Tam Thái Tử

Chương 462: Bùng nổ



Cẩn thận!

Một tiếng kêu sợ hãi từ trong chỗ sâu thức hải của Vệ Thanh Tuyền truyền đến, một đạo thân ảnh bị xiềng xích màu đen trói buộc, đây đúng là cơ thể Vệ Thanh Tuyền bị bóng đen nhập vào, không ai có thể nào ngờ được, thực lực Vệ Thanh Tuyền là Võ Hoàng lục phẩm đỉnh thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị giam cầm mất thần hồn, nếu không phải động tác của Lý Lân đủ nhanh, chỉ sợ hiện giờ nàng đã bị bóng đen giết chết, hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

Thần sắc Lý Lân ngưng trọng, ảo ảnh này có thể trong một thởi gian ngắn như vậy mà bắt giữ Vệ Thanh Tuyền, điều đó nói lên thân pháp của nó so với Vệ Thanh Tuyền còn kỳ lạ hơn, điều này không phải do Lý Lân làm việc cẩn thận, dù sao thì hắn cũng không tinh thông thân pháp, tốc độ cũng không phải quá nhanh.

May mà hai kiện thần binh sau khi cắn nuốt lôi đình màu hồng nhạt kia cũng không mất đi sự khống chế, một đạo Thái Cực đồ màu hồng nhạt phá tan hư không xuất hiện trong thức hải của Vệ Thanh Tuyền.

- Khẹc khẹc!

Một tiếng gầm rú quái dị, bóng đen vốn đang muốn xông lên thân hình nhanh chóng lui về phía sau, một đôi con ngươi băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm vào Thái Cực Long Hổ đồ màu hồng nhạt, trong đó hiện lên một chút sắc sợ hãi và kiêng kị.

- Có hiệu quả.

Thần sắc Lý Lân vui vẻ, thần thức thúc dục Thái Cực Long Hổ đồ, khiến cho Thái Cực đồ nghịch hướng xoay tròn, một cỗ lực lôi đình màu hồng nhạt kinh khủng từ trong long hổ đồ mạnh mẽ tuôn ra.

- May mắn Thái Cực Long Hổ đồ còn không có luyện hóa toàn bộ lôi vân, nếu không lão tử thật cũng không có biện pháp nào để lấy được cái đồ chơi khủng bố này.

- Giết!

Lý Lân quát lên một tiếng thật lớn, hồn lực mang theo lôi đình màu hồng nhạt phóng về phía bóng đen.

Gầm.

Một tiếng kêu kỳ lạ, bóng đen phân hóa ra thành ngàn vạn vây bọc đánh về hướng Lý Lân.

- Thủ thuật che mắt thật là lợi hại, nhưng mà muốn che dấu bản thể cũng không dễ dàng như vậy.

Lý Lân đem lực lượng Lục Mang Tinh vận lên đến hai tròng mắt, loại này khi tiếp cận lực lượng không gian bản nguyênngay cả không gian cũng có thể thấy rõ ràng, muốn xem thấu chân thân trong ảo ảnh vô tận cũng không phải là quá khó khăn.

Lý Lân thoải mái xoay người, hắn không nhìn đến các bóng đen khác mà hướng về một đạo bóng đen đang ẩn núp phát động đánh giết mãnh liệt, Thái Cực quyền liên miên không ngừng chém ra ở chung quanh thân mình trong phạm vi một trượng, hai màu âm dương lĩnh vực Thái Cực cũng bùng ra mà vây khốn bóng đen ở trong đó.

- Thái Cực Long Hổ đồ, hãy cắn nuốt cho lão tử.

Lý Lân lên tiếng quát khẽ, đạo bóng đen này bị lĩnh vực Thái Cực khống chế trong nháy mắt bị bắn ngược trở về Thái Cực Long Hổ đồ và bị cắn nuốt sạch, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong Thái Cực Long Hổ đồ truyền ra.

Trong lòng Lý Lân nhẹ nhàng thờ ra, vừa mới thúc dục Thái Cực Long Hổ đồ đem vô số ảo ảnh từ bốn phía cắn nuốt sạch, biến cố này nảy sinh chỗ vui chơi kinh hãi, những ảo ảnh đáng lẽ phải tiêu tán này lại đồng thời phát lực nhảy vào bên trong thần hồn của Lý Lân.

