Tam Thái Tử

Chương 270: Thánh chỉ



- Đúng rồi, tiểu tử ngươi còn chưa có gặp nàng, đây là hồng nhan tri kỷ của bản vương, cũng là thúc mẫu tương lai của ngươi, khuê danh Hân Hân.

Lý Chấn Uy đắc ý, tiêu sái bước tới, ôm giai nhân vào lòng.

Trên mặt Lý Lân lộ ra vẻ hiểu, hóa ra đây là vị Hân Hân cô nương mà Lý Chấn Uy nhớ mãi không quên đó sao, quả nhiên không phải nữ nhân bình thường.

Hân Hân cô nương hơi đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng thoát khỏi tay của Lý Chấn Uy, hơi ngượng ngùng nói:

- Người chính là Tam hoàng tử Lý Lân? Sớm được nghe Vương gia nói về người, quả nhiên là nhân tài…

Cũng là nịnh, nhưng tùy người lại có hiệu quả khác nhau, Hân Hân cô nương nói chuyện vui vẻ, không hề mang lại cho người ta cảm giác nịnh bợ.

- Quá khen rồi! Hoàng thúc có thể có được một vị hồng nhan tri kỷ như vậy, thật khiến cho người khác phải hâm mộ.

Cho dù là cho Lý Chấn Uy mặt mũi thì Lý Lân cũng không thể làm quá. Hắn có thể vô phép tắc với Lý Chấn Uy nhưng không thể ở trước mặt lão mà đùa cợt được.

Hân Hân cô nương khách khi hàn huyên với Lý Lân vài câu, sau đó trở về biệt viện, xem ra khoảng thời gian Lý Lân rời đi, thật sự xảy ra không ít chuyện, chí ít hậu viện phủ Tổng đốc trên cơ bản đã được cô nương này tiếp nhận.

- Vị này là?

Lý Chấn Uy đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Long Thái tử Ngao Kim.

- Đây là tùy tùng của ta, nhũ danh A Kim, không cần để ý!

Lý Lân không để tâm tới Ngao Kim đang nghiến răng nghiến lợi, chỉ đơn giản nói.

- Ờ!

Lý Chấn Uy nghi hoặc gật đầu, có thể được Lý Lân thu làm người hầu thì không nên bình thường như vậy mới đúng. Nhưng Lý Lân không nói thì lão ta cũng không có ý muốn tìm hiểu.

Ở một chỗ khác của tiểu viện, Lý Lân gặp được vị khâm sai lần này. Đây là một người trung niên thái giám, Lý Lân cũng không có ấn tượng gì, có lẽ hắn thường hoạt động ở trong thâm cung.

- Xin chào Tam hoàng tử, ta phụng mệnh bệ hạ tới đây truyền thánh chỉ cho người.

Vị thái giám hơn 40 tuổi này cực kỳ cung kính với Lý Lân, cũng không cần Lý Lân phải theo lễ nghi quỳ xuống nghe chỉ gì đó, lão trực tiếp đọc luôn:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tam hoàng tử thiên phú kỳ tài, phá ải Tiên Thiên, sắc phong làm Hán vương, ban cho năm trặm dặm đất Hắc Thủy vương thành, khâm thử!

- Tạ phụ hoàng!

Lý Lân nhận thánh chỉ, tiện tay đưa cho trung niên thái giám một viên trung phẩm tinh thạch.

Vị thái giám sợ hãi, nhưng vẫn nhận, sau đó cúi sâu người thi lễ chuyển thánh chỉ cho Lý Lân.

- Tiểu tử, ngươi chính là tiền lệ của Đại Đường ta, chẳng những được phong vương, còn được ban đất. Ngươi giờ được coi như một thổ vương rồi, chỉ sợ tất cả các vương gia cả nước đều ghen tỵ với ngươi đó!

Lý Chấn Uy cảm thán nói.

- Chỉ sợ là muốn nhìn xem ta bị cười vào mặt mà thôi! Hắc Thủy vương thành là đất phong của ta, thế hoàng thúc mấy người đi đâu?

Lý Lân không để tâm lắm, chuyện được phong làm Hán vương thì hắn có biết, còn về đất phong, hắn cũng không nghĩ tới hoàng thất lại có thể lấy lãnh thổ trong ngàn dặm ban cho mình. Nơi này còn loạn như vậy, Đại Đường hầu như không thể khống chế được chút nào.

