Tam Thái Tử

Chương 237: Phiền toái không tránh được (1)



La Lợi và Phùng Vô Lương cũng đồng thời biến sắc. Chẳng qua ba người cũng không thoát đi, chỉ là thần sắc vô cùng ngưng trọng chú ý biến hóa của Ngụy Thần Thông. Dung hợp linh khí tuy rằng có thể bộc phát thực lực khủng bố, nhưng không có khả năng kéo dài, ba người đều là chưởng giáo, tự nhiên có thủ đoạn bảo mệnh, chỉ cần chịu qua một chút lúc đầu, vậy Ngụy Thần Thông cũng chỉ có thể không cam lòng mà chết. Đến lúc đó mới là lúc mấu chốt ba người tranh đoạt Hỗn Thiên Côn.

- Càn Khôn Côn Pháp! Giết...!

Ngụy Thần Thông hét to một tiếng, bầu trời Ngụy gia bị côn ảnh dày đặc vây lại, ba vị chưởng giáo đều bị giam lại. Cỗ khí tức hủy thiên diệt địa kia chấn động cả Hắc Thủy vương thành. Tất cả các thế lực đều yên lặng quan sát kết quả phát triển của sự việc. Hy vọng có thể mượn phản kháng của Ngụy Thần Thông để dò xét nội tình của tứ đại thế lực.

Trên bầu trời không ngừng truyền đến tiếng vang động. Từng mảnh côn ảnh tan rã. Ba đạo thân ảnh giống như ba hòn đá ngầm vô cùng kiến cố trong biển lớn, mặc cho sóng biển cọ rửa cũng khó lay động một chút nào.

Cùng lúc đó, ở nơi vốn là nhà của Ngụy gia, từng đạo thân ảnh xông về bốn phương tám hướng.

Nguyên bản nhân mã của Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc bị Dư Thương Hải đánh ra cũng không hề chần chừ, bắt đầu chém giết những người của Ngụy gia chạy trốn. Những người này là những tiểu gia tộc của Ngụy gia cách đến tám đời rồi. Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc căn bản không để ý thân phận của họ là gì, chỉ cần là từ Ngụy gia đi ra đều giết không tha. Ngụy gia không kịp ứng phó tổn thất không ít người, nhưng Ngụy gia cũng nằm trong mười thế lực đứng đầu Hắc Thủy vương thành, tự nhirn cũng có thực lực, một ít cao thủ Ngụy gia dưới điều kiện tiên quyết là bảo vệ tộc nhân chạy trốn, không ngừng giao chiến với các cao thủ của hai phái, nhất thời tiên thiên cao thủ sinh tử chiến tỏa ra khắp xung quanh.

Phủ tổng đốc Hắc Thủy vương thành.

- Điện hạ, cầu xin ngài cứu tộc nhân của ta!

Ngụy Duyên quỳ gối trước mặt Lý Lân. Với tu vi đạt tới tiên thiên của hắn, tự nhiên có thể cảm nhận được tất cả những gì xảy ra ở Ngụy gia. Nhưng chính vì có thể thấy được, Ngụy Duyên mới không thể nào ngồi yên không để ý. Cho dù trong giao tộc đã xảy ra rất nhiều chuyện hắn nhìn không quen, nhưng dù sao đây cũng là gia tộc đã nuôi dưỡng hắn, có cha mẹ và người thân của hắn. Hiện giờ nhìn bọn họ bị địch nhân chém giết, Ngụy Duyên lòng như dao cắt. May mà hắn không bị tức giận đến mất đi lý trí, biết rằng lực lượng bản thân cản bản không cứu được tộc nhân, hơn nữa bản thân đi ra tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bị địch nhân săn giết.

Đối mặt với thỉnh cầu của Ngụy Duyên, Lý Lân cũng rất khó xử. Dù sao hiện giờ cũng là thế lực xếp thứ ba trở lên trong Hắc Thủy vương thành muốn đối phó Ngụy gia, lấy thực lực của phủ tổng đốc Hắc Thủy vương thành căn bản không thể đối phó được. Càng không nói đến những kẻ dưới tay tam đại thế lực. Mỗi một kẻ động vào đều rất khó tránh được phiền phức.

- Điện hạ, Ngụy Duyên ở đây thề, chỉ cần điện hạ trợ giúp Ngụy gia, Ngụy Duyên nguyện đời này kiếp này nghe theo điện hạ sai khiến, nếu có hai lời, trời tru đất diệt!

