Tam Thái Tử

Chương 247: Thần Long quả



Ảo ảnh Đại Địa Bạo Long Vương biến mất, trong lòng Lý Lân nhẹ nhàng thở ra, mục đích tiến vào Hắc Thủy Lâm đã thực hiện được một nửa, bước tiếp theo chính là làm sao thu phục Đại Địa Bạo Long Vương, làm cho hắn theo mình rời đi Hắc Thủy Lâm làm hộ vệ.

- Nhân loại, ngươi rốt cuộc làm gì Long Vương đại nhân?

Nằm sấp trên vách đá dưỡng thương, Mãng Hùng Vương sau một lúc trầm mặc rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

- Đây là bí mật, ngươi vẫn là không nên tìm tòi thì tốt hơn.

Lý Lân cười tủm tỉm đứng lên, nhiều hứng thú, tiêu sái đi đến bên người Mãng Hùng Vương, vây quanh hắn, đi vài vòng.

- Vẫn luôn cảm giác là lạ!

Lý Lân đi hai vông, đột nhiên nâng má lâm vào bộ dạng trầm tư.

Mãng Hùng Vương thân thể cứng đờ, có chút mất tự nhiên nói:

- Nhưng có cái gì kỳ quái?

Lý Lân nhìn hắn một cái nói:

- Nói như thế nào ngươi cũng là linh thú cấp bậc Thú Vương, làm sao có thể ở địa phương chim không thèm ỉa này? Trình độ linh khí còn thua xa, không phù hợp với lãnh địa Thú Vương.

- Ạc, ngươi đây là ý gì, Hắc Thủy Lâm này là nhà của bản vương, ở nơi này là vì bản vương thích. Linh thú chúng ta cũng không có dễ hư hỏng như nhân loại các ngươi.

Mãng Hùng Vương trầm giọng nói.

- Vẫn là không đúng, linh thú đều có bản năng tìm kiếm lãnh thổ linh khí dồi dạo, ngươi làm Thú Vương càng không thể nào tùy ý như vậy, ta ở chung quanh đây đi dạo, ngươi không ngại chứ?

Trên mặt Lý Lân lộ ra ý cười âm hiểm. Từ thân thể căng thẳng của Mãng Hùng Vương, hắn đã biết suy đoán của mình là có lý, tên Mãng Hùng Vương này sinh hoạt ở biên giới rừng cây, nhất định là có cái đồ đạc gì có thể hấp dẫn hắn, mà có thể làm cho một Thú Vương không thèm để ý hoàn cảnh tồi tệ chung quanh, chỉ có thể nói rõ vật này thật sự phi thường trân quý.

- Ngươi đây là ý gì! Bản vương còn có thể lừa gạt cả nhân loại như ngươi hay sao! Bản vương ở nơi này là để tiện đi săn nhân loại!

Mãng Hùng Vương trầm giọng nói.

- Vậy sao? Vậy ngươi ở nơi này mấy năm nay khẳng định được không ít thứ tốt chứ! Đều giao ra đây đi! Ta nghĩ dùng vật ngoài thân để đổi lấy cái mạng nhỏ của người vẫn là cực kỳ đáng giá.

Một linh thú tứ giai không thể phản kháng là một khoản tài phú xa xỉ, đối với Lý Lân mà nói chính là mê hoặc không nhỏ, chỉ là mục đích của hắn không phải là săn thú, hơn nữa tên Thú Vương này là thuộc hạ của Đại Địa Bạo Long Vương, giết hắn rồi sẽ chọc giận Bạo Long Vương, trái ngược với mục đích chuyến đi này. Nhưng cứ như vậy buông tha nó, Lý Lân lại cảm thấy thật đáng tiếc, tuân theo tư tưởng nhạn nhổ lông, Lý Lân bắt đầu bắt chẹt tên Thú Vương tội nghiệp này.

