Tam Thái Tử

Chương 444: Chiến Võ Hoàng lục phẩm



Tam điện chủ, tên tiểu tử này điên rồi sao? Tây Môn Bắc Phong chính là cường giả thế hệ trước, càng là cao thủ Võ Hoàng lục phẩm. Dù tiểu tử này có thực lực luyện thể bất phàm nhưng cũng không phải là đối thủ của Tây Môn Bắc Phong. Hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?

Phùng Dương ngưng trọng nói, nếu đối phương thật sự có chiến lực Võ Hoàng lục phẩm, về nếu chuyện mình châm ngòi ly gián lúc trước bị lộ ra, kết quả sẽ rất khó đoán.

- Chẳng lẽ lại có một yêu nghiệt sinh ra sao? Xem ra lần này Tây Môn gia tộc đá trúng sắt cứng rồi!

Trong mắt Phùng Hưng Hải tràn đầy kinh ngạc, có thể được bọn họ gọi là yêu nghiệt đều là kẻ tiến nhập Võ Hoàng trước hai mươi, cũng một đường tiến mạnh. Bộc lộ ra quang mang trong cùng thế hệ mà trở thành tồn tại nổi tiếng.

- Tiểu tử này không lợi hại như vậy chứ?! Tây Môn Bắc Phong với thực lực Võ Hoàng lục phẩm, hẳn là có thể thu thập được hắn!

Tâm tư Phùng Dương có chút phức tạp, gã hi vọng Lý Lân bị Tây Môn Bắc Phong xử lý, dù sao, lúc trước quan hệ với nhóm người Lý Lân không được tốt, hiện tại Lý Lân có thực lực cường đại rồi, nhưng cũng chỉ là thân phận tán tu, trong lòng người ở thế lực lớn đều rất khinh thường tán tu.



Lý Lân toàn lực điều động chân khí kim cương, điều này làm cho làn da trên thân hắn cũng nhuộm lên một tầng màu vàng. Thanh Long Đao trong tay gào thét, dù chỉ là nửa thanh tàn đao nhưng vẫn khủng bố dị thường.

Tây Môn Bắc Phong nhìn tàn đao trong tay Lâm Phong, trên mặt lộ vẻ tham lam, trầm giọng quát:

- Tiểu tử, binh khí trong tay ngươi tử đâu mà có?

- Ngươi biết thanh đao này?

Lý Lân lắp bắp kinh hãi, Lý Lân có thể đoán được, thanh đao này là vật từ thượng cổ, hơn nữa còn là chiến đao có thanh danh lừng lẫy. Đáng tiếc là Hắc Thủy vương thành ở địa vực quá hẻo lánh, dù trong điển tịch của Đại Đường cũng không có ghi lại gì về thanh đao này.

- Nếu lão phu không nhìn lầm, đây là bảo đao mà gia tộc Tây Môn ta bị mất. Tiểu tử, giao ra đây, gia tộc Tây Môn ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Trong mắt Tây Môn Bắc Phong tràn đầy tham lam.

Trong nháy mắt Lý Lân đã trở nên âm trầm, không nghĩ tới lão già khọm này thèm muốn Thanh Long đao trong tay mình mà làm ra bộ dáng không biết xấu hổ như thế.

- Già mà không biết xấu hổ, muốn cướp đao của lão tử thì dùng bản lãnh tới lấy. Đừng có dùng thủ đoạn trơ trẽn như vậy!

Lý Lân hét lớn một tiếng, đột nhiên thúc dục Thanh Long Đao. Thân hình hắn như môt tia chớp bắn về phía Tây Môn Bắc Phong.

- Hừ, tiểu nhi cuồng vọng. Ngươi chỉ là một tên luyện thể mà thôi, chỉ cần không tới gần ngươi, bản tọa đã ở thế bất bại.

Tây Môn Bắc Phong thì Tây Môn Phong không thể sánh bằng, lão có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Chỉ liếc mắt một cái liền thấy rõ nhược điểm của Lâm Phong, trên mặt tràn đầy thần sắc tự tin.

Lý Lân không nói lời nào, theo giữa đao khí tung hoành, hắn đã tới gần người Tây Môn Bắc Phong.

