Tam Thái Tử

Chương 445: Cao thủ Giang gia (1)



Ta cũng không nghĩ tới Triệu huynh lại mạnh mẽ như thế, nhưng đi theo hắn, có lẽ chúng ta có thể đạt được Đạo Hạnh Đan từ động phủ thượng cổ!

Vẻ tái nhợt trên mặt Trương Thanh đã biến mất, hiện tại gã chỉ cảm thấy may mắn với lựa chọn của mình lúc trước. Gã biết Lý Lân lợi hại, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Lý Lân lại lợi hại tức mức này. Ngay cả đại trưởng lão của gia tộc Tây Môn cũng không làm gì được hắn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết Trương Thanh cũng không tin có một thiên tài yêu nghiệt như thế.

Chân núi phía xa, người bốn đại thế lực cũng ngây người, Lý Lân cử trọng nhược khinh đón đỡ công kích của Tây Môn Bắc Phong, làm cho mọi người khiếp sợ, ánh mắt nhìn về Lý Lân đã trở nên cực kỳ kiêng kị.

- Người thanh niên này không đơn giản a! Sau này rất có thể sẽ tiến vào nội viện học viện Thần Ma. Phùng Dương, sau này không nên nhắc lại chuyện đối phó hắn. Ngươi như vậy, Tam Sinh Điện chúng ta không thể đắc tội!

Phùng Hưng Hải trầm trọng nói, hàng năm, thiên tài tiến vào học viện Thần Ma đếm không hết, nhưng có thể tiến vào nội viện thì ít ỏi vô cùng, mà người tiến vào nội viện, tương lai nhất định có thể danh chấn tứ phương. Người như vậy, một Tam Sinh Điện nho nhỏ không thể tùy tiện đắc tội.

- Dạ!

Thần sắc Phùng Dương trầm trọng, nghĩ tới lúc trước chính mình còn muốn tính kế Lý Lân, gã bị dọa cho đổ mồ lạnh, nhưng bây giờ không phải là không có cơ hội sửa sai, dù sao, mình cổ động Tây Môn Phong thì cũng không có chỉ mặt gọi tên.

Vương tọa cửu phẩm U Ảnh Môn sáng quắc nhìn Lý Lân giữa hư không, không ai biết gã suy nghĩ gì. U Ảnh Môn vốn rất thần bí, trong môn phần lớn đều che mặt hoạt động, tinh thông ẩn nấp cùng ám sát, là thế lực kín tiếng nhất nhưng lại làm cho người ta kiêng kỵ.

Trưởng lão dẫn đội của Thượng Quan gia cùng Cung gia đều ngưng trọng dặn bảo thành viên gia tộc, để bọn họ không nên đắc tội Lý Lân, không cần mang tới tai nạn cho gia tộc.

- Tiểu tử, bản tọa thừa nhận ngươi có thực lực giao đấu với ta, nhưng ngươi hôm nay sẽ phải chết!

Tây Môn Bắc Phong sắc mặt âm trầm nói.

- Hừ! Có thủ đoạn gì thì lấy ra hết đi! Đừng có ở đó mà huênh hoang khoát lác!

Ánh mắt Lý Lân lạnh như bang. Lão già này đã động sát cơ với hắn, hắn đương nhiên sẽ không nhượng bộ. Bị một Lục phẩm Võ Hoàng gai mắt sẽ dẫn đến phiền toái, càng phiền toái hơn là sau lưng lão còn có đại gia tộc chưa rõ thực lực làm một chỗ dựa, dưới tình huống này, Lý Lân chỉ có thể đến một giết một, đến hai giết một đôi.

Tây Môn Bắc Phong bị vẻ kiên cường của Lý Lân chọc tức không nhẹ, lão nghĩ không thông Lý Lân có gì mà dám một người đối chiến với một gia tộc họ. Trong Thiên Đế thành này, ngoại trừ Thần Ma học viện, bất kì thế lực ngoại lai nào cũng không dễ sai, mà Lý Lân tuyệt đối không phải người của Thần Ma học viện, kiêu ngạo thế này là muốn tìm đường chết.

- Chiêu thức thứ tư của Phiên Thiên Ấn Pháp, Phiên Thiên Chi Mạch!

