Tam Thái Tử

Chương 214: Khổ chiến (2)



- Ồn quá đấy!

Lý Lân thấp giọng nói, Tiên Thiên Nhất Khí Quyết trong cơ thể được vận chuyển một cách toàn diện, quyền pháp chân ý của thái Cực Quyền Âm Dương tương sinh tương khắc trong kiếp trước không ngừng truyền đi trong nội tâm Lý Lân. Khí thế tự nhiên phản phác quy chân khiến cho Lý Huân không thể không ngừng trọng.

- Túy Thể Quyền thức thứ ba, Túy Cốt Như Cương!

Trong chớp mắt Lý Huân đã đánh ra hơn mười quyền, nắm đấm hung bạo chia ra công kích lên xương cốt tứ chi trên người Lý Lân. Mặc dù không thật sự chạm đến nhưng Lý Lân lại cảm nhận được chân khí võ đạo không ngừng rung động trên nắm đấm kia, có lẽ loại Túy Thể Quyền này là một loại quyền pháp lợi dụng lực chấn động. Đối với loại quyền pháp này, võ thể mà Lý Lân rèn luyện kia chắc chắn là không chống được. Kim Cương Bất Phôi Thần Công lại khác với công pháp luyện thể ở Thương Long đại lục này, tu luyện đến mỗi một tầng sẽ đồng thời tôi luyện cả da xương toàn thân cùng các cơ quan nội tạng. Đương nhiên vì các bộ phận trong thân thể được cấu tạo khác nhau nên hiệu quả tu luyện cũng khác nhau, xương cốt là mạnh nhất, sau đó là da, rồi đến cơ bắp, cuối cùng mới là nội tạng. Mà lực chấn động có thể bỏ qua da và cơ bắp, trực tiếp công kích vào nội tạng vốn có lực phòng hộ yếu ớt nhất. Lý Lân còn chưa đến mức tự phụ rằng nội tạng cơ thể mình có thể chống đỡ được nắm đấm của Cửu phẩm Võ tông.

Thái Cực Quyền múa may, từng bóng thái Cực đồ màu trắng ngà bảo vệ toàn thân hắn. Nắm tay có chứa lực chấn động do Lý Huân đánh tới kia bị thủ pháp Thái Cực Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân dời lệch đi phía khác.

- Đáng chết! Đây là quyền pháp cổ quái gì thế?

Sắc mặt Lý Huân trở nên khó coi hẳn. Túy Thể Quyền tuy có cái tên khá đơn giản, nhưng nó lại là quyền pháp nội ngoại kiêm tu, nội tu bản thân, ngoại chiến cường địch, là một loại chiến kỹ võ đạo thuộc loại Địa giai sơ cấp. Túy Thể Quyền chia ra làm chín thức, từ đó có thể thấy sự huyền bí sâu sắc của bộ quyền pháp này. Trước kia Lý Huân dựa vào bộ quyền pháp này đối chiến với người khác, bằng vào lực chấn động trong đó thôi cũng đủ để khiến tất cả đối thủ khổ không thể tả, dù là đối diện với cao thủ nửa bước Tiên Thiên thì Lý Huân cũng có tin tưởng chiến một trận. Nhưng bộ quyền pháp mềm mại của Lý Lân này dường như chuyên môn khắc chế Túy Thể Quyền bá đạo dữ dằn này, mặc cho công kích như mưa rền gió dữ, đối thủ vẫn vững như bàn thạch.

Lý Lân không nói lời nào, không phải không muốn nói mà là không còn tinh lực để nói nữa. Mặc dù thi triển thủ pháp Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của lực chấn động trong mỗi một kích của Lý Huân. Phòng ngự trông có vẻ kiên cố này kỳ thực lại tồn tại họa ngầm rất nghiêm trọng.

