Tam Thái Tử

Chương 502: Khiêu chiến(1)



- Chủng tộc Sinh Mệnh? Đó là chủng tộc gì?

Trong mắt Lý Lân sáng ngời, lo lắng hỏi.

- Điều này lão phu cũng không quá rõ ràng. Trong điển tịch ghi chép cực kỳ mơ hồ. Nhưng mà có một điều có thể xác định, nam nữ của chủng tộc đó đều cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữa thiên phú võ đạo cực kỳ xuất chúng. Đây có lẽ là đầu mối duy nhất.

Gia Cát Thừa Phong nói.

Lý Lân cười gượng, diện mạo tuấn mỹ, thiên hạ này dân cư hàng vạn tỉ, nam nữ diện mạo tuấn mỹ lại càng đếm không hết. Điều này kêu hắn tìm như thế nào.

- Không nên gấp gáp, xe đến trước núi ắt có đường. Vận khí của ngươi rất tốt, có lẽ ở thời điểm ngươi muốn tìm kiếm, chủng tộc Sinh Mệnh kia sẽ tự mình xuất hiện.

Gia Cát Thừa Phong an ủi.

Lý Lân gật gật đầu, loại chuyện như tìm kiếm Suối Sinh Mệnh cũng chỉ có thể làm hết sức rồi xem ý trời.

Lý Lân rời khỏi thư viện, nhưng lại phiền não vì bị vài người chặn đường đi. Chuẩn xác mà nói, là ba thanh niên mặc đồng phục đệ tử chính thức của học viện Thần Ma. Loại đồng phục này Lý Lân cũng được phát một bộ, chỉ là hắn thấy khó coi nên không mặc mà thôi.

- Ngươi chính là Lý Lân?

Thanh niên cầm đầu có diện mạo tuấn mỹ, một đầu tóc đỏ cực kỳ loá mắt, trong hai tròng mắt lại càng lóe ra tia sáng yêu dị, chỉ liếc mắt nhìn cũng khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng.

- Không sai, các ngươi là ai? Vì sao chặn đường đi của ta?

Thần sắc Lý Lân biến đổi. Hắn cảm nhận được địch ý nhàn nhạt từ trên người mấy người này, điều này làm cho mi của hắn không khỏi nhíu lại, bởi vì hắn vạn phần xác định, bản thân không quen biết ba người.

- Nghe nói Vãn Tình ở trong tay ngươi, giao nàng ấy cho ta!

Thanh niên tóc đỏ máu trầm giọng nói.

- Ngươi là ai? Vì sao phải giao cô ấy cho ngươi?

Mày Lý Lân nhăn lại, không vui nói.

- Ta là Cốc Sơn, hiện tại ngươi có thể giao Vãn Tình cho ta rồi!

Thanh niên ngạo nghễ nói, tựa như cái tên chính là chiêu bài của gã.

- Chưa nghe nói qua, cút ngay!

Lý Lân trầm giọng quát. Từ khi vừa gặp mặt hắn đã cực kỳ khó chịu đối với bộ dạng bức bách của thanh niên tóc đỏ máu. Huống chi lời nói theo kiểu mệnh lệnh của đối phương càng làm cho Lý Lân phản cảm.

- Muốn chết, nhưng niệm tình ngươi là đệ đệ Thanh Vi, ta sẽ không so đo sự vô lý của ngươi, nếu không giao Vãn Tình ra, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Thanh niên tóc đỏ máu trầm giọng nói. Hai tên thanh niên phía sau gã đều không nói chuyện, tuy rằng hai bên đứng chung một chỗ, nhưng xem thái độ thì không phải cùng một nhóm.

- Ta kêu ngươi cút ngay!

Đáy mắt Lý Lân hiện lên một luồng sát khí. Mình bây giờ lòng tràn đầy phiền muộn, lại gặp phải cái thứ không có mắt này.

- Phong Tử. Chỉ sợ là người ta hoàn toàn chưa từng nghe nói về ngươi! Hơn nữa người ta là khôi thủ khai viện, nếu thực đánh nhau ngươi chưa chắc là đối thủ của người ta.

Thanh niên ở bên trái thanh niên tóc đỏ máu có diện mạo bình thường. Trong lòng ôm một thanh trường đao, ý cười đầy mặt nói.

- Đao Ma, chuyện này không liên quan đến ngươi. Tiểu tử, hỏi lại ngươi một lần, giao hay là không giao.

