Tam Thái Tử

Chương 503: Khiêu chiến(2)



Rào rào rào ——!

Xiềng xích màu vàng tựa như có sinh mạng, dọc theo xiềng xích kéo dài về phía Phong Tử.

Sắc mặt Phong Tử đại biến, gã cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có từ trên xiềng xích màu vàng. Phong Tử cũng là kẻ ngoan độc, vừa thấy mọi chuyện không ổn, lập tức buông tay, thậm chí trong nháy mắt còn làm nổ thiết côn cấp linh bảo.

Một tiếng ầm vang ——!

Chiến bảo hình côn nổ banh, xiềng xích màu vàng một lần nữa hóa thành tám miếng thần phù phong ấn bay đến trước người Lý Lân. Đồng thời trên khuôn mặt điên cuồng của Phong Tử hiện lên một vẻ tái nhợt. Linh bảo tế luyện nhiều năm tự bạo, cũng tạo thành thương thế không nhẹ đối với chủ nhân là gã.

- Tiếp!

Lý Lân khua múa hai tay, tám miếng thần phù phong ấn đại phóng kim quang, phối hợp Minh Vương Pháp Thân hóa thành một cây chùy hàng ma màu vàng. Lực trấn áp khủng bố tán phát ra từ trên chùy hàng ma. Kim Cương Minh Vương vốn là đại năng Phật giáo dùng để trấn áp, ý niệm tương hợp với thần phù phong ấn, bởi vậy có thể tùy tùng thần phù phát huy ra lực trấn áp vượt xa bình thường.

Đáy mắt Phong Tử hiện lên một vẻ điên cuồng, mi tâm dâng lên một luồng sương quỷ màu đen hút tâm thần người.

Một trận tiếng rít lăng lệ truyền đến, người thực lực không đủ chung quanh chỉ cảm thấy thần thức hoảng hốt một trận, là cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, nhịn không được muốn ra tay giết người.

- Đó là Quỷ Ma Vụ! Tất cả mọi người lui ra ngoài trăm thuớc!

Võ viện trưởng Tống Nguyên không biết khi nào thì đi vào trầm giọng quát. Đồng thời y chém ra một luồng chân khí cấm chế, giam cầm phạm vi trăm mét, phòng ngừa dư âm chiến đấu của hai người lan đến toàn bộ kiến trúc học viện Thần Ma.

Đáy mắt Lý Lân hiện lên một vẻ tàn khốc, hắn nghe thấy oan hồn kêu rên từ trong Quỷ Ma Vụ, cái thứ quỷ dị âm trầm này vậy mà là dùng sinh hồn người sống để tế luyện thành. Nhìn từ oán niệm ngập trời kia, những oan hồn đó khi còn sống chưa chắc đều là người xấu, sự tà ác của pháp bảo này làm cho sát niệm trong lòng Lý Lân càng lớn hơn. Giết người thì chẳng qua là đầu người chạm đất, nhưng chọc ghẹo linh hồn người chết Lý Lân thấy cực kỳ vô liêm sỉ.

- Minh Vương Sân Nộ!

Lý Lân hét lớn một tiếng, Minh Vương Pháp Thân ngửa mặt lên trời rít gào, một thanh âm hùng vĩ thánh khiết truyền khắp bốn phía, đứng mũi chịu sào Quỷ Ma Vụ đã bị ăn mòn, phát ra thanh âm xèo xèo. Sương quỷ tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đồng thời tiếng quỷ rít thống khổ nháy mắt cũng lớn mạnh lên vô số lần, làm cho người ta có một loại cảm giác sai lầm rằng tận thế đã đến.

Lý Lân chỉ cảm thấy thần hồn chấn động một trận, trên mặt hiện lên vẻ tái nhợt. Minh Vương Sân Nộ là bản thăng cấp của Minh Vương Nộ Hống, ẩn chứa khí tức thanh trừ ma quái chí cương chí đại, dựa vào cảnh giới võ đạo hiện giờ của hắn thi triển ra còn miễn cưỡng rất nhiều. Bất quá đối phó Quỷ Ma Vụ cũng chưa đạt đến viên mãn thì không có vấn đề.

Quỷ Ma Vụ mai một, rắc một tiếng, một viên hạt châu màu máu di động ra từ trên người Phong Tử, cũng hóa thành mảnh vỡ trong tiếng rống giận dữ của Minh Vương Sân Nộ.