- Tiểu tử, không thể không nói, với thực lực luyện thể thì cao thủ Võ Hoàng cũng không thể so với ngươi. Nhưng luyện thể thủy chung chỉ là đường nhỏ, hôm nay bản tọa cho ngươi biết võ giả đạt tới Võ Hoàng khủng bố thế nào.

Tây Môn Bắc Phong vung tay lên, một tòa cự thạch từ trên trời giáng xuống, đập về phía Lý Lân. Là chiến kỹ địa giai Phiên Thiên Ấn Pháp của Tây Môn gia, tuy cũng là thức thứ nhất, nhưng ở trong tay Tây Môn Bắc Phong thi triển ra chẳng những không cần kết ấn, hơn nữa uy lực mạnh hơn không chỉ mười lần.

- Thái Cực Quyền! Tứ Lạng Bạt Thiên Cân!

Lý Lân không dùng kim cương lực đối kháng, mà đột nhiên đánh ra Thái Cực Quyền, quanh thân phát ra ý cảnh lấy nhu thắng cương. Phất tay một cái, vòng tròn thái cực xuất hiện trước người Lý Lân, ngọn núi khổng lồ đụng thẳng lên vòng tròn, vậy mà dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược về, cũng đánh về kẻ thi thuật.

- Ồ!? Đây là chiến kỹ quỷ dị gì vậy?

Tây Môn Bắc Phong hoảng sợ, chiến kỹ công kích có thể bắn ngược lại của đối phương không phải là không có, nhưng cử trọng nhược khinh, dùng thực lực nửa bước Võ Hoàng bắn ngược công kích của Võ Hoàng lục phẩm như Lý Lân thì nói ra cũng khó có ai tin tưởng.

Nội tức trong cơ thể Lý Lân hơi bốc lên, Thái Cực Quyền bác đại tinh thâm, dù Lý Lân biết rõ đạo lý của thái cực, nhưng kiếp trước học tập Thái Cực Quyền thì ở trải đất thiếu thốn thiên địa nguyên khí, chỉ có thể đạt tới phạm trù nội gia. Đến Thương Long đại lục này, Thái Cực quyền may mắn tương hợp với Tiên Thiên Nhất Khí Quyết mới tạo nên uy lực lớn như thế. Dù là vậy, Lý Lân vẫn không thể đạt tới cảnh giới thái cực viên nhuận, sinh sôi không ngừng.

- Tiểu tử, xem thức thứ hai của Phiên Thiên Ấn Pháp, Phiên Thiên Chi Sơn!

Một tòa núi cao lớn hơn trăm trượng so với cự thạch lúc trước lăng không áp xuống, Tây Môn Bắc Phong muốn dùng cảnh giới võ đạo mạnh mẽ đè ép Lý Lân. Dù sao, thực lực song phương xê xích nhau quá xa, dùng lực áp chế hết thảy mới là thủ pháp tốt nhất.

- Núi cao trăm trượng thì thế nào, nhìn lão tử đập nát này!

Lý Lân gầm lên một tiếng, kim quang quanh thân mạnh mẽ xuất ra từng mảnh vảy màu vàng, hay tay đột nhiên phóng lớn, gắt gao ôm lấy núi cao trăm trượng đang ép xuống.

Ùng ùng ùng, mặt đất đột nhiên chấn động, một luồng chấn động vô hình truyền ra bốn phía.

- Lên!

Một tiếng gầm điên cuồng từ dưới cự sơn truyền ra, núi cao trăm trượng ép xuống đột nhiên trì trệ, sau đó nhanh chóng dâng lên.

Rầm một tiếng, cự sơn bị Lý Lân mạnh mẽ đánh bay về phía Tây Môn Bắc Phong. Biểu hiện điên cuồng như vậy làm cho Tmo Bắc Phong kịch liệt biến sắc, man lực như thế đã vượt khỏi phạm trù nhân loại. Cao thủ Võ Hoàng quả thật có thể dời núi lật đất, nhưng đó là do cao thủ Võ Hoàng mượn nhờ không gian chi lực. Loại dùng lực lượng thân thể hất ngọn núi trăm trượng như Lý Lân thì đúng là cao thủ Võ Hoàng không thể làm được.

- Lão già kia, có thủ đoạn gì thì xuất ra đi!