- Lực lượng của phủ Tổng đốc Hắc Thủy còn cần dựa theo kế hoạch đã định trước tới biên quan phương bắc. Bản vương chỉ có thể lưu lại cho ngươi năm ngàn binh sĩ, Tiên Thiên cao thủ thì nghỉ nhé. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi bất kỳ một Tiên Thiên cao thủ nào của Đại Đường cũng có ghi chép hết, cho dù bản vương có cố tình muốn để lại cho ngươi thì cũng khó mà làm được.

Lý Chấn Uy khó xử nói.

- Hết cách, chuyện này ta đã sớm nghĩ tới rồi. Ở Yến Kinh ta đã đắc tội Vũ Vương, mà thế lực của hắn trong trưởng lão viện cũng lớn, hắn không làm vậy thì họa là có quỷ rồi! Đúng rồi, Vệ quân có tới không? Theo như suy tính thì có lẽ Vệ quân hẳn phải tới rồi chứ?

Lý Lân hỏi.

- Tới thì tới rồi! Nhưng chưa được 1 nửa!

Lý Chấn Uy đè thấp giọng xuống.

- Cái gì? Chuyện đó là sao?

Trên mặt Lý Lân hiện lên vẻ tức giận, nếu hắn không nhớ nhầm thì Vệ quân có gần ba mươi vạn người, lại có sự giúp đỡ của Tần Mục ắt không phải nhận nhiệm vụ gì. Nếu Đường Hoàng đồng ý cho họ xuôi nam thì cũng không nên xuất hiện tình huống như vậy ở đây mới đúng.

- Tình huống cụ thể thì ta không biết, nhưng Vệ quân quả thực chỉ mang có mười vạn người! Hiện giờ đang đóng tại tiểu thành Địch Sơn theo như ngươi phân phó. Lý Lân à, lần này ngươi đi Hắc Thủy tùng lâm ra sao, bởi chỉ có mười vạn binh lính bình thường thì thực sự là ngươi khó có thể thủ được Hắc Thủy vương thành lắm…

Vẻ mặt Lý Chấn Uy khó coi vô cùng, Vệ quân xảy ra vấn đề tất nhiên không thể loại trừ đám trưởng lão viện, cũng không biết Vũ vương làm sao có thể động tới được Vệ quân mới được thành lập. Dù sao thành phần của Vệ quân khá phức tạp, đại bộ phận xuất phát từ thổ phỉ, bởi thế Vũ vương đáng lý không nên chú ý tới một đám tạp quân như thế mới đúng.

- Tạm thời cứ để bọn họ trú ở thành Địch Sơn vậy! Hắc Thủy vương thành bây giờ không phải là nơi mà bọn họ có thể tham dự vào được!

Lý Lân trầm giọng nói.

Lý Chấn Uy gật gù, nói:

-Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Dù sao thì ngươi cũng là Tiên Thiên cao thủ, nhưng muốn sống sót trong loạn thế cũng là một chuyện khá khó khăn đấy.

- Hiện giờ cũng chỉ có thể đi từng bước một mà thôi. Nếu như ta đã được phong là Hán vương, vậy ta có thể xây vương phủ, chiêu mộ cao thủ rồi. Về phần có thể gặp được cao thủ đích thực hay không, vậy phải xem thiên ý ra sao rồi.

Sắc mặt Lý Lân khá là nghiêm túc, không nghĩ tới chuyện lần này so với suy nghĩ của hắn càng thêm phức tạp hơn, nhưng cho dù thế nào, Lý Lân vẫn sẽ nín nhịn mà chống đỡ.

- Có muốn ta đi cầu Hoàng thúc tổ để ngài dừng lại ở Hắc Thủy vương thành thêm một chút?

Lý Chấn Uy hỏi.

- Không nên phiền phức như thế. Nếu như Hoàng thúc tổ muốn lưu lại, thì chúng ta không nói, thì lão nhân gia ngài sẽ tự động ở lại, dù sao thì tình cảm của lão nhân gia với Hắc Thủy vương thành so với chúng ta thì sâu đậm hơn nhiều. Hơn nữa người coi như không thấy đối với ta, có nghĩa là thế lực Vũ vương đã bành trướng rồi, Hoàng thúc có tin tức gì từ Yến Kinh hay không?

