi như vậy sao?"

Diệp Thiên không trả lời, chỉ dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, Lâm Hiểu Quân khẽ khàng nói: "Em hiểu rồi, có lẽ em có thể thay thế được Thiệu Nhiên Nhiên, nhưng em lại không thể thay thế được Chu Lạc Khiết, không chỉ có em, cho dù là người phụ nữ nào cũng không thể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.