- Chư vị, bốn đại thế lực liên thủ làm ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ phong tỏa tin tức mà nhổ cỏ tận gốc. Hiện tại chúng ta chỉ có một đường sinh cơ là hợp lực đánh chết bốn người này, phá vỡ đại trận phong tỏa không gian từ bên trong. Huống chi, chúng ta có Quách viện trưởng dẫn dắt, tất có thể đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
Lý Hằng lớn tiếng nói, mọi người đều xôn xao một trận. Có thể tới tham gia đấu giá hội đều là kẻ có chút thế lực. Để một mình bọn họ đối phó với bốn đại thế lực thì không thể nào. Nhưng hiện tại có đại kỳ Quách Uy trước mắt này, hơn nữa, thực lực Lý Hằng biểu hiện ra, theo bọn họ phá vỡ đại trận liền trở thành sinh cơ duy nhất của bọn họ. Điều cuối cùng làm những người này kiêng kỵ chính là sau khi ra ngoài, sự trả thù của bốn đại thế lực, gia tộc của bọn họ không đủ thực lực mà gánh nổi.
- Bớt nói bậy đi, bản tọa giết ngươi trước!
Dư Thương Hải hét lớn một tiếng, trực tiếp lao về phía Lý Hằng. Lão thấy lão già này rất giỏi kích động lòng người, nếu cho lão ta thời gian, rất có thể lão sẽ khiến người người hợp lại đối kháng chính mình.
Kim Lợi cùng Phượng Vô Lương nháy mắt ra dấu, hai người liên thủ lao về phía Quách Uy.
- Hai người chúng ta lĩnh giáo thần uy của Quách viện trưởng!
- Đến đây đi! Một đám tôm tép mà thôi!
Quách Uy hừ lạnh một tiếng, ngạo khí mười phần.
Người khác nhanh chóng thối lui, cao thủ siêu cấp giao thủ lan ra rất rộng, không ai muốn mình gặp tai ương.
- Tiểu tử, vậy bản tọa đối phó ngươi!
Trên mặt Tiêu Võ lộ ra nụ cười dữ tợn, lão thật sự hận thân ảnh trong phòng số sáu, hiện tại, cao thủ đều bị quấn lấy hết rồi, lão liền trực tiếp tìm tới.
- Ngươi không được qua đây!
Thân ảnh thấp bé bao trùm trong áo choàng nhanh lùi về sau. Lý Lân phát hiện trên người này không có chút chân khí ba động nào. Chẳng lẽ người này không biết võ đạo?
Lý Lân còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì thân ảnh nhỏ bé kia đã linh hoạt trốn quanh người hắn.
- Mả mẹ mày! Đừng kéo lão tử xuống nước!
Lý Lân thầm mắng một câu, hắn lập tức di động về phía đám người, muốn tránh thoát phiền toái lớn này.
Điều làm hắn buồn bực đã xảy ra, động tác của thân ảnh nhỏ bé kia rất nhanh, mặc kệ Lý Lân có tốc độ nhanh bao nhiêu nhưng kẻ này trước sau vẫn theo bên người hắn, giống như là một cái đuôi nhỏ, như một người hầu nhỏ vậy.
- Tiểu tử, giao hắn qua đây!
Tiêu Võ trầm giọng nói.
- Đệt! Lão già ngươi mù mắt à? Không thấy chính mình thằng đó đeo bên thân ta sao, có quan hệ gì với ta!?
Lý Lân buồn bực không thôi.
Tiêu Võ hừ lạnh một tiếng, một đôi bàn tay chụp về phía Lý Lân,dường như muốn chụp chết cả hai người.
- Đù!
Lý Lân thầm mắng, không thể không điều động lực lượng Lục Mang Tinh, chuẩn bị thuấn di rời đi.
Ngay khi Lý Lân bước một chân vào trong thông đạo không gian, tốc độ thân ảnh nhỏ bé đột nhiên tăng lên mười mấy lần, nháy mắt túm lấy áo Lý Lân, theo Lý Lân mà tiến vào trong thông đạo không gian.
Ầm ầm!
Mặt đất xuất hiện một cái hố to, một chưởng của Tiêu Võ vỗ vào chỗ trống, đồng thời, không gian phía sau chỗ mọi người đang giao thủ đột nhiên chấn động một cái, hai bóng người chật vật té ra ngoài.
