Mộc Cận chạy một mạch đến cổng chính, đám người Mã Yến Dung đang lên xe chuẩn bị rời khỏi, người chờ xe taxi vẫn còn xếp một hàng dài bên ngoài sân bay, ngay tức thì Mộc Cận không thể bắt được chiếc xe nào nên chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc xe chở Mã Yến Dung chạy đi ngay trước mắt mình. Lúc này, Mã Yến Dung ngồi trong xe cũng nhìn thấy Mộc Cận qua kính chiếu hậu, gặp Mộc Cận trong tình huống thế này, trong lòng Mã Yến Dung cũng có một linh tính mơ hồ, không biết vừa rồi Mộc Cận có thấy mình hay không. Còn trong lòng Mộc Cận cũng đang có nhiều vấn đề muốn được chứng minh rõ ràng, tâm tư đang rất rối loạn, cô biết mình không nên vì chuyện này mà nghi ngờ Giang Thiếu Thành, nhưng một khi suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu cô rồi thì không còn cách nào ngừng lại được. Cô không gọi điện thoại cho bất cứ ai cả, sau khi lên xe thì chạy thẳng về nhà cũ của Mộc gia…
Về phía Long Tại Nham, sau khi rời khỏi sân bay cũng chạy thẳng về Mộc gia, trên đường đi anh gọi điện cho Mộc Thường Phong trước: “Mộc gia, Giang Thiếu Thành giờ đang ở đâu?”
Ngữ điệu của Long Tại Nham khiến cho Mộc gia lập tức cảm thấy có chuyện không may xảy ra: “Chuyện gì xảy ra?”
“Giang Thiếu Thành có vấn đề, tôi nghi ngờ là người của cảnh sát!”
Mộc Thường Phong bên đầu này điện thoại trầm mặc hai phút, hỏi: “Mộc Cận lên máy bay chưa?”
“Bây giờ có lẽ là đã lên máy bay rồi.”
Mộc Thường Phong thong thả bước hai bước trong phòng khách, cuối cùng ánh mắt tối lại, nói: “Bây giờ cậu ta đang trên đường quay trở về Mộc gia, đi theo bên cạnh cậu ta là Cao Liệt, cậu thu xếp đi!”
“Tôi hiểu rồi.” Một tay Long Tại Nham cầm bánh lái, cho xe chạy ngược gió lướt nhanh như tên bắn, anh gọi cho Cao Liệt: “Bắt Giang Thiếu Thành đưa về Mộc gia.”
Cao Liệt đã đi theo Giang Thiếu Thành một thời gian nhưng vẫn là thân tín của Long Tại Nham, nghe xong lời dặn của Long Tại Nham, hắn ta cũng biết đã có chuyện xảy, nhưng cũng không hỏi tường tận chỉ nói một câu, yên tâm anh Long, tôi sẽ lo liệu.
“Nhớ, giữ lại mạng của hắn ta trước, Mộc gia có chuyện muốn đích thân hỏi hắn ta!”
“Vâng!”
Long Tại Nham nhớ tới Chu Lạc khiết và con gái thì cảm thấy lo lắng, lại gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lạc Khiết, đầu bên kia điện thoại còn nghe được tiếng ê a của con gái. Chu Lạc Khiết một tay ôm con một tay nghe điện thoại: “Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho em, đã đưa Mộc Cận đến sân bay rồi sao?”
“Lạc Khiết, em hãy nghe anh nói, em và Vọng Thư đêm nay phải rời khỏi đó, anh sẽ dặn Cương Tử đưa em tới Giang Nhạc, Giang gia của Giang Nhạc và Mộc gia có chút quan hệ, em có thể yên tâm ở lại đó, nhớ kỹ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được về, anh sẽ tìm em.” Còn có con gái, anh không dám mạo hiểm, Giang Trường Phong của Giang Nhạc trước đâu có chút giao tình với Mộc gia, nhưng Giang gia bây giờ đã rời khỏi hắc đạo, trở thành một thương nhân có tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên sẽ không muốn bị kéo vào những chuyện này, nhưng giao vợ con cho họ, có lẽ bọn họ sẽ không từ chối.
