Tam Thái Tử

Chương 286: Tự bạo Linh bảo



- Hừ! Bản viện trưởng tung hoành đại lục mấy trăm năm, chưa từng bị ai vây công như thế này bao giờ! Các ngươi đã chuẩn bị nhận lấy lửa giận của bản tọa chưa?

Sắc mặt Quách Uy băng hàn, ánh mắt kia không hề có chút dao động cảm xúc nào, dường như tự bạo linh bảo với y sẽ chẳng có bất cứ tổn thương nào vậy.

- Đồ điên, đám Thần Ma học viện đều là đám điên khùng!

Dư Thương Hải cũng lùi ra sau, không muốn bị cuốn trong trong lốc xoáy khi linh bảo tự nổ kia.

- Đi! Chúng ta rời khỏi đại trận giam cầm không gian!

Long Uy đại tướng quân ẩn trong đám cao thủ bảo hộ Thần Lang giáo quyết đoán chọn rút lui. Theo sự kiên quyết của Quách Uy, Long Uy phán đoán rằng lần này đục nước béo cò sẽ không thuận lợi, làm không tốt thì chưởng giáo của bốn thế lực lớn đều sẽ lưu lại một hai người. Long Uy không muốn mạo hiểm một cách vô nghĩa, gã cũng không có tư tưởng cuồng vọng là thiên hạ vô địch như bốn thế lực kia.

- Đừng mà phó viện trưởng! Bọn ta không muốn chết ở đây đâu!

Người của thế lực khác đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt biến sắc mặt, bất chấp những thứ khác mà điên cuồng phóng tới không gian đại trận. Dù không thể lao ra thì tránh xa trận lốc xoáy tạo ra do nổ mạnh cũng sẽ có khả năng sống sót cao hơn.

- Chúng ta cũng trốn thôi! Quách Uy không hổ là viện trưởng của Thần Ma học viện, phương thức chiến đấu đều là nhất mạch tương thừa.

Nữ tử che mặt nằm trên lưng Lý Lân khẽ nói. Linh bảo nhất phẩm có giá mấy vạn tinh thạch thượng phẩm này, nói tự bạo là tự bạo mà không chút do dự, so với phần quyết đoán này, tứ đại thế lực quả thực đều là cặn bã.

- Được rồi, ta dẫn ngươi ra ngoài !

Lý Lân không do dự nữa, tuy chiếm tiện nghi khiến người ta chờ mong, nhưng phải có mạng để hưởng mới được.

Lý Lân điều động lực lượng của Lục Mang Tinh ở trong cơ thể, mang theo nữ tử che mặt nháy mắt bước vào thông đạo không gian. Ở phía trước thông đạo không gian có một thứ gần như là chiếc lá mỏng màu trắng ngà chặn đường đi.

- Mở ra cho lão tử!

Lý Lân quát lên một tiếng, giơ nắm tay màu trắng ngà nện lên trên lá mỏng. Đao khí của ma đao hỗn tạp trong Tiên Thiên Thuần Dương chân khí màu trắng ngà nháy mắt xé rách lá mỏng, Lý Lân cực kỳ linh hoạt chui qua lá mỏng sang bên kia. Sau đó Lý Lân mở cánh cửa không gian ra, từ trong thông đạo trở lại thế giới này.

- Xuống đi, ngươi an toàn rồi!

Lý Lân thở hổn hển. Hành động trong thông đạo không gian hao phí một lượng lớn chân khí và thể lực, nếu không phải có sức mạnh nghịch thiên của Lục Mang Tinh, Lý Lân căn bản là không làm được những điều này, huống chi hắn còn cõng theo một người trên lưng.

Lần này nữ tử che mặt không nói gì nữa mà dứt khoát nhảy xuống. Dù che dấu tung tích, nhưng dù sao cũng là con gái, vừa rồi là trong lúc vạn bất đắc dĩ mới làm ra hành động khiếm nhã đến như vậy.

Lý Lân xoay người định đi thì nữ tử che mặt đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi cũng là người ở Hắc Thủy vương thành?

- Không phải!

Lý Lân nhướng mày, không hề do dự mà đáp lại.

- Nói dối! Đây có khi cũng chẳng phải tướng mạo sẵn có của ngươi phải không. Thôi quên đi, cảm ơn ngươi đã tặng ta chiếc mặt nạ da kia! Thứ này rất quan trọng với ta!

