Tam Thái Tử

Chương 498: Choảng nhau to rồi



- Khặc khặc ——! Huyết lão quỷ, chúng ta giết ra đi! Gia tộc Tây Môn nhốt chúng ta lâu như vậy. Cũng nên đến thời điểm trả giá lớn rồi!

Độc Long lớn tiếng nói.

- Đi!

Huyết Tu La không hề nói nhảm, đột nhiên bay về phía phương hướng cửa ra.

- Vô sỉ! Chạy đi đâu!

Thân ảnh Tả Ảnh thoáng động. Ngăn trên đường đi ra. Mặc dù biết rõ mình không địch lại, Tả Ảnh cũng không thể mặc cho hai người đi ra ngoài như vậy.

- Khặc khặc ——! Tả Ảnh, chỉ dựa vào ngươi muốn ngăn lại chúng ta thì là kẻ ngu nằm mơ!

Tiêu Thiên Dật khinh thường đầy mặt nói.

- Không sai, trên trăm năm không có cảm nhận được hơi thở của mấy lão quái vật kia của gia tộc Tây Môn, chẳng lẽ bọn chúng cũng đã mai một hay sao. Nếu quả thực là như vậy, cũng thật là đáng tiếc! Lão tử sẽ mất đi rất nhiều lạc thú báo thù.

Giờ phút này trên mặt Huyết Tu La tràn đầy sát khí làm cho người ta sợ hãi.

- Khốn nạn, nhóm chủ thượng rất nhanh sẽ xuất quan đến kích sát các ngươi, nơi này là mật địa của gia tộc Tây Môn, chỉ dựa vào các ngươi căn bản ra không được!

Tả Ảnh cắn răng nói. Thần thức tra xét về phía nơi lão tổ gia tộc Tây Môn bế quan. Nhưng khiến cho gã hốt hoảng là, cấm địa kia căn bản không hề có chút khí tức quen thuộc, chỉ có một mảnh tĩnh mịch cùng hoang vu. Linh tuyền ẩn chứa nguyên khí thiên địa vô tận kia dường như cũng xảy ra vấn đề, bên trong có loại khí tức cực kì khủng bố phát tán ra.

- Bắt lấy gã!

- Tốc chiến tốc thắng!

Độc Long cùng Huyết Lu La liếc nhau, đột nhiên phát động công kích về phía Tả Ảnh.

Sắc mặt Tả Ảnh đại biến, thực lực của gã vốn không phải là đối thủ của bất kỳ kẻ nào trong này, sở dĩ ngăn lại tuyệt không phải dũng mãnh không sợ chết, chỉ là chờ đợi viện quân của gia tộc Tây Môn. Dù sao gia tộc Tây Môn ở bên ngoài không thiếu cao thủ, chỉ cần bọn họ nhận được tin tức, kém nhất cũng có thể khống chế được tổn thất trong phạm vi có thể nhận. Nếu tùy ý hai đại cao thủ giết ra ngoài, tất nhiên gia tộc Tây Môn sẽ xuất hiện tai nạn lớn nhất từ khi sáng lập gia tộc tới nay.

Ngay trong nháy mắt ba đại cao thủ giao thủ, chừng mấy chục thân ảnh ép về phía cửa ra. Bọn họ chính là những cao thủ khác bị gia tộc Tây Môn nhốt, trong nháy mắt tới cửa ra hỗn chiến thành một cục với đệ tử gia tộc Tây Môn tụ tập ở nơi đây.

Trong hỗn chiến, một thân ảnh im hơi lặng tiếng xuất hiện ở cạnh cửa ra, một luồng đao mang sáng rực lóe qua, cấm chế trên cửa ra tan vỡ, không gian thông đạo nguyên bản chấn động, cũng tùy thời có thể sụp đổ, nhưng như vậy đã có thể mở một con đường ra cho tù nhân phía sau.

Khóe miệng Lý Lân kéo ra một nụ cười, đột nhiên xông vào trong thông đạo, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Theo sau!

Có một tù nhân la lớn. Không có ngoại lệ, bọn họ may mắn còn sống sót đều là cao thủ cấp Võ Hoàng. Chỉ là so sánh với Độc Long Huyết Tu La bây giờ thì quá yếu ớt.