Ọc!

Phong Tử phun ra một ngụm máu tươi, khí thế nháy mắt ủ rũ, cảnh giới võ đạo cũng từ Ngũ Phẩm đỉnh phong rớt xuống còn Võ Hoàng Tứ Phẩm.

- Quỷ Ma Huyết Châu của ta! Vô sỉ, ta sẽ giết ngươi!

Phong Tử phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ đến cực điểm, cả người xông lên hung hãn không sợ chết.

Lý Lân dùng năng lượng màu trắng biến thành Hàng Ma Xử bắn lên trên không trung, đồng thời cũng thúc dục Kim Cương lực màu vàng cùng Tiên Thiên thuần dương cương khí màu trắng ngà, hai loại chân khí có thuộc tính bất đồng tại trong tay Lý Lân tạo thành âm dương hợp nhất, lộ ra khí tức phá diệt hết thảy.

- Thái Cực Trấn Ma!

Lý Lân hét lớn một tiếng, năng lượng hai màu trắng vàng hóa thành một con rồng dài, phối hợp với Hàng Ma Xử giữa không trung, phát ra lực trấn áp khủng bố. Đồng thời Minh Vương Pháp Thân rít gào một tiếng, sau đó liền phóng lên cao, hóa thành một cái lồng năng lượng bao trùm cả người Phong tử.

Phong tử biến sắc, đồng thời không cam lòng rít gào, lực lượng khủng bố không ngừng công kích cái lồng năng lượng màu vàng quanh người, muốn phá phong ấn mà ra.

Lý Lân quát lạnh một tiếng, ba con thần long màu vàng từ trong cơ thể hắn vọt ra, tiếng rồng ngâm rung động trời cao, ba con rồng quấn quanh cái lồng năng lượng màu vàng. Trong nháy mắt, kim quang trên cái lồng năng lượng càng sáng lên, chỉ trong một hơi thở đã áp súc xuống còn nhở bằng một nắm tay.

Lý Lân xông tới, đột nhiên đánh lên mấy chục đạo phong ấn, hoàn toàn phong ấn lại.

Thủ đoạn điên cuồng khủng bố như vậy làm mọi người trợn mắt há mồm, đánh chết một cao thủ Võ hoàng còn dễ, nhưng bắt sống một cao thủ Võ hoàng thì cực kỳ khó khăn. Huống chi thực lực song phương không cách nhau bao nhiêu, người có cảnh giới võ đạo thấp hơn lại lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa còn bắt sống đối thủ, chính mình thì không chút thương tổn. Phần thực lực khủng bố này làm cho Lý Lân nổi danh toàn ngoại viện học viện Thần Ma.

Lý Lân hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế một tia suy yếu từ trong đáy lòng, Thái Cực Trấn Ma vừa rồi chỉ là hai tay vẽ ra Thái Cực Long Hổ Đồ, nhưng uy lực lại khác biệt với phương thức công kích dùng Thanh Long Đao cùng Bạch Hổ Kiếm. Dù sao Thái Cực Long Hổ Đồ đa phần là mượn lực từ hai thần binh, mình chỉ chủ yếu là kẻ dẫn dắt. Hiện tại dùng hai tay thi triển ra, tương đương với việc Lý Lân dùng lực lượng tự thân, uy lực tự nhiên không thể so sánh, khí thế cũng kém hơn nhiều. Trọng yếu hơn là, một chiêu này qua đi, chân khí của Lý Lân đã lộ ra thiếu hụt.

Dù trong lòng rất cảm khái, nhưng Lý Lân không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, hắn quay đầu, thần sắc ngưng trọng nhìn hai người Ma Đao, trầm giọng nói:

- Các ngươi cũng muốn ra tay sao?

- Khục khục, hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Tại hạ chỉ tới chiêm ngưỡng phong thái của Lý huynh. May mắn nhìn thần uy của Lý huynh, tại hạ đã đạt được tâm nguyện, cáo từ!

Tên thanh niên khác có sắc mặt tái nhợt nhìn thấy sắc mặt lãnh khốc như cương đao của Lý Lân, gã hoảng hốt vội vàng cười làm lành nói.