Một mảnh quần sơn liên miên hình thành giữa không trung, số lượng không dưới mấy trăm, bất kì tòa nào cũng trên dưới nghìn trượng. Sau đó Tây Môn Bắc Phong hét lớn một tiếng, từng tòa cự sơn nghìn trượng từ trên không hạ xuống, dày đặc mà đáng sợ.

- Không hổ danh là địa giai chiến kỹ! Không ngờ lại có sức mạnh to lớn như vậy!

Lý Lân thần sắc nghiêm trọng, sức uy hiếp của một tòa cự sơn nghìn trượng đối với hắn không lớn, nhưng sự công kích liên miên không dứt thế này thì cho dù là Minh Vương Pháp Thân nhập thể cũng chịu đựng không nổi.

- Tiểu tử, đi chết đi!

Âm thanh lạnh lẽo của Tây Môn Bắc Phong từ sau quần sơn truyền đến. Tiếp theo là một tràng tiếng gầm rú của núi rung đất động, bên dưới chỗ Lý Lân nhiều mảng núi rừng bị nện thành hố sâu. Lý Lân vừa nãy còn ở trên không trung diễu võ dương oai đã hoàn toàn bị lấp phía dưới núi non trùng điệp.

- Chết rồi sao?

Phùng Dương nuốt nước bọt khó khăn nói. Đây là thực lực của Lục phẩm Võ Hoàng sao? Quả nhiên là dời núi nhẹ nhàng như không!

- Dưới chân núi không có hơi thở sinh mệnh, nếu không phải chết rồi thì là tránh đi rồi!

Phùng Hưng Hải thần thức quét qua, trên mặt lộ ra một chút thần sắc kì quái.

- Chắc hẳn là chết rồi, chiêu này đáng sợ hơn trước đó vô số lần!

Lời của Phùng Dương tuy là không xác định, nhưng ngữ khí đã xác định Lý Lân đã bị sự công kích liên miên này đè chết rồi.

Tây Môn Bắc Phong thì không như Phùng Dương, cự sơn liên miên kia chính là do chân khí của lão ngưng tụ, có đè trúng người hay không làm sao lão không biết. Không ngờ Lý Lân đã biến mất không thấy ngay khoảnh khắc cự sơn tới sát người. Loại biến mất này vô thanh vô tức, giống như trong thiên địa vốn không có sự tồn tại của người này vậy.

- Đại trưởng lão cẩn thận!

Trong đám cao thủ gia tộc Tây Môn đột nhiên có một người trung niên tóc bạc trắng mở miệng hô.

Tây Môn Bắc Phong biến sắc, toàn thân nhanh chóng xoay lại. Cùng lúc đó một ánh đao mạnh mẽ phá vỡ hư không, bao phủ lấy Tây Môn Bắc Phong.

- Âm Dương Tương Phân!

Ánh đao lướt qua, Lý Lân xuất hiện giữa không trung, đả kích khủng khiếp như vừa nãy lại không làm hắn bị một chút thương tổn nào.

Phù một tiếng, Tây Môn Bắc Phong lảo đảo lui về sau. Một cánh tay trái gãy lìa.

- Điều này không thể nào, làm sao ngươi có thể vô thanh vô tức nấp vào hư không, chẳng lẽ ngươi đã ngưng tụ lĩnh vực của chính mình?

Tây Môn Bắc Phong không thể tin hô lên. Trong ấn tượng của lão cũng chỉ có ngưng tụ lĩnh vực mới có thể vận dụng lực không gian đến trình độ như vậy.

- Lĩnh vực!

Phía dưới mọi người ồ lên, vẫn khoanh chân mà ngồi. Phùng Hưng vẫn yên lặng quan sát đột nhiên đứng lên. Trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Lĩnh vực chính là dấu hiệu của võ giả từ Lục phẩm Võ Hoàng tiến vào Thất phẩm Võ Hoàng. Có biết bao cao thủ thiên kiêu đứng ở Lục phẩm Võ Hoàng điên phông không cách nào tiến vào hậu kỳ Võ Hoàng chính là vì họ không thể lĩnh ngộ được lĩnh vực. Không có lĩnh vực thì không thể nào hình thành nội thế giới của chính mình, những người thế này thành tựu cả đời cũng sẽ chấm dứt. Phùng Hưng Hải chính là cao thủ loại đó, hắn kẹt ở Lục phẩm Võ Hoàng đã vượt quá hai mươi năm. Trong hai mươi năm này hắn từng thử vô số loại phương pháp cũng không thể lĩnh ngộ được lĩnh vực, làm thế nào cũng không thể tin được Lý Lân chẳng qua mười lăm sáu tuổi đã có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực.