- Con mẹ mày, ngươi kéo kéo cái gì! Nếu không có ngươi thì lão từ đã đi ra ngoài rồi!
Lý Lân mắng to, một tay túm lấy người mang áo choàng đen lên, nhưng ngay sau đó hắn liền ngây ngốc.
- Ngươi… ngươi là nữ nhân… Mà còn…
Lý Lân dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, chiếc áo choàng cầm trong tay kia không biết nên buông hay là không.
- Buông tay ra!
Một âm thanh thẹn quá hóa giận vang lên từ dưới áo choàng. Lần này không còn là tiếng quái dị nữa là là giọng con gái rất thanh thúy.
- Xin… xin lỗi!
Lý Lân rất xấu hổ, thả tay lùi ra sau một bước. Bóng dáng thấp bé kia lập tức kéo áo choàng xuống, hoàn toàn che lại dung nhan của mình, lại dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn chòng chọc Lý Lân.
- Chạy đi đâu!
Tiếng của Tiêu Vũ bỗng dưng truyền đến một cách không hợp thời. Lý Lân thay đổi sắc mặt, xoay người liền định bỏ chạy.
- Đợi đã, dẫn ta đi với!
Nữ nhân mặc hắc bào vội đuổi theo.
- Mẹ kiếp! Đừng làm như bỏ trốn theo giai thế chứ! Thực lực của ngươi bất phàm, chúng ta tốt nhất là mỗi người một ngả đi!
Lý Lân không quay đầu lại mà nói. Trong khoảnh khắc khi vén chiếc áo choàng kia lên, Lý Lân chẳng những thấy được tướng mạo của người thần bí, mà còn cảm nhận được thực lực chân chính của nàng ta. Chính là một cái nhìn này khiến Lý Lân nghĩ đến tờ mật văn từng thấy ở đế đô kia, biết nữ nhân này là một cái hố to, cái hố mà phải cách càng xa càng tốt.
- Hừ! Nếu ngươi không dẫn ta theo thì ngươi nhất định phải chết!
Một giọng nói truyền đến, rõ ràng là đã sử dụng thần thông vì âm thanh này trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu Lý Lân.
- Ngươi uy hiếp ta ư? Điều bản đại gia không sợ nhất chính là bị uy hiếp đấy!
Lý Lân thầm nói trong lòng kệ cho nàng ta có nghe được hay không, dù sao Lý Lân Lý Lân đã hạ quyết tâm là phải cách người thần bí này xa một chút.
- Đứng lại!
Bóng dáng thấp bé dùng tốc độ cực nhanh nhảy đến phía sau Lý Lân với chỉ hai ba bước, lần này nàng không túm lấy quần áo Lý Lân nữa mà trực tiếp nhảy lên lưng hắn. Lý Lân theo bản năng đẩy tay ra sau, chỉ cảm thấy hai thứ gì đó cực kỳ mềm rơi vào trong tay. Cái cảm giác đó không cách nào mà mô tả được, khiến cho Lý Lân không nhịn được mà nắn rồi nắn.
- Đồ khốn này! Ngươi muốn chết ngay lập tức hả!
Một tiếng nói phẫn nộ tới cực điểm vang lên bên tai, đồng thời một đôi tay trắng nõn trực tiếp véo lấy lỗ tai Lý Lân. Cảm giác đau nhức truyền tới, khiến chút kiều diễm trong đáy lòng Lý Lân hoàn toàn bị đánh tan.
- A… Đau! Mau buông tay ra!
Lý Lân đau đến nhe răng trợn mắt. Cô ả này ra tay thật quá ác độc, không phải là túm nhầm mông của ngươi sao! Hà tất phải ra tay độc ác như vậy chứ, huống chi ngươi tự mình nhảy lên, bản đại gia còn uất ức hơn cả ngươi ấy chứ.
- Đi mau! Hãy dùng thần thông không gian của ngươi đi!
Nữ nhân thần bí khẽ ra lệnh, nhưng không có buông lỗ tai Lý Lân ra, mà chỉ giảm bớt lực tay đi. Nếu không phải vô cùng cấp bách, chỉ sợ cô gái che mặt này sẽ không dễ dàng mà buông tha cho Lý Lân như vậy.
- Ngươi xuống đi! Chúng ta không phải người chung đường!
Lý Lân khẽ nói.
- Đừng lắm lời nữa! Nếu không đi thì chúng ta sắp thành bánh thịt rồi đó!
Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
- Bố khỉ! Ngươi hãy nhớ kỹ lấy cho bản đại gia!
Lý Lân gầm lên một tiếng, không thể không điều động lực lượng của Lục Mang Tinh một lần nữa, thân thể hắn thuấn gian di chuyển, biến mất tại chỗ.
- Đáng chết! Để bản tọa xem trên người ngươi còn có bao nhiêu Không Gian Truyền Tống phù.
Tiêu Vũ xuất hiện ở chỗ Lý Lân biến mất, cảm nhận được không gian khe khẽ dao động kia, sắc mặt Tiêu Vũ càng thêm khó coi.
- Răng rắc!
Không gian vỡ vụn, Lý Lân cõng người bịt mặt mặc áo bào đen xuất hiện ở phía khác của chiến trường.
- Không Gian Phong Tỏa đại trận này quả nhiên có chút môn đạo, mang theo một người thế này ta khó mà ra ngoài được.
Lý Lân nhíu mày suy nghĩ. Bằng vào lực lượng của Lục Mang Tinh, hắn còn chể chắc chắn là phá được Không Giang đại trận gà mờ này. Chính là vì nắm chắc là sẽ ra ngoài được nên Lý Lân mới không sốt ruột. Cảnh tượng lớn lao thế này, không kiếm chút hời thì sao hắn có thể dễ dàng bỏ đi được. Nhưng hắn đã tiêu hao đi một vạn tinh thạch, hiện giờ cần bổ sung gấp. Nếu có thể may mắn lấy được không gian giới chỉ của Cửu phẩm Vương tọa, chí ít cũng có thể đủ để bổ sung tổn thất của mình.
- Hừ! Tiểu tử, nếu ngươi có thể dẫn ta an toàn ra ngoài, bản cô nương sẽ tặng ngươi bộ Binh trận tàn đồ kia cho ngươi, được không?
Nữ nhân che mặt nằm trên lưng Lý Lân mở miệng nói.
- Nơi này có Không Gian đại trận, ta sao có thể ra được chứ! Ngài hãy tìm vị cao nhân khác đi! Ta thấy vị Phó viện trưởng của Thần Ma học viện kia không tệ đó, lúc trước không phải ngươi đã đồng ý với người ta thù lao một vạn tinh thạch rồi sao!
Lý Lân la lên, dường như hoàn toàn không cần Binh trận tàn đồ kia vậy.
- Hừ, đừng có giả vờ với bản cô nương. Ngươi tham gia hội đấu giá này không phải vì Binh trận mưu đồ là gì. Giờ ngươi chỉ cần dùng năng lực của ngươi đưa bản cô nương ra ngoài an toàn là có thể không mất một tinh thạch cũng có được Binh trận tàn đồ, đây là mua bán có lợi nhất cho ngươi còn gì.
- Bảo vật tuy mê người, nhưng phải có mạng thì mới hưởng được. Liên quan đến ngươi, sau này bản đại gia đừng mong có ngày yên ổn!
Lý Lân lắc đầu, hoàn toàn là cái dáng vẻ giao dịch với ngươi thật quá nguy hiểm.
- Hừ! Tên tiểu tử giảo hoạt!
Nữ tử che mặt khá bực, không ngờ Lý Lân còn có định lực như vậy.
- Đúng rồi, giờ có phải là ngươi nên nhảy xuống hay không! Tuy mông ngươi quả thực là rất có xúc cảm đấy, nhưng bản đại gia lại không muốn mất lỗ tai của mình, thôi đại nhân xuống đi cho tiểu nhân nhờ!
Lý Lân dấy chân khí lên muốn hất tung nữ tử che mặt, nhưng điều khiến hắn buồn bực là Tiên Thiên Thuần Dương chân khí của mình mà chạm tới thân thể cô gái này lại như đá chìm đáy biển, biến mất không thấy gì nữa.
- Hừ! Muốn thoát khỏi bản cô nương không phải là không được, trừ phi ngươi có thể dẫn ta ra ngoài an toàn!