Hậu viện gia tộc Tây Môn, Lý Lân đi ra từ mật địa, hai tròng mắt rực lửa nhìn Vực Ngoại Tinh Thần Thiết cực lớn, đột nhiên thúc giục không gian Lục Mang Tinh, Vực Ngoại Tinh Thần Thiết cực lớn cao trăm trượng được thu vào trong không gian Lục Mang Tinh. Thứ cực lớn này, chỉ sợ cũng chỉ có không gian Lục Mang Tinh đã cắn nuốt phần lớn bản tiểu nguyên thế giới Võ Tôn Cửu Phẩm mới có thể chứa được. Dựa vào lực lượng của Lý Lân ngay cả một phần ngàn cũng chưa hẳn có thể lay động được.

Hành động của Lý Lân dẫn tới tiếng gầm rú thật lớn, toàn bộ gia tộc Tây Môn, xác thực mà nói thế lực của cả Thiên Đế Thành đều bị chấn động. Lượng lớn thần niệm đến từ bốn phương tám hướng.

Một tiếng ầm vang, hư không trên không trung gia tộc Tây Môn bị nứt vỡ, mấy thân ảnh đi ra. Mà trong nháy mắt khi bọn họ đi ra, tòa núi Vực Ngoại Tinh Thần Thiết cực lớn đứng vững ở trung tâm hậu viện gia tộc Tây Môn đã biến mất.

Tây Môn gia chủ dụi mắt, trên mặt tràn đầy vẻ mơ hồ. Phải biết rằng Vực Ngoại Tinh Thần Thiết kia có phạm vi mấy trăm trượng, cao trăm trượng, sức nặng đâu chỉ hàng tỉ. Lực lượng như vậy thì cho dù là Võ Hoàng Cửu Phẩm đỉnh phong cũng khó mà lay động được, càng đừng nói đến những người khác. Nhưng mọi chuyện cứ xảy ra như vậy, báu vật to lớn được gia tộc Tây Môn xem là tượng trưng của gia tộc kia cứ đột ngột biến mất như vậy.

- Gia chủ, ta không hoa mắt đấy chứ! Thánh sơn biến mất?

Thập Nhị trưởng lão nuốt nước bọt không thể tin nói.

- Đi!

Tây Môn gia chủ sau khi khiếp sợ, bất chấp những thứ khác, nhanh chóng phóng về phía hậu viện.

Một tiếng ầm vang, dưới đất truyền đến một tiếng nổ vang, mấy chục luồng khí tức cao thấp không đều xông ra từ trong thông đạo dưới đất.

- Không tốt. Nhà tù bị xông phá rồi! Mọi người cùng ta ngăn chặn cửa ra!

Tây Môn gia chủ quá rõ trong nhà tù gia tộc giam giữ kẻ nào, một khi những kẻ đó xông ra. Chỉ sợ gia tộc Tây Môn sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu, nghĩ đến loại hậu quả đáng sợ đó. Tây Môn gia chủ làm sao còn lo lắng cho cái thánh sơn chỉ có thể nhìn mà không thể động kia.

Ầm ầm ầm, một độc thủ cực đại dò xét ra từ trong một tiểu viện cực kỳ hẻo lánh ở hậu viện gia tộc Tây Môn. Bàn tay màu đen đó che trời chắn nắng, trong thời gian ngắn nghiền ép xuống cửa ra vào của mật địa dưới đất.

- Nhị tổ!

Thần sắc Tây Môn gia chủ mừng rỡ, không ngờ tới nhị tổ trong truyền thuyết kia vậy mà lại thật sự còn sống, cũng xuất thủ khi thời khắc sinh tử mấu chốt của gia tộc.

Một tiếng nổ vang kịch liệt, toàn bộ gia tộc Tây Môn đều chấn động, lối ra nguyên bản của tiểu thế giới hiện tại xuất hiện một hình dạng dấu tay sụp lún cực đại. Những cao thủ đi ra từ trong cửa đều bị một chưởng này đánh xuống đất, người hơi có chút suy yếu thì lại càng bị trực tiếp đánh thành bùn máu.

Một tiếng kêu to từ dưới đất truyền đến. Hai luồng sát khí phóng lên cao.

- Tây Môn Liệt Phong, quả nhiên ngươi chưa chết!

Trong tiếng bạo quát, một thân ảnh màu máu phóng về chỗ tiểu viện thần bí kia. Ngay sau đó một khí cơ khủng bố bùng nổ từ hậu viện, một sóng xung kích cực lớn quét ngang bốn phía, tiếng gầm rú kịch liệt đánh thẳng lòng người. Tảng lớn sân viện của gia tộc Tây Môn sụp đổ, phụ nữ trẻ em thực lực nhỏ yếu thì lại càng trực tiếp bị thanh âm nổ chấn động chết.