- Tiểu tử ngươi đoán không có sai. Theo như tình báo của ta, bình chướng Hoàng cấp của Vũ vương đang dần buông lỏng… Chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ bước vào Hoàng cấp, mọi người đều biết ngươi có thù oán với hắn, cho nên giờ muốn đánh chó mù đường, cốt đạt được hảo cảm của Vũ vương. Không thể không nói, uy thế của Vũ vương đã lên tới mức không phải ta với ngươi có thể đối chọi lại được.

Lý Chấn Uy thở dài.

Lão tổ tông không để tâm tới việc Vũ vương kiêu ngạo, chả khác nào khiến cho Lý Lân, kẻ đối nghịch với Vũ vương biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích đây. Lý Chấn Uy tuy đồng tình với hắn, nhưng cũng không thể giúp được. Dù sao hắn cũng chỉ là một tên Tứ phẩm Tiên Thiên Vương Tọa, so với một kẻ chỉ bước nửa bước vào Hoàng cấp, thậm chí là Hoàng cấp chân chính, chả có chút ảnh hưởng gì hết.

- Ngụy gia có tin tức chưa?

Lý Lân hỏi tiếp.

- Ngụy Duyên đã trở lại! Ta đã an trí hắn ở mật thất trong phủ Tổng đốc, hiện tại ngươi đã quay về, có thể tới gặp hắn ở đó.

Lý Chấn Uy trả lời.

- Vậy những cao thủ khác của Ngụy gia thì sao?

- Không có, chỉ có mình Ngụy Duyên quay về! Xem ra những cao thủ khác của họ đã bị tam đại thế lực dọa cho sợ rồi. Cái tâm muốn mượn lực lượng Ngụy gia của ngươi xem ra đã bay về nơi xa rồi.

- Điểm ấy thì bản thân ta cũng đã nghĩ qua rồi, trải qua đợt diệt môn thê thảm ấy mà Ngụy gia không trốn đi để khôi phục nguyên khí thì hơi lạ đây! Nhưng Ngụy Duyên có thể quay lại là ta đã mừng rồi, chí ít ta sẽ có thêm một Tiên Thiên cao thủ dưới tay, so với hiện tại cũng có chút cải thiện hơn.

Lý Lân vẫn cười, dường như không để ý lắm tới mọi chuyện.

- Tiểu tử ngươi lạc quan thật! Nhưng bản vương phải nói cho ngươi biết, thủ hạ của ngươi không chỉ có một Tiên Thiên đâu, mà là hai đó! Còn có vài tên Võ Tông cao thủ khá được nữa.

Lý Chấn Uy nháy nháy mắt.

- Còn có ư? Ai?

Lý Lân ngạc nhiên, hắn không nhớ mình có bằng hữu là Tiên Thiên cao thủ ở Hắc Thủy vương thành.

- Mạc gia đại tiểu thư, Mạc Phi Linh!

- Nàng ta? Hoàng thúc ngươi không có nhầm chứ? Người ta Mạc gia dù sao cũng là danh gia đại tộc, sao có thể để cho thiên tài đại tiểu thư của họ đi theo một tên như ta chứ.

Lý Lân không tin những gì Lý Chấn Uy nói, bởi những thứ căn bản không tin nổi.

- Tiểu tử à, không thể không nói, nhân phẩm của ngươi tốt lắm, ở trong khoảng thời gian này, vẫn có người đi du thuyết cho ngươi, Mạc Phi Linh sở dĩ tới đây, trừ sự đồng tình của nàng với Ngụy Duyên, còn là do một người khác. Thực khéo, kẻ này cũng ở Tổng đốc phủ, đi thôi, ta mang ngươi đi gặp người đó.

Lý Chấn Uy nở nụ cười.

- Rốt cuộc là kẻ nào, lại có thể thần bí như vậy?

Lý Lân rất kinh ngạc, theo như hắn biết thì thực lực Vũ vương đại tiến có thể mang lại cho bản thân hắn hoàn cảnh vô cùng quân bách. Nhưng cho dù phiền hà có tới, thì trong lòng hắn vẫn còn có chút khó chịu. Hiện giờ lại nghe có người giúp hắn, Lý Lân rất tò mò, đang tự hỏi kẻ có thân phận thần bí đó là ai.

- Còn một chuyện, đó là Hổ Si và Hổ Âm đã sắp từ Địch Sơn tới Hắc Thủy vương thành rồi, phỏng chừng là ngày mai sẽ tới, lúc ấy chúng ta sẽ biết được Vệ quân đã xảy ra chuyện gì.

Lý Chấn Uy nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.