Vận hành Tiên Thiên Nhất Khí Quyết một trăm lẻ tám chu thiên, từng sợi
tinh khí nhỏ tí ti trong cơ thể hóa thành Tiên Thiên Thuần Dương chân
khí, không ngừng lớn mạnh trong đan điền. Lý Lân mở mắt, trải qua việc
không ngừng bài độc, tạp chất trong cơ thể hắn đã bài trừ gần hết, hiện
tại vận hành Tiên Thiên Nhất Khí Quyết sẽ không xuất hiện tình trạng cả
người tanh hôi. Chẳng qua Lý Lân vẫn có thói quen sau khi vận công xong
sẽ đi tắm.
Đãi ngộ của Lý Lân tuy được đề cao rất nhiều, nhưng cũng chỉ giới hạn
trong cung cấp thức ăn, bên người vẫn không có một nha hoàn hầu hạ. Dao
Cơ cũng không phải mỗi ngày đều tới nơi này, tiểu nha đầu là một phần
của ngự thiện phòng, chiếu cố Lý Lân càng nhiều chỉ là hỗ trợ.
Ùm ùm!
Cả người nhảy vào trong ao sen phía sau tiểu điện, chỉ thò một cái đầu lên mặt nước, Lý Lân thoải mái muốn rên rỉ thành tiếng.
Các điện các ao trong hoàng cung đều là nước lạnh chảy từ dãy Định Quân
Sơn bên ngoài hoàng thành xuống. Lý Lân ngâm mình ở bên trong mới phát
hiện trong nước này có ẩn chứa nhàn nhạt Thiên Địa nguyên khí, tuy rằng
không thể trực tiếp hấp thu, nhưng đối với việc khôi phục mệt nhọc cho
thân thể có trợ giúp vô cùng lớn, cho nên mỗi lần tu luyện xong hắn đều ở chỗ này ngâm mình một thời gian ngắn.
Tẩm cung của Lý Lân nằm trong góc hoàng cung, bình thường không ai đến
đây, hắn cũng vui vẻ được thanh tĩnh. Mỗi ngày năm trăm cân tinh thịt
linh thú đã sinh ra tinh khí đủ cho Tiên Thiên Nhất Khí Quyết của hắn có bước tiến triển nhất định. Lý Lân có lòng tin trong vòng hai tháng để
cho Thuần Dương chân khí rót đầy đan điền.
Trở lại tẩm cung, Lý Lân từ trong một đống quần áo lôi ra một cái túi da màu đen. Cái túi da này chỉ lớn cỡ nắm tay, thoạt nhìn có chút cũ nát.
Miệng buộc dây chỉ đỏ đã bị đứt, đây là vật Lý Lân tại Trích Tinh Lâu từ trên người Tần Tuyết Linh mượn gió bẻ măng. Lúc đó hắn chỉ có chút hiếu kỳ, Tần đại tiểu thư một thân trang phục đẹp đẽ quý giá, vì sao bên
hông lại đeo một cái túi da cũ nát như thế.
Ồ? Lý Lân loay hoay một phen, sắc mặt lộ ra điều gì đó cổ quái. Cái túi
da này cầm nhẹ như không có gì, mặt trên cũng không có bất kỳ trang trí
họa tiết nào , chỉ có thể nhìn ra đây là một loại túi da lông không tên
chế thành. Miệng túi rất nhỏ, nhưng mặc kệ Lý Lân dùng hết sức đều không mở ra được.
Hiện tại Lý Lân dựa theo cách phân chia thực lực ở Thương Long đại lục
đã là tứ phẩm Võ sĩ đỉnh cao, lực lượng hai tay vượt quá năm trăm cân,
nhưng ngay cả việc kéo miệng túi nho nhỏ này đều không ra, điều này nói
rõ cái gì? Nói rõ thứ này không mềm yếu giống như bề ngoài. Lý Lân bỗng
cảm thấy hứng thú, lật qua lật lại nhiều lần. Dùng hỏa thiêu, dùng đao
chém, vậy mà chiếc túi vẫn không bị sứt mẻ dù chỉ một tí. Đây rốt cuộc
là thứ gì? Lý Lân cau mày không ngừng tự hỏi. Hắn điều động Thuần Dương
chân khí trong cơ thể, sau đó theo cánh tay chuyển vào bên trong túi da, nhưng túi da lại không xuất hiện biến hóa như Lý Lân mong muốn. Thứ này rốt cuộc được cái gì tạo thành? Bộ dạng như vậy khẳng định không phải
vật phẩm trang sức, vậy như thế nào dùng đây?