Tây Môn gia chủ đột nhiên ra tay, cuối cùng cũng bảo vệ được một phần phụ nữ trẻ em. Dù vậy, toàn bộ bề mặt kiến trúc của gia tộc Tây Môn trên cơ bản đã bị hủy diệt toàn bộ rồi. Trên mặt của từng đệ tử gia tộc tuổi trẻ theo Tây Môn gia chủ bố trí đại trận hư không đều lộ ra thần sắc bi thương. Nơi đây là gia tộc sinh ra bọn họ nuôi dưỡng bọn họ, vậy mà phải trơ mắt nhìn nó bị hủy diệt. Tiếng kêu rên của những phụ nữ trẻ em may mắn còn sống lại càng phủ lên cho toàn bộ gia tộc Tây Môn một tầng sợ hãi tận thế.

- Huyết Diêm La, năm trăm năm không gặp, ngươi vẫn có tinh thần như vậy!

Một thanh âm lạnh nhạt lại bất đắc dĩ truyền đến. Theo thanh âm, còn có một thân ảnh màu máu bị đánh trở lại giống như đạn pháo. Chính là Huyết Tu La vừa mới hét giận dữ xông ra. Hiển nhiên trong lúc giao thủ vừa rồi Huyết Tu La bị tổn thất nặng, điều này làm cho trong lòng những tù phạm may mắn còn sống trầm xuống.

Từ phía dưới xông lên một luồng khói đen, Độc Long Tiêu Thiên Dật xuất hiện ở phía sau Huyết Tu La, chân khí múa điên cuồng cũng tháo sạch kình lực khủng bố trên người Huyết Tu La.

- Biết ngay những lão quái vật như các ngươi sẽ không chết sạch mà! Tây Môn Liệt Phong, còn nhớ Độc Long Tiêu Thiên Dật không?

Tiêu Thiên Dật lăng không mà đứng. Dường như không hề có chút sợ hãi bởi vì thực lực đáng sợ của đối phương.

Lời nói của Tiêu Thiên Dật khiến cho hư không chấn động một trận, có tư cách cùng thực lực tra xét gia tộc Tây Môn thì kẻ nào cũng không phải nhân vật đơn giản. Động đến thì đều là lão quái vật đã sống mấy trăm tuổi mấy ngàn tuổi. Trên cơ bản bọn họ đều đã nghe nói về nhân vật Độc Long này. Chính là vì đã nghe nói qua tên tuổi của gã. Năm đó khi phát hiện cao thủ danh chấn một phương đó lại bị nhốt ở bên trong gia tộc Tây Môn, tâm tư của mọi người lên xuống rất nhiều, quan cảm đối với gia tộc Tây Môn cũng đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.

- Dư nghiệt Tiêu gia mà thôi! Cho dù ngươi trốn ra được thì sao!

Thanh âm bình thản vẫn không có chút dao động, nhưng mà nhị tổ được gia tộc Tây Môn ký thác kỳ vọng lại không có ý hiện thân.

- Khặc Khặc ——! Lão già ít huênh hoang đi, cho dù cảnh giới của ngươi hiện tại cao hơn so với chúng ta thì sao, bây giờ ngươi còn có thể đi ra không? Còn có thể phát ra công kích như vừa rồi được mấy lần nữa?

Huyết Tu La lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thần sắc cả người vô cùng dữ tợn nói.

- Aiz ——! Ta bây giờ không thể ra tay nhiều lắm, nhưng vẫn có thể bảo vệ được gia tộc Tây Môn. Huyết Tu La, Độc Long, hai người các ngươi có muốn thử một chút hay không?

Tuy thanh âm cô đơn rất nhiều, nhưng sự tự tin của cường giả tuyệt thế vẫn chấn nhiếp mọi người.

- Nhị tổ, kính xin ra tay tiêu diệt bọn chúng! Gia tộc Tây Môn không thể dung một sai lầm!

Tây Môn gia chủ tiến lên một bước lớn tiếng nói.

- Ngươi là gia chủ đời này đúng không? Quả nhiên không hổ là thiên tài ngàn năm khó gặp của gia tộc Tây Môn, tuổi còn trẻ đã đến được trình độ Võ Hoàng Thất Phẩm đỉnh phong. Trong gia tộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta cảm thụ không được khí tức của nhóm đại tổ?

- Các đại tổ đã bế tử quan ba trăm năm trước. Đến nay chưa từng xuất quan.

Tây Môn gia chủ trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.