Lý Lân lăng không bay lên, hắn không nhằm về phía Tây Môn Bắc Phong, không phải là hắn không muốn giết lão già vô sỉ giảo hoạt này, nhưng mà lực lượng không đủ. Dù sao Tây Môn Bắc Phong chìm đắm trong cảnh giới Võ Hoàng mấy chục năm, khả năng vận dụng không gian chi lực thì không phải những những kẻ vừa tiến giai Võ Hoàng có thể sánh bằng.

- Cậy mạnh mà thôi, tại trước mắt thực lực chân chính, cậy mạnh như thế chỉ có thể rơi xuống tầm thường!

Sắc mặt Tây Môn Bắc Phong tràn đầy ngưng trọng, nhưng ngoài miệng lại không chịu yếu thế. Lão huy động hai tay, thức thứ ba Phiên Thiên Ấn Pháp lại ngưng tụ.

- Phiên Thiên Chi Nhạc!

- Minh Vương Bào Hao!

Lý Lân đột nhiên há mồm hướng về sơn mạch cực lớn kia rống lên một tiếng, một tiếng rồng ngâm rung trời vang lên. Công pháp phật môn chú ý hàng yêu trừ ma, Phật môn Kim Cương chính là đại thần hộ giáo của Phật môn. Đáng tiếc Lý Lân chỉ tu công pháp mà không luyện phật lý, tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh cũng chỉ mượn dùng ngoại lực. Bởi vậy, Kim Cương Bất Hoại thần công của hắn đã khác biệt rất lớn so với thần công trấn giáo phật môn. Dựa theo phương pháp tu luyện chính thống của phật môn, sau khi ngưng tụ Minh Vương Pháp Thân, phát ra Minh Vương Bào Hao chính là Sư Tử Hống, nhưng Lý Lân phát ra lại là tiếng rông ngâm điển hình. Không thể không nói, điều này có quan hệ với huyết mạch Thần Thánh Cự Long trong cơ thể hắn.

Sóng âm kịch liệt bắn về núi cao ngàn trượng, rặng núi cao có phong cách cổ xưa kia lại tan vỡ sụp đổ dưới tiếng gầm của Lý Lân.

- Âm công thật lợi hại! Không nghĩ tới lúc trước bản tọa còn coi thường ngươi!

Tây Môn Bắc Phong cũng không biết Minh Vương Bào Hao của Lý Lân chính là thần thông Lý Lân đạt được sau khi tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh tới tầng thứ sáu mà ngưng tụ ra Minh Vương Pháp Thân. Lão còn tưởng rằng đây là Lý Lân tu luyện âm công ngoài công pháp luyện thể.

- Lão già kia, ngươi cũng chỉ là như thế!

Lý Lân thản nhiên nói, hắn cũng kinh ngạc trước sự lợi hại của Minh Vương Pháp Thân, một tiếng gầm đánh sụp một rặng núi ngàn trượng. Phía dưới, cách đó không xa, mấy người Lãnh Băng cùng Trương Thanh nhìn Lý Lân phía trên như nhìn một quái vật. Quá bạo lực rồi, thủ đoạn liên tục của Lý Lân làm cho nhóm người Mập mạp hoàn toàn

- Trương Thanh, ngươi gặp Triệu huynh ở nơi nào? Thực lực khủng bố như vậy không thể không có danh tiếng gì mới đúng!

Lâm Vũ Vi kinh ngạc nói, ngẫm lại lúc trước mình còn bức bách Lý Lân gọi mình là tỷ tỷ, mặt nàng có chút nóng lên. Người nam nhân này, không phải là mình có thể trêu chọc, tuổi trẻ đã đáng sợ như thế, thành tựu tương lai ai có thể nói rõ.

- Bất phân thắng bại cùng Võ Hoàng lục phẩm, thực lực Triệu huynh tuyệt đối không kém gì tuyệt thế thiên kiêu danh chấn tư phương!

Lãnh Băng cũng không nhìn được mà cảm thán nói. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên vẻ do dự, cuối cùng liếc nhìn Lý Lân đang lăng không đứng trên hư không, vẻ do dự trong mắt liền chậm rãi trở nên kiên định.

- Nói không chừng hắn có thể giúp được ta!

Lãnh Băng thấp giọng tự nói, ngay cả Lâm Vũ Vi cùng Trương Thanh bên cạnh cũng không nghe rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.