Lý Lân đối với thế giới này hiểu biết quá ít. Theo phán đoán của hắn,
thứ này có thể được Tần Tuyết Linh mang theo bên người hẳn là một bảo
bối. Lý Lân không biết cách nào sử dụng, hắn cũng không định tìm người
để hỏi, dù sao sự tình mượn gió bẻ măng không phải chuyện quang minh
chính đại gì. Lý Lân thật sự sợ vì chuyện này mà dẫn tới nhiễu loạn lớn.
Thân phận Tam hoàng tử này của hắn cũng không đem lại cho hắn bao nhiêu
cảm giác an toàn. So với việc tìm hiểu những đồ vật lung tung, tu luyện
huyền công càng thêm trọng yếu. Dấu ở nơi nào đây? Lý Lân có chút khó
xử. Thứ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đặt ở trong tẩm cung
cũng không thích hợp, ai biết có thể hay không bị người lấy đi.
Cửa lớn tẩm cung của hắn từ khi bị Tứ hoàng tử đá nát, đến bây giờ cũng
không có người tới sửa, Lý Lân cũng không phải rất chú ý, vì vậy khiến
độ an toàn của tẩm cung giảm đi rất nhiều. Huống chi ngày đó lão thúc
thúc tới cửa cũng đã nói cái gì mà lão tổ tông rất thưởng thức ngươi.
Điều này làm cho Lý Lân lập tức liên tưởng đến lão đầu háo sắc có thực
lực cường đại chuyên môn đi rình trộm. Mỗi khi nghĩ tới đây, Lý Lân lại
cảm thấy cả người khó chịu, dù sao hắn là kẻ mượn xác, không phải Tam
hoàng tử chân chính, bí mật lớn như thế nếu như bị người rình coi, tất
nhiên sẽ dẫn tới nhiều chuyện rối loạn, càng liên quan đến mạng nhỏ của
hắn, Lý Lân càng tương đối cẩn trọng.
Suy nghĩ nửa ngày, Lý Lân vẫn quyết định mang vật này trong người. Ngay
thời điểm hắn lấy lục mang tinh trên cổ ra, chuẩn bị đem hai vật treo
cùng nhau, cầm trên tay lục mang tinh đột nhiên phát sinh một đạo lam
quang màu hồng quét trên mặt túi da. Sau đó một đạo bóng trắng từ trong
túi da bắn vào bên trong lục mang tinh. Phốc! Sắc mặt Lý Lân tái nhợt
xụi lơ trên mặt đất. Thì ra tại thời khắc kia, lục mang tinh hầu như lấy hết tất cả Thuần Dương chân khí trong cơ thể hắn, Thuần Dương chân khí
mà hắn khổ cực tích lũy bao lâu thoáng cái toàn bộ biến mất. Bất chấp
việc khác, Lý Lân khoanh chân ngồi xuống, cố gắng vận chuyển Tiên Thiên
Nhất Khí Quyết khôi phục sự thiếu hụt. Trải qua nửa ngày, trong đan điền trống rỗng mới lần thứ hai sinh ra một đám Thuần Dương chân khí.
