Tam Thái Tử

Chương 455: Cửa ải cuối cùng



Màn sáng màu cam chính là khảo nghiệm về vui mừng trong bảy loại tình cảm, các loại chuyện tình làm người ta vui sướng theo nhau mà đến. Sự nghiệp thành công, độ phá võ đạo, vui mừng kết hôn… những điều vui sướng này nhìn như thoải mái, kì thực nó lại là hung hiểm nhất, một khi trong lòng bị cảm xúc vui sướng này ảnh hưởng, rất có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Lấy tâm trí kiên định như Lý Lân, đối diện với những chuyện này cũng không nhìn được mà tâm trí bị lay động, cuối cùng, vẫn là Lục Mang Tinh hơi chấn động, gọi tỉnh Lý Lân sắp bị lạc hướng.

- Nguy hiểm thật! Khảo nghiệm nhìn như đơn giản này lại là hung hiểm nhất!

Trong lòng Lý Lân còn sợ hãi, không dám coi dám coi thường bất kỳ một cửa luyện tâm nào nữa.

Sau đó, Lý Lân lại tiếp tục đi vào màn sáng màu xanh đại biểu cho sợ hãi, màn sáng màu tím đại biểu sầu lo. Ba khảo nghiệm đều có các loại hung hiểm, Lý Lân có vận khí không tệ, lại có Lục Mang Tinh, Thú Đạo Thiên Thư hỗ trợ, lảo đảo đi về một cửa cuối cùng.

- Cửa ải cuối cùng! Màn sáng màu hồng nhạt đại biểu cho dục vọng!

Sắc mắt Lý Lân trầm trọng, không dám khinh thường cảm xúc ảnh hưởng tới nhân tính, chỉ có điều hắn có chút tò mò là, nha đầu Vệ Thanh Tuyền kia vậy mà có thể qua liền ba cửa, thủy chung vẫn đi trước hắn.

Hít sâu một hơi, Lý Lân đột nhiên tiến vào, dục vọng vô cùng vô tận ngang trời mà tới, từng tiếng rên rỉ, một đám nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân từ hư không đi tới. Bất kỳ một nàng nào ra bên ngoài đều là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Trọng yếu hơn là những nữ nhân này mặc một thân sa mỏng, làm ra đủ loại động tác mê người.

Lý Lân nhướng mày, không chút do dự xuyên qua đám mỹ nhân.

- Bộ dáng uốn éo kia còn không cách nào làm ta bị lạc!

Loại câu kiểu này ngược lại ảnh hưởng nhỏ nhất đối với Lý Lân. Những cô ả này tuy đẹp, động tác cũng có chút mê người, nhưng so với chốn phồn hoa kiếp trước thì vẫn còn kém một cấp.

- Xin công tử dừng bước!

Một giọng nói dễ nghe theo tiếng đàn truyền tới.

Lý Lân ngạc nhiên xoay người, không nghĩ tới mỹ nữ huyễn hóa ra ở nơi này lại có phát ra được âm thanh. Xoay người nhìn lại, trên mặt Lý Lân lộ ra thần sắc kinh ngạc, một mỹ nhân tuyệt sắc mang thịnh trang, so với những nữ tử xinh đẹp xung quanh thì cao hơn một bậc. Nàng này dáng người cao gầy, thướt tha liêu nhân, nhất là bộ ngực đầy đặn phía trước lại như muốn xé áo mà ra, trên mặt phấn mỏng, thoạt nhìn đúng là rất là mê người.

- Vệ …Thanh… Tuyền!

Lý Lân lắp bắp nói từng chữ.

- Công tử biết ta!?

Nữ tử tên là Vệ Thanh Tuyền lộ vẻ kinh ngạc, mị nhãn như tơ, mê hoặc nhân tâm.

- Báu vật, tuyệt đối là báu vật!

Lý Lân thầm cảm thán, nữ nhân này bỏ đi một thân hắc y khó coi, lộ ra dáng người cao ngạo, đúng là một vưu vật làm cho nam nhân điên cuồng.

- Biết! Hơn nữa còn rất quen thuộc!

Lý Lân chần chờ một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.

- Rất quen thuộc?

Nữ tử có chút mơ hồ, đôi chân trần sáng như ngọc xuyên qua đám mỹ nữ mà tới trước người Lý Lân. Nàng khẽ vươn đôi tay ngọc nhẹ nhàng sờ vào gò má Lý Lân, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.

- Vì sao ta cảm giác có chút quen thuộc với ngươi!?

- Cho nên ta mới nói chúng ta rất quen thuộc!

Lý Lân chậm rãi cười lớn hơn.

- Thật vậy sao? Chúng ta có quan hệ thế nào?

Vệ Thanh Tuyền không thể xác định hỏi.

- Quan hệ? Giữa hai ta có quan hệ chính là người thân mật nhất!

Trong lòng Lý Lân còn thêm mấy chữ “Địch nhân thân mật nhất!” Cho dù lúc trước còn chưa phải, nhưng sau này nếu nàng tỉnh táo lại, biết Lý Lân nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của nàng trong huyễn cảnh dục vọng này, hai người không trở thành tử địch là khó có khả năng, trừ phi…

- Người thân mật nhất? Chẳng lẽ ngươi là chồng ta?