- Chết cha rồi! Đây không phải là thủ thuật che mắt, lão tử đã bị trúng kế rồi.

Thần sắc Lý Lân đại biến, một cổ ý chí khủng bố đang có ý đồ cắn nuốt thần hồn của hắn.

- Lục Mang Tinh, hãy động cho lão tử.

Lý Lân thúc dục Lục Mang Tinh, trước kia ánh sáng màu lam vô hướng mà không lợi lại không có tác dụng gì, còn bản thể Lục Mang Tinh thì lười biếng lại không có động tác, thủ đạo thiên thư bởi vì cắn nuốt thần binh thiên sách đến bây giơ đều không có hoàn toàn hoàn thành tiến cấp, lực lượng này đồng dạng cũng không công mà lui.

- Quay về.

Lý Lân bất chấp Vệ Thanh Tuyền, đột nhiên từ trong thức hải này xông về thân thể của chính mình, như thế đồng thời tám đạo kim sắc thần phù từ trong tám phương vị thân thể mà mạnh mẽ phóng ra kim quang, một cỗ lực cấm chế tác dụng ở trên thần hồn của Lý Lân, áp chế đánh sâu vào ảo ảnh vô hình.

- Chết tiệt! Cấm chỉ thần phù cũng không hoàn toàn kích hoạt, không thể áp chế những ảo ảnh chết tiệt này.

Trong lòng Lý Lân rất là ảo não, chính mính được phong ấn thần phù cũng đã được một quãng thời gian, cũng không có quá nhiều thời gian để tu tập khiến cho cái thần vật này bị lãng phí thật lớn.

- Lục Mang Tinh không được, thú đạo thiên thư cũng không được, phong ấn thần phù cũng không được, chết tiệt, lão tử lần này chơi lớn rồi.

Lý Lân buồn bực gầm lên nhè nhẹ, ngay trong nháy mắt hắn còn chưa biết làm sao, Huyền Vũ Khải đang chứa nuôi trong đan điền đột nhiên nhảy vào trong thức hải, trong nháy mắt đã lấy áo giáp mặc lên thân thể thần hồn của Lý Lân, một cỗ hơi thở trấn áp tác dụng lên cảngười của Lý Lân, lực lượng dị chủng xung kích ý chí Lý Lân giống như lập tức bị trấn áp xuống.

- Cái quỷ chết tiệt này, nếu không phải là Huyền Vũ Khải đột nhiên phát huy, lần này lão tử khẳng định là phiền toái.

Ai biết được đây là cái quỷ gì? Nếu để cho nó thật sự phá tan ý chí, Lý Lân cho dù không chết thì cũng trọng thương.

Nguy cơ tạm thời được giải trừ, nhưng trong lòng Lý Lân vẫn không được thả lỏng, năng lượng dị chủng chỉ bị áp chế mà không phải thật sự bị tiêu diệt, nó vẫn tựa như là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, đến lúc đó không phải chỉ đơn giản là thần hồn bị trọng thương.

- Thái Cực Long Hổ đồ.

Lý Lân khẽ quát lên, đối với cái năng lượng không biết kia, chỉ sợ rằng cũng chỉ có lôi đình hồng nhạt trong Thái Cực Long Hổ đồ mới có thể tiêu trừ.

- Nghịch chuyển.

Lý Lân trầm giọng quát, một lượng lớn lôi đình màu hồng nhạt trong Thái Cực Long Hổ đồ lao tới nhập vào bên trong thần hồn của Lý Lân.

Xì xì! Xì xì.

Một cảm giác đau nhức truyền vào trái tim của Lý Lân, cái cảm giác đau đớn này ngang với cảm giác cạo xương trừ độc.

Lý Lân cắn chặt răng, thần hồn dần dần bị lôi đình hồng nhạt nhuộm đẫm thành màu hồng, bên trên một tia ảo ảnh màu đen giống như một làn khói nhẹtừ trong thần hồn nhàn nhã bay ra.

Sau khi tia dị chủng năng lượng cuối cùng hoàn toàn mai một, toàn bộ thần hồn của Lý Lân đã hoàn toàn hóa thành màu hồng nhạt, thoạt nhìn có vài phần hài hước đáng yêu.

