Tam Thái Tử

Chương 439: Động phủ thượng cổ (1)



Là người giết ngươi!

Sắc mặt Lý Lân trở nên vô cùng bình tĩnh, cánh tay chậm rãi rút ra, làm người ta kinh hãi là, đánh giết máu tanh như thế, nhưng trên cánh tay Lý Lân lại không có chút vết máu, cánh tay ôn nhuận như ngọc có mị lực đặc biệt.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại từ trong kinh hãi, vết nứt trên người trung niên đột nhiên mở rộng.

- Không tốt, hắn muốn tự bạo! Triệu huynh, mau lui lại!

Trương Thanh đang khiếp sợ nhìn trận chiến này đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

- Hừ, rết trăm chân chết không chịu ngã!

Lý Lân đột nhiên vung tay lên, một đạo hắc ảnh theo trong ống tay áo bay ra, trong chớp mắt liền nhập vào trong mi tâm người trung niên, sau đó, toàn bộ thân thể của người trung niên bị cắn nuốt hoàn toàn. Xong xuôi mọi việc thì hắc ảnh kia lại hóa thành lưu quang rồi chui vào trong ống tay áo Lý Lân. Trong quá trình này, không có ai nhìn rõ hắc ảnh kia là cái gì.

- Triệu huynh, ngươi ngươi giết Giang Đào?

Trên mặt Trương Thanh tràn ngập khiếp sợ.

- Ngươi biết y?

Lý Lân vốn không có hứng thú gì với người trung niên này, nhưng nhìn mặt tên mập lộ rõ ngưng trọng, trong lòng Lý Lân lại có chút tò mò.

- Cửu trưởng lão Giang gia, cũng là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Giang gia. Giang gia là gia tộc đứng thứ tư tại Thiên Đế Thành, gần với Tây Môn gia tộc. Trong tộc có không ít cao thủ Võ Hoàng, thậm chỉ còn có cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong tọa trấn. Triệu huynh giết chết Giang Đào, e rằng sẽ gặp phiền toái lớn.

Trương Thanh trầm trọng nói, gã biết LÝ LÂN đã đắc tội một Tây Môn gia tộc rồi, nhưng bây giờ còn đắc tội một Giang gia gần bằng Tây Môn gia tộc. Thật là không biết Lý Lân này xui xẻo cỡ nào, cứ liên tục trêu chọc cường địch.

- Phiền toái thì phiền toái, một cái Giang gia vẫn không thể làm gì được ta!

Lý Lân vẫn chưa quá mức để ý, tuy hắn không đánh lại Võ Hoàng cửu phẩm, nhưng đối phương muốn xử lý hắn cũng không dễ gì.

Sau nửa canh giờ, một bóng người đi ra từ trong rừng.

- Lãnh tỷ tỷ!

Lâm Vũ Vi vui vẻ, kích động nghênh đón.

- Lãnh đại tỷ, kết quả sao rồi?

Sắc mặt Trương Thanh khá nặng nề, tuy Lãnh Băng ẩn giấu thực lực, nhưng dù sao cũng chỉ là Bát phẩm Vương Tọa, so với Giang Tùng kia còn kém một cảnh giới.

- Xin lỗi, để tên Giang Tùng kia chạy mất rồi! Hắn có rất nhiều thủ đoạn, dù ta có muốn giết hắn cũng không dễ dàng gì.

Lãnh Băng liếc Lý Lân với ánh mắt có lỗi, dù sao nàng khiến Giang Tùng chạy mất sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho mọi người.

- Chạy thì cũng chạy rồi, chỉ là trước khi Thần Ma học viện mở ra thì chúng ta không thể tới Thiên Đế thành rồi.

Trương Thanh bất đắc dĩ nói.

- Chúng ta cũng chỉ có thể tra xét động phủ thượng cổ đó. Triệu huynh, không ngờ thực lực ngươi mạnh như vậy, ngay cả cao thủ Võ Hoàng cũng bại trong tay ngươi.

Thấy thực lực của Lý Lân, Mao Kỳ sao còn dám ngạo mạn như trước nữa.