Cái miệng nhỏ nhắn của Vệ Thanh Tuyền khẽ mở to, trên mặt tràn ngập khó tin.

- Éc!?

Lý Lân ngẩn người, người thân mật nhất thì nhất định phải là vợ chồng sao? Không phải chứ! Nhưng hắn tất nhiên sẽ không vạch trần, hắn cảm thấy thế này thật vui, vì vậy hắn quyết định làm cho con thiên nga cao ngạo này có một hồi ức khó quên.

- Không nghĩ tới ngươi quên chính mình cũng không quên ta! Thanh Tuyền, ngươi là cô gái tốt nhất!

Lý Lân lộ ra bộ dáng kích động nói.

- Ai nha! Phu quân, tại sao lại nói như vậy, đây là Thanh Tuyền phải làm!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tuyền càng thêm đỏ bừng.

Lý Lân thầm lắc đầu, Vệ Thanh Tuyền còn trẻ tuổi đã tu luyện tới Võ Hoàng lục phẩm, phần thiên tư cùng ngộ tính này, tuyệt đối có thể nói là khủng bố. Đáng tiếc nàng ít trải qua ma luyện, tâm cảnh còn xa mới so được với thực lực. Tuy Lý Lân tăng lên thực lực rất nhanh, nhưng hắn cộng cả hai kiếp thì cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sự tình chưa trải qua thì cũng đã xem qua, tâm cảnh tự nhiên có thể khống chế được thực lực. Đây cũng là vì sao Lý Lân tiến vào cửa cuối cùng mà còn cảm thấy thoải mái, còn Vệ Thanh Tuyền lại bị hãm sâu vào.

- Đến đây, cho phu quân ôm một cái, xem thử ngươi có lên cân không nào?

Khóe miệng Lý Lân ẩn dấu nụ cười xấu xa, có tiện nghi không chiếm là thằng ngu, Lý Lân chưa bao giờ bạc đãi chính mình. Huống chi, đây lại là cơ hội trời ban để kéo một thần nữ xuống phàm.

- Phu quân, ngươi thật là hư!

Khuôn mặt Vệ Thanh Tuyền trở nên đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày cũng không chịu dựa vào lòng Lý Lân.

- Ta và ngươi vốn là vợ chồng, có gì mà thẹn!

Lý Lân từng bước tiến tới, ôm lấy thân thể mềm mại không xương của Vệ Thanh Tuyền vào trong lòng.

Ưm một tiếng, Vệ Thanh Tuyền cảm thấy khí tức đàn ông phả vào mặt, cảm giác an bình ấm áp làm cho thân thể nàng mềm nhũn ra.

- Nguyên lai đây là lòng ngực của phu quân, thật sự ấm áp, thật thoải mái!

Vệ Thanh Tuyền dán chặt vào ngực Lý Lân, trên mặt lộ ra hạnh phúc.

- Éc! Hình như chơi lớn rồi!

Khóe miệng của Lý Lân có chút co quắp, nguyên chỉ muốn tạo một chút hồi ức làm cho Vệ Thanh Tuyền phát điên mà thôi, không nghĩ tới Vệ Thanh Tuyền lại bị hãm sâu như thế. Hiện tại nàng giống như một con bạch tuộc mà quấn lấy người Lý Lân.

- Thanh Tuyền, chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội vã như thế chứ!

Lý Lân nhẹ nhàng vỗ lên lưng Vệ Thanh Tuyền, có chút bất đắc dĩ nói.

Vệ Thanh Tuyền ngẩng đầu, có chút khó hiểu vì sao thân thể Lý Lân lại hơi cứng ngắc, chẳng lẽ phu quân không yêu chính mình, hoặc là nói lúc trước hắn chỉ nói dối.

Lý Lân vừa thấy ánh mắt của Vệ Thanh Tuyền, biết là sự tình hỏng bét rồi, nếu quả thật để Vệ Thanh Tuyền tỉnh táo lại, hai người nhất định sẽ phát sinh một hồi sinh tử đại chiến trong đại trận luyện tâm này, đây cũng không phải chuyện Lý Lân muốn.

- Buông nàng ra!

Một tiếng quát lớn từ sau lưng Lý Lân truyền tới, một thân ảnh ngang nhiên bá đạo từ trong sương mù đi ra.

Lý Lân nhướng mày, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Thực lực bá đạo, chỉ một tiếng quát đã làm cho hắn sinh ra cảm giác không thể địch nổi. Người này là ai? Là đại trận sinh ra ảo giác hay người khiêu chiến?

- Phu quân, hắn là ai vậy? Cảm giác thật đáng sợ!

Vẻ thanh tỉnh trong mắt Vệ Thanh Tuyền bị tiếng quát gạt đi, thân hình giống như một nữ tử yếu đuối nép sát vào lòng Lý Lân, lộ ra bộ dáng đáng thương nói.