Lý Lân mở to hai tròng mắt, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Bất chấp xử lý hồng nhạt lôi đình trong thần hồn, toàn bộ thần hồn của Lý Lân lại nhảy vào trong thức hải của Vệ Thanh Tuyền, nhưng Vệ Thanh Tuyền đang bị năng lượng kỳ lạ giam cầm ở đó, Lý Lân cũng không biết là mình đã dây dưa bao lâu cùng với dị chủng năng lượng nảy, rất có thể trong thời gian này Vệ Thanh Tuyền lọt vào độc thủ của năng lượng dị chủng, nếu quả thật như vậy thì Lý Lân cũng không thể làm gì.

- Hắc ảnh kia đâu?

Lý Lân vừa mới xuất hiện thì thanh âm của Vệ Thanh Tuyền liền truyền đến, nhưng mà khi nàng nhìn thấy Lý Lân hoàn toàn hóa thành màu hồng nhạt, trên mặt còn có một chút buồn cười.

- Đã bị lão tử giết chết rồi, có thể nói là cái mạng nhỏ của chúng ta đã được bảo vệ.

Lý Lân nhìn thấy Vệ Thanh Tuyền hoàn hảo không tổn hao gì thì thoáng thả lỏng, người đàn bà này thật đúng là mạng lớn, đến như thế mà không giết chết được nàng.

- Mau buông ta ra.

Thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Thanh Tuyền có chút phức tạp, có chút may mắn, cũng có chút do dự.

- Không vội, dù sao thì ảo ảnh kia cũng đã bị tiêu diệt, uy hiếp từ ngoại giới đã tạm giải trừ, mấy thứ này trên người cũng sẽ từ từ tiêu tán, cần gì phải để ta động thủ.

Lý Lân cười tủm tỉm nói, hắn thong thả tìm lấy một chỗ tốt ngồi xuống, làm ra bộ một thần thái ngộ đạo. Không phải là hắn nhàm chán mà là vì tính cách Vệ Thanh Tuyền, nếu buông nàng ra nhất định nàng sẽ dây dưa không ngớt, Lý Lân hiện tại không muốn xông ra luyện tâm đại trận và cũng không muốn cùng nàng dây dưa.

- Ngươi muốn thế nào?

Nét mặt Vệ Thanh Tuyền biến sắc, thần sắc có chút khẩn trương.

- Không được tốt lắm, chẳng qua là đem ngươi bỏ tại nơi này, nhưng mà giờ đây lão tử phải ở nơi này, lĩnh ngộ một chút Võ Hoàng chi đạo.

Nụ cười Lý Lân càng đậm, thức hải là chỗ quan trọng nhất của con người, đó chính là chỗ cư ngụ của thần hồn, mà tiến lên Vũ Hoàng quan trọng nhất là thần hồn lột xác. Có thể nói chỉ có cao thủ cấp Võ Hoàng mới có khả năng lấy thần hồn ngưng tụ làm hình người, nếu Lý Lân không phải là người của hai thế giới, lại có Lục Mang Tinh tôi luyện, thần hồn không thể nào lấy trình độ nửa bước Võ Hoàng có thể ngưng tụ không thua trình độ của Vệ Thanh Tuyền.

- Mơ tưởng khốn kiếp, lập tức rời khỏi thức hải của cô nãi nãi.

Vệ Thanh Tuyền giận dữ, thức hải liên quan đến bí mật thần hồn của con người, Lý Lân xem xét như vậy quả thực là rất trắng trợn khinh nhờn, thậm chí còn khó chấp nhận hơn so với việc lột sạch y phục của nàng.

- Cái này, cũng không phải thuận theo ngươi.

Cơ hội tốt như vậy Lý Lân sẽ không buông tay, quan sát thức hải một cao thủ Võ Hoàng, đối với việc hắn đột phá Võ Hoàng là cực kỳ có ích, huống chi còn có thể nhân cơ hội này nhòm ngó nha đầu Vệ Thanh Tuyền kiêu ngạo này, loại cơ hội chỉ có thể ngộ không thể cầu này đương nhiên là Lý Lân sẽ phải nắm bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.