Tam Thái Tử

Chương 289: Đến tận cửa (1)



Oành….

Một đôi cánh màu đen xuất hiện sau lưng lão, cả người lão trông như một quỷ ảnh âm u, nhanh chóng bỏ chạy về một phương hướng ở vương thành.

- Chạy đâu!

Lam quang phóng ra từ trên người Quách Uy, một đạo kim quang bắn ra như một tia chớp xuyên thủng lão già kia.

- Chỉ là một tên Bát phẩm Vương Tọa mà cũng dám đến hôi của của bản tọa, đúng là không biết sống chết!

Quách Uy hừ lạnh một tiếng, vẫy tay một cái, kim quang như tia chớp bay trở về. Đây là một món linh bảo dạng một chiếc thương lấp lánh ánh sáng vàng, đúng là Xuyên Vân thương của Kim Mã đường Kim Lợi. Dù sao cũng là linh bảo nổi tiếng ở Hắc Thủy vương thành, trong tay một cao thủ chiến đấu này thì uy lực lại càng mạnh hơn. Lão già âm trầm vừa ra oai trước mặt Lý Lân, nay mặt vàng như giấy, hơi thở mong manh, toàn bộ ngực đều bị Xuyên Vân thương xuyên thủng, vì sinh tồn mà lão đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn Quách Uy.

- Hừ! Sớm biết như thế thì trước cần gì phải làm!

Quách Uy trải qua vô số trận chiến, tâm đã sớm vững như thiết, không cần nói tới lão già đó không đáng để thương hại, cho dù thật sự có một kẻ đáng thương ở trước mặt y thì chỉ cần đụng chạm tới lợi ích của y, Quách Uy cũng sẽ chẳng hề nương tay.

Oành một tiếng, lão già âm trầm bị sức mạnh của Xuyên Vân thương chấn vỡ, một chiếc không gian giới chỉ màu xám bay ra từ trong đống thịt nát, rơi vào trong tay Quách Uy. Quách Uy thu vào trong ngực, mặc dù với cảnh giới võ đạo hiện giờ của y nhưng muốn xóa đi cấm chế trên giới chỉ cũng phải cố hết sức. Huống chi hiện giờ không phải là lúc hưởng thụ chiến lợi phẩm.

Quách Uy thu Xuyên Vân thương lại, hơi nghi ngờ nhìn tới một chỗ.

- Kỳ quái, sao bản tọa lại có loại cảm giác bị rình rập thế nào? Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!

Hiện giờ Hắc Thủy vương thành không có cao thủ Hoàng cấp, thậm chí cao thủ Nửa bước Hoàng cấp cũng không có, sao có người có thể tra xét mình dễ dàng như vậy được.

Lúc này khi vừa mới truy kích Tiêu Vũ, Quách Uy tuy kiệt lực ra tay, cuối cùng cũng chỉ khiến gã bị thương nặng, để gã chạy vào trong sơn môn, sau đó mở ra đại trận thủ hộ. Đối mặt với đại trận đã canh giữ mấy trăm năm này, không cần nói đến một tên Cửu phẩm Vương Tọa mới chạm tới Hoàng cấp như Quách Uy, cho dù là cao thủ Hoàng cấp cũng cảm thấy khó giải quyết. Trừ phi Quách Uy có đủ quyết đoán để lại tự bạo một món linh bảo chân chính nữa, có lẽ có thể bài trừ đại trận trong một thời gian ngắn, hủy diệt được một phân bộ của Đại Diễn tông. Hơn nữa lúc ấy y cảm nhận được sự dị thường ở nơi này, nên mới nhanh chóng bay trở về như vậy.

- Thôi, có lẽ là ta nghĩ nhiều.

Quách Uy dang đôi cánh chân khí ra, cả người giống như một con chim ưng màu lam, nháy mắt phá không mà đi. Lần này y trực tiếp hướng tới phủ tổng đốc Đại Đường ở trong vương thành.

Một khắc đồng hồ sau, hư không dao động một trận, sau đó một cánh cửa được tạo ra, Lý Lân đi ra với thần sắc khá ngưng trọng. Hiện giờ khí tức trên người hắn bị áp đảo tới mức thấp nhất, vừa rồi dù Quách Uy không có rõ ràng nắm bắt được khí tức của hắn, nhưng cũng đã hoài nghi. Đây cũng là điều khiến Lý Lân không dám phá không gian, mà dùng chân khí mở ra không gian. Đồng thời hắn cũng giảm khí tức trên thân xuống, dù Quách Uy có nhìn thấy hắn thì cũng cho rằng hắn chỉ là một người bình thường không biết võ đạo.

Thấy đống thịt nát trên đất, sắc mặt Lý Lân ngưng lại, hắn bước nhanh tới rồi từ trong huyết nhục lão già âm trầm kia phát hiện ra được một đôi cánh màu đen to bằng bàn tay.