- Yên tâm! Tất cả đều có phu quân lo!

Lý Lân đại nghĩa lẫm nhiên nói, nhưng trong lòng cười gượng không thôi. Thật sự là tự ôm đá đập chân mình, nếu thanh niên trước mắt không phải là do đại trận sinh ra, vậy chỉ có một khả năng. Đó là Chiến công tử đã làm cho lão già Võ Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong tâm phục khẩu phục. Người trẻ tuổi mạnh nhất Thiên Đế Thành, đệ tử hạch tâm học viện Thần Ma. Hai cái thân phận này, bất kỳ một cái nào cũng khiến Lý Lân coi trọng.

Người thanh niên kia bước tới từng bước, một luồng chiến ý khí phách ập thẳng đến Lý Lân. NGười thanh niên này cao hơn Lý Lân một cái đầu, nửa người trên lộ ra cơ ngực hùng tráng màu cổ đồng, bên hông là một bộ áo võ sĩ đã tan nát hơn phân nửa, tùy ý rũ xuống. Trong tay cầm một thanh thiết côn tràn ngập huyết sát chi khí. Người thanh niên này có diện mạo oai hùng, sát mặt như đao gọt, góc cạnh rõ ràng. Gã không giống một công tử như danh hào, ngược lại, gã giống như là một mãnh thú hình người vừa giết chóc trên chiến trường trở về.

- Ngươi là Chiến công tử?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Ngươi là ai? Buông nữ nhân trong lòng ra!

Nam tử hùng tráng lộ ra ánh mắt sắc bén, nhưng chút mê mang trong đáy mắt không cách nào dấu diếm được ánh mắt của Lý Lân.

- Không thể nào, ngay cả nhân vật như vậy cũng bị đại trận này làm mê tâm trí!?

Trong lòng LÝ LÂN cực kỳ kinh ngạc, xem khí thế cùng thực lực của nam tử hùng tráng, rất có thể gã chính là Chiến công tử xuất phát sớm nhất. Khí thế của gã, so với Võ Hoàng lục phẩm đỉnh phong Giang Du của Giang gia đã bị Lý Lân giết càng mạnh hơn không ít. Làm cho Lý Lân kiêng kỵ chính là, trên người nam tử hùng tráng này tạo ra một cảm giác nguy hiểm, điều này nói rõ nam tử còn có thủ đoạn uy hiếp được tính mạng hắn.

- Không cần a, phu quân! Người kia thật đáng sợ!

Vệ Thanh Tuyền run rẩy núp trong lòng Lý Lân, âm thanh tràn đầy nhu nhược, cho dù có tâm trí kiên định như Lý Lân cũng nhất thời khó kiềm chế.

Tên Chiến công tử này bị đại trận ảnh hưởng tâm trí, nhưng so với Vệ Thanh Tuyền thì nhẹ hơn nhiều. Gã ra mặt không phải vì gã thích Vệ Thanh Tuyền, mà gã cảm nhận được Lý Lân không có hảo ý. Đều là đệ tử nội viện của học viện Thần Ma, dù cho quên mất lẫn nhau cũng có chút cảm giác. Đây cũng là nguyên nhân Chiến công tử chuẩn xác tìm được vị trí của bọn họ trong biển dục vọng vô bờ này.

- Hàizzz! Nữ nhân thật phiền toái! Ngươi lui về sau vài bước, người nam nhân này, phu quân thay người cản!

Lý Lân đẩy ra Vệ Thanh Tuyền, gạt lui sau lưng. Động tác tuy không tính là ôn nhu, nhưng bóng lưng cao ngất lại làm cho Vệ Thanh Tuyền cảm giác được an toàn. Nàng chớp chớp mi nhìn Lý Lân, giống như hiện tại nàng đã chấp nhận LÝ LÂN là phu quân của nàng.

- Rời khỏi nơi này, nếu không ta sẽ giết ngươi!

Nam tử hùng tráng thấy Lý Lân còn chặn trước người Vệ Thanh Tuyền, vẻ mặt không buồn không vui, nhưng sát ý lại yếu bớt không ít.

- Ta cũng muốn đi, nhưng ngươi cản đường của ta. Huống chi nữ nhân này đã gọi ta một tiếng phu quân, trước khi nàng chưa thanh tỉnh thì ta có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn cho nàng. Cho nên, ngươi tránh ra đi!

Lý Lân bất đắc dĩ nói. Ở nơi này động thủ với Chiến công tử hư hư thực thực này, Lý Lân không hề nắm chắc chiến thắng. Nhưng nếu để hắn uất ức khó chịu thối lui, hắn tuyệt đối không nguyện ý. Trong lòng hắn có kiêu ngạo của chính mình, Chiến công tử thì sao, lão tử cũng dám giao thủ cùng người.

- Một khi đã như thế, vậy thì chiến đi!

Chiến ý trên người nam tử hùng tráng càng tăng thêm, hắc thiết côn vụt ra trước ngực, khí thế cuồng bạo đột nhiện nghiền ép về phía Lý Lân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.