Ngụy Duyên lớn tiếng nói.

Lý Lân thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi hà tất phải vậy. Nếu bản hoàng tử có thực lực đó, tự nhiên sẽ không chắp tay đứng nhìn.

Sắc mặt Ngụy Duyên hơi trắng bệch, hắn cũng không đứng dậy, mà sau khi im lặng, lại nói có phần tuyệt vọng:

- Loại tình huống trước mắt này, cũng chỉ có phủ tổng đốc Đại Đường dưới tay điện hạ mới có thể cứu Ngụy gia ta, cầu xin điện hạ ra tay giúp đỡ.

Lý Lân nhìn vẻ mặt kiên định của Ngụy Duyên, trong lòng không khỏi mềm lại. Hắn quay người nhìn về phía Lý Hoành đã khôi phục nguyên trạng, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

- Thúc tổ, kính xin ngài ra tay cứu người Ngụy gia.

Lý Hoành quay người nhìn hắn, sắc mặt bình đạm nói:

- Ở Hắc Thủy vương thành này, còn không có ai dưới sự liên thủ của tam đại thế lực cứu được Ngụy gia. Lão phu tuy là cửu phẩm Vương Tọa, nhưng cảnh giới này, vẫn không đủ để một người đối kháng với một thế lực siêu cấp. Thỉnh cầu của Ngụy tiểu tử lão phu cũng không cách nào trợ giúp.

- Thế cục trước mắt Lý Lân hiểu rõ. Kết cục của Ngụy gia đã định là tan vỡ, con không dám làm phiền lão tổ mạo hiểm thay đổi kết quả này. Chỉ là muốn xin lão tổ ra tay, cứu lấy một bộ phận tộc nhân Ngụy gia, cũng coi như bảo toàn huyền mạch truyền thừa của Ngụy gia!

Lý Lân cung kính nói.

- Lão tiền bối, cầu xin ngài cứu Ngụy gia ta!

Ngụy Duyên như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, bi ai cầu xin.

Mạc Phi Linh, Trương Thiên Lôi, Ngô Nhân Địch, Mạnh Như Tùng, Ny Ny cô nương năm người bị Lý Hoành đưa luôn ra cũng nhìn Lý Hoành, tuy chưa hề mở miệng, nhưng vẻ mặt cũng mong mỏi Lý Hoành có thể ra tay giúp đỡ.

- Được rồi. Lão phu sớm muộn cũng rời khỏi Hắc Thủy vương thành, nơi này tất cả đều do tiểu tử ngươi thừa hưởng. Có thể dừng chân ở chỗ này hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Lão phu hôm nay ra tay chưa chắc đã là giúp ngươi, hy vọng quyết định của ngươi không phải sai lầm.

Lý Hoành nhìn Lý Lân một cái, cuối cùng cũng đồng ý.

- Đa tạ thúc tổ!

Lý Lân cung kính nói. Ngụy Duyên càng kích động dập đầu liên tục, chỉ là Lý Hoành vẫn chưa từng nhìn hắn một cái. Dường như không hề muốn tiếp nhận cảm kích của Ngụy Duyên.

- Chấn Uy, phái người phong tỏa con đường này. Bảo vệ người của Ngụy gia tiến vào. Kim Mã đường, Phượng Hoàng cốc, Thần Lang giáo một người cũng không cho tiến tới.

Lý Hoành trầm giọng nói.

Lý Chấn Uy vì Tiên Thiên Vương Tọa đỉnh phong đại chiến mà vội vã chạy tới vội vàng đáp ứng. Một đạo mệnh lệnh được đưa ra, điều động vũ giả tinh nhuệ chân chính thuộc về phủ tổng đốc Hắc Thủy vương thành ra.

Nhìn thấy từng người từng người từ sâu trong phủ tổng đốc chạy ra, cả người được bọc trong thiết giáp, trên mặt Lý Lân lộ ra một tia kinh ngạc.

- Thiết Giáp Vệ?

Lý Lân tò mò hỏi.

- Không phải loại Thiết Giáp Vệ ngươi biết, đây là cao thủ mấy năm nay phủ tổng đốc bồi dưỡng ra, mỗi người đều là sinh mệnh chân chính, không phải là con rối.

Lý Hoành biết rõ ngạc nhiên của Lý Lân, mở miệng giải thích.