Hai canh giờ sau, Lý Lân thu công đứng dậy, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, nhưng so với vừa nãy đã tốt hơn nhiều, hắn hiện tại đang cầm lục mang
tinh với vẻ mặt cười khổ. Mẹ nó, lão tử biết ngươi là bảo bối, nhưng làm phiền ngươi mỗi khi hành động nhớ báo cho ta biết một tiếng, đột nhiên
đến như vậy, thiếu chút nữa lão tử đã bị ngươi hấp chín! Lục mang tinh
không phản ứng chút nào, nhưng Lý Lân mơ hồ cảm giác lục mang tinh
truyền đến một tia xem thường, điều này làm cho người ăn thiệt thòi lớn
như Lý Lân thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cuối cùng không biết làm cách
nào Lý Lân đành phải thu lại lục mang tinh, lần thứ hai cầm lấy túi da.
Ồ? Sao ta cảm giác không giống với lúc đầu nhỉ?
Lý Lân kinh ngạc nói, nhưng cụ thể không giống ở đâu, hắn lại không nói
ra được. Lý Lân thử sử dụng một tia Thuần Dương chân khí.
Ông! Túi da mở rộng, đồ vật bên trong trong nháy mắt hiện ra trước mắt Lý Lân.
Đây là... Túi không gian!
Lý Lân có chút trố mắt, hắn mặc dù biết túi da này bất phàm, nhưng không hề nghĩ đến chiếc túi này lại là túi không gian. Ở kiếp trước, Lý Lân
ngoài giờ làm nhiệm vụ cũng sẽ lên mạng xem một ít tiểu thuyết, bên
trong túi không gian thường là một không gian rộng lớn kỳ dị, không nghĩ tới sau khi xuyên việt chính mình thật đúng đã gặp gỡ.
Xác định đây là túi không gian, Lý Lân cảm thấy hưng phấn. Nhưng khi
nhìn đến đồ vật bên trong, khuôn mặt tuấn tú của Lý Lân có chút đỏ lên.
Không gian trong túi này không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ hai ba mét
vuông, bên trong đồ vật lại càng không nhiêu, nhưng lại đc sắp xếp rất
chỉnh tề. Trong đó có một tấm lệnh bài màu vàng cùng một đống nội y chói mắt của con gái.
Há, lẽ nào thế giới này cũng có nội y sexy sao? Lý Lân hoàn toàn không
biết nói gì. Lý Lân không nghĩ tới, thoạt nhìn Tần đại tiểu thư cá tính
băng lãnh, nhưng nội y phần lớn đều thêu hình tiểu động vật khả ái. May
mà Lý Lân không phải người biến thái, hơn nữa đối với phương diện tình
cảm càng là một con gà mờ, bằng không hắn căn bản sẽ không đỏ mặt.
Nếu như mấy thứ này rơi xuống tay một tay già đời trong ái tình, tất
nhiên có thể thông qua những quần áo thiếp thân này phân tính tính cách
Tần đại tiểu thư không sai chút nào. Trừ kim bài cùng nội y, còn có một
ít quần áo để thay, vài cuốn sách, một thanh trường kiếm, một con dao
găm, còn có một ít bình lo, hẳn là đan dược. Lấy thân phận thế gia đệ tử mà nói, Tần đại tiểu thư không thể nghi ngờ là một người giàu có, riêng những đan dược kia đã có giá trị xa xỉ.
Nha đầu kia nghèo đến nỗi không có mùng tơi mà rớt! Ngay cả chút vàng
bạc cũng không có. Lý Lân ý đồ xem qua một lần, đối với của cải của Tần
đại tiểu thư đã có hiểu biết rõ ràng. Hiện tại Lý Lân vẫn chưa thể dung
nhập hoàn toàn với thế giới này, tự nhiên cho rằng vàng bạc trân quý hơn nhiều so với đan dược gì đó. Bên trong túi không gian có mấy thứ để cho Lý Lân thèm nhỏ dãi chính là vài cuốn sách. Bởi vì trong đó có một
quyển viết Kinh Hồng Bộ... Hoàng giai cao cấp vũ kỹ.