- Ngươi đây là ý gì? Bản vương thà chết chứ không chịu khuất phục. Muốn cái gì cũng không có, muốn mạng có một cái!

Mãng Hùng Vương làm sao lại để Lý Lân thực hiện được. Sống mấy trăm năm, mặc dù bản thân không phải là linh thú sa hoa, nhưng trí tuệ cũng không thấp, đối với tình cảnh hiện tại của chính mình rất rõ ràng. Chính vì rõ ràng nên mới có dũng khí nói cứng như vậy.

- Dừng đê! Đừng ở trước mặt đại gia ta tính toán! Nói cho ngươi biết, không muốn chịu nỗi đau da thịt thì nhanh đem đồ tốt giao ra đây.

Lý Lân hung tợn nói.

- Không có đánh chết cũng không cho!

Mãng Hùng Vương nhắm chặt con mắt lớn, gào to!

Lý Lân tức giận không nhẹ, một tên súc sinh ngươi cũng dám ở trước mặt đại gia ta chơi trò vô lại. Vốn định dùng một chút thủ đoạn, nhưng ánh mắt Lý Lân biến đổi, sau đó trên mặt lộ ra ý cười thoải mái.

- Ngươi cũng không nên hối hận a!

Nói xong Lý Lân vượt qua Mãng Hùng Vương, trực tiếp đi tới một mặt khác của vách đá. Nếu hắn không nhìn lầm, khi hắn xâm nhập lãnh thổ, Mãng Hùng Vương chính là từ bên kia đi tới. Vừa rồi vội vàng giao thủ còn chưa kịp tra xét.

- Ngươi đi làm cái gì?

Mãng Hùng Vương trong lòng thất kinh, nhưng vẫn là tận lực biểu hiện giọng điệu bình tĩnh.

- Không có gì, đi thăm ổ Thú Vương của Hắc Thủy Lâm!

Trên mặt Lý Lân lộ ra nụ cười quỷ dị. Sau đó, trong ánh mắt không cam lòng của Mãng Hùng Vương, vòng qua mảnh chiến trường này. Ở nơi đó quả nhiên có một huyệt động, chính là nơi này thấp thoáng sau một tảng đá lớn, ở phía xa rất không dễ dàng phát hiện.

Ầm ầm, đá văng cự thạch ngăn cửa, Lý Lân hứng thú tràn đầy đi vào.

Một lúc sau, Lý Lân một thân chật vật mắng chửi đi ra.

- Con mẹ nó! Vậy mà là phân, ta nói đại gia ngươi làm Thú Vương thế nhưng ở trong huyệt động đại tiểu tiện, thật sự là làm lão tử ghê tởm!

Ai có thể ngờ, hứng trí bừng bừng đi tìm bảo bối, kết quả tìm được vậy là một đống lại một đống phân lớn, điều này làm cho Lý Lân thiếu chút ghê tởm buồn bực chết.

- Ha ha ha!!! Đại tiện thì làm sao, bản vương thích, ngươi quản được à!

Mãng Hùng Vương đắc ý nói. Chút không cam lòng khi bị Lý Lân đánh bại cũng biến mất.

- ĐM!

Lý Lân trầm mặt đi tới, đá một cước đem Mãng Hùng Vương đang cười lớn đá bay ra ngoài. Xương cốt lúc trước được Mãng Hùng Vương dùng linh lực cố định nháy mặt lại sai khớp. Đau, Mãng Hùng Vương kêu một tiếng nặng nề. Nhưng nhìn Lý Lân mặt thối, Mãng Hùng Vương cảm thấy tình thế không ổn.

- Tiểu tử nhân loại, ngươi muốn làm gì?

- Nhìn ngươi khó chịu, không được à!

Lý Lân trừng mắt hắn một cái, thật muốn đem tên Mãng Hùng Vương to lớn này lột da róc xương, ở trên đống lửa nướng chơi. Tuy rằng trên người đồ chơi này bao trùm toàn vảy, nhưng dù sao cũng có hình dạng gấu, chân gấu chắc là đại bổ.