Chu Lạc Khiết nghe Long Tại Nham nói như vậy, vẻ mặt cũng cứng lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh nghi ngờ Giang Thiếu Thành là cảnh sát, hắn nằm vùng ở Mộc gia đã nhiều năm như vậy, thận trọng như thế xem ra là đã bày ra cục diện này định một lưới bắt gọn Mộc gia, bây giờ xung quanh Mộc gia đều là kẻ địch, giờ phút nào cũng đều có nguy hiểm, em và Vọng Thư không thể ở chỗ này nữa.”
Chu Lạc Khiết căng thẳng, chuyện này còn gay go hơn cô nghĩ, nếu như đúng thật Giang Thiếu Thành nằm vùng thì quả là một đòn chí mạng đối với Mộc gia vào lúc này, còn Mộc Cận, cô ấy làm sao chấp nhận được những điều này đây, vào lúc này Giang Thiếu Thành lại sắp xếp cho Mộc Cận đi nước ngoài có lẽ phía anh ta đã bắt đầu hành động. Nói như vậy thì Long Tại Nham cũng nghĩ đến điều này cho nên mới vội vàng sắp đặt cho cô và con.
Chu Lạc Khiết nói: “Em rõ rồi, em lập tức đi ngay.”
“Anh sẽ nói chuyện với bên Giang gia, em bảo Cương Tử mang theo nhiều người đề phòng bất trắc.”
“Anh cũng phải tự chú ý.”
“Để anh nói với con mấy câu.”
Chu Lạc Khiết đưa điện thoại đến bên tai con gái: “Nào, con yêu, cha muốn nói chuyện với con.”
Tiểu Vọng Thư huơ huơ cánh tay, đôi mắt đen lúng liếng nhìn mẹ, không biết mẹ đặt ở bên tai mình cái gì nữa.
Long Tại Nham nghe tiếng con gái vô thức ê a, khẽ cười nói: “Bé cưng, nghe thấy tiếng cha không, con phải ngoan ngoãn ở nhà cùng mẹ, chờ cha về, biết không.”
Chu Lạc Khiết cầm tay nghe để lại trên tai mình: “Yên tâm, cho dù thế nào thì em cũng sẽ bảo vệ mình và Vọng Thư an toàn, con gái chúng mình nhất định sẽ bình yên vô sự.”
Cuối cùng anh nói: “Lạc Khiết, đợi anh, nhất định anh sẽ trở lại tìm em.”
Vội vã cúp điện thoại, Chu Lạc Khiết lên lầu, khoác cho con một cái áo khoác dày, lấy một số thứ cần thiết bỏ vào túi, nhìn thấy bức ảnh gia đình trên đầu giường, cô cầm lên rồi cũng nhét vào trong túi, cuối cùng lấy một khẩu súng từ trong ngăn tủ ra, kiểm tra đạn, sau đó thì xuống lầu. Bé Vọng Thư yên lặng nằm gọn trong lòng mẹ, vẫn không biết dến mưa gió bên ngoài, thỉnh thoảng còn phun nước miếng trong miệng, tự chơi với mình rất vui vẻ. Chu Lạc Khiết nhìn nét mặt còn non nớt của con, cảm thấy đau lòng, cô hôn con: “Xin lỗi, con yêu, con còn nhỏ như vậy mà đã phải trải qua những chuyện này, nhưng mẹ hứa với con, mẹ nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương tới bảo bối của mẹ.” Cô vốn là một phụ nữ kiên cường, huống chi bây giờ cô còn là một người mẹ, không ai dũng cảm hơn người làm mẹ.
Cương Tử đã dẫn theo mấy người nữa tới đứng trước cửa chờ để đưa cô tới Giang Nhạc, từ thành phố A đến Giang Nhạc, dù đi nhanh cũng phải ba, bốn giờ, Chu Lạc khiết hỏi Cương Tử: “Cậu lái xe thế nào?”