Thanh niên tóc đỏ máu trầm giọng quát.

- Cút ——!

Một chữ tuyên bố khai mở chiến đấu.

Thanh nhiên tóc đỏ máu đột nhiên đánh về phía Lý Lân, hai tay như móc câu trảo đến đỉnh đầu Lý Lân. Khí thế bá đạo kinh động rất nhiều người. Vô số thần niệm tra xét lại đây, rất nhiều người kinh ngạc thông qua thần niệm nói chuyện với nhau, hiển nhiên cực kỳ bất ngờ đối với hai người giao thủ.

Lý Lân đột nhiên vung quyền. Ngăn trở lợi trảo của Phong Tử, đồng thời cả người xông tới trước, đá một cước về phía eo bụng Phong Tử.

Phong Tử biến sắc, không nghĩ tới Lý Lân vậy mà có thể thong dong tiếp được một kích của gã như vậy. Phải biết rằng gã là Võ Hoàng Tứ Phẩm đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá đến cảnh giới Võ Hoàng Ngũ Phẩm. Trong ngoại viện học viện Thần Ma, thực lực bây giờ của gã đã sắp có được tư cách trùng kích nội viện.

Oành oành oành!

Hai người kịch liệt giao thủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hai thanh niên cao thủ hộ tống Phong Tử đến đồng thời biến sắc. Chỉ bất đồng là, trên mặt thanh niên ôm đao tràn đầy thần sắc hưng phấn, mà sắc mặt tên thanh niên còn lại tái nhợt, đáy mắt rõ ràng có chút sợ hãi.

Uỳnh ——!

Mấy chục thân ảnh xuất hiện ở khu vực hai người giao thủ, trong đó có lão giả râu tóc bạc trắng, cũng có đứa nhỏ chỉ bảy tám tuổi. Nhưng không có ngoại lệ, những người đó đều là lẳng lặng xem cuộc chiến. Cho dù nói chuyện với nhau cũng là thông qua thần niệm, tựa như sợ quấy nhiễu đến hai người trong chiến đấu.

- Phong Tử, còn có Đao Ma, tại sao Lý Lân lại đối địch với hai tên đó?

Thượng Quan Thiên Xung với nét mặt già nua đã sắp khôi phục vẻ hồng nhuận cùng đến với Đông Phương lão sư. Khi thấy rõ hai người giao chiến. Trên mặt hai lão đầu tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Không cần đoán, nhất định là tên đồ đệ bảo bối của ngươi gây họa.

Thượng Quan Thiên Xung khinh thường nhìn Đông Phương lão đầu nói. Phong Tử theo đuổi Lâm Vãn Tình là chuyện ai ai cũng biết ở học viện Thần Ma. Hiện tại tin tức Lâm Vãn Tình được cứu ra đã sắp truyền khắp toàn bộ học viện Thần Ma, nếu Phong Tử không đến gây phiền toái, gã cũng không phải là Phong Tử - người điên.

- Hiện tại xem ra, ánh mắt của Vãn Tình là đúng, chúng ta bị giam cầm chừng một năm, Phong Tử lại không hề có hành động, lão phu không tin Phong Tử không biết chuyện Vãn Tình mất tích có quan hệ tới gia tộc Tây Môn. Hiện tại Vãn Tình được người cứu ra, gã lại xuất hiện đòi người, thật sự là buồn cười.

Ánh mắt Đông Phương lão sư nhìn về phía Phong Tử có rất nhiều bất mãn. Một năm trước, Đông Phương lão đầu vẫn rất coi trọng đối với việc Phong Tử theo đuổi Lâm Vãn Tình, dù sao Phong Tử là thiên tài,ngoại viện đều biết, tuy tiềm lực Vãn Tình bất phàm, nhưng so sánh với Phong Tử vẫn chênh lệch rất nhiều.

- Được rồi, gia tộc Tây Môn là chỗ ai cũng dám đối kháng sao? Cũng chỉ có đệ tử của lão phu mới có khí khái đó.

Tư Đồ Thiên Xung rắm thúi đầy mặt nói.

Đông Phương lão đầu không nói gì, lười so đo với Tư Đồ Thiên Xung. Huống chi đệ tử của hai người hiện tại không rõ sinh tử, lão thật sự cũng không có tâm tư tranh chấp với tên già này.