Nhìn ánh mắt tham lam của Lý Lân, Mãng Hùng Vương ỉu xìu, không dám lên tiếng trêu chọc Lý Lân mặt thối.

Buồn bực trong chốc lát, Lý lân đột nhiên đứng dậy, lại hướng về một bên động đi đến.

- Tiểu tử nhân loại, ngươi đi đâu!

Mãng Hùng Vương căng thẳng, khẩn trương không nhịn được mở miệng hỏi.

Lý Lân không nói lời nào, đi đến trước cửa động vừa mới vào, lần này cũng không tiến vào bên trong. Cho dù bên trong thực sự có bảo bối, Lý Lân cũng không có ý định tiếp tục đi vào, thật sự rất là con mẹ nó ghê tởm. Hắn cẩn thận đánh giá bốn phía, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề. Một bên khác cửa động cũng có cự thạch lớn hơn nữa, nhìn kỹ trên đỉnh cự thạch có dấu vết giẫm đạp. Nơi này là lãnh địa Mãng Hùng Vương, dấu vết lưu lại cũng chỉ có thể là của Mãng Hùng Vương. Hắn không có việc gì nhảy đến trên hòn đá lớn làm gì. Nhìn ngọn núi cao ngất trước mặt, Lý lân đem ánh mắt coi trọng vùng đỉnh núi. Lẽ nào trên đó có bảo vật?

Lý Lân tung người nhảy lên cự thạch hơn mười thược, lúc này Lý Lân đã phát hiện trên vách đá có dấu vết leo lên, chúng tỏ Mãng Hùng Vương thường xuyên leo lên phía trên.

- Lần này rốt cục để lão tử phát hiện, một tên dã thú lại còn muốn làm thủ thuật che mắt! Thật sự tức chết lão tử.

Khóe miệng Lý Lân cong lên, hả giận cười, ánh mắt nhìn về Mãng Hùng Vương nhiều hơn một tia trêu tức.

Con ngươi to lớn của Mãng Hùng Vương hung hăng nhìn chằm chằm Lý Lân, ánh mắt biểu hiện phẫn nộ rõ ràng mà ngay cả Lý Lân cũng sinh ra chút ngượng ngùng.

- Thứ tốt hẳn là ở trên đi! Có thể để ngươi bảo hộ cẩn thận như vậy, xem ra không phải đồ tầm thường! Đại gia ta liền thu nhận.

Lý Lân hướng Mãng Hùng Vương nói một tiếng, cả người linh hoạt như khỉ, dọc theo dấu vết của Mãng Hùng Vương bò về phía trước.

Bò lên ước chừng 300m, đã đến sườn ngọn núi này, một huyệt động được đá vụn che lại lộ ra khe hở.

- Vậy mà cất ở chỗ này, rốt cuộc là vật gì tốt, mà có thể làm cho một Thú Vương canh giữ cẩn thận như vậy.

Lý Lân rất hiếu kỳ, bỏ đi đá vụn ở cửa huyệt động. Một cỗ hương thơm nhàn nhạt từ trong huyệt động bay ra.

- A? Đến tột cùng là vật gì?

Lý Lân cực kỳ hiếu kỳ, cả người không tự giác men theo mùi hương tiến vào trong huyệt động.

- Đây là?

Lý Lân ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, trên một tảng đá đường kính hơn một thước ở trong một cái ao mọc một gốc cây quái dị gì đó, nếu xem hình dạng này, dĩ nhiên là một đầu tiểu Thanh Long chiều dài không đến nửa thước, nếu không phải dưới căn tu hắn, rất khó nhìn thành thực vật. Tiểu Thanh Long trông rất sống động, vảy, râu, trảo rồng đều đủ, mặc dù chỉ là thực vậy, nhưng dù sao cũng là sản phẩm khắc họa hình tượng thần thú đỉnh cấp thế giới, chỉ cần nhìn hình tượng này cũng có một cỗ uy nghiêm thần thánh. Chỉ là hiện tại, mắt tiểu Thanh Long đang nhắm chặt, giống như đang nghỉ ngơi, thoạt nhìn dị thường thần dị.