- Lão già, đao này của tiểu gia ta mùi vị thế nào?

Lý Lân không trả lời câu hỏi của Tây Môn Bắc Phong, khóe miệng hắn để lộ một nụ cười thản nhiên. Thương tổn thế này đối với người bình thường mà nói có thể là chí mạng, nhưng đối với Lục phẩm Võ Hoàng mà nói thì cũng không đáng gì. Tứ chi trọng sinh trong thế giới thần thông biến địa này không phải là không thể tưởng tượng, huống chi có những đan dược nghịch thiên có thể giúp người ngưng tụ lại lần nữa.

Trong mắt Tây Môn Bắc Phong hiện lên một chút thần sắc hoảng sợ, lão nghĩ không thông Lý Lân vì sao có thể không bị bức tường không gian ngăn trở để dung nhập vào trong hư không, lão chỉ có thể quy kết cho lĩnh vực. Nếu Lý L6an thật sự đã lĩnh ngộ được lĩnh vực, vậy hắn tu luyện đến hậu kỳ Võ Hoàng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền. Hậu kỳ Võ Hoàng đối với gia tộc Tây Môn cũng là sự tồn tại không thể dễ dàng trêu chọc vào.

- Tây Môn huynh, một tên tiểu bối không ngờ có thể khiến huynh chật vật đến vậy, lão phu đến giúp huynh một tay!

Một âm thanh kinh ngạc truyền đến, hư không vỡ tan, một lão già dẫn theo một thanh niên xuất hiện trên chiến trường.

- Giang lão quỷ, ngươi cũng đến rồi? Không ngờ lần này Giang gia lại nỡ để lão già như ngươi dẫn đội ra ngoài!

Tây Môn Bắc Phong nhìn thấy lão già xuất hiện, thần sắc trên mặt trở nên càng them tái nhợt. Cũng không biết vì đau đớn cụt tay hay là vì cao thủ Giang gia mới tới này.

- Tây Môn huynh nói gì vậy, lão tử tuy rằng kiệt ngạo bất tuần, nhưng dù sao cũng xuất thân Giang gia, tiểu bối trong gia tộc bị khi dễ, lão tử thân là trường bối tất nhiên phải xuất hiện. Huống chi tên tiểu tử trước mắt này giết hạch tâm đệ tử Giang Đào của Giang gia ta, món nợ này phải đòi đàng hoàng mới được.

Lão già vung tay đưa người thanh niên bên cạnh sang một bên, cả người nghiêm chỉnh nói.

- Tiểu tử này đã giết Giang Đào? Xem ra ta ngươi còn có cơ hội hợp sức!

Trong mắt Tây Môn Bắc Phong hiện lên một chút hưng phấn. Không ngờ dưới tình huống bị vây thế này lại có viện quân lớn mạnh thế này. Xem ra ông trời cũng muốn Lý Lân diệt vong hôm nay, Tây Môn Bắc Phong đã biết thực lực của lão quỷ Giang gia, tuy rằng lão ta cũng là Lục phẩm Võ Hoàng, nhưng lại là Lục phẩm Võ Hoàng điên phong, là sự tồn tại cùng một cấp bậc với tam sinh điện Phùng Hưng Hải. Có lão ta ra tay, Lý Lân cho dù luyện thể thực lực có mạnh hơn cũng khó tránh kết cục nuốt hận.

Lý Lân sắc mặt trầm xuống, không ngờ người của Giang gia lại chạy đến vào lúc này. Hơn nữa thực lực của lão già này lại còn cao hơn Tây Môn Bắc Phong. Hắn liếc nhìn người thanh niên vẻ mặt oán độc bên dưới, có chút buồn bực trước đó diệt cỏ không tận gốc. Thanh niên đó chính là Giang Tùng mà Lãnh Băng truy tìm, không ngờ hắn lại tìm đến được cao thủ hành động một mình của Giang gia, lại vừa khéo tiến đến vào lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.