- Chỉ là may mắn mà thôi!

Lý Lân thản nhiên nói. Với thực lực của hắn, một tên đối thủ vừa đột phá Võ Hoàng quả thật chẳng là gì.

Mọi người cũng nhìn ra là Lý Lân không thích nói nhiều về chuyện này, đoàn người nhanh chóng chuẩn bị, đi vào sâu trong rừng cây.

- Ngươi nhìn ra ta che giấu thực lực như nào vậy?

Trong lúc đi, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào trong tai Lý Lân.

Lý Lân nhướn mày, giương mắt nhìn Lãnh Băng trước người một cái, chỉ thấy đối phương vẫn đang chuyên chú bước đi. Cao thủ Vương Tọa không thể ngự không phi hành, nhưng lại có thể dựa vào chân khí cường hãn mà lướt đi những khoảng nhỏ. Cho nên đoàn người dù hành động trên mặt đất, nhưng tốc độ cũng là rất nhanh.

- Trực giác mà thôi!

Lý Lân không có tâm tư đi dò xét bí mật của người khác. Lúc trước những người đó với hắn mà nói đúng thật là chẳng đáng kể, nhưng Lý Lân chính là luyện thể thực lực hùng mạnh, cảnh giới võ đạo mới chỉ Nửa bước Võ Hoàng, cận chiến vô địch, nhưng lại thiếu thần thông cự ly xa, lấy một địch nhiều thì không đủ. Dù sao chiến kỹ cũng cần cảnh giới võ đạo và chân khí thúc giục thì mới có thể phát huy uy lực được.

Lãnh Băng hiển nhiên không hề hài lòng với câu trả lời này của Lý Lân, nàng lãnh đạm liếc Lý Lân một cái, vẫn tiếp tục bước đi, đồng thời một giọng nói truyền vào tai Lý Lân.

- Hành động lần này thật không đơn giản! Trong chúng ta cũng không phải chỉ có mình ta che giấu thực lực. Ngươi hãy cẩn thận!

Lý Lân nhướn mày, nhưng không đáp lời. Hắn cẩn thận cảm ứng thì thấy trong đoàn người này quả thật có chút khác biệt, mà Lâm Vũ Vi trong số kia đã cho hắn cái cảm giác quỷ dị. Loại cảm giác này tuy không mang tính uy hiếp, nhưng cũng khiến hắn cẩn thận hơn mấy lần. Về phần ba người kia, Triệu Đại Thạch hào sảng đại khí, rất có khí thế của hiệp khách giang hồ, Tần Nguyên đã thể hiện rõ tâm tư với Lâm Vũ Vi, hơn nữa trên người có một loại khí chất mà Lý Lân rất quen thuộc. Điều này khiến Lý Lân cảm thấy người này chắc chẳng phải tán tu gì, mà là xuất thân từ thế gia có thực lực không kém. Về phần Mao Kỳ, gã mặc dù chiến đấu được, nhưng trên người lại có hơi thở tán tu khá đậm, trong đám người này chắc là chỉ có Mao Kỳ thật sự là tán tu. Về phần tên mập Trương Thanh, dọc đường đi Lý Lân chẳng thể đoán được xuất thân của y. Những suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Lý Lân, mặc kệ bọn họ có thân phận gì, chỉ cần không uy hiếp tới hắn thì hắn cũng lười đi tìm hiểu.

Ước chừng một ngày sau, đoàn người đã xâm nhập vào không biết bao nhiêu dặm, lúc này xung quanh đã hoàn toàn là núi rừng ít người lui tới.

- Nơi này đã là khu vực của ma thú sơn mạch, tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác, cẩn thận ma thú đánh lén.

Lãnh Băng từ khi bước qua con sông phía trước kia, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Những người khác cũng khẩn trương lên, trong đoàn người này kẻ nhàn nhã bình tĩnh thì có khi chỉ có mỗi mình Lý Lân.

- Triệu huynh, giờ chúng ta đã đến rất gần động phủ thượng cổ rồi! Hãy cẩn thận!

Trương Thanh thấp giọng nói.