Thấy Lý Lân không trả lời, Lý Huân đã bất chấp tức giận, giờ gã đang đứng ở thế tiến thoái lưỡng nan. Thức thứ ba của Túy Thể Quyền đã là chiến kỹ mạnh nhất mà gã nắm giữ, nếu ngay cả thứ này cũng không trừng trị được Lý Lân thì hôm nay gã thật sự chẳng còn cách nào. Vũ vương hạ lệnh cho gã dạy dỗ Lý Lân một phen để tỏ thành ý mà thu phục đám nhân mã ở phe Lan phi. Nhưng liên tục bị Lý Lân kích thích, Lý Huân đã quên đi hơn phân nửa dự tính ban đầu, hiện giờ gã chỉ muốn đánh bại Lý Lân, đánh nát ý chí võ đạo của hắn, hoàn toàn hủy đi tai họa ngầm.

- Ta không tin là ta không phá được cái mai rùa của ngươi!

Lý Huân đề chân khí trong cơ thể lên, thức thứ ba của Túy Thể Quyền lại càng thêm mạnh mẽ, thậm chí lực chấn động dồn dập khiến người khởi xướng như gã cũng bị nội thương.

Lý Huân đột phát như vậy khiến áp lực tăng lên, vòng phòng ngự Thái Cực quanh người Lý Lân xuất hiện một vệt rỗng, một quyền ảnh màu vàng sượt qua bờ vai Lý Lân.

Một tiếng rắc vang lên, bờ vai Lý Lân phát ra tiếng giòn vang, hắn thét lớn một tiếng. Vòng sáng Thái Cực đột nhiên biến mất, Lý Lân nhanh chóng lui ra sau, gắng gượng nhảy ra khỏi nơi quyền ảnh bao phủ. Cánh tay trái của hắn mềm oặt xuống, thoạt trông như đã bị phế bỏ.

- Né nhanh đấy, tiểu tử, hôm nay bản công tử tặng ngươi một câu, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!

Lý Huân đắc ý nói, nếu không phải khuôn mặt đầy tái nhợt thì khi nói những lời này gã chắc chắn là trông sẽ hăm hở lắm. Sử dụng Túy Thể Quyền mạnh như vậy khiến thân thể gã phải gánh chịu quá nặng, chỉ là nhìn thấy phòng ngự của Lý Lân bị phá vỡ, nhất thời tất cả mệt mỏi và suy yếu đều bị gã áp chế lại.

Sắc mặt Lý Lân vô cùng âm sầm, sát khí trong đôi mắt hổ kia như ngưng đọng thành thực chất. Hắn giơ tay phải ôm lấy vai trái, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn.

- Tiểu tử, bản công tử lặp lại lần nữa, giao công pháp võ đạo ra đây, ta có thể khiến ngươi bớt đau đớn! Nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách bản công tử không khách khí.

Lý Huân vẫn luôn canh cánh về công pháp mà Lý Lân tu luyện. Trong suy nghĩ của gã, chỉ có thiên tài như gã mới xứng đáng tu luyện công pháp cao cấp, công pháp tốt mà ở trong tay Lý Lân thì đúng là lãng phí. Huống chi nếu gã tu luyện công pháp tốt là có thể đột phá Tiên Thiên nhanh hơn, trở thành người bảo vệ hoàng triều Đại Đường, đương nhiên là có ý nghĩa hơn là đặt ở trên người Lý Lân nhiều. Một Lý Huân tự nhận là có ý tưởng cao thượng như vậy tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Nằm mơ! Bản hoàng tử chính là hoàng tử trưởng hệ của Đại Đường, hãy chờ xét xử của luật pháp Tông Nhân phủ đi!

Khuôn mặt Lý Lân hiện lên vẻ phẫn nộ tới cực điểm.

- Tông Nhân phủ? Thế lực trong thế tục này sao có thể trói buộc được bản công tử! Nói thật cho ngươi biết, phụ hoàng của bản công tử sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thiên tử của Đại Đường, mà địa vị tương lai của bản công tử tất nhiên sẽ quý giá hơn tên tiểu tử hậu bối nhà ngươi nhiều. Phủ Tông Nhân sao dám quản chuyện của bản công tử.