Cương Tử nói: “Chị dâu, chị yên tâm, trước đây em từng là một tay đua.”
Chu Lạc Khiết gật đầu: “Vậy cậu lái xe.” Cô ôm con gái ngồi ở ghế phó lái, những người khác thì lái xe chạy theo phía sau.
Chu Lạc Khiết thấy còn có những người khác cùng lên xe, cô hỏi: “Còn họ đi đâu vậy?”
Cương Tử trả lời: “Để đề phòng, anh Long dặn những anh em còn lại tất cả đều qua bên Mộc gia.”
Tâm trạng Chu Lạc Khiết trở nên nặng nề, không biết bên anh tình hình thế nào rồi, Thôi Trí Uyên và Bành Hồng Bân bắt đầu rục rịch, bây giờ lại bị cảnh sát theo dõi, không biết lần này Mộc gia có thể qua được cửa ải khó khăn này không. May mà Mộc Cận đã ra nước ngoài trước, ít ra thì tạm thời không cần đối mặt với những chuyện này.
Cô cúi đầu áp khuôn mặt mình lên khuôn mặt con gái, bé Vọng thư cầm lấy ngón tay của mẹ, nở một nụ cười với mẹ, Chu Lạc Khiết ôm con chặt hơn một chút.
Xe bắt đầu chạy, mới vừa chạy được chừng trăm thước thì ở phía sau vang lên một tiếng súng cắt ngang sự yên tĩnh trong đêm đen, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, tiếng phanh xe gấp gáp, những tiếng súng cũng vang lên liên tiếp. Một tay Chu Lạc Khiết che tai con gái lại, một tay rút khẩu súng bên người, cô nhìn về phía sau, ban nãy những đàn em chuẩn bị rời khỏi Mộc gia đã bị người ta chặn lại, hơn mười chiếc xe bao vây xung quanh bọn họ, đang đánh giáp lá cà, hai bên đang giằng co kiệt liệt. Chu Lạc Khiết thấy người dẫn đầu bên phía đối phương là đàn em a Luân của Diệp thiên! Nhưng còn Diệp Thiên ở đâu, anh ta muốn làm gì!
Trái tim Chu Lạc Khiết đập thùm thụp, bé Vọng Thư đã bị những tiếng súng liên tiếp làm cho sợ khóc ré lên, từng giọt nước mắt lăn xuống, tiếng khóc vô cùng sợ hãi, làm cho lòng cô trở nên căng thẳng, Cương Tử tự động gọi điện cho Long Tại Nham, nhưng không có ai nghe máy, điều này càng làm cho trái tim Chu Lạc Khiết như treo ngược lên, Diệp Thiên phái người đến đây, còn lúc này có phải Thôi Trí Uyên và Bành Hồng Bân đang dẫn người bao vây Mộc gia rồi không!
Cương Tử cố gắng bình tĩnh lái xe nhanh hơn.
Chu Lạc Khiết nói: “Bỏ mặc họ sao? Đối phương có chuẩn bị từ trước, người của chúng ta e là không trì hoãn được bao lâu.” Cô đã ở bên cạnh Diệp Thiên nhiều năm đương nhiên biết đêm nay những người Diệp Thiên cử đến đều là đàn em đắc lực của anh ta.
Cương Tử nói: “Chị dâu, anh Long đã dặn em, nhiệm vụ của em là bảo đảm an toàn cho chị và Vọng Thư.”
Mấy chiếc xe của mấy tên đàn em Diệp Thiên đuổi sát theo bọn họ, hai chiếc xe theo phía sao bảo vệ mẹ con Chu Lạc Khiết nhanh chóng bị bắn nổ tung bánh xe, sau mấy lần so kè thì mấy người đàn em trên xe cũng bị bắn chết. Xe của đối phương sắp vây kín xung quanh, ngay lúc này Chu Lạc Khiết thấy được Diệp Thiên, hắn ta đang ngồi trên một chiếc xe trong mấy chiếc xe đang đuổi theo cô. Hắn tự mình lái xe, đuổi sát theo phía sau, trái tim Chu Lạc Khiết muốn nhảy lên tận cổ.