- Có bao nhiêu người?

- Lục phẩm Vương Tọa một người, Tiên Thiên Vương Tọa ba người, Tứ phẩm Vương Tọa sáu người, Tam phẩm Vương Tọa mười hai người, Nhất phẩm Nhị phẩm Vương Tọa tổng cộng ba mươi người. Hơn năm mươi người của Tiên Thiên vệ đội này là chỗ dựa căn bản để gây dựng phủ tổng đốc.

Trong lời nói của Lý Hoành không che dấu được một tia kiêu ngạo. Chi vệ đội do Tiên Thiên cao thủ tạo thành này không phải do hoàng thất lập lên, mà là lực lượng tâm phúc Lý Hoành lão từ khi đảm nhận chức tổng đốc Hắc Thủy vương thành trăm năm trước một tay dựng lên. Nếu không phải lão không có lòng làm Hoàng đế, chỉ bẳng vào cỗ lực lượng này đã đủ để tất cả các hoàng tử phải chú tâm.

- Có nhiều cao thủ như vậy còn không thể đứng trong mười thế lực đứng đầu, vậy mười thế lực đứng đầu phải mạnh đến mức nào? Những siêu cấp thế lực như Thần Lang giáo, Kim Mã đường mạnh đến mức nào?

Lý Lân thần sắc trản đầy khiếp sợ.

- Hắc Thủy vương thành tuy rằng biến động, nhưng cũng là nơi nuôi dưỡng cao thủ tốt nhất, mười thế lực đứng đầu không cái nào không phải truyền thừa mấy trăm năm, cho dù mỗi mười năm tích lũy một cao thủ, từng ấy năm đủ để tích lũy mấy chục Tiên Thiên cao thủ. Lại thêm cao thủ có thể ở trong Hắc Thủy vương thành này bộc lộ tài năng, ai không phải kẻ có thiên phú dị bẩm, điều này cũng làm cho những thế lực đó càng ngày càng mạnh. Phủ tổng đốc Hắc Thủy vương thành sở dĩ xếp hạng thấp, tuyệt không phải vì chúng ta ít Tiên Thiên cao thủ, mà là chúng ta khuyết thiếu Vương Tọa cao giai. Trước khi lão phu trở về đây, phủ tổng đốc chỉ có một Lục phẩm Vương Tọa chống đỡ. Vũ lực như vậy, có thể đứng thứ mười bốn đã coi là không tệ rồi. Hơn nữa, bảng xếp hạng thế lực cứ mười năm lại sửa đổi một lần, mà mỗi khi đến thời hạn mười năm, các phương thế lực đều sẽ có hành động, khiến cho Hắc Thủy vương thành càng thêm rung động. Chỉ là tình hình năm nay có phần khác biệt, Thần Lang giáo muốn một mình nuốt cả Hắc Thủy vương thành, dẫn đến Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc liên hợp chống lại. Hiện giờ Đại Diễn Tông vẫn còn im lặng, nhưng một khi bị cuốn vào trong đó, vậy cả Hắc Thủy vương thành sẽ bị thanh tẩy một lượt, những thế lực khác cũng đừng mong thoát khỏi.

Lý Hoành trầm giọng nói.

- Ý của thúc tổ là năm nay chính là thời hạn mười năm?

Lý Lân thần sắc hơi có vẻ cổ quái.

- Không sai, tiểu tử, ngươi chạy tới vừa đúng lúc!

Trên mặt Lý Hoành lộ ra một tia vui vẻ. Ngược lại vẻ mặt Lý Lân lại có phần sầu khổ. Xem ra thế cục của Hắc Thủy vương thành này phức tạp hơn xa hắn tưởng tượng.

- Đến rồi, đến rồi!

Mạnh Như Tùng nhìn tới, tự nhiên thấy có người xông vào con đường này, sau đó người truy kích phía sau bị Thiết Giáp Vệ ngăn lại. Song phương giằng co ở xa vẫn có thể nghe thấy.

- Tránh ra, Kim Mã đường làm việc, biết điều thì lập tức tránh ra!

Cao thủ của Kim Mã đường là một người trung niên, tu vi vũ đạo bất phàm, có được thực lực Tứ phẩm Vương Tọa đỉnh phong. Hơn nữa truy sát lại là một Tiên Thiên Vương Tọa của Ngụy gia, từ đó cũng có thể thấy Kim Mã đường cuồng ngạo và tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.