Nữ tử che mặt gỡ đấu bồng màu đen ra, để lộ khuôn mặt nữ tử rất bình thường, đúng là mặt nạ da người mà Lý Lân đưa cho nàng ta lúc trước.

- Mong là ngươi có thể nhanh chóng rời khỏi Hắc Thủy vương thành, đối với tòa thành thị này, ngươi quá nguy hiểm!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Đó là dĩ nhiên! Nhưng ta có một loại cảm giác là chúng ta vẫn còn có thể gặp lại!

Nữ tử cười cười, tùy ý nói.

- Hừ! Ta lại chẳng hy vọng gặp lại ngươi chút nào!

Lý Lân lắc đầu rồi dứt khoát xoay người bước đi.

Nhìn bóng lưng Lý Lân, nữ tử nở nụ cười cứng ngắc, lẩm bẩm:

- Đúng là cái tên lạnh lùng, nhưng lần này bản cô nương lại lỡ miệng rồi. Hắc Thủy vương thành này thật không đơn giản, rất phù hợp để làm nơi ẩn thân tạm thời! Hơn nữa ngươi chiếm tiện nghi của bản cô nương như vậy, há có thể để mặc cho ngươi như thế.

- A?

Vừa rời khỏi tầm mắt của nữ tử che mặt, đồng tử Lý Lân co rụt lại, hắn đã phát hiện ra một người khiến hắn phải để ý.

- Long Uy đại tướng quân của Thần Lang hoàng triều!

Nhìn đám người Thần Lang giao chạy ra khỏi đại trận kia, Lý Lân bỗng nghĩ tới vài thứ trong đầu. Long Uy chính là kẻ chấp hành quan trọng của kế hoạch Thần Lang giáo thâu tóm Hắc Thủy vương thành, nếu như hắn có thể tiêu diệt gã ở đây, chẳng những có thể khiến tình hình Hắc Thủy vương thành trở nên loạn hơn, mà còn có thể cân bằng lực lượng hai phe, tạo điều kiện cho mình là ngư ông đắc lợi.

Ngay khi Lý Lân chuẩn bị hành động, một tiếng ầm nổ vang lên, toàn bộ Hắc Thủy vương thành đều rung lên mấy lần. Một đám mây hình nấm cực lớn bay lên ở phía sau đám người Long Uy, tầm mắt vốn bị không gian đại trận che chắn đã trở nên rõ ràng. Trên không trung Thiên Uyên các bị bao phủ bởi cấm chế màu vàng, vụ nổ sinh ra do linh bảo tự bạo lại chẳng phá được loại cấm chế này, từ đây có thể thấy được Thiên Uyên các hùng mạnh thế nào. Lực phòng ngự của phân bộ ở một tòa Hắc Thủy vương thành nho nhỏ đã không thua kém gì linh bảo chính phẩm.

Ngoài Thiên Uyên các không bị tổn hại gì, đám người Dư Thương Hải, Kim Lợi, Phượng Vô Lương, Lý Hằng vì có linh bảo bảo vệ nên cũng không bị tổn thương gì. Đám người không kịp bỏ chạy khỏi đại trận coi như là xui xẻo tận mạng. Tất cả người dưới Thất phẩm Vương Tọa đều bị diệt sạch, người trên Thất phẩm Vương Tọa thì đều bị thương, không ít kẻ mất tay mất chân, những tiếng gào rú gầm thét thực dễ khiến cho người ta nghĩ đến chốn địa ngục trần gian.

Quách Uy đứng nguyên tại chỗ, trên người không chút xộc xệch nào, chỉ là sắc mặt trông trắng bệch, thoạt trông một kích này khiến y tiêu hao rất nhiều.

- Khiến bản tọa phải trả cái giá lớn như vậy, các ngươi hãy ở lại nơi đây vĩnh viễn đi!

Sắc mặt Quách Uy khó coi, không gan đại trận đã tiêu tan, điều khiến y phẫn nộ là người thần bí kia đã biến mất. Hiện giờ xem ra y tự bạo một món linh bảo có thể coi là chẳng đạt được điều gì.