Đao Ma nhìn Lý Lân, ánh mắt vẫn tràn đầy chiến ý, nhưng khi thấy Lý Lân thưởng thức quả cầu màu vàng trong ta không nhịn được mà khuôn mặt hơi co quắp.

- Ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nghe nói ngươi cũng là đao khách, ta nghĩ giao thủ một lần với ngươi!

Nói xong, Đao Ma phất tay xuất ra một luồng đao khí thuần túy, luồng đao khí này không có ý tứ công kích, chỉ là muốn cho thấy thân phận của mình.

- Hiện tại không có thời gian, nếu ngươi muốn đánh thì ta cũng có thể phụng bồi!

Lý Lân trầm giọng quát, hắn sẽ không vì đối phương yếu thế mà mềm lòng, nếu có người khiêu chiến mơ chiếm tiện nghi, Lý Lân tuyệt đối không lựa chọn bắt giữ phong ấn mà trực tiếp giết chóc. Bất kể là trong học viện Thần Ma hay không, nếu không có lão già kia nhảy ra ngăn cản, giết những kẻ không biết sống chết này thì có làm sao.

- Không, ta hi vọng khiêu chiến khi ngươi ở trạng thái tốt nhất!

Nói xong, Đao Ma biểu lộ ra cách thức chào của võ sĩ, không kiêu không nịnh, đúng là một nhân vật.

Một người khác mở miệng, muốn nói vài lời khôi phục chút quan hệ, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Lý Lân liền im bặt.

- Lý huynh, cáo từ!

Nói xong gã liền chật vật rời đi, gã khác với Đao Ma, chẳng những đánh mất mặt mũi mà còn mất triệt để. Mặc cho thanh danh lúc trước của gã tốt bao nhiêu, lần khiếp đảm này làm cho gã vô duyên với cường giả tuyệt thế, nếu người này có thể hiểu rõ, không biết sẽ còn làm ra lựa chọn như vậy hay không?

Lý Lân đi về phía tiểu viện của mình, mọi người gần ven đường đều tràn ngập kính sợ nhìn hắn. Ngay lúc đó, thần sắc Lý Lân hơi động, giọng nói của viện trưởng ngoại viện Gia Cát Thừa Phong xuất hiện trong tai hắn.

- Tiểu tử kia, đến chỗ lão phu một chuyến!

Lý Lân không chút do dự, Gia Cát viện trưởng đối với hắn không tệ, có qua có lại, Lý Lân tự nhiên có chút tôn trọng lão.

Phòng viện trưởng, lão đầu Gia Cát cười tủm tỉm uống trà, theo hương trà bốc lên cũng biết là trà của Gia Cát Thừa Phong không phải là hàng tầm thường.

- Viện trưởng đúng là nhàn nhã vui sướng a!

Lý Lân không kiêu không nịnh nói.

- Muốn thử chút không?

Gia Cát Thừa Phong rót thêm một chén, đẩy tới trước mặt Lý Lân.

Lý Lân không chút khách khí, nốc một hơi liền cạn sạch.

- Này này! Đây chính là linh trà, cực kỳ trân quý, sao ngươi lại uống như thế chứ!?

Gia Cát Thừa Phong khẩn trương, gần như nhịn không được mà đưa tay đoạt chén trà trên tay Lý Lân!

Rầmmmm….

- Ách! Sao vậy?

Lý Lân ngạc nhiên, hiện tại Gia Cát Thừa Phong nào còn bộ dáng của Gia Cát tiên nhân, tất cả đều biểu lộ là một lão nhân vì tức giận mà râu tóc dựng đứng.

- Phí của trời a, đây là ngươi phung phí của trời! Đều tại lão phu, rõ ràng ngươi là một kẻ thô hào, sao lại để cho ngươi đạp hư linh trà chứ!

Gia Cát Thừa Phong nhìn chén trà rỗng tuếch trên tay Lý Lân, trên mặt lộ vẻ tiếc hận.

- Viện trưởng, một ly trà mà thôi! Không đến mức như vậy chứ!?

Đầu Lý Lân tràn đầy mồ hôi, ngài đường đường là viện trưởng ngoại viện học viện Thần Ma, là cao thủ Võ tôn siêu cấp, lại có thể vì một chén linh trà mà dựng râu trừng mắt với một vãn bối như ta!? Giống như ta là một kẻ giết con ngươi, đoạt vợ của ngươi vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.