Một tiếng ầm vang, chiến trường chợt dừng lại, Phong Tử máu tươi đầy mặt bay ra ngoài, gã bị Lý Lân đập một quyền vào mặt, không bị đánh bể đầu đủ để chứng minh thực lực gã bất phàm. Sắc mặt Lý Lân trở nên có chút ngưng trọng, cao thủ thiên tài ngoại viện quả nhiên không phải dễ đối phó, cảnh giới võ đạo với kinh nghiệm chiến đấu đều cực kỳ phong phú.

- A ——!

Phong Tử gầm điên cuồng một tiếng, tóc đỏ đầy đầu lăng không bay múa, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, kèm theo đó khí thế quanh thân tăng vọt, tu vi võ đạo cũng nháy mắt tăng vọt từ Võ Hoàng Tứ Phẩm đỉnh phong đến Võ Hoàng Ngũ Phẩm đỉnh phong, đề cao chênh lệch ước chừng một đại cảnh giới.

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi!

Phong Tử điên cuồng gào thét xông lên. Gã vận dụng bí pháp làm cho thực lực bản thân tăng vọt một mảng lớn trong khoảng thời gian ngắn. Một quyền của Lý Lân đánh vào trên mặt gã, cũng hoàn toàn dẫn nổ sát niệm của gã.

- Hừ!

Lý Lân hừ lạnh một tiếng, truyền âm đến Tư Đồ Thiên Xung ở xa xa nói:

- Đánh chết tên này không có vấn đề chứ?

Tư Đồ Thiên Xung ngạc nhiên đầy mặt, mặc dù biết thực lực Lý Lân bất phàm, nhưng dù sao cảnh giới võ đạo chỉ có Võ Hoàng Tam Phẩm đỉnh phong. Mà Phong Tử thật sự là Võ Hoàng Tứ Phẩm đỉnh phong, cao hơn một cảnh giới so với Lý Lân. Nhưng hiện tại xem ra, Phong Tử bị bức phải vận dụng bí pháp, mà Lý Lân lại vẫn thành thạo.

- Không được, Phong Tử là đệ tử Thiên bảng ngoại viện, ngươi giết gã sẽ có phiền toái lớn!

Tư Đồ Thiên Xung kịp phản ứng lại, vội vàng truyền âm cho Lý Lân. Mặc dù Tư Đồ Thiên Xung bị cầm tù một năm, nhưng y cũng biết, Phong Tử được một trưởng lão ngoại viện thực lực đạt tới Võ Hoàng Cửu Phẩm đỉnh phong coi trọng cũng thu làm đệ tử quan môn. Mà tuy trưởng lão kia không có quyền thế gì, nhưng dù sao cũng là siêu cấp cao thủ, tính tình lại cực kỳ bao che, một khi Lý Lân giết Phong Tử, rất có thể lão già kia sẽ ra tay không để ý thể diện. Đến lúc đó không cần nói đến Tư Đồ Thiên Xung y, cho dù là võ viện trưởng có thể ngăn cản được hay không đều phải nói khác.

- Vậy đánh gã tàn phế!

Lý Lân chán ghét loại người vô cớ đến gây phiền toái này. Theo tình huống trước mắt mà xem, hắn phải nhanh chóng nhích người đi tìm Suối Sinh Mệnh, thời gian dừng lại ở học viện Thần Ma sẽ không quá nhiều. Đương nhiên, Lý Lân từ trước đến nay đều không phải là người tính cách yên lặng độc hành, nếu dừng lại ở nơi đây, vậy phải lưu lại uy danh của mình, chấn nhiếp những hạng người đạo chích đáng ghét. Mà hình như trước đây có từng nghe nói đến tên Phong Tử rắm thúi đáng ghét đến tận nhà này, có lẽ đánh gã trọng thương có thể phát huy được tác dụng giết một người răn trăm người.

Grào ——!

Lý Lân rít gào một tiếng, Kim Cương Bất Động Minh Vương Pháp Thân cực đại đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lý Lân, đồng thời tám miếng thần phù phong ấn hóa thành xiềng xích màu vàng, lượn vòng theo Minh Vương, quất về phía Phong Tử.

Một tiếng ầm vang!

Không biết khi nào thì Phong Tử đã lấy ra một linh bảo hình dạng cây côn, vào thời điểm nguy cơ chắn trước người, va đụng với xiềng xích màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.