- Đây chẳng lẽ là Thần Long quả trong truyền thuyết?

Lý Lân chau mày, trong trí nhớ cũng chỉ có thần dược trong truyền thuyết kia mới có thể phù hợp với thực vật trước mắt.

- Đáng tiếc, mặc dù là thần dược, hiện tại lại cách xa thời điểm có thể hái.

Tuy rằng thần dược phát ra mùi thuốc, nhưng cách thời điểm trưởng thành còn khá xa. Trong ghi chép Thần Long quả trưởng thành là màu vàng.

- Tiểu tử nhân loại, nếu ngươi dám hái, bản vương dựa vào tự bạo cũng muốn đem ngươi chôn nơi này.

Bên ngoài hang động truyền đến thanh âm bi phẫn đến cực điểm của Mãng Hùng Vương.

- Ngừng! Có bản lĩnh thì ngươi tự bạo đi! Đồ vật bản đại gia ăn vào còn có thể nhổ ra! Thật sự là chê cười!

Lý Lân khinh thường nói. Lúc này hắn không có phát hiện, ở cửa huyệt động xuất hiện một thân ảnh màu tím. Nếu không phải Mãng Hùng Vương rống to, chỉ sợ thân ảnh này sẽ xông tới.

Lý Lân còn không biết nguy hiểm tiến đến, đối mặt với một gốc cây thần dược có thể ngộ nhưng không thể cầu như vậy, nếu buông tha thật sự là đáng tiếc. Nhưng cứ như vậy mà hái xuống thì càng là phung phí của trời. Huống chi Thần Long quả chưa trưởng thành còn có thể có hiệu quả thần kỳ như trong truyền thuyết hay không, nếu biến thành độc dược, vậy Lý Lân chỉ có nước khóc chết.

Ngay tại thời điểm Lý Lân khó xử, Lục Mang Tinh trong hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, giống như phát hiện cái gì đó cực kỳ khao khát gì đó, ngay sau đó Thú Đạo Thiên Thư cùng Ma Đạo cùng đồng dạng nóng nảy dao động. Sau khi Lý Lân tiến giai Tiên Thiên, bản thể Ma Đạo cũng bị thu vào huyệt mệnh môn, Ma Đao Chi Hồn cũng đưa vào đao trong cơ thể, tuy rằng trước mắt còn chưa hoàn toàn ăn khớp, nhưng so với trước kia cũng đã khá nhiều.

Đối mắt với xao động của ba bảo bối lớn, Lý Lân do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn Lục Mang Tinh. Hắn vung tay lên, một đạo ánh sáng huỳnh quang màu lam đem cả cái ao bao gồm cả tảng đá cùng vật bên trên bao phủ lại.

- Tiểu tử dừng tay!

Một thanh âm bén nhọn truyền đến, một thân ảnh kim sắc nhanh như chớp xông tới. Đáng tiếc, hành động của hắn vẫn chậm một bước. Thời điểm hắn vọt tới trước người Lý Lân, một mảng ao đường kính hơn năm thước đồng thời biến mất. Thần Long quả Mãng Hùng Vương canh giữ bao nhiêu năm cũng đồng dạng biến mất tăm.

Ánh huỳnh quanh biến mất, cả người Lý Lân lui về sau vài chục bước, cùng kiều mỵ thiếu niên đột nhiên xuất hiện kéo ra khoảng cách. Thần sắc vốn mừng rỡ đã sớm biến thành nghiêm trọng. Thiếu niên này tạo cho hắn áp lực thực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.