- Đây là…?

Cảm nhận được khí tức mỏng manh bên trên, Lý Lân dường như nghĩ tới thứ gì đó, trên khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng.

- Linh khí phi hành, dù không đạt tới trình độ linh bảo, mà còn bị hư hại không nhẹ, nhưng cũng là bảo bối hiếm có!

Lý Lân lật qua lật lại, phát hiện linh khí phi hành không phải kim loại cũng chẳng phải ngọc, bên trên dù có ít lông vũ, nhìn kỹ thì đó lại không phải là lông vũ của linh thú phi hành. Theo tốc độ phi hành vừa rồi của lão ta, sử dụng đôi cánh này tuy tốc độ không bằng Cửu phẩm Vương Tọa, nhưng cũng không kém là bao. Nếu không Quách Uy sẽ không dùng Xuyên Vân thương vừa mới được sử dụng kia, một kích tiêu diệt trông nhẹ nhàng thế nhưng lại hoàn toàn chẳng đơn giản như vậy.

Lý Lân không dám ở lại đây lâu, tạm thời cũng không có thời gian nghiên cứu phi hành vũ dực, điều động lực lượng Lục Mang Tinh lao tới Hắc Thủy vương thành. Hắn lo lắng Quách Uy sẽ đại khai sát giới, nếu lan tới gần phủ tổng đốc, dẫn ra Ngao Kim thì sợ là sẽ mang tới mối họa lớn hơn nhiều.

Lý Lân không biết rằng khi hắn rời đi không lâu, một nữ nhân thấp bé, toàn thân được bao phủ bởi áo choàng đen đi ra từ trong đống đổ nát.

- Không ngờ tên điên Quách Uy này lại có thể mượn cơ hội chạm tới bình chướng Hoàng đạo, xem ra Thần Ma học viện sắp xuất hiện thêm một cao thủ siêu cấp rồi đây!

Nữ tử che mặt khẽ nói, sau đó chuyển tầm mắt sang phía Lý Lân biến mất.

- So với Quách Uy kia, ta lại càng có hứng thú hơn với tiểu tử này, rốt cuộc là dạng linh bảo không gian nào mà bản cô nương ở khoảng cách gần như vậy mà lại không cảm nhận được. Có khi trên người hắn có bí mật rất lớn, chẳng lẽ loạn thế sắp kéo đến rồi, mà một Hắc Thủy vương thành nho nhỏ này lại xuất hiện nhân vật nghịch thiên đến thế!

Chính là vì Lý Lân thần bí nên thiếu nữ bịt mặt này mới lựa chọn ôm cây đợi thỏ. Dù tiếp xúc với Lý Lân không lâu, nhưng nàng lại đoán được Lý Lân là một kẻ to gan lớn mật, không kiêng nể gì. Có thể kiếm tiện nghi ngay dưới sự đuổi giết của Cửu phẩm Vương Tọa, người như vậy chắc chắn sẽ không bỏ đi khi không được món hời gì. Phán đoán của nàng đã đúng, Lý Lân chẳng những xuất hiện, còn giết chết những người khác. Huống chi dẫn cả Quách Uy vốn đã rời đi quay trở lại, khiến nữ tử che mặt đều toát mồ hôi hột thay cho Lý Lân.

- Tiểu tử này thật giảo hoạt, nhưng quên mất điểm quan trọng nhất. Nếu hắn không phải người bản địa, vì sao còn phải dịch dung giả dạng! Hơn nữa ngàn dặm truy phong của bản cô nương cũng không phải trò đùa.

Nói xong, nữ tử che mặt cảm nhận một lúc lâu rồi đi tới khu vực trung tâm thành.

Phủ tổng đốc Hắc Thủy.

Ngao Kim đang chuẩn bị quay về địa thất thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói với Trương Hạo, Mạc Phi Linh:

- Các ngươi mau trở lại địa thất, có cao thủ tới!

Đám người Trương Hạo biến sắc, kẻ được Cửu phẩm Vương Tọa là Ngao Kim này gọi là cao thủ tất nhiên là sẽ không kém gã. Thậm chí theo sắc mặt Ngao Kim thì người tới đây hẳn là có thực lực mạnh hơn.

Ngao Kim đúng thật là có lý do để kiêng kị, bởi vì người đến là Quách Uy, một tên con người đã chạm tới bình chướng Hoàng đạo. Nếu hắn có thể không cố kỵ gì mà toàn lực ra tay thì gã chẳng hề e ngại Quách Uy chút nào. Phiền là nơi đây là thế giới nhân loại, nếu thân phận vương giả linh thú bị rò rỉ thì tất sẽ bị cao thủ nhân loại cùng nhau vây công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.