Lý Huân nói đầy cuồng ngạo. Nếu mai sau Vũ vương thật sự vinh quang đăng cơ ngôi Hoàng đế, tên con trai trưởng như Lý Huân đương nhiên là sẽ tôn quý hơn vị Hoàng tử như Lý Lân nhiều. Tiếc rằng hiện giờ Vũ vương vẫn chưa làm được, ông ta thậm chí còn chẳng phải Thái tử, một câu nói có vẻ vô tình này của Lý Huân đã hoàn toàn khiến Vũ vương đối địch với tất cả các vị Hoàng tử của Đại Đường. Dù sao Đại Đường này ngoài Vũ vương ra thì tất cả các Hoàng tử đều là hậu nhân huyết mạch của Đường hoàng đời thứ hai, bình thường khi mọi người cùng tranh đoạt vị trí Thái tử thì cũng không hề có ý định liên hợp ở trong đầu. Nhưng hiện giờ thế lực Vũ vương đã lớn, ngay cả lão tổ tông Đại Đường là Đường hoàng đời thứ hai cũng có vẻ không áp chế được nữa. Tất cả các Hoàng tử đều hiểu, ai cũng bí mật tìm đối tác cùng đối kháng với Vũ vương, chỉ là vẫn luôn thiếu một cái cớ tốt mà thôi. Nhưng giờ thì khác, lời nói cuồng ngạo của cái tên không có đầu óc Lý Huân này trực tiếp xác định Vũ vương thành người thừa kế trưởng hệ hoàng thất, điều này sao có thể khiến các Hoàng tử khác đồng ý cho được.

Lý Lân cúi đầu, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc. Giác quan thứ sáu của hắn vốn khác hẳn người thường, khi hai người giao thủ rồi lúc bị thương lui ra sau này, hắn cảm giác như đang có thần niệm rình rập. Con trai trưởng của một vị Vương gia quyền thế giao phong với Hoàng tử đương triều sao có thể tiến hành lặng lẽ được, thậm chí trận đánh giữa hai người có thể được xem là cuộc đọ sức giữa tập đoàn Vũ vương và phe Đường hoàng đời thứ hai kia. Lý Lân cuồng ngạo nói xong lời kia, Lý Lân thầm cảm thấy vài đạo thần niệm hơi hưng phấn rút lui, xem ra Lý Huân còn chưa biết rằng cái miệng rộng kia đã rước thêm không biết bao nhiêu phiền toái cho Vũ vương rồi.

Lý Huân đang định mở miệng nói thì thần sắc đột nhiên thay đổi, theo bản năng làm ra động tác nghiêng người lắng nghe, ngay sau đó khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương và ảo não.

- Giờ bản công tử sẽ giải quyết nhà ngươi luôn!

Sắc mặt Lý Huân hoàn toàn lạnh xuống, trong ánh mắt lạnh như băng kia lóe lên sát khí. Cả người gã như một con báo săn mồi mạnh mẽ, nhanh chóng phát ra công kích hung mãnh nhất tới con mồi đang bị thương là Lý Lân kia.

- Cuối cùng thì cũng không lắm lời nữa! Tới rất hay!

Lý Lân chợt thu sát khí lại, khi Lý Huân đến gần người hắn thì hắn đột nhiên nở một nụ cười tà dị.

Nhìn thấy nụ cười đó, Lý Huân lập tức cảm thấy lạnh lẽo cả người, chỉ là hiện giờ nắm tay của gã đã đến trước ngực Lý Lân, muốn thu về thì đã không còn kịp nữa. Mà nhìn cánh tay trái mềm oặt xuống của Lý Lân kia, niềm tin yếu ớt của Lý Huân lại khôi phục.

- Không thể xảy ra vấn đề được! Tiểu tử này đã bị thương, sao có thể chống đỡ được công kích toàn lực của bản công tử.

Lý Huân tự an ủi mình, nắm đấm vốn định thu lại kia cuối cùng lại toàn lực đánh ra. Gã muốn hoàn toàn phế bỏ Lý Lân với kích này, như vậy vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ vương giao cho, còn có thể bóp chết mối họa Lý Lân này từ trong trứng nước.

Oành!

Hai quyền hung ác của Lý Huân bị cánh tay phải của Lý Lân ngăn trở, đồng thời trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Huân, cánh tay trái đáng lẽ bị thương của hắn lại đánh lên ngực Lý Huân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.