Thân theo Phật đạo hai đại Huyền công, Lý Lân đối với điển tịch huyền
công của thế giới này cũng không đến mức bức thiết lắm, nhưng đối với uy lực phi phàm của vũ kỹ thì lại cực kỳ hứng thú. Uy lực của Kinh Hồng Bộ Lý Lân đã tự trải nghiệm qua, nếu như không phải Tần Tuyết Linh khuyết
thiếu kinh nghiệm trong chiến đấu, lại bị sát khí gần như thực chất của
Lý Lân chấn nhiếp tâm thần, ba người như Lý Lân cộng vào một chỗ đều khó có khả năng là đối thủ của Tần Tuyết Linh. Đây cũng là nguyên nhân Lý
Lân vừa chiếm tiện nghi xong lập tức bỏ chạy. Về phần cuối cùng đánh một chưởng vào mông Tần đại tiểu thư kia, Lý Lân xin thề, hắn lúc đó tuyệt
đối không có suy nghĩ bất lương, tuy rằng sau đó hắn cũng cầm bàn tay
nhớ lại nửa ngày. Ách, thế nào làm không được.
Lý Lân dụng ý đọc vài quyển sách quý về vũ kỹ kia. Nhưng nó lại không
chút nhúc nhích. Vận chuyển chân khí cũng không phản ứng chút nào. Mẹ
nó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ có thể nhìn, không thể động a! Lý Lân phiền muộn. Chuyện này còn không bằng không mở ra! Làm mất cả hứng!
Ngay thời điểm Lý Lân đang chuẩn bị tiến thêm một bước nghiên cứu, một thanh âm lanh lảnh ở ngoài điện truyền đến.
Thánh chỉ đến, Tam hoàng tử Lý Lân tiếp chỉ!
Lý Lân nhanh nhẹn cầm túi không gian giấu vào trong người, thoáng chỉnh
sửa lại quần áo rồi bước ra khỏi tẩm cung. Bệ hạ có chỉ, Tam hoàng tử Lý Lân lập tức tiến vào Thừa Ân điện dự linh thú yến. Truyền chỉ là một
thái giám tuổi còn trẻ. Ánh mắt nhìn Lý Lân còn có chút kiêu căng. Lý
Lân không biết nên làm thế nào đáp lễ, làm một người hiện đại, dập đầu
tiếp chỉ hắn thực sự làm không được.
Bệ hạ đang đợi điện hạ, thỉnh điện hạ lập tức khởi giá!
Thái giám trẻ tuổi giọng như vịt kêu nói. Dẫn đường đi! Lý Lân mặt trầm
như nước, đối với chuyện thái giám trẻ tuổi kiêu căng làm như không
thấy, trong lòng của hắn đối với hoàng đế bệ hạ Đại Đường, cũng chính là lão tử tiện nghi của hắn vẫn còn rất hiếu kỳ. Về phần lễ nghi dự tiệc,
Lý Lân chưa từng suy nghĩ nhiều, xe đến trước núi ắt có đường, Lý Lân
cho tới bây giờ cũng không phải người sợ phiền phức. Trong lòng thái
giám dẫn đường đi đằng trước đã có bước đầu nhận thức về Tam hoàng tử..
Biết ngay chuyến đi lần này đến đây không có gì tốt, Tam hoàng tử này
thực sự không làm người khác ưa thích, ngay cả đối đãi cũng không biết,
uổng phí thân phận hoàng tử của hắn, thảo nào lại không được bệ hạ yêu
thích!
Mới vừa tiến vào nội đình, Lý Lân đã đụng độ phải một đoàn người. Trong
đó đứng trung tâm vòng vây của cung nữ thái giám chính là người có thù
oán cùng Lý Lân - Tứ hoàng tử Lý Kỳ. Lý Lân không muốn gây sự, cho nên
chủ động tránh sang một bên. Thế nhưng phiền phức từ trước đến nay đều
tự tìm tới tận cửa.
Lý Lân, ngươi thật lớn mật, cũng dám tự tiện đi vào đình! Có ai không, bắt hắn cho bổn hoàng tử!
Bởi vì cái gọi là kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mặt tía tai, Tứ hoàng tử vừa nhìn thấy Lý Lân, lập tức nghiến răng nghiến lợi hô.