Diệp Thiên cũng thấy cô, cách một tấm kính cửa xe hắn nở một nụ cười độc ác với cô, Chu Lạc Khiết nói lớn với Cương Tử: “Chạy nhanh nữa lên.”
“Chị dâu, chị ngồi cho vững!” Cương Tử nhấn ga tăng tốc, lách khỏi vòng vây của những chiếc xe đang bao bọc bốn phía xung quanh bọn họ, Chu Lạc Khiết khom người che chở cho con, cố gắng không để con gái bị xốc nảy, nhưng mà vẫn khiến Vọng Thư quá sợ hãi nên khóc toáng lên, mỗi một tiếng khóc như kim châm nhói lòng cô.
Vì tức giận nên tay Chu Lạc Khiết như run lên, Diệp Thiên! Diệp Thiên! Hắn lại ép cô đến nước này! Nếu biết trước hắn không dễ dàng buông tha cho cô như vậy thì cho dù ra sao cô cũng quyết cắt đứt với hắn, hắn một mực nghĩ là cô phản bội hắn cho nên quyết tâm ra tay, đuổi cùng giết tận cô! Một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa, ngày hôm nay hắn ta lại dồn cô đến mức này!
Chiếc xe không ngừng rút ngắn khoảng cách với bọn họ, Chu Lạc Khiết nhìn Cương Tử như đã lực bất tòng tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì họ sẽ nhanh chóng rơi vào trong tay Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết nhìn con gái đang khóc nức trong lòng, lại nhìn về phía Diệp Thiên vẫn không chịu buông tha, hắn hận Long Tại Nham thấu xương, nếu như lại lần nữa rơi vào tay hắn, với tính tình độc ác, tàn nhẫn của hắn, cô không dám chắc Vọng Thư có bị làm hại hay không.
Trong lòng cô đã quyết định: “Cương Tử, chạy xe vào ngõ nhỏ phía trước.”
Cương tử kêu lên: “Đừng, chị dâu, chạy vào ngõ rồi chúng ta càng bất lợi, chỉ còn một đường chết thôi!”
Cương Tử chần chờ hai giây rồi cũng chạy vào ngõ nhỏ theo lời cô nói.
Chu Lạc Khiết nói: “Cương Tử, hãy giúp tôi chăm sóc tốt cho Vọng Thự, nhất định phải bảo vệ nó an toàn đưa đến Giang gia.”
“Chị dâu, chị muốn làm gì.”
“Dừng xe ở phía trước, sau khi tôi xuống xe, cậu lập tức lái xe đi ngay, con ngõ này rất hẹp, chỉ có thể đủ cho một chiếc xe đi qua, tôi sẽ chặn bọn họ lại.”
“Chị dâu đừng làm vậy, một mình chị làm sao cản được bọn họ!”
Đến lúc đó chỉ sợ mấy chiếc xe đó sẽ nghiền nát cả người chị.
Chu Lạc Khiết cả giọng: “Đừng nói nhiều! Tôi giao Vọng Thư cho cậu.” Cương Tử nhìn về chiếc xe cứ bám riết đằng sau, cuối cùng hắn gật đầu: “Chị dâu, em có chết cũng không để Vọng Thư có chuyện gì đâu!”
Chu lạc Khiết đặt con gái vào chỗ ngồi an toàn: “Con yêu, đừng khóc, mẹ sẽ mau chóng quay về thôi!”
Cô gật đầu với Cương Tử, chờ sau khi Cương Tử bắt đầu nhả ga giảm tốc độ lại thì cô lập tức mở cửa nhảy xuống xe, chờ khi cô vừa tiếp đất thì Cương Tử không chút chần chừ lập tức cho xe rời khỏi đó. Chu Lạc Khiết đứng lên, chắn trong ngõ nhỏ, đằng sau Diệp Thiên đã dừng xe, chiếc xe dừng lại cách cô vài bước, tiếng mấy chiếc xe theo sau Diệp Thiên thắng lại liên tiếp vang lên.