Lý Lân gật đầu, hắn đã mơ hồ cảm giác được khí tức trận pháp ở phía trước. Tám phong ấn thần phù trong cơ thể cũng hơi rung lên, chứng tỏ phía trước quả thật có trận pháp phong ấn cao cấp tồn tại.

Răng rắc, một bóng đen lóe lên từ trong rừng.

Trương Thanh đang quay đầu thì đột nhiên thấy, hoảng sợ nháy mắt ra hiệu cho Lý Lân.

Lý Lân gật đầu tỏ vẻ hắn đã cảm ứng được. Từ khi bước qua con sông kia, hắn đã cảm giác được bọn họ bị theo dõi, hơn nữa đối phương có thể ẩn giấu thân hình trong không khí. Sở dĩ bọn họ không nói ra là muốn chờ bóng đen đó đến gần một chút để tiện một kích giết chết, không ngờ đối phương lại cảnh giác như vậy, hắn vừa để lộ một tia sát khí là đã bị y cảm giác được rồi.

- Triệu huynh, là kẻ nào?

Đám Lãnh Băng đến gần. Từ khi biết được thực lực của Lý Lân, Lâm Vũ Vi luôn mỉm cười ngọt ngào với hắn, thậm chí còn thường thường chiếm tiện nghi. Điều này khiến Lý Lân khá bất đắc dĩ, đồng thời hành vi đó của Lâm Vũ Vi cũng khiến sắc mặt Tần Nguyên khó coi hẳn đi.

- Cửu phẩm Vương Tọa!

Lý Lân thản nhiên nói.

Đám người Lãnh Băng biến sắc mặt. Lại là Cửu phẩm Vương Tọa, nói cách khác trong đoàn người này cũng chỉ có một mình Lý Lân là có thể đối phó được.

- Làm sao bây giờ?

Trương Thanh hơi khẩn trương, muốn Lý Lân ra tay giải quyết đối phương, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Trong lòng Trương Thanh, Lý Lân đã thăng lên làm tiền bối cao nhân. Dù song phương có chênh lệch thực lực không ít, Trương Thanh cũng khó có thể đối đãi ngang hàng được.

- Dĩ bất biến ứng vạn biến!

Lãnh Băng thấp giọng nói. Lý Lân mỉm cười, Lãnh Băng này quả không đơn giản, chẳng những thực lực không kém mà ánh mắt cũng không tệ. Bóng đen kia rõ ràng chính là cao thủ bị động phủ thượng cổ thu hút, lại thêm người của Giang gia ở Thiên Đế thành, chứng tỏ có không ít người biết đến sự xuất hiện của động phủ thượng cổ này. Bóng đen Cửu phẩm Vương Tọa kia có khi cũng chỉ là tiểu tốt tới dò la. Trong tình huống này mà giao thủ với đối phương thì chẳng có ý nghĩa gì, lại có thể rò rỉ thực lực phe ta, khiến mình rơi vào thế bất lợi, không bằng cứ tiếp tục tiến lên, giả heo ăn cọp mới là thuật sinh tồn.

- Nếu chỉ là Cửu phẩm Vương Tọa, Triệu huynh ra tay giải quyết hắn là được rồi còn gì?

Tần Nguyên đột nhiên nói với Lý Lân, trong ánh mắt kia chợt lóe lên sát khí.

Lý Lân nhìn y một cái, vẻ lạnh lẽo như bang giá trong mắt hắn khiến Tần Nguyên sợ toát mồ hôi hột, trong lòng lo sợ bất an, thầm thấy không tốt vì đã khinh thường người ta. Y đánh giá thấp sự thông minh của Lý Lân, cũng đánh giá quá cao tâm trí của mình. Ngay lúc này y âm thầm hối hận mình quá sơ suất, chỉ hy vọng tia sát khí mỏng manh trên người sẽ không bị Lý Lân cảm giác được.

- Triệu đại ca, huynh sẽ bảo vệ muội chứ?

Lâm Vũ Vi đột nhiên tiến sát tới người Lý Lân, ngọt ngào nói. Một mùi hương mê người theo gió truyền vào mũi Lý Lân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.