Thái giám dẫn Lý Lân đến đây sắc mặt hoảng hốt, không ngờ trực tiếp trốn ra phía sau hòn giả sơn. Lý Lân thở dài, trong lòng cảm thấy bất đắc
dĩ. Hoàng tử này cùng hoàng tử khác thân phận chênh lệch thật đúng là
lớn a, ngay cả những thái giám cung nữ này cũng thực sự đủ hiện thực a.
Lão tứ, đầu ngươi bị lừa đá hả? Không có lệnh của phụ hoàng, bổn hoàng
tử làm sao có thể tiến vào. Còn có, với tư cách Tứ hoàng tử Đại Đường,
ngươi lẽ nào ngay cả cơ bản giáo dưỡng cũng không có, dĩ nhiên một vốn
một lời gọi thẳng kỳ danh của hoàng tử, không hề có tố chất của hoàng
tử! Thực sự làm mất mặt hoàng thất Đại Đường chúng ta!
Cãi nhau tuy rằng không phải thế mạnh của Lý Lân, nhưng ở trước mặt Tứ hoàng tử tựa hồ phương diện này càng thêm kinh khủng.
Chỉ bằng ngươi cũng dám xưng hoàng tử, ngươi chỉ là nghiệt chủng đê tiện!
Tứ Hoàng Tử xanh cả mặt chỉ vào Lý Lân mắng, nhớ tới thời điểm thống khổ vài ngày trước, Tứ hoàng tử hận không thể lập tức đem Lý Lân chém thành tám khối, để hả giận trong lòng.
Lớn mật, cái tên con cháu bất tài như ngươi, dĩ nhiên dám nhục mạ hoàng
tử, ngươi làm vậy là nhục mạ toàn bộ hoàng thất. Bổn hoàng tử nhất định
phải bẩm báo phụ hoàng, trị ngươi tội bất kính tổ tông!
Lý Lân quy kết tội cho y, trước hết để cho chính mình đứng ở điểm cao
thượng về đạo đức. Về phần có hữu hiệu hay không, Lý Lân cũng không dám
bảo đảm, nhưng ở chỗ này động thủ lại phi thường không sáng suốt.
Ít nói lời vô dụng, trong hoàng cung này người nào không biết Lý Lân
ngươi là tên tiện chủng, lần trước có mẫu phi ngăn ta, lần này ta xem ai có thể che chở ngươi!
Tứ Hoàng Tử suốt đời xuôi gió xuôi nước, chưa từng ăn cái gì thiệt thòi. Nhưng không nghĩ tới lại ở trước mặt cái tên Tam thái tử không quyền
không thế như Lý Lân ngã một cú đau như vậy, thiếu chút nữa ngay cả nam
nhân đều không được làm. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Tứ Hoàng Tử giống
như trúng độc phệ tâm, khiến hắn sống không bằng chết.
Lý Lân không nói một lời nhìn Tứ hoàng tử, vẻ phẫn nộ trên mặt dần dần
biến mất, trong ánh mắt giống như dòng nước bình thường. Nếu như kiếp
trước chiến hữu của Triệu Vô Cực nhìn thấy trạng thái bây giờ của hắn,
khẳng định biết: Tu La giận. Tu La giận dữ, máu chảy thành sông!
Tứ Hoàng Tử bản năng cảm thấy trên người lạnh lẽo, nội tâm có chút chột
dạ. Thế nhưng nghĩ đến thực lực sai biệt giữa hai bên, nội tâm Tứ hoàng
tử tự tin không gì sánh được.
Hai vị ca ca, các huynh thế nào ở chỗ này? Phụ hoàng đang sốt ruột chờ đó!
Hai gã thiếu niên mặc hoa phục một trước một sau đi vào cửa lớn nội
đình. Đi trước là một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, tuy rằng
thoạt nhìn non nớt, nhưng bước chân như long hành hổ bộ, trời sinh đã có một phen uy thế. Phía sau y là thiếu niên mặc hoa phục kia về tuổi tác
còn nhỏ hơn y một chút, trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng, nhưng hai mắt
linh động dị thường, làm cho người ta cảm giác cực kỳ thông minh.