Người tu hành tranh mệnh với trời đất, nhất là người tu luyện cấp cao, sinh mệnh rất dài lâu, điều này khiến cho bọn họ càng thêm ích ky. Quách Uy đã phải trả một cái giá lớn như vậy, đương nhiên sẽ không thể không đạt được gì. Y nhìn chòng chọc Kim Lợi và Phượng Vô Lương bị linh bảo nổ tung làm cho bị thương. Phẩm cấp linh bảo của bốn thế lực lớn tọa trấn Hắc Thủy vương thành này không hề thua kém Tam Sơn Ấn, mặc dù khi Tam Sơn Ấn tự bạo có bị tổn hại, nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm.

- Dư Thương Hải, Tiêu Võ mau tới hỗ trợ, xử lý lão già này trước!

Sắc mặt Kim Lợi xanh mét, linh bảo trấn giáo của Kim Mã đường bọn họ là linh bảo có tính công kích, lực phòng ngự có thể nói là yếu nhất trong các loại linh bảo, căn bản không thể so được với Phượng Hoàng Linh thiên về phòng ngự của Phượng Vô Lương. Cảm nhận được sát ý như ngưng đọng thành thực chất từ Quách Uy, Kim Lợi cảm giác được uy hiếp cực lớn.

- Kim chưởng giáo, ngươi cứ kiên trì một lát, đợi lão phu liên hợp Tiêu trưởng lão tiêu diệt lão Lý Hằng này rồi tính sau!

Dư Thương Hải cũng không bỏ qua cơ hội chỉnh Kim Lợi. Về phần Kim Lợi có bị Quách Uy giết chết hay không, từ đầu tới cuối Dư Thương Hải chưa từng nghĩ tới. Dù sao Kim Lợi với Phượng Vô Lương liên thủ, linh bảo cũng là một công một thủ, thế nào cũng có thể kiên trì được một lát.

Sắc mặt Kim Lợi tái mét lại, tâm tư của Dư Thương Hải thế nào gã đương nhiên là biết rõ. Hiện giờ Quách Uy đã tập trung tới phía này, rồi, gã liếc Phượng Vô Lương một cái, hy vọng được Phượng Vô Lương giúp.

Phượng Vô Lương hành động cũng không chậm, nhưng trong chớp mắt khi Quách Uy ném ra một tấm phù triện, gã lập tức thối lui ra sau, rõ ràng là quá mức khẩn trương.

- Mẹ kiếp! Chết tiệt!

Sắc mặt Kim Lợi đại biến, múa Xuyên Vân thương trong tay, thương quang sáng chói bao phủ lấy Quách Uy.

Quách Uy không hề biến sắc mặt, linh khí bắt đầu tuôn trào, một con linh quy màu đen to cỡ bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay y. Linh quy tuy nhỏ, nhưng nó lại tản ra khí tức cực kỳ khủng bố. Linh quy đột nhiên há to miệng, thế nhưng trong chớp mắt đã cắn nuốt hết thương quang phủ khắp trời kia.

- Phệ Linh Quy! Ngươi thậm chí còn có cả thứ này!

Phệ Linh Quy đương nhiên không phải là linh quy chân chính, mà là một loại cấm khí, là thứ mà cao thủ Hoàng cấp tìm hiểu quy tắc phòng ngự lại phối hợp thêm thủ đoạn luyện khí đặc thù rồi luyện chế ra, được xưng là có thể phòng ngự tất cả mà lại có linh tính. Đương nhiên thứ nghịch thiên như vậy có giới hạn số lần sử dụng, không thể sử dụng không hạn chế được, cũng chỉ có thế lực siêu cấp bao quát vạn tượng như Thần Ma học viện mới có người luyện chế ra thứ hữu hiệu đối với kẻ dưới Hoàng cấp như thế này.

Sắc mặt Phượng Vô Lương cũng kịch biến, vung vẫy Phượng Hoàng Linh màu đỏ lửa trông như chiếc quạt lông trong tay, đại hỏa ngập trời cuồn cuộn kéo tới Quách Uy.

- Tài mọn!

Quách Uy hừ lạnh một tiếng, một mảng linh dịch màu xanh da trời ba ra khỏi ống tay áo, đón gió mà trướng lên như sóng biển cuồn cuộn trên bầu trời, nháy mắt dập tắt